Yêu khí không kiêng nể gì đập thẳng vào mặt những người ở đây, thân ảnh vừa mới tới kia không thèm nhìn đến đám người trong sân, ánh mắt nhanh chóng đảo qua.
Chờ đến khi ánh mắt đó liếc về phía thân ảnh Song Nhi liền chợt sáng lên, nó ngay lập tức lao thẳng tới làm cho Long Huyền thấy cảnh này thì trong lòng nhảy một cái.
Nhưng cũng may, có vẻ như nó không có ý làm hại Song Nhi cùng Long Huyền, sau khi tới gần thì nó giảm tốc độ, tiến tới từng bước, cảm nhận khí tức trên người Song Nhi một phen như xác định điều gì đó.
Sau khi đã thành công xác nhận, nó lập tức cúi đầu trước Long Huyền, hay đúng hơn là cúi đầu trước Song Nhi đang nằm trong ngực của Long Huyền.
Song Nhi lúc này cũng đang đưa đôi mắt tò mò nhìn về thứ vừa mới tới gần kia, nhìn kỹ lại thì đây là một con yêu hạc. Đôi chân cao dài, cái mỏ sắc nhọn, toàn thân bao phủ bởi một màu xanh trắng, từng chiếc lông óng ánh toát ra vẻ sắc bén cùng cứng cáp.
Thấy vậy, trong lòng Long Huyền có chút lo lắng, thân thể hắn tuy bị trọng thương nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo.
Từ cảm ứng của vô định giới, hắn có thể cảm nhận được yêu khí đáng sợ toát ra từ trên thân con yêu thú này. Luồng yêu khí này làm cho trái tim Long Huyền mới chỉ dần ổn định giờ đây lại một lần nữa tăng tốc.
Cũng không phải hắn sợ, mà bản thân hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ con yêu thú này, trên hết là hắn lo lắng rằng con yêu thú trước mắt sẽ gây bất lợi cho bọn hắn.
Nhìn một hồi, Song Nhi lại cảm thấy một cảm giác thân thiết không nói nên lời, nàng muốn đưa tay chạm vào con chim hạc trước mặt. Tựa như cảm nhận được, con yêu hạc kia lại rất ngoan ngoãn tự động tiến lại gần, đưa cái đầu cọ cọ vào lòng bàn tay của Song Nhi.
Lúc này Long Huyền mới thở dài một hơi, có vẻ như con yêu hạc này không mang địch ý với bọn họ, hơn nữa dường như còn rất thân cận với Song Nhi. Nhìn Song Nhi đang thoải mái vuốt ve con yêu thú trước mắt, Long Huyền cũng thấy ngứa tay.
Hắn vừa mới nhấc tay lên, đang định chạm vào bộ lông của yêu hạc thì chợt khựng lại, ánh mắt của con hạc kia như hình viên đạn hướng thẳng về phía hắn.
Đối với Song Nhi, yêu hạc ngoan ngoãn tựa như chú chim sẻ nhỏ, nhưng ngoài Song Nhi ra thì đối với người khác, dù cho là Long Huyền đang ở bên cạnh Song Nhi nó cũng phát ra mười phần địch ý.
Bất đắc dĩ, Long Huyền chỉ có thể rút tay trở về, trong lòng buồn bực một hồi. Trọng nữ khinh nam, phân biệt đối xử, tốt nhất đừng để rơi vào tay bổn công tử, nếu không ta bắt ngươi làm nồi lẩu hạc, hừ.
Trong lúc Song Nhi cùng Long Huyền đang thân cận với con yêu thú này thì đằng xa đám người Long Càn cùng với mấy đại thế lực cũng hướng mắt sang đánh giá con yêu thú vừa mới đến này.
“Tứ… tứ giai yêu thú?! Tại sao lại có tứ giai yêu thú xuất hiện ở trong thành??” Người lên tiếng là Trần Hổ của Hắc Gia bang.
Khác với những thế lực lớn kia, Hắc Gia bang tụ tập đều là tu luyện giả, việc tổ đội cùng nhau tiến vào sơn mạch chém giết yêu thú đã làm rất nhiều lần, chính vì vậy hắn đối với khí tức của yêu thú vô cùng quen thuộc.
Lúc này, Diệp Hàn trầm mặc nãy giờ lại bổ sung: “Không chỉ là tứ giai, con yêu hạc này sợ là đã đạt đến tứ giai trung kỳ rồi!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, vẻ mặt trở trên vô cùng nghiêm túc nhìn về phía con vật đang ngoan ngoãn rúc đầu trong tay cô bé kia.
Không ai nghi ngờ lời nói của Diệp Hàn, thân làm thành chủ một thành thì kiến thức cùng tu vi của Diệp Hàn có thể nói là cao nhất trong đám người ở đây. Nếu hắn đã nhận xét như vậy, con yêu thú kia dù cho không đạt tới tứ giai trung kỳ cũng không kém bao nhiêu.
Tứ giai a, hơn nữa còn là tứ giai trung kỳ, đây là yêu thú có thể sánh ngang với cường giả cảnh giới Võ Tông hậu kỳ rồi, có khi còn mạnh hơn.
Loại yêu thú cấp bậc này, lúc bình thường sẽ chỉ xuất hiện ở sâu trong sơn mạch, rất hiếm khi đi tới gần chỗ sinh sống của nhân tộc như thế này, trừ khi có thú triều xuất hiện.
Nhưng mà hiện tại con yêu hạc này chỉ xuất hiện một mình, hẳn không phải là có thú triều tập kích, do vậy Diệp Hàn cũng không lo lắng lắm. Nhưng dù sao vẫn cần phải thật đề phòng, nếu như một con tứ giai trung kỳ yêu thú nổi loạn ở giữa thành thị như thế này chắc chắn sẽ gây hại đến người dân vô tội, hiện tại ngoài Diệp Hàn hắn cũng chỉ có một mình Long Càn là Võ Tông cảnh mà thôi.
Nếu như thật sự muốn ra tay với con yêu hạc này, chắc chắn phải tập hợp cường giả ở phủ thành chủ mới được. Diệp Hàn hướng về phía Diệp Lục nháy ánh mắt một cái, người kia nhận lệnh quay ra sau sai một thuộc hạ nhanh chóng chạy về hướng phủ thành chủ, hẳn là bọn họ muốn nhanh chóng gọi thủ vệ dưới trướng lại đây.
Lúc này, mọi người ở giữa sân đều đang tỏ ra rất kiêng kị con yêu hạc kia, nhưng hơn ai hết Long Càn là người thấy khó chịu nhất. Bởi vì từ khi yêu hạc tới, dù cho nó đang nhu thuận cúi đầu trước Song Nhi nhưng mà Long Càn hoàn toàn có thể cảm giác được một luồng địch ý từ con yêu hạc nhắm thẳng về phía hắn, hắn ta đã bị khí cơ của yêu hạc khóa chặt.
Sắc mặt của Long Càn càng ngày càng trở nên khó nhìn, đang yên đang lành tự dưng lại có một con tứ giai trung kỳ yêu thú xuất hiện cản tay cản chân, đích thực là làm cho hắn không có cách nào giải quyết được, mấu chốt là hắn sợ mình chống không nổi con yêu thú này.
Nếu là lúc bình thường thì không sao, gặp phải yêu thú cấp độ này, đánh không lại hắn quay người bỏ chạy cũng không vấn đề gì cả.
Thế nhưng bây giờ, xung quanh có nhiều người như vậy, hắn mà chạy thì thật sự rất là mất mặt a, dù sao hắn thân là gia chủ của Long gia, nhưng mà không chạy thì hắn thật sự cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm.
Luồng địch ý cùng với thái độ hung hăng của con yêu thú kia tựa như là những mũi kim nhọn bắn về phía hắn, nếu không phải nó đang thân thiết với con nha đầu nọ, nói không chừng nó đã lập tức tấn công dũng mãnh về phía này rồi.
Cứ tiếp tục như vậy quá bị động, thân làm gia chủ của một đại thế gia, Long Càn đương nhiên không thể để tình huống như vậy kéo dài. Một mặt vì ban nãy bị hư ảnh của cửu vỹ bạch hồ kia đánh một chiêu làm bị thương, đến hiện tại hắn vẫn cảm thấy trong cơ thể đang có một cỗ yêu khí điên cuồng tàn phá.
Mặt khác, ở đây là địa bàn của nhân tộc, mặc dù tứ giai trung kỳ yêu thú có mạnh đi chăng nữa, nếu như nó thật sự dám làm càn, nhất định sẽ chỉ có một kết cục là bị nhân tộc cường giả vây giết.
Còn chưa kể đến, nơi này vừa vặn có rất nhiều cao thủ của Hoàng Phong thành đang tụ tập, ngay cả thành chủ cũng ở tại nơi này, nếu như bọn họ đồng ý xuất thủ, bằng vào đám đông cùng với hai vị cao giai võ tông cảnh là hắn cùng Diệp Hàn, vây công chém giết con yêu thú này cũng không phải không thể.
Nghĩ nghĩ một hồi, Long Càn cũng cảm thấy tự tin hơn, hắn bước lên trước cao giọng nói.
“Diệp thành chủ, chư vị, con yêu thú tứ giai này tự tiện xông vào lãnh địa của nhân tộc, hơn nữa yêu khí cuồng dã ở trên người nó chứng tỏ nó nhất định là một con yêu thú hoang dã chưa được thuần phục.”
Long Càn đưa mắt liếc nhìn đám người rồi lại nói tiếp.
“Một con dã yêu thú tứ giai trung kỳ, nếu như có thể trấn áp bắt lại, sau đó thuần dưỡng thì chẳng khác gì có thêm một vị võ tông cảnh cường giả trung thành, chẳng biết mọi người có hứng thú hay không?”
Trong đám người của mấy thế lực kia, ngoài những tên võ giả cấp thấp không có biểu tình gì, những kẻ còn lại thì thật sự có chút động tâm. Nhưng vẫn chưa có ai biểu lộ ra cái gì cả.
Mấy kẻ này đều là người đứng đầu một thế lực, người nào người nấy đều là lão cáo già. Bọn họ đương nhiên có thể thấy được con yêu hạc kia đang nhắm thẳng vào Long Càn, hắn đứng ra kêu gọi mọi người cốt yếu là để giải nguy cho bản thân mà thôi.
Thế nhưng những lời Long Càn nói đích thực khiến cho người khác cực kỳ tâm động. Một con tứ giai yêu thú a, nếu mà thật sự bắt được nó chưa nói trước có thể thuần dưỡng hay không, dù cho không thuần phục được thì còn rất nhiều cách để tận dụng.
Chính vì thế, sau khi nghe Long Càn nói xong, khi ánh mắt mọi người nhìn về con yêu hạc lần nữa đã mang theo một chút mong chờ cùng ham muốn, tựa như nhìn thấy mỹ nữ bị cởi sạch quần áo vậy.
Về phần con yêu hạc, lúc này nó đã đứng thẳng người, đầu ngẩng cao che chắn trước mặt Song Nhi cùng với Long Huyền, hai mắt giương giương đang nhìn chằm chằm về phía đám người kia, mà Long Càn càng là mục tiêu bị nó chú ý nhất.
Nói về nguyên nhân, dựa vào độ thân thiết của yêu hạc cùng Song Nhi thì việc trước đó Long Càn dám ra tay với cô bé, hay chính xác hơn là ra tay hư ảnh của cửu vỹ bạch hồ đã làm yêu hạc sinh ra lòng căm thù với lão ta.
Từ trong đáy mắt của yêu hạc toát ra vẻ khinh thường, tựa như đối với nó, đám người trước mặt chỉ như là sâu kiến mà thôi. Chẳng qua trong đám sâu kiến này có vài con hơi hơi mạnh một chút, nếu không thì nó đã thẳng thừng lao lên tấn công rồi.
Thấy bộ dạng này của tứ giai yêu hạc, mấy người kia có chút quái lạ, bọn họ cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Tựa như là… cứ giống như con yêu thú này nghe hiểu được tiếng người vậy, không những thế còn biết khinh thường người khác nữa.
Nhưng việc này làm sao có thể chứ, tuy rằng yêu thú tứ giai sẽ thông minh hơn đám yêu thú cấp thấp một chút nhưng chúng quy bọn nó vẫn chỉ là súc vật, gia cầm sống lâu tu luyện thành yêu mà thôi, làm sao có thể hiểu được tiếng người cho được.
Tuy vậy, dáng vẻ không coi ai ra gì của con yêu hạc kia cũng làm cho mấy vị đại nhân vật ở đây có chút không vui, lúc này Trần Hổ của Hắc Gia Bang tiến lên hỏi.
“Long gia chủ, ngài muốn nói, chúng ta cùng hợp sức bắt con yêu hạc này lại, thế nhưng bắt xong thì nó sẽ thuộc về người nào?”
Trong mấy thế lực có mặt ở đây ngày hôm nay, Ngọc Nữ lâu, Thiên Vân các, luyện khí công hội đều không có tiếp xúc nhiều với yêu thú bằng Hắc Gia bang bọn hắn.
Ngoài phủ thành chủ ra thì Trần Hổ tự tin hắn là người am hiểu về yêu thú nhiều nhất, chính vì thế hắn cũng là người có hứng thú nhất với việc bắt lấy con yêu hạc này.
Mặc dù mọi người ở đây không ai biết con yêu hạc này rốt cuộc là chủng loại gì, thế nhưng nhìn vào hình dáng uy mãnh của nó thì chắc chắn trong giới yêu thú cũng thuộc loại rất nổi bật, càng trọng yếu hơn là nó thuộc loại yêu thú biết phi hành.
Long Càn nhìn về Trần Hổ nói. “Không biết vị này là…?”
Trần Hổ chắp tay nói: “Hắc Gia bang, Trần Hổ.”
Long Càn: “Haha, hóa ra là Trần bang chủ. Về việc phân chia con yêu thú này, bây giờ nói đến vẫn con sớm, dựa vào sức hai người chúng ta hình như vẫn chưa đủ.”
Đối với một tên bang chủ cỏn con mới chỉ Long Đạo cảnh, Long Càn thật sự cảm thấy khinh bỉ, chẳng qua bề ngoài lại tỏ ra rất niềm nở đáp lời. Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn mấy người khác, sau đó dừng lại trên thân của Diệp Hàn.
Hắn biết rõ, nhân vật mấu chốt nhất chính là vị thành chủ Hoàng Phong thành này, muốn bắt được yêu thú kia nhất định phải thuyết phục được người này ra tay mới được, bằng không có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Diệp Hàn đương nhiên cũng thấy được ánh mắt của Long Càn đang nhìn về phía hắn, lúc này hắn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
“Vị thiếu niên kia đã từng cứu con gái ta một mạng, con yêu hạc này tựa như là sủng vật của hắn vì vậy ta cũng không tiện ra tay, chư vị nếu như có hứng thú... thì cứ tự tiện đi.”
Lời nói của Diệp Hàn cũng biểu thị rất rõ ràng, hắn không có hứng thú với con yêu hạc này, nếu như người nào muốn thì tự ra tay, hắn chỉ đứng nhìn thôi.
Diệp Hàn trong lòng cười mỉa một tiếng, tên Long Càn này tự cho mình là thông minh, hắn chẳng qua chỉ là một tên thất tinh Võ Tông, nếu dám đụng vào con yêu hạc kia thì chắc chắn sẽ bị xé xác trong nháy mắt, còn về phần đám người còn lại, mặc dù sau lưng có chút thế lực nhưng bọn hắn cũng chỉ là một đám Long Đạo cảnh mà thôi, so với con tứ giai yêu hạc này chẳng khác gì một đám côn trùng.
Long Càn đứng ra nói như vậy nhìn như đang nói với tất cả mọi người nhưng thực ra là nói cho Diệp Hàn hắn thì đúng hơn. Hiện tại thủ vệ của phủ thành chủ còn chưa tập hợp đủ, một mình hắn cùng với Long Càn chưa chắc đã làm gì được con yêu hạc này, nếu như bất cẩn làm cho người vô tội bị cuốn vào thì hắn khó mà tránh được trách nhiệm.
Bây giờ yêu hạc chỉ đang nhìn chằm chằm một mình Long Càn, vậy thì cứ mặc kệ hắn tự nghĩ biện pháp vậy, dù sao hai bên chẳng có giao tình gì, tiện thể lợi dụng kẻ này câu giờ cho thủ vệ chạy tới, đến lúc đó Diệp Hàn hắn lại ra tay cũng không muộn.
Nghe thành chủ nói như thế, ánh mắt của Huỳnh Thiên, Giang Tiêu cùng Lam Hạ có chút biến đổi, trong mấy người có quyền nói chuyện ở đây, chỉ có ba người bọn họ còn chưa tỏ ý kiến gì.
Chẳng qua mấy người này cũng không ngu, tình thế trước mắt họ cũng đoán ra được phần nào, tứ giai linh thú bọn hắn dù rất thèm muốn nhưng mà hữu tâm vô lực thôi, dù thật sự bắt được cũng chẳng đến phần bọn họ, đã như vậy thì ham hố làm gì cho mệt thân.
Nhìn về phía Long Huyền, Huỳnh Thiên lại cùng Lam Hạ liếc mắt nhìn nhau. Trong đám người ở đây, chỉ có hắn cùng Lam Hạ đã từng gặp mặt Long Huyền, ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với Long Huyền là một tiểu tử thần bí.
Thêm nữa, Long Huyền mấy lần mua đồ tại Thiên Vân các của hắn, hai bên cũng coi như là quen biết. Lúc này hắn mở miệng nói.
“A, thật ngại quá, tại hạ chẳng qua chỉ mới Long Đạo cảnh, thực sự đối với chuyện này có lòng mà không đủ lực, Long gia chủ nếu như muốn thu phục con yêu hạc này thì cứ tự nhiên đi, hẳn là sẽ không có ai giành với ngài đâu.”
Liên tiếp hai người từ chối, sắc mặt của Long Càn trầm xuống thấy rõ. Lam Hạ ở một bên, vừa rồi giao lưu ánh mắt với Huỳnh Thiên, nàng ta cũng có chút suy nghĩ.
Nếu nàng đoán không nhầm thì Huỳnh Thiên cũng giống nàng, rất muốn thu phục được con yêu thú kia. Tuy là hắn nói có lòng không đủ lực, nhưng làm các chủ Thiên Vân Các, hắn chắc chắn có lá bài tẩy để đối phó với yêu thú cỡ này. Nhưng điều kiện tiên quyết là Diệp Hàn mở lời chấp thuận mới được, bằng không nếu như Diệp Hàn ra tay, yêu thú này làm sao tới phần của bọn họ.
Đứng trước mặt tứ giai trung kỳ yêu thú, mấy tên Long Đạo cảnh chẳng khác gì con sâu cái kiến, chênh lệch sức mạnh quá to lớn. Nếu như mạo hiểm tham gia vào, rất có thể không thành công mà còn có khả năng sẽ bị yêu thú đả thương, như vậy thì lỗ nặng rồi.
Bỏ sức tham gia vào chuyện vô bổ như thế, còn mang tính nguy hiểm cao, nàng cũng không ngu ngốc như vậy. Cân nhắc thiệt hơn một hồi, Lam Hạ cũng lắc lắc đầu.
“Mấy vị thứ lỗi, tiểu muội cũng chỉ là một thân nữ nhi, chân yếu tay mềm, thật sự không dám đánh đánh giết giết cái gì.”
Giang Tiêu thì chỉ trầm mặc, hắn tuy là Long Đạo cảnh, lại càng là hội trưởng của luyện khí công hội thế nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một tên thợ rèn mà thôi.
So với việc bắt một con yêu thú về thuần phục, hắn vẫn quen rèn đúc hơn, nếu mà con yêu hạc kia là khối sắt hay kim loại gì gì đó, có thể hắn sẽ đồng ý liều mạng, về phần hiện tại, hắn vẫn là không làm gì thì tốt hơn.
Lượn quanh một vòng, lúc này sắc mặt Trần Hổ cũng có chút ngượng ngùng.
“Long gia chủ, ta nghĩ lại rồi, ngài đã yêu thích con yêu hạc này vậy ta tham gia vào thì không tốt lắm, ngài cứ việc thu thập nó đi, bọn ta sẽ ở bên cạnh trợ uy cho ngài.”
Nghe xong lời này của Trần Hổ thì Long Càn có cảm giác muốn hộc máu, tức giận khó kìm, cỗ vũ con mẹ ngươi a, ta mà đủ sức bắt nó thì còn cần hỏi ý đám rác rưởi các ngươi sao?
Nhưng mà dù có nghĩ như thế hắn cũng không thể biểu hiện ra mặt được, chỉ có thể dằn lại cơn tức giận ở trong lòng, hừ một tiếng không đáp lại.
Ngược lại, con yêu hạc từ nãy đến giờ vẫn luôn khinh khỉnh đứng ở đằng kia lại tỏ ra rất nhàn nhã, lúc này nó lại giống như càng trở nên đắc ý hơn nhìn về phía Long Càn, ý bảo hạc đại nhân ta duy ngã độc tôn, lão khọm nhà ngươi có gan thì cứ tới!
. . .