Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 42: Chế tạo "Lựu Đạn" linh phù



Sau khi về tới Long gia tiểu viện, Long Huyền muốn nhanh chóng luyện thử chế Bạo Linh phù, do vậy hắn chỉ nói với Song Nhi vài câu rồi liền cắm đầu trở về phòng.

Bước vào trong căn phòng của chính mình, Long Huyền nhìn sơ qua một lượt những thông tin mà Bạch lão để lại về phương pháp chế tạo ra Bạo Linh phù. Trong phần ghi chép có viết rằng, việc chế tạo Linh Phù chủ yếu phụ thuộc vào hai yếu tố, chính là Phù liệu và Phù văn.

Phù liệu, chính là những nguyên liệu được phù sư chuẩn bị từ trước để chế tạo linh phù, hiển nhiên cấp bậc của phù liệu càng cao thì phẩm cấp của Linh phù được chế ra càng cao, uy lực phát ra lại càng mạnh.

Hiện tại, trong đống nguyên liệu mà Long Huyền vừa mua được hôm nay, toàn bộ đều là loại thượng hạng, nhưng chẳng qua đây cũng chỉ là thượng hạng để chế tạo ra nhất phẩm đến tam phẩm linh phù mà thôi. Đây cũng chính là phù liệu phổ biến nhất mà các phù sư thường dùng.

Phải biết rằng phẩm cấp linh phù cũng được chia làm cửu phẩm, phẩm cấp càng cao, linh phù liền có công dụng càng lợi hại. Lấy ví dụ như Bạo Linh phù này, nếu như một tu sĩ sở hữu một tấm nhất phẩm Bạo Linh phù thì hắn có thể kích hoạt nó để đánh ra công kích tương đương với một chiêu toàn lực của Nhập vi cảnh đỉnh phong. Nếu là tam phẩm Bạo Linh phù, vậy thì chính là một đòn toàn lực của Võ Sư cảnh đỉnh phong, lực phá hoại phải nói là vô cùng kinh khủng. Dù sao thì Võ Sư cảnh là đại biểu cho võ đạo đại sư, trong giới tu sĩ người đạt đến cảnh giới này cũng đã được xếp vào hàng cao thủ rồi.

Lại nói đến yếu tố Phù văn, khi muốn tự chế tạo ra linh phù, nguyên liệu có thể nói là đóng một vai trò rất quan trọng, nhưng phù văn cũng quan trọng không kém, mỗi loại linh phù đều có hình dáng phù văn không giống nhau, cũng tùy vào phẩm cấp mà có độ phức tạp riêng của nó.

Hiện tại, Long Huyền đã có đủ vật liệu cần dùng để chế tạo nhất phẩm linh phù rồi, vấn đề của hắn bây giờ chính là phải lĩnh ngộ được phù văn rồi sau đó mới có thể bắt đầu vẽ phù. Đây là một bước rất quan trọng, cũng là bước khó nhất khi chế phù, đa số linh phù sư đều vì phù văn quá phức tạp mà không cách nào lĩnh ngộ được, có người phải tiêu tốn thời gian mấy năm thậm chí đến tận mấy chục năm để nghiên cứu, dù thế cũng phải nhờ vào may mắn mới có thể nắm bắt được. Nhưng cái đó hiển nhiên là phù sư có phẩm giai rất cao mới hao tốn khoảng thời gian dài như vậy.

Lúc này, lông mày của Long Huyền nhăn lại, trước mắt hắn giờ đây hiện ra một hình vẽ phù văn rất quái lạ, nhìn thì giống chữ nhưng lại chẳng phải chữ, giống đồ vật nhưng lại cũng chẳng phải đồ vật, hơn nữa các nét của nó cứ ngoằn nghoèo chẳng ra sao…

Trong chốc lát tập trung nhìn vào hình phù văn kia, bản thân Long Huyền còn chưa kịp lĩnh ngộ ra cái gì ở trong đó thì đã bắt đầu cảm thấy đầu choáng mắt hoa, lúc nhìn vào phù văn cũng xuất hiện mấy tầng ảo ảnh luôn rồi, hiển nhiên phù văn không phải thứ tầm thường, chỉ cần bắt đầu lĩnh ngộ thì nó sẽ liên tục tiêu hao tinh thần lực của người tham ngộ… lắc lắc đầu mấy cái, Long Huyền tiện tay thử vẽ phù văn ra mặt bàn, đến lúc làm xong, nhìn vào cái đống lung tung mà chính mình vừa vẽ ra thì trong lòng lại có chút khinh bỉ.

Mặc dù nói là phù văn của Bạo Linh phù khá kỳ quái thế nhưng tổng thể vẫn nhìn ra được một chút hình dạng, vậy mà chẳng hiểu sao khi Long Huyền cố gắng vẽ hình dáng của nó ra thì lại trở thành một đống nét ngang dọc ngổn ngang như vậy… Long Huyền rủa thầm, vẽ cái này còn khó hơn học hình học không gian nữa!! Hừ, chỉ là một cái linh phù cỏn con, chẳng lẽ còn có thể làm khó được bản công tử hay sao?

Tuy trong lòng thầm nói như thế, nhưng việc chế tạo linh phù đương nhiên không hề dễ dàng, tất cả mọi người lúc nhập môn đều cần có người chỉ dạy, đáng ra Long Huyền cũng sẽ nhận được sự chỉ dẫn từ Bạch lão, nhưng thật không may là hiện tại Bạch lão đã lâm vào ngủ say, do đó hắn chỉ có thể tự thân vận động.

Lại tiếp tục lao đầu vào nghiên cứu, lần này, Long Huyền đã trở nên thông minh hơn, hắn không chỉ dùng mắt thường để tìm hiểu phù văn nữa mà vận dụng tinh thần lực của bản thân, dồn hết lực chú ý vào tấm phù văn này để đánh giá, so với việc thụ động bị tiêu hao tinh thần lực, thì chủ động tập trung tinh thần lực để hỗ trợ tham ngộ sẽ khác biệt rất nhiều.

Quả nhiên là có tác dụng, sau khi dùng tinh thần lực tinh tế cảm nhận, tất cả các đường nét của phù văn giờ đây cũng trở nên rõ ràng hơn, bên cạnh đó, sử dụng tinh thần lực cũng giúp cho suy nghĩ của Long Huyền trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều, dường như lúc này hắn như đã có thể nắm bắt được một ít quy luật.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Long Huyền sớm đã dồn hết toàn bộ tâm tư vào việc lĩnh ngộ phù văn mà không màng đến việc khác.

Long Huyền liên tục lặp đi, lặp lại thử vẽ ra đoàn phù văn kia lên mặt bàn, hắn thử rất nhiều lần, mười lần, năm mươi lần, một trăm lần, một ngàn lần… sau khi vẽ đến hơn ngàn lần, mặt bàn giờ đây cũng đã bị che kín bởi các nét vẽ, nhìn chi chít những đường xiên xiên, vẹo vẹo ở trên đó, Long Huyền có chút mỉm cười.

Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lúc này Long Huyền mới thở dài một hơi, đoàn phù văn hắn vẽ ra cuối cùng đã có chút giống với phù văn trong ghi chép rồi, ít nhất cũng đã giống đến tám phần... chẳng qua Long Huyền vẫn cảm thấy dường như vẫn thiếu thiếu cái gì đó, chính vì vậy cho đến phút cuối hắn lại thất bại, chỉ có thể vẽ giống được tám phần bản gốc kia.

Nhìn chăm chú vào hình vẽ trên bàn, Long Huyền nhận thấy nó như một đám mây hình nấm được tạo thành từ nhiều nét xung quanh, phần chính giữa lại như có một chữ “bạo” được bao lấy, đây là tất cả những gì mà Long Huyền có thể nhìn ra được và đối chiếu với bản gốc.

Lúc này việc lĩnh ngộ lại rơi vào bế tắc, Long Huyền quyết định ngưng một chút, hắn nằm ngửa ra, hai mắt nhắm lại, hít thở đều đều rồi thả lỏng tinh thần . . . Sau một lúc, không, thật sự mà nói thì phải là sau rất nhiều lúc, Long Huyền mới từ tử mở mắt ra.

“. . .!!”

“A, vậy mà lại ngủ quên mất !!!”

Lúc đầu, Long Huyền quyết định sẽ không vẽ thử nữa mà tiến hành chế tạo luôn để lấy kinh nghiệm, nhưng vì cảm thấy ban nãy bản thân đã hao tổn tinh thần quá nhiều, hơn nữa ngồi luyện tập nãy giờ cũng hơi lâu nên định thư giãn chốc lát rồi mới bắt đầu vẽ, hắn thật không nghĩ tới mình vừa nằm xuống lại liền lăn ra ngủ luôn…

Nhìn ra bên ngoài, hiện tại đã là ban đêm rồi, Long Huyền vậy mà ngủ suốt hai canh giờ, bất quá như vậy cũng khá tốt, bây giờ hắn cảm thấy rất tỉnh táo, cực kỳ thích hợp để tiếp tục chế phù…

Bày ra giấy vàng, linh bút, nghiên mực, thi thể của Lục xà, còn có chu sa… Long Huyền nhanh chóng rạch một cái trên thi thể của con lục xà để cho máu của nó chảy vào trong nghiên mực, sau đó trộn lẫn cùng chu sa. Trong chốc lát máu trong nghiên mực đã biến thành màu hắc huyết, kì diệu là có chút linh khí phát ra, hơn nữa cũng không có mùi tanh.

Mực vẽ đã chế xong, Long Huyền bắt đầu cầm bút, theo như những ghi chú của Bạch lão để lại, hắn chọn cách cầm bút thoải mái nhất, sau đó dồn tinh thần lực của bản thân vào thân bút, toàn bộ quá trình đều lấy tinh thần lực làm chủ đạo, linh lực của bản thân cũng được điều động lên, Luân Hồi Đạo Quyết lúc này cũng được vận chuyển, nhất thời khiến cho linh khí xung quanh cũng vì đó mà nhộn nhạo.

Long Huyền toàn lực nhớ kỹ từng đường nét của phù văn, nhưng ngay khi đầu bút lông chạm vào nghiên mực, tinh thần Long Huyền liền rung lên, kém chút nữa đã làm rơi bút. Đúng vào lúc này, từ thân bút truyền tới một luồng khí cực kỳ hung ác, Long Huyền có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của con Xích vỹ lục xà non ngày đó bị hắn tự tay chém giết.

Bấy giờ, Long Huyền mới hiểu rõ mấy chữ Bạch lão viết ra có ý nghĩa là gì. Bạch lão lưu lại, chế phù nhớ kỹ: Tập trung ý chí, giữ vững tinh thần, kiên trì. Hóa ra lúc vẽ phù còn phải áp chế sát khí phát ra từ yêu thú nữa, đối với người không có chuẩn bị trước, hoặc là tinh thần lực yếu kém, rất có thể vừa cầm bút lên thì đã thất bại rồi.

Long Huyền chẳng qua chỉ là bất ngờ trong giây lát mà thôi, luồng khí hung ác kia tuy rằng khiến người ta ớn lạnh, nhưng thời điểm con lục xà này đang sống hắn còn giết được, nói gì đến bây giờ nó đã chết rồi, sau khi dùng tinh thần lực áp chế luồng sát khí kia xuống, Long Huyền nhanh chóng nhớ lại từng nét, từng nét của phù văn rồi bắt đầu vẽ ra.

Mỗi nét mực thấm vào trên giấy vàng, ngay lập tức hằn sâu xuống, linh khí xung quanh cũng nhanh chóng hội tụ vào đầu bút, theo nét vẽ của Long Huyền nhập vào bên trong thân phù. Quá trình diễn ra rất thuận lợi, nhưng là lúc này trên trán Long Huyền bắt đầu toát ra lấm tấm mồ hôi, hiện tại hắn đang rất cố gắng làm theo đúng với hai chữ “kiên trì”, hắn biết rõ chỉ còn một chút xíu nữa thôi là đã có thể thành công rồi.

Rốt cuộc chỉ còn lại duy nhất 2 nét cuối cùng, thế nhưng vào lúc này đầu bút của Long Huyền mãi vẫn không di chuyển, hắn không có cách nào vẽ ra được, rõ ràng là phù văn kia Long Huyền đã nhớ rất kỹ rồi, thế nhưng hắn hoàn toàn cảm nhận được nét tiếp theo bản thân nhất định sẽ vẽ sai, điều này quá sức vô lý, trước đó hắn còn vẽ rất thuận lợi mà…

Long Huyền có thể tự cảm nhận được tinh thần lực của mình đang nhanh chóng tiêu hao, tuy rằng cường độ tinh thần lực của hắn so với người bình thường cao hơn rất nhiều, thế nhưng khi luyện chế linh phù cường độ tinh thần lực cần dùng cũng cực nhiều, Long Huyền hiện giờ đã có chút không chịu nổi.

Cắn răng một cái, Long Huyền quyết định liều một lần vẽ ra hai nét kia, trong chốc lát, “Bùm…” một tiếng nổ vang lên, toàn bộ tờ linh phù kia nổ nát vụn. Long Huyền đứng ở trung tâm của vụ nổ, mặc dù sát thương phải nhận không bao nhiêu, thế nhưng toàn bộ khuôn mặt của hắn cũng bị tro bụi làm cho cháy đen rồi, nhìn vào không khác gì tên ăn mày là mấy.

“Đậu xanhhh, hahahah!!! ––”

Long Huyền cười lớn, tuy rằng lần đầu đã thất bại mất rồi, lại bị nổ cho một cái, thế nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng vẽ ra hai nét kia, cuối cùng đã giúp cho Long Huyền biết được sự thiếu sót của bản thân nằm ở đâu. Hắn vô cùng vui vẻ, trong miệng liên tục nói, hóa ra là như vậy, cười đến không ngậm miệng lại được.

Sở dĩ Long Huyền tự cảm thấy phù văn mà mình lĩnh ngộ mãi không được, vẫn còn thiếu đôi chút, đó chính là vì hắn hoàn toàn chưa từng gặp qua linh phù, tất cả những gì hắn biết chỉ là đọc qua ghi chép mà thôi.

Ban nãy tuy rằng thất bại, thế nhưng là xem như Long Huyền đã chế tạo ra được một lá phù phiên bản thất bại, dù sao cũng đã tạo ra được một vụ nổ nho nhỏ. Chính vì như thế, hắn đã phần nào hình dung ra được Bạo Linh phù phiên bản hoàn chỉnh rồi.

Ngay lập tức muốn bắt tay vào luyện chế thêm một lần nữa, thế nhưng chính vào lúc này đầu của Long Huyền chợt truyền đến một trận đau nhói. Cũng phải thôi, lần đầu chế tạo linh phù cho nên việc khống chế tinh thần lực vẫn chưa được tốt, Long Huyền vốn chưa thành thạo việc khống chế tinh thần lực, do vậy mới để bản thân hao tổn quá nhiều. Biết được như vậy, Long Huyền chỉ đành ngồi xếp bằng vận chuyển Vô định tinh thần điển cùng Luân Hồi Đạo Quyết để nhanh chóng khôi phục.

Sau một lúc, Long Huyền mở mắt ra, tự cảm nhận thấy tinh thần lực của bản thân lại cường đại thêm một chút, hơn nữa lúc điều động cũng dễ dàng hơn nhiều, khóe môi Long Huyền nhẹ nhàng nhếch lên.

Sau đó, hắn lại tiếp tục cầm bút, lần vẽ phù này trong đầu hắn đột nhiên có chút linh cảm, ban nãy lá phù kia phát nổ, cơ chế cũng không mấy khó hiểu, lúc đầu khi xem qua thông tin về bạo linh phù Long Huyền đã nghĩ ngay đến lựu đạn ở kiếp trước, hơn nữa các loại chất nổ như lựu đạn tại địa cầu rất đa dạng, hắn tự hỏi, không biết lúc chế tạo ra Bạo linh phù, lại kết hợp một chút cấu tạo của lựu đạn thì sẽ như thế nào?

Ý tưởng vừa mới sinh ra đã không cách nào đẩy đi được, thế là Long Huyền lại hứng chí bừng bừng bắt đầu vẽ. Rất nhanh, phù văn đã hiện ra hơn một nửa rồi, khi nét bút còn đang nhanh chóng lướt qua lại trên thân phù, trong đầu Long Huyền hiện ra hình ảnh trái lựu đạn nhỏ, thế là phù văn lúc này dần dần lại có hình tròn tròn, rồi dài dài, nhưng kì lạ thay, Long Huyền lần này cũng không còn cảm thấy có vấn đề như lúc trước nữa.

Chỉ trong chốc lát, Long Huyền dừng lại, nét cuối cùng đã vẽ xong, linh khí điên cuồng gia trì trên thân phù, so với lần đầu, thì bây giờ lượng linh khí đã tăng lên rất nhiều lần, linh lực từ bản thân Long Huyền cũng có một phần nhỏ tràn vào trong tấm phù lục kia.

Sau thời gian chừng nửa chén trà, toàn bộ phù văn đều mờ nhạt xuống, hằn sâu vào trên thân phù, Long Huyền chờ đợi một lúc cũng không thấy tấm “Lựu đạn linh phù” mà mình vừa chế ra có dấu hiệu phát nổ, lúc này mới vui mừng cầm lên đánh giá.

Thoạt nhìn so với phù văn gốc vẫn chỉ giống tám phần những nét còn lại vì Long Huyền có hơi thiên hướng tới “trái lựu đạn” hơn do vậy có chút bị thay đổi, hơn nữa các nét hoa văn của chữ “bạo” tại trung tâm nhìn vào vậy mà có chút giống với hình con rắn.

Đánh giá một hồi, Long Huyền cảm thấy có lẽ bản thân đã thành công rồi, chẳng qua, không biết sau khi thay đổi một chút như vậy, phù văn có còn bộc phát ra uy lực vốn có của nó hay không?... Nghĩ như vậy đột nhiên Long Huyền lại muốn tìm cơ hội để thử tấm phù này một chút.

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.