Luân Hồi Thương Đế

Chương 188: Chuẩn bị xuất phát




Thời gian bốn ngày đối với Đoạn Ngọc cũng không dài, hắn chuyên tâm tu luyện Lôi Luyện thuật đạt đến cảnh giới cao nhất có thể, nhục thân tinh hoa của đám Húng thú kia bị hắn chuyển hóa thành khí huyết vô cùng dồi dào cung cấp cho quá trình này, hắn hiển nhiên là đã dễ dàng bước vào Chân Cương cảnh.

Bách Niên Lôi Tâm ẩn chứa rất nhiều lôi chi tinh hoa, Đoạn Ngọc vận chuyển Lôi Luyện thuật theo từng chu thiên đã nhanh chóng đem những lôi chi tinh hoa này dung nhập vào nhục thân, cùng với sự tăng trưởng lớn mạnh của Lôi chân cương thì nhục thân của hắn cũng được cường hóa lên rất nhiều.

“Theo như Lôi Luyện thuật đánh giá thì ta hẳn là đã có chút dễ dàng ngưng tụ Lôi chân cương, phía sau có Bách Niên Lôi Tâm và đại lượng nhục thân tinh hoa trợ giúp, không tu thành Chân Cương cảnh cũng khó”. Đoạn Ngọc cũng là có chút vui mừng.

Hiện tại hắn đã đạt đến Chân Cương cảnh hậu kỳ, nhục thân lực lượng xem như không kém Luân Hải cảnh tầng bảy, cho dù là không vận dụng chân nguyên hắn cũng có thể cùng Tam giai hậu kỳ Hung thú vật lộn, điều này quả thực là có chút kinh người.

Chỗ đáng sợ nhất của luyện thể võ giả chính là sức bền, so với chân nguyên hay tinh thần lực có thể bị hao tận thì nhục thân lực lượng lại dẻo dai hơn nhiều, nếu là tiêu hao chiến thì e là một vị luyện thể võ giả có thể dễ dàng đánh bại ba vị võ giả đồng cấp chỉ tu chân nguyên.

Thêm chỗ đáng nói đó là luyện thể võ giả có thể tăng phúc lực lượng phát ra, giả như Đoạn Ngọc hiện tại là Luân Hải cảnh tầng bảy tương đương với luyện thể cảnh giới, nếu như phát động võ kỹ có thể đánh ra mười thành lực lượng thì thêm vào Chân Cương cảnh hậu kỳ tăng phúc hắn có thể đánh ra mười hai, thậm chí là mười ba thành lực lượng!

Chính vì chỗ tốt này mà gần như tất cả võ giả đều có định hướng luyện thể song song với tu luyện chân nguyên, thế nhưng vì luyện thể cần có điều kiện và tài nguyên hà khắc nên số lượng võ giả có thể làm được điều này cũng không nhiều, hầu như đều là dựa vào việc nâng cao tự thân tu vi rồi phản hồi lại cho nhục thân, từ từ cường hóa.

Bình thường võ giả muốn tu thành Chân Cương cảnh cũng không phải chuyện dễ, bước đầu ngưng tụ chân cương đã gần như chặn lại chín thành võ giả muốn luyện thể, Đoạn Ngọc có thể nhanh chóng như vậy ngưng tụ Lôi chân cương quả thực là có chút dị thường.

Đoạn Ngọc lúc này còn không biết tu luyện Lôi Luyện quyết kỳ thực không phải là mượn nhờ cửu thiên lôi lực, chân chính Lôi Luyện quyết là thông qua nguyên thần câu thông thiên địa Lôi chi lực đến tiến hành rèn thể, kẻ có nguyên thần Lôi thuộc tính có độ tương thích càng cao thì khả năng luyện thành Lôi Luyện thuật sẽ càng cao, cũng dễ dàng ngưng tụ Lôi chân cương hơn so với việc mượn nhờ cửu thiên lôi lực để tu luyện.


“Đáng tiếc, lôi chi tinh hoa trong Bách Niên Lôi Tâm đã bị rút ra toàn bộ, ta muốn tu luyện đến Chân Cương cảnh đỉnh phong thì cần phải có Lôi chi bảo vật khác”. Đoạn Ngọc hơi chút cảm thán.

Lôi Luyện thuật xem như là một môn luyện thể đặc thù, về sau sử dụng Lôi chi bảo vật cần phải có cấp bậc không thể thấp hơn Lôi chi bảo vật trước đó, Đoạn Ngọc hiện tại là Chân Cương cảnh hậu kỳ, hắn muốn tu luyện đến tầng thứ cao hơn thì cần phải có Lôi chi bảo vật cấp bậc cao hơn Bách Niên Lôi Tâm.

Càng về sau thì Lôi chi bảo vật càng phải tốt hơn thì khi đem luyện hóa mới có thể thu được lợi ích cường hóa nhục thân. Điều này đồng nghĩa với việc trong tương lai khi hắn tu luyện Lôi Luyện thuật đến tầng thứ cao hơn thì sẽ khó tìm kiếm Lôi chi bảo vật thích hợp cho mình hơn.

Đương nhiên, đây cũng là lợi hại song hành. Từ ban đầu sử dụng Lôi chi bảo vật cấp bậc cao như Bách Niên Lôi Tâm đã giúp cho Đoạn Ngọc ngưng tụ ra Lôi chân cương cường đại hơn bình thường, có cái căn cơ này thì tương lai hắn sẽ càng có thể tiến xa, trong luyện thể cảnh cùng cấp cũng là hàng đầu.

Cùng lúc với luyện thể thì Đoạn Ngọc cũng tiêu hóa lực lượng trong mười sáu bộ thi thể, Đoạn Ngọc không có ý định đột phá tu vi nên chỉ dồn chân nguyên vào luân hải đủ để hắn đạt đến Luân Hải cảnh tầng một đỉnh phong, còn lại đều đã được truyền đến cho Hắc Hòa Xà chân thân, phía sau tất nhiên là cũng đã thuận lợi đạt đến Tam giai đỉnh phong.

Ngoài nhục thân tinh hoa và tinh thuần lực lượng thích hợp cho đề thăng tu vi ra thì còn có ‘thần’ lực lượng, mười sáu con Hung thú này không có nguyên thần nhưng vẫn có ‘thần’ không yếu, số lượng lớn góp lại một chỗ cũng đem đến chỗ tốt không nhỏ cho Đoạn Ngọc. Đệ nhất nguyên thần đạt đến một trượng ba, Đệ nhị nguyên thần đạt đến một trượng hai.

Tu vi đạt đến Luân Hải cảnh tầng một đỉnh phong, còn lĩnh ngộ thần thông Trích Tinh Thủ, nhục thân đạt đến Chân Cương cảnh hậu kỳ, nguyên thần vững vàng đạt đến Tam giai. Đoạn Ngọc hơi chút tổng kết lại bản thân nội tình thì có chút hài lòng, hắn hiện tại quả thực là quá mạnh so với cùng lứa. Nếu là so cùng cảnh giới tu vi thì hắn cũng dám tự tin tuyên bố không có người nào có thể cường đại hơn hắn.

“Chiếu theo loại tăng trưởng này ta hoàn toàn có khả năng hoàn thành khảo nghiệm của Đoạn Thần Đại Đế!”. Đoạn Ngọc đáy lòng thầm nói.

Liên quan đến khảo nghiệm chưởng khống truyền thừa chi địa của Đoạn Thần Đại Đế hắn chưa lúc nào quên, bảo vật trong đó cố nhiên là quan trọng nhưng hắn chú ý nhất vẫn là việc phải canh trừng nó. Hắn không muốn bị khốn trong đó thời gian dài, như vậy sẽ thực sự là rất tẻ nhạt.


Lại nói lão tổ Đoạn Trường Sinh đã đạt đến Tôn Giả cảnh, y vì sao còn chưa tiến đến Thiên Cốc bí cảnh? Theo như những gì mà Mộc Liên nói thì khi Đoạn gia xuất hiện Tôn Giả cảnh thì sẽ tiến đến tiếp quản Thiên Cốc bí cảnh thay cho Tinh Linh tộc rồi chờ đợi Đoạn gia hậu bối có người thanh công đạt được Thiên Cốc bí cảnh mới phải.

“Được rồi, đó tạm thời không phải là chuyện mà ta nên quản”. Đoạn Ngọc suy nghĩ chốc lát thì khẽ lắc đầu. Sau đó dĩ nhiên là đứng lên duỗi người vận động một chút, luyện thể đạt đến Chân Cương cảnh hậu kỳ vốn không hề có dấu hiệu mệt mỏi, hắn vận động chỉ là theo thói quen.

Liên tục tu luyện bốn ngày nhưng Đoạn Ngọc tinh thần vô cùng tốt, đi ra khỏi mật thất tu luyện hắn đã liền bước ra khỏi chính cung của mình, Hồ Mị dĩ nhiên là đã chờ đợi sẵn ở đây.

“Điện hạ!”. Hồ Mị thất thần nhìn Đoạn Ngọc một lát thì mới vội vàng khom người hành lễ hô. Mới có mấy ngày không gặp nhưng nàng lúc này có cảm giác Đoạn Ngọc thay đổi rất lớn, không chỉ là thân cao lên một chút mà tinh thần cũng rất tốt, đối diện với ánh mắt của hắn để nàng không nhịn được mà hoảng hốt.

“Bên Thánh Nguyên cung có truyền lệnh đến chưa?”. Đoạn Ngọc hơi chút liếc nhìn nàng hỏi.

“Vừa mới có lệnh truyền đến, lệnh cho Điện hạ tiến về Tàng Thư các”. Hồ Mị cúi đầu thấp giọng nói.

“Ừm, ta biết rồi!”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu, sau đó đã liền tiến ra ngoài Ngọc Nguyên cung. Hắn chuẩn bị tập hợp với người trong tộc tiến về Vô Cực Đế quốc, không cần mang theo Hồ Mị hay Mục Vũ.

Hồ Mị nhìn thấy Đoạn Ngọc dĩ nhiên là không gọi mình đi cùng thì có loại cảm giác bị bỏ rơi, nội tâm có chút ủy khuất đứng nhìn bóng lưng rất nhanh đã biến mất của hắn.

Đoạn Ngọc nhanh chóng đi đến Tàng Thư các thì thấy được bên ngoài Tàng Thư các lúc này đã đứng không ít người, có già có trẻ, có người hắn nhận ra mà cũng có người khá lạ mặt.


Để hắn ấn tượng nhất là một nhóm mười hai người mặc hắc y, tất cả đều đeo mặt nạ, hắn nhận ra trong đó có một người là Thiên Tam. Mười hai người này tất nhiên chính là Thiên Bộ. Mà người đang đứng phía trước cả thảy mười hai người Thiên Bộ đúng là Phụ Hoàng hắn, Đoạn Thế Mục.

Đoạn Ngọc còn thấy được Đoạn Minh Thành và Đoạn Bích Võ đang đứng bên cạnh Đoạn Thế Mục, hai người có mặt ở đây thì cũng đại biểu cho việc bọn hắn cũng sẽ đi vào chỗ di chỉ của Tà Minh tông.

“Ngọc nhi, đến đây!”. Có không ít người nhìn thấy Đoạn Ngọc đi đến đây, từng cái ánh mắt đều lộ ra vẻ khác thường, trong đó Đoạn Thế Mục là trực tiếp mở miệng.

“Phụ Hoàng”. Đoạn Ngọc tất nhiên là không nghĩ nhiều mà lập tức tiến đến trước mặt Đoạn Thế Mục hành lễ, theo như hắn biết thì Đoạn Thế Mục chính là người dẫn đầu Đoạn gia trong lần xâm nhập vào di chỉ của Tà Minh tông này.

“Ừm, không sai!”. Đoạn Thế Mục liếc nhìn Đoạn Ngọc một vòng từ trên xuống dưới thì khẽ gật đầu tán thưởng. Sau đó lại hướng đến mười hai vị Thiên Bộ khẽ gật đầu, trong đó ba người đột nhiên tách ra phân biệt đi về phía Đoạn Ngọc, Đoạn Minh Thành và Đoạn Bích Võ.

Nhìn trên mặt nạ của ba người này khắc xuống số thứ tự thì bọn họ lần lượt chính là Thiên Tam, Thiên Tứ và Thiên Ngũ.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.