Luân Hồi Thương Đế

Chương 164: Tăng mạnh




Đoạn Ngọc khôi phục lại nguyên khí hoàn tất lập tức đi luyện đan, tinh thần lực tiêu hao nhưng còn không lay động đến căn bản, hắn cảm giác tinh thần lực nếu như có thể giống như nguyên khí hao tổn gần hết cũng tốt, khi hắn khôi phục lại đỉnh phong thì sẽ thu được lợi ích càng lớn. Dù sao thì hiện tại hắn đang ở trong hoàng cung, không cần phải tranh đấu với ai, lực lượng hao kiệt cũng không có vấn đề.

Hắn quay lại Luyện Đan thất lại tiếp tục lấy ra linh tài luyện Tăng Nguyên đan, khác với Tăng Huyết đan chỉ chuẩn bị mười phần linh tài, Tăng Nguyên đan, còn có mấy loại Nhị giai linh đan khác hắn dự định luyện đều được chuẩn bị hai mươi phần linh tài, có thể cung cấp cho hắn luyện tập nâng cao khả năng luyện đan.

“Xem ra lão tổ Đoạn Trường Sinh đối với ta có kỳ vọng rất cao, một bút tài nguyên không nhỏ đều như vậy đáp ứng ta”. Đoạn Ngọc trước khi bắt tay vào luyện đan đã nhìn đến tất cả linh tài một vòng thầm nói.

Tất cả linh tài này tổng hợp lại có giá trị không nhỏ đối với một cái Mệnh Tuyền cảnh như hắn, thế nhưng trong tộc cường giả khi nhận được yêu cầu này của hắn liền rất nhanh đáp ứng, nhớ lại lão tổ Đoạn Trường Sinh nói trước đó thì Đoạn Ngọc cũng đại khái hiểu được. Chỉ cần là không phải yêu cầu quá phận hoặc vượt qua khả năng của Đoạn gia thì hắn gần như có thể không cần cố kị cái gì.

Đương nhiên, Đoạn Ngọc cũng không có ý định làm việc không cố kị, đan dược mà hắn luyện ra đều sẽ đưa lại cho gia tộc, những đan dược này với hắn trước mắt không có ý nghĩa gì quá lớn, đây xem như là một phần đóng góp của hắn cho Đoạn gia đi.

Đoạn Ngọc cứ như vậy bắt đầu quãng thời gian bế quan luyện đan, đến Mệnh Tuyền cảnh thì nhu cầu phụ thuộc vào đồ ăn đã hạ thấp xuống rất nhiều, Đoạn Ngọc trong khoảng thời gian này không tiến hành luyện thể nên cũng không cần cung cấp khí huyết, thời gian hắn bế quan luyện đan rất nhanh đã trôi qua mười ngày.

Trừ ba một ngày cần bỏ ra bốn canh giờ để nghỉ ngơi cùng luyện hóa Tử linh dịch pha loãng lớn mạnh nguyên thần và tiêu trừ Hủ Thực Chi Thủy trên tàn phá cốt thương thì Đoạn Ngọc đều tập trung vào luyện đan.

Mỗi lần luyện Nhị giai đan dược thì hắn đều bỏ ra nửa canh giờ, sau hai lần như vậy sẽ phải bỏ ra một chút thời gian để luyện hóa thiên địa nguyên khí trong linh thạch để khôi phục nguyên khí, sau khi khôi phục nguyên khí xong hắn lại tiếp tục luyện đan, từ nhỏ đến giờ đây có thể nói là khoảng thời gian mà Đoạn Ngọc bỏ ra nhiều tâm huyết và thời gian nhất.

Trải qua mười ngày điên cuồng luyện đan như vậy số lượng linh tài mà hắn lệnh Tiêu Long đi chuẩn bị đã toàn bộ hao hết, thay vào đó là trong Luyện Đan thất đã trưng bày mười mấy bình đan dược, bên trong đó có một chút là Nhất giai đan dược, tám thành đều là Nhị giai đan dược, phẩm chất từ hạ phẩm đến thượng phẩm đều có.



Để cho Đoạn Ngọc kinh ngạc không hiểu đó là vô luận thế nào hắn cũng không thể luyện ra cực phẩm đan dược, lúc luyện Nhị giai đan dược hắn đã tìm ra thời điểm và khoảng thời gian truyền linh thích hợp của ba loại đan dược nhưng hắn cũng chỉ có thể luyện ra thượng phẩm đan được. Cho dù hắn đã cẩn thận kiểm tra đều không thể tìm ra nguyên nhân sai lầm, phẩm chất đan được cao nhất mà hắn có thể luyện ra cũng chỉ là thượng phẩm.

Đoạn Ngọc không tin tà đã quay lại luyện chế Tăng Huyết đan, thế nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra không đúng, hắn mỗi lò đều luyện ra ba viên thượng phẩm Tăng Huyết đan nhưng tuyệt nhiên không hề có một viên cực phẩm đan dược nào.

Đan dược từ thượng phẩm đến cực phẩm tất nhiên là tồn tại một cái hồng câu cực lớn, Đoạn Ngọc suy đoán đây rất có thể là cần có một cái điều kiện nào đó mà hắn không có. Hay đơn giản hơn đó là hắn luyện đan thuật vẫn còn chưa đủ.

“Hô”. Trong mật thất tu luyện Đoạn Ngọc nhẹ thở ra một hơi, hai mắt mở ra mang theo tinh quang thoáng hiện rồi biến mất, sau mười ngày điên cuồng luyện đan thì lúc này hắn cũng xem như buông lỏng được rồi. Thành quả thu được cũng không phải chuyện đùa.

“Tử linh dịch đã bị ta luyện hóa toàn bộ, Đệ nhất nguyên thần đạt đến tám thước, Đệ nhị nguyên thần đạt đến bảy thước chín”.

“Tu vi củng cố vô cùng bền chắc, ta hiện tại cho dù là đột phá liên tiếp đến Mệnh Tuyền cảnh tầng chín cùng không thành vấn đề!”. Đối với Đoạn Ngọc mà nói thì luyện đan chỉ là phụ trợ, thông qua luyện đan hắn thu được lợi ích chỉ là đang tô điểm thêm cho võ đạo tu vi.

Việc luyện đan tiêu hao tinh thần lực và nguyên khí cực nhanh giúp hắn sau khi khôi phục lại trạng thái tốt nhất đã thu được chỗ tốt cực lớn, không chỉ là nguyên khí càng thêm tinh thuần mà mệnh tuyền cũng càng thêm cắn cỏi, bền chắc. Nguyên thần của hắn không vì luyện đan mà tăng lên nhưng rõ ràng là càng thêm kiên cố, tinh thần lực thu phóng càng thêm thông thuận mượt mà, điều này rất có lợi cho việc tu luyện pháp thuật.

Không nói cái khác, Đoạn Ngọc hiện tại cảm giác được bản thân nếu là thi triển pháp võ dung hợp kỹ Tật Lôi thương pháp thì uy năng chắc chắn sẽ mạnh hơn trước rất nhiều, đánh ra e là cũng không kém một chút Động Thiên cảnh sơ kỳ công kích!


Đoạn Ngọc võ vị chỉ có Mệnh Tuyền cảnh nhưng Nhị giai nguyên thần của hắn đã đi đến hậu kỳ, chỉ là phát ra pháp thuật cũng không kém Luân Hải cảnh đỉnh phong công kích bao nhiêu, dưới sự tăng phúc của pháp võ dung hợp kỹ thì lại càng thêm khủng bố.

Thực lực của hắn có thể nói là đột nhiên tăng mạnh!

“Ngoài đó ra thì Hắc Hỏa Xà chân thân đã đạt đến Luyện Thể cảnh tầng mười đạt được Luyện Thể Thiên kinh thừa nhận, xem ra là sát ý cơ sở mà ta có đủ điều kiện tu luyện Tu la luyện thể thiên đến đỉnh cao, Lăng Vũ tiền bối hẳn là đã đoán trước được điểm này nên mới có ý định thu ta làm đệ tử!”. Đoạn Ngọc lúc này còn có một cái niềm vui ngoài ý muốn khác.

Đây đã là chuyện của bảy ngày trước, Hắc Hỏa Xà chân thân sau khi tu luyện đến Luyện Thể cảnh tầng chín đỉnh phong thì trên thân tự nhiên bộc phát một cỗ sát ý tinh thuần hô ứng với hung sát khí trong thiên địa, sau đó tu vi của hắn cứ như vậy vượt qua tầng chín nhưng lại không mở mệnh tuyền cơ sở, đó tất nhiên chính là Luyện Thể cảnh tầng mười.

Sau đó không lâu Luyện Thể thiên kinh cũng buông xuống, việc này thậm chí là đã làm kinh động đến không ít võ giả và Yêu tộc ở gần Táng Long cốc. Hắc Hỏa Xà chân thân lúc đó vì không muốn gây vào phiền phức nên đã đi vào chỗ sâu trong Táng Long cốc, tại đây hắn đã gặp được huyết khí tiêu điểm mà Lăng Vũ để lại, có thể nói là mọi chuyện khá thuận lợi.

Dựa theo những huyết khí tiêu điểm này Hắc Hỏa Xà chân thân có thể đi vào Táng Long cốc chỗ sâu hơn, tránh cho gặp phiền phức. Vấn đề lúc này Đoạn Ngọc cần làm đó là tìm kiếm những tầng cao hơn của Tu La tông công pháp, nếu như không có Tu la mệnh tuyền thiên thì Hắc Hỏa Xà chân thân không thể tiếp tục khai mở mệnh tuyền.

Đoạn Ngọc chân thân lúc này cũng quyết định xuất quan. Hắn hiện tại cần phải giải quyết những vấn đề phát sinh trong quá trình luyện đan xong xuôi thì mới có thể xác định tiếp theo nên làm cái gì.

Bên ngoài chính cung Ngọc Nguyên cung, Hồ Mị giống như nhập định đứng ở đây không có nhúc nhích, trạng thái này nàng đã duy trì năm ngày, theo Đoạn Ngọc lâm vào bế quan thì trong Ngọc Nguyên cung không khí cũng có phần trầm xuống.

“Ừm?”. Chợt đôi tai trên đầu Hồ Mị khẽ động, nàng hai mắt cũng theo đó mở ra nhìn hướng cửa chính.



“Cạch!”. Đoạn Ngọc cũng là vừa lúc mở cửa bước ra, trên người y phục khó mà tránh khỏi có chút lộn xộn, đầu tóc cũng có mấy lọn tóc rối.

“Điện hạ!”. Hồ Mị lập tức hành lễ hô. Nội tâm lại có chút kinh ngạc, nàng mặc dù không nhìn thấu được tu vi của Đoạn Ngọc nhưng từ trên người hắn toát ra hơi thở so với trước đó trầm trọng hơn một chút, tu vi tất nhiên là có chỗ tinh tiến. Trên người hắn lúc này còn có một chút đan dược mùi vị để nàng liên tưởng đến mấy ngày này Đoạn Ngọc không chỉ tập trung vào luyện đan mà còn phục dụng đan dược tăng tiến tu vi.

“Chuẩn bị cho ta tắm rửa một chút, ta muốn xuất cung!”. Đoạn Ngọc hơi liếc nhìn Hồ Mị nói. Theo nguyên thần tăng lên thì hắn đã có năng lực nhìn thấu tu vi của Hồ Mị. Là Tứ giai trung kỳ cùng Nhị giai nguyên thần, nguyên thần độ cao miễn cưỡng đạt đến bảy thước, so ra còn không bằng Đoạn Ngọc nguyên thần.

“Vâng!”. Hồ Mị không chút chần chờ liền đáp, sau đó cũng liền lui đi. Theo đó Ngọc Nguyên cung giống như sống dậy, từng tiếng bước chân dồn dập không ngừng vang lên.

Đoạn Ngọc thoáng vận động một chút thân thể rồi đi hướng phòng tắm, mười ngày không ăn qua đồ vật hắn cũng không cảm thấy quá đói nhưng mười ngày không tắm quả thực là để hắn khó chịu. Nhất là trong quá trình luyện đan hắn phải tiếp xúc với địa hỏa, toàn thân lúc này đều không thoải mái.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.