Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 98: Vĩnh Yên trấn



Lúc này Lý An có chút thắc mắc, lên tiếng hỏi: “Không đúng cha à, nếu dựa theo những gì ngài vừa mới nói, tinh thần lực muốn tăng lên so với việc luyện khí còn khó khăn hơn nhiều, mà lại nó còn phụ thuộc nhiều vào việc cảm ngộ tâm cảnh, như vậy thì tác dụng của công pháp tinh thần lực là gì?”

“Cái này…!” Hiển nhiên, câu hỏi này nằm ngoài hiểu biết của Lý Nhiên, cho nên trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Đám thiếu niên thấy như thế, vốn còn đang rất hứng thú bỗng xìu xuống, có vẻ như không biết được đáp án rồi.

Lúc này, Long Huyền mới cười mà nói: “Cũng không có gì đặc biệt cả, thật ra các ngươi cứ hiểu đơn giản như thế này, tinh thần lực được chia ra rất nhiều cấp bậc, đại biểu cho việc cảm ngộ tâm cảnh. Mà mỗi mốc cảm ngộ đều cần phải đạt đến viên mãn thì mới có thể tiến lên cấp độ tiếp theo, cũng tức là từ 0% đến 100% ở mỗi cảnh giới.”

“Mà trong quá trình tích lũy đó, ngoài cách đi trải nghiệm buồn, vui, cực khổ ra thì còn một cách khác nữa chính là hấp thu những bảo vật ẩn chứa tinh trần.”

Lý An: “Tinh trần?”

Long Huyền gật gật đầu: “Đúng vậy, là tinh trần, tựa như linh khí có thể cường hóa thân thể, tác dụng của tinh trần là ôn dưỡng, tăng lên độ cứng cỏi của tinh thần, giúp cho cường độ tinh thần của chúng ta nhanh chóng đạt đến viên mãn, để cảm ngộ cấp bậc tiếp theo. Mà người bình thường khi gặp được tinh trần chỉ có thể hấp thu một cách bị động, trong khi đó, nếu ngươi có sở hữu công pháp tinh thần lực, liền có thể chủ động hấp thu, tốc độ tăng trưởng tinh thần lực so với người khác tự nhiên là nhanh hơn rồi.”

“Hóa ra là như vậy!”

Đám người nghe Long Huyền giải thích thì lập tức bừng tỉnh. Mà những kiến thức này đều do Bạch lão chỉ dạy cho Long Huyền, đây cũng không phải là kiến thức gì quá mức cao siêu, đều rất dễ hiểu, chẳng qua đám người trong tiểu thôn như bọn họ chưa từng được tiếp xúc mà thôi.

Giống như Lý Nhiên nói vậy, công pháp tinh thần lực, đối với các đại thế gia trong nội thành cũng là vô cùng trân quý, những tu sĩ ở nơi sơn thôn như bọn hắn, ngay cả công pháp tinh thần lực còn chưa từng được thấy qua, làm sao biết những thứ này cho được.

Nghe xong lời của Long Huyền, Phan Huyền My giương đôi mắt đẹp nhìn sang mà hỏi: “A Huyền đệ đệ, ngay cả Lý thúc cũng không biết, làm sao mà ngươi biết được những thứ này?”

Long Huyền cười cười rồi đáp: “Trước đây ở trong nhà, ta từng nghe trưởng bối dạy qua.”

Long Huyền vốn là người từ ngoài thôn đến, đối với thân thế của hắn mọi người đều có suy đoán, nhưng mà Long Huyền chưa từng kể nên mọi người cũng chỉ dừng lại ở mức tò mò. Dù sao, Long Huyền làm người rất tốt, ngoại trừ phá phách ra, thiên phú của hắn không có chỗ chê, tài đi săn vượt trội, tu vi bỏ xa bạn cùng lứa, vì đó thôn dân cũng không xoắn xuýt về vấn đề thân thế của Long Huyền.

Hiện tại, nghe Long Huyền nói được trưởng bối chỉ dạy những kiến thức này, đám người vốn cũng cho là như vậy, lập tức không tò mò nữa.

Mà sau một lúc nói chuyện, ở trước mắt của mọi người bắt đầu xuất hiện bóng dáng của tường rào, âm thanh xôn xao cũng dần dần truyền tới, mơ hồ còn nghe được tiếng rao bán hàng hóa.

Lý Nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn đám thiếu niên phất phất tay mà nói.

“Tới Vĩnh Yên trấn rồi, đi thôi, vào trong thị trấn nghỉ ngơi một đêm, chờ người trong thành đến tiếp dẫn là có thể tới nơi tham gia sát hạch rồi.”

Không sai, trước mắt chính là Vĩnh Yên trấn. Nơi đây so với sơn thôn thì náo nhiệt hơn nhiều lắm, sạp hàng san sát, người tới lui không ngừng, tường rào tại nơi này cao hơn Định Yên thôn một đoạn dài, bên ngoài còn có binh lính chuyên dụng canh gác, hiển nhiên là để đề phòng yêu thú tập kích.

Nhìn cảnh này, Long Huyền không khỏi nhớ lại trung tâm mua sắm ở kiếp trước. Cũng không trách được, Vĩnh Yên trấn này thực chất là nơi giao thương cỡ lớn, kết nối toàn bộ các sơn thôn quanh đây cùng với Lam Sơn thành. Đây là thành trì gần nhất, cai quản cả một vùng quanh đây, cũng là một trong năm tòa đại thành dưới trướng Tử Hà vương, giống như Hoàng Phong thành.

Trong trấn còn có cao thủ Long Đạo cảnh do phủ thành chủ phái tới để tọa trấn. Mà cứ cách một đoạn thời gian ngắn, sẽ có binh đoàn phụ trách vận chuyển vật tư từ trong thành tới thị trấn này để trao đổi cùng với thôn dân. Trong thành cần sơn trân, dã liệu, da lông, xương cốt, nanh yêu thú các loại, mà thôn dân cũng cần lương thực, vải vóc, đồ dùng. Tất cả đều được trao đổi tại Vĩnh Yên trấn này.

Những binh lính đang phụ trách canh phòng kia cũng đều là người của phủ thành chủ điều động tới, thuần một sắc đều là cao thủ võ giả cảnh hậu kỳ trở lên. Ở Định Yên thôn, số người đạt tới võ giả cảnh chỉ có mấy chục, mà số binh lính của lực lượng phòng vệ nơi này phải đến trên trăm. Càng đừng nói mỗi tốp đi tuần đều có một vị đầu lĩnh tu vi võ sư cảnh dẫn đội.

Đám Lý An lần đầu ra khỏi thôn, đến giờ mới biết cái gì gọi là cao thủ san sát, ánh mắt láo liên không ngừng, nhìn chỗ này một chút, rồi nhìn bên kia một chút.

Mặc dù đến Định Yên thôn định cư tới nay đã 5 năm, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Long Huyền bước vào Vĩnh Yên trấn này. Một phần là vì hắn không muốn tới nơi đông người, né tránh sự tìm kiếm của kẻ thù. Một phần khác là Long Huyền quá bận rộn với việc tu luyện, những chuyện như mua sắm, trao đổi vật phẩm, tài nguyên tu luyện gì đó, Long Huyền đều ủy thác, nhờ Lý Nhiên và lão thôn trưởng làm thay.

Lý Nhiên: “Được rồi đừng nhìn loạn nữa, mới chỉ là một cái thị trấn mà thôi, sắp tới tiến vào Lam Sơn thành còn to lớn hơn nhiều nữa đây. Đi thôi, chúng ta đến dịch trạm nghỉ ngơi một chút, chờ ngày mai binh đoàn từ vận chuyển vật tư tiến về thành, chúng ta đi cùng với bọn họ.”

Đám Long Huyền nghe vậy thì gật gật đầu, ngoan ngoãn bước theo sau lưng lý nhiên đi tới dịch quán trong Vĩnh Yên trấn.

Dịch quán, chính là nơi dùng để nghỉ chân lại của đám thôn dân tại Vĩnh Yên trấn. Mỗi lần đem vật tư đến để trao đổi, nhiều sơn thôn cách thị trấn xa một chút, không thể đi và về ngay trong ngày sẽ chọn nghỉ chân lại nơi này, bằng không, hành tẩu tại trong sâm lâm vào ban đêm thật sự rất là nguy hiểm.

Sau khi tiến vào chỗ ngồi bên trong dịch quán, Lý Nhiên gọi tiểu nhị mang lên một ít món ăn, lại nói hắn chuẩn bị mấy căn phòng cho đám người ở lại, lúc này mới quay sang đám thiếu niên mà nói.

“Lần này đi tham gia sát hạch, trưởng thôn cũng đã phát cho mỗi người các ngươi một cái công huân thẻ, bên trong đó là số tích súc mà mấy năm nay các ngươi kiếm được, sau khi vào trong thành, có thể dùng số điểm công huân này để đổi lấy tài nguyên tu luyện. Tranh thủ mấy ngày trước khi diễn ra sát hạch, tăng tu vi của bản thân lên đến mức cao nhất.”

“Đi ra bên ngoài, thiên tài đầy đất, núi cao còn có núi khác cao hơn, trừ phi các ngươi có được thiên phú yêu nghiệt như a Huyền vậy, nếu không thì chớ có xem thường người khác, làm chuyện gì cũng phải nghĩ thật kỹ trước rồi mới làm sau, có biết không?”

“Chúng ta đã biết rồi thưa Lý thúc!”

Đám thiếu niên đồng thời đáp. Lý Nhiên thấy bọn họ nghe lời như vậy thì hài lòng gật gật đầu.

Về phần công huân thẻ, đây chính là một dạng pháp khí hiển thị tựa như thẻ ngân hàng ở kiếp trước. Thứ này là vật chuyên dụng để lưu trữ điểm công huân của từng người, chỉ có công tạo sự tam phẩm mới có thể luyện chế ra được.

Lại nói về điểm công huân, như đã biết công huân chủ yếu đến từ việc chém giết yêu thú. Đối với những người ở sơn thôn như bọn Lý An, mỗi lần bọn hắn đi săn, nếu có thể chém giết yêu thú, sau đó báo lên trạm liên lạc với phủ thành chủ, bên phía thành chủ sẽ xem xét rồi tính toán số công huân mà phát thưởng về cho bọn họ.

Điểm công huân của mỗi loại yêu thú đều khác nhau, dựa theo sức mạnh, chủng loại, độ nguy hiểm để phân chia. Nhất giai yêu thú thông thường nằm trong khoảng từ 1 đến 10 điểm công huân. Nhị giai là từ 20 đến 100 điểm, mà tam giai cho tới tam giai đỉnh phong chính là từ 200 đến 1000 điểm. Có thể nói, phẩm cấp yêu thú càng cao thì khi chém giết, số điểm công huân nhận được cũng càng nhiều.

Bản chất của điểm công huân rất giống tiền tệ, có thể dung để trao đổi mua bán, nhưng nó so với tiền tệ thì có giá trị lớn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng rất khó kiếm.

Để có thể dễ dàng so sánh tương quan thì đơn vị tiền tệ của hư linh đại lục có các loại sau: tiền đồng, tiền bạc cùng với hoàng kim. Trong đó, cứ một hoàng kim thì ngang với 100 tiền bạc, hoặc 10,000 tiền đồng. Mà cứ một điểm công huân, nếu như muốn đổi thành tiền có thể đổi ra thành 10 hoàng kim, đem đổi thành tiền đồng chính là 10 vạn.

Phải biết, giá một cân gạo tại hư linh đại lục có giá 10 tiền bạc, như vậy mười điểm công huân có thể mua được 1000 cân gạo. Với số lượng này, đủ để cho hơn bốn trăm người của Định Yên ăn trong vòng hai ngày.

Mà hiện tại, trong tay của đám thiếu niên Lý An, mỗi người đều có hơn hai trăm điểm tại trong công huân thẻ. Riêng Long Huyền thì có tới hơn 1000 điểm, phần nhiều đều đến từ việc hắn vừa mới thành công chém giết tam giai hậu kỳ hắc vân hổ, đối với yêu thú cấp bậc này, dù ít cũng được thưởng đến hơn 800 điểm công huân.

Mà đây còn là Long Huyền đã dùng rất nhiều điểm công huân để đổi thành tinh huyết lẫn yêu hạch phẩm chất cao hỗ trợ trong quá trình khai khiếu, bằng không thì số công huân tích lũy trong thẻ của hắn cũng không chỉ có hơn 1000 điểm mà thôi, bởi vì số lượng yêu thú tam giai đã chết trong tay hắn nhiều lắm.

Cho đến hiện tại, Long Huyền cũng không có ý định sử dụng số điểm công huân này vội, dù sao hắn đã đạt đến bình cảnh, dù có đổi về nhiều tinh huyết bình thường hơn nữa cũng không có tác dụng gì, chí ít phải tiến vào Lam Sơn thành thì Long Huyền mới có thể tìm được tinh huyết phẩm chất đủ cao mà hắn cần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.