Luân Hồi

Chương 19: Lão đệ, nhà chú cần gắn điện thoại đi



- Con gái ngoan…

Dương Chi cũng òa khóc ôm chặt lấy tiểu Thần Hi, lão đầu tử tuy rằng không khóc, nhưng đôi mắt càng lúc càng đỏ hồng như mắt con thỏ đã bán rẻ hắn.

Thần Hi ngơ ngác nằm trong lồng ngực của Dương Chi, đây là cảm giác thân tình, cảm giác được thương yêu sao? Thật hạnh phúc, rất mỹ diệu, làm cho người ta đắm chìm bên trong không cách nào thoát ra được, không giống như loại cảm giác lạnh băng băng làm cho người ta luôn sợ hãi, ta nghĩ, ta đã vô cùng yêu thích loại cảm giác này.

Bỏ đi, xem mọi người cao hứng như vậy, ta cũng không thèm nói thêm lời gì nữa, liếc mắt nhìn cha mẹ đang vô cùng cao hứng, Trương Lam tiếp tục ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.

- Hôm nay là ngày lành!

Dương Chi buông tiểu Thần Hi, lau lau đôi mắt đã sưng đỏ:

- Chúng ta cũng đã có con gái, ông cùng tôi đi mua thức ăn đi, chúng ta làm một bàn cơm xem như chúc mừng vậy!

- Được!

Lão đầu tử cũng không có ý kiến gì khác, hai người đi ra ngoài, ngồi xe máy thình thịch chạy xa.

Không bao lâu, hai người mang theo nguyên liệu nấu ăn bao lớn bao nhỏ trở về, đều là thực vật chỉ dùng khi tới lúc ăn tết.

- Tôi ở nhà nấu cơm, ông đi mời thân thích tới đi, cho họ chứng kiến một chút!

Dương Chi tiếp tục hạ mệnh lệnh cho lão đầu tử.

- Được!

Lão đầu tử gật gật đầu, lại đi ra ngoài.

Tối nay, trong nhà Trương Lam đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa tiếng nói chuyện ồn ào không ngớt, trong tiếng náo nhiệt cười vang, tiểu Thần Hi cung kính quỳ xuống ba bái chín lạy Trương Tông Quân cùng Dương Chi, dâng lên hai chén trà, ngọt ngào mật mật gọi cha cùng mẹ, đến lúc này trong sự chứng kiến của mọi người, tiểu Thần Hi chính thức trở thành con gái của Trương gia, chị của Trương Lam.

Cảm giác có gia đình, thật tốt! Tiểu Thần Hi lặng lẽ nắm chặt tay, đôi mắt chờ mong nhìn cha mẹ đang cười toe toét, còn có mọi người mang theo vẻ mặt chân thành chúc phúc, lại trộm nhìn qua Trương Lam đang liều mạng nhét thức ăn vào miệng mình, trong lòng nàng yên lặng thì thầm:

- Cảm ơn ngài, người triệu hoán của ta, cảm ơn ngài không xem ta như một cỗ máy móc. Bây giờ mình thật cảm thấy vô cùng hạnh phúc đâu!

Sáng sớm, Trương Lam thật ngoại lệ lại không có sáng sớm, ân, chủ yếu là vì tối hôm qua hắn ăn nhiều quá, gây sức ép tới tận nửa đêm mới nằm ngủ, mãi cho tới bảy giờ sáng mới tỉnh lại.

Mở mắt ra, tiểu Thần Hi đang ghé vào bên giường nhìn hắn chằm chằm. Di? Chẳng lẽ mình ngủ chảy nước dãi sao? Không có cảm giác nha, Trương Lam chợt khẩn trương, ở trước mặt mỹ nữ mà ngủ chảy nước dãi, thật là quá mất mặt! Hắn nhanh chóng đưa tay lau miệng, hoàn hảo, không có gì cả.

- Trên mặt em có hoa sao?

Trương Lam nghi hoặc hỏi.

- Không có!

Tiểu Thần Hi nghiêm trang trả lời.

- Nga, vậy chị xem xét em kiểu đó làm gì?

Trương Lam thật kỳ quái.

- Em thật sự là một người thật kỳ quái.

Tiểu Thần Hi dùng một bàn tay đỡ lấy chiếc cằm xinh đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghi hoặc:

- Em biết rõ chị chỉ là một cỗ máy móc, vì sao còn đối xử tốt với chị như vậy đây?

Nguyên lai là vì việc này, Trương Lam cười cười, nghiêng người làm cho mình nằm càng thoải mái hơn một chút.

- Chị cảm thấy được là vì sao?

- Chị thật sự không rõ.

Tiểu Thần Hi dùng ngón tay ngọc nghi hoặc gãi gãi đầu, thoáng do dự một chút:

- Chẳng lẽ em không xem chị là một cỗ máy móc sao?

- Yes!

Trương Lam vỗ tay phát ra tiếng vang:

- Đáp đúng, đáng tiếc không có thưởng!

Nhìn thấy thần tình khó hiểu của tiểu Thần Hi, Trương Lam giải thích:

- Mặc kệ chị là một cỗ máy móc hay là một con người, chị vẫn sẽ rất tốt với em, sẽ không làm tổn thương em có đúng hay không?

Nhìn tiểu Thần Hi gật đầu, Trương Lam lại nói:

- Chị xem, cha mẹ em rất tốt với em, ông bà ngoại cũng rất tốt với em, rất nhiều thân thích cũng đối đãi tốt với em, em ở trên người bọn họ luôn cảm giác được lòng yêu thương của họ đối với mình, cho nên em cũng sẽ đối tốt với họ. Vì vậy chị cũng đối tốt với em, vì sao em lại không thể đối xử tốt với chị đây? Nếu như nói chị có gì khác với những người khác, đó chỉ là thân thể chị là do kim loại tạo thành. Có thể xem như là một loại sinh mệnh khác đi, mà nhân loại cũng là một loại sinh mệnh khác, nhìn xem, hai chủng loại đều chỉ có hình thức sinh mệnh bất đồng với nhau mà thôi, mặc kệ chị hình thành như thế nào, chị cũng đã có trí tuệ riêng của mình.

Nhìn tiểu Thần Hi như đang muốn phủ nhận, Trương Lam ngắt lời nàng:

- Không cần phủ nhận, hai ngày này quan sát chị em đã thật khẳng định chị đã có trí tuệ của mình. Em biết chị sợ hãi điều gì, yên tâm đi, em sẽ không làm như vậy.

Nói xong hắn lại tiếp tục giải thích:

- Căn cứ vào chuyện chị đã có được trí tuệ, có thể đem chị phân chia đến phạm trù sinh mệnh có trí tuệ, chị cũng biết, trí tuệ sinh mệnh có thể trở thành thân nhân, tỷ như hai người nam nữ, sau khi quen biết nhau tương lai rất có thể trở thành vợ chồng, trở thành thân nhân.

Nghe đến đó, nguyên bản tiểu Thần Hi còn đang chăm chú lắng nghe vẻ mặt chợt cổ quái nhìn Trương Lam:

- Em…chẳng lẽ em muốn cưới chị làm vợ của em sao?

- Khái khái…

Trương Lam chấn động, thiếu chút nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc, cưới một người máy làm vợ sao? Mồ hôi, có vẻ như đó là một ý tưởng thật mạnh mẽ, ân, rất cường đại, chẳng lẽ tiểu Thần Hi đã tiến hóa tới mức có thể sinh được em bé rồi sao? Không biết mình cưới tiểu Thần Hi nếu để mẹ biết được mẹ có chặt đứt chân của mình không nhỉ? Hiện tại hắn mới biết được cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống, nguyên lai so sánh bậy bạ cũng dễ chết người!

Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác:

- Chuyện đó sao, hiện tại em còn nhỏ, chúng ta khoan hãy nói tới vấn đề này.

Nhìn gương mặt Trương Lam đỏ mặt tía tai, Thần Hi “xì” một tiếng bật cười, hừ, cho ngươi nói lung tung, nhưng ý tứ của Trương Lam nàng đã hiểu được rõ ràng, Trương Lam cũng không đem nàng xem như một cỗ máy móc mà là chân chính xem nàng là người thân của hắn. Như vậy tốt lắm, đã tốt tới mức vượt ngoài ý liệu của chính nàng, thậm chí hoàn toàn vượt qua khỏi khát vọng của nàng, nguyên lai nàng chỉ hi vọng mình không cần làm một cỗ máy chỉ biết giết chóc mà thôi, hoặc xa xỉ hơn được một chút, chủ nhân có thể đối đãi với mình tốt hơn một chút là được phải không? Mà bây giờ nàng còn có điều gì chưa cảm thấy đủ đây? Giờ khắc này Thần Hi thật thỏa mãn, đúng vậy, còn có kết quả nào tốt hơn bây giờ nữa sao?

- Em thật kỳ quái, hoàn toàn khác hẳn với những nhân loại khác.

Thần Hi cẩn thận nhìn Trương Lam hồi lâu, mở miệng nói.

- Ha ha, vậy sao?

Trương Lam cười cười, không tiếp tục giải thích, ngay cả chuyện sống lại hắn cũng đã trải qua, có điều gì xem không phóng khoáng?

Hai người vui đùa ầm ĩ một trận, rửa mặt xong chuẩn bị ăn cơm.

- Một hồi ăn cơm xong cha đến chỗ Vương doanh trưởng một chuyến, dặn hắn chuẩn bị hai chiếc xe.

Trương Tông Quân vừa ăn vừa dặn dò Dương Chi:

- Hai vợ chồng dì nhỏ của Trương Lam lát nữa sẽ tới, mặt khác em đi gọi Lý Tú Thủy tới đây, sau đó mọi người đi chuyên chở hàng hóa, khoảng bốn giờ chiều xe đến!

- Được rồi!

Dương Chi gật đầu đáp ứng, lại hỏi:

- Hai nhi đồng làm sao bây giờ?

Trương Lam nhanh chóng tiếp lời:

- Mẹ, con cùng chị đi với cha lên thị trấn.

- Cũng được.

Trương Tông Quân suy nghĩ một chút nói:

- Dù sao hai chị em nó ở nhà cũng không có việc gì, con nít thích ngồi xe thôi, theo tôi ra ngoài chơi cũng được.

- Được rồi!

Dương Chi gật đầu:

- Anh nên xem chừng hai đứa nó, Thần Hi tôi còn yên tâm, chỉ là tên tiểu tử hỗn đản Trương Lam rất nghịch ngợm, không quản nó sẽ gây chuyện, anh xem cho kỹ đừng cho nó gây ra phiền toái gì!

- Con có hư vậy đâu…

Trương Lam ở một bên nói thầm:

- Chỉ là hơi hoạt bát một chút mà thôi a…

- Con như vậy mà dám nói chỉ hơi hoạt bát một chút thôi sao?

Dương Chi bật người véo tai Trương Lam:

- Hoạt bát? Hoạt bát tới mức mỗi ngày không có việc gì làm thì dùng ná đánh vỡ cửa sổ nhà người ta? Đi vào trong vườn đào của người ta học theo Tôn Ngộ Không đại náo Bàn Đào Viên? Ở trong vườn cải trắng của người ta luyện côn pháp làm vườn cải của họ hỏng cả mảng lớn?

Dương Chi càng nói càng giận dữ, càng nói càng tức giận:

- Lần đó còn không phải do lão nương đi lau mông cho tiểu tử ngươi? Con nói con mới bao nhiêu tuổi? Nếu như con lớn hơn một chút, không phải sẽ đi phát động thế chiến lần thứ ba? Con chính là loại hàng ba ngày không ăn đòn sẽ nhảy lên đầu lật ngói, tóm lại, chính là cái đứa ngứa da muốn ăn đòn!

- Nga!

Trương Lam im lặng không dám nói thêm lời gì, nhanh chóng thành thật ngồi yên ăn cơm. Xong rồi, đem toàn bộ chuyện xấu của mình dốc hết ra rồi, lần này xem như dọa người mất lớn.

- A?

Tiểu Thần Hi cả kinh che miệng:

- Em trai nghịch như vậy sao? Hắn mới bao nhiêu chứ?

- Tên tiểu tử hỗn đản này, còn chưa đầy hai tuổi đâu, lại nghịch ngợm đến như vậy, trưởng thành còn không biết sẽ gây ra tai họa như thế nào đây?

Dương Chi cảm thấy thật đau đầu.

- Hình như con cũng rất thông minh đi a?

Trương Lam phản bác:

- Mấy tên gia hỏa bằng tuổi có ai thông minh bằng con?

- Coi như con có chút khôn vặt!

Dương Chi vỗ vỗ lên đầu nhỏ của Trương Lam, nói thật, Trương Lam thông minh thật sự mang đến đủ mặt mũi cho Dương Chi, bình thường mấy người phụ nữ trong thôn khi nói chuyện phiếm nhắc tới nhi đồng của mình thì ánh mắt vô cùng hâm mộ cũng không phải giả vờ. Mỗi khi nhìn thấy loại ánh mắt này, Dương Chi cảm thấy phi thường kiêu ngạo lẫn thỏa mãn.

Đúng vậy, đứa con luôn là niềm kiêu ngạo của toàn bộ cha me trong thiên hạ!

Tiểu Thần Hi kéo kéo góc áo của Dương Chi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng có chút sợ hãi:

- Mẹ, nếu sau này em trai có khi dễ con, mẹ phải che chở cho con đó…

Nhìn thấy Thần Hi đang làm nũng với mẫu thân, Trương Lam cảm thấy thật bất đắc dĩ, hiện tại đã biết tìm kiếm đồng minh tranh thủ tình cảm sao? Vậy ngày sau ta còn được sống những ngày an nhàn nữa ư? Trương Lam chợt cảm thấy tương lai của mình tràn đầy hắc ám.

- Hắn dám?

Dương Chi nhất thời tức sùi bọt mép, giống như một con gà mẹ đang muốn bảo hộ con mình:

- Hắn làm phản sao? Thần Hi, sau này hắn dám khi dễ con con phải nói cho mẹ hay, xem mẹ có cắt đứt chân của hắn hay không?

- Đã biết mẹ luôn tốt nhất rồi!

Tiểu Thần Hi cười tươi như đóa hoa nở rộ, nói xong còn nhìn Trương Lam với ánh mắt như trêu chọc khiêu khích, ý tứ rất rõ ràng: tiểu tử, ngày sau ngươi nhất định phải cẩn thận rồi, tỷ tỷ cũng không phải là người dễ bị khi dễ đâu!

Cơm nước xong, tiểu Thần Hi ôm Trương Lam ngồi lên xe, ba cha con thẳng đường chạy tới thị trấn.

Thật không hổ là loại xe máy tốt nhất thời bấy giờ, tính năng thật sự là không thể chê, tốc độ thật nhanh, lướt trên con đường đất cũng không quá bằng phẳng nhưng lại không hề cảm giác được bị xóc nảy.

Lần này không lái máy kéo chậm chạp mất đi nửa ngày đường, nên chỉ gần một giờ sau đã chạy thẳng tới nơi đóng quân của quân đội trên thị trấn, ném lại bụi vàng bay tung ở sau lưng.

Đăng ký tên ở cổng lớn quân doanh, cũng không cần có người chỉ dẫn, trực tiếp chạy thẳng tới văn phòng của Vương doanh trưởng.

Vương doanh trưởng đang cầm chén trà lên uống, vừa nhìn thấy Trương Tông Quân đi vào, liền nhanh chóng đặt chén trà xuống, nhiệt tình chào đón:

- Trương đại thần tài của chúng ta đến rồi sao? Mời ngồi mời ngồi!

Nói xong còn tự mình rót nước mời mọc.

- Chào Vương bá!

Trương Lam nhu thuận chào hỏi.

- Chào Vương bá!

Thanh âm ngọt ngào vang lên, tiểu Thần Hi thấy Trương Lam lên tiếng cũng bắt chước chào hỏi.

Nghe được có tiếng thiếu nữ, lúc này Vương doanh trưởng mới chú ý tới sau lưng Trương Tông Quân có một cô bé vô cùng xinh đẹp đi theo, chỉ là cô bé khá nhỏ gầy, vì vậy bị thân hình vạm vỡ của Trương Tông Quân che khuất. Vương doanh trưởng chợt sửng sốt, tiểu tử bị nàng ôm trong lòng Vương doanh trưởng nhận biết, không phải chính là tiểu tử thông minh con của Trương Tông Quân đó thôi! Nhưng cô bé kia là ai?

- Đó là con trai của tôi, lão ca cũng đã sớm biết nó.

Trương Tông Quân nhanh chóng giải thích:

- Còn con bé này gọi là Trương Thần Hi, là con gái của tôi!

- Không phải chứ?

Ánh mắt Vương doanh trưởng qua lại trên người lão đầu tử cùng tiểu Thần Hi hồi lâu, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi:

- Lão đệ này, chú mới bao nhiêu đây? Con gái chú lại lớn đến như vậy? Nói ra ai tin a?

- Thần Hi đúng là vóc dáng hơi lớn chút, nhưng tuổi không lớn như vậy!

Lão đầu tử giải thích, đột nhiên cảm giác được có điểm không đúng, có chút thẹn quá hóa giận, tự nhiên ta giải thích chuyện này cho ngươi để làm chi đây?

- Nè, anh nhàn rỗi không có việc gì hỏi chuyện này để làm chi chứ?

- Nga…

Vương doanh trưởng cũng cảm thấy được hỏi thăm việc riêng tư của gia đình người ta đúng là không tốt, ngươi cần gì quản con gái của người ta mấy tuổi làm chi, liên quan cái rắm gì tới ngươi?

Hắn nghĩ vậy liền vội vàng nói sang chuyện khác:

- Lần này cần mấy chiếc xe? Khi nào thì đi?

- Hai chiếc xe đi!

Trương Tông Quân nói:

- Xế chiều nay đi qua, chuẩn bị xong tối đi, ngày mai có thể về sớm.

Nói xong hắn lại bổ sung:

- Lần sau đại khái cần năm chiếc, chuyến lần sau đại khái phải hai ba ngày thời gian, đến lúc đó tôi sẽ tới báo cho anh biết!

- Được, không thành vấn đề. Này Trương đại thần tài, chú nói thế nào chúng ta cứ làm như thế!

Vương doanh trưởng cười cười, chợt nhíu mày:

- Lão đệ, chú cứ chạy tới chạy lui kiểu này thật không phải biện pháp tốt đâu, hay là chú gắn điện thoại đi, đến lúc đó chúng ta liên hệ cũng thật phương tiện!

- A?

Trương Tông Quân ngẩn người:

- Tôi cũng muốn lắm, không chỉ có thể liên hệ phương tiện với nơi này, đến lúc đó còn có thể thuận tiện liên lạc với mấy chỗ thị trường bán sỉ rất nhiều. Nhưng bây giờ hình như chưa có cho phép để tư nhân được gắn điện thoại đi? Nghe nói gắn điện thoại rất đắt tiền…

- Ân, đúng là có chuyện này.

Vương doanh trưởng gật đầu:

- Là tôi sơ sót, thật không nghĩ tới chuyện này.

Hắn bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, nhớ tới một sự kiện:

- Đúng rồi, hôm trước tôi có nghe được Mạnh cục trưởng bên bưu cục huyện nói hiện tại trong huyện có một nhóm người bên bưu điện đến chuẩn bị đổi hệ thống điện thoại trong huyện với bên dưới, nghe nói là công trình điểm tựa của bưu cục thành phố, cả địa khu đều sẽ đồng thời tiến hành, hơn nữa hình như đã buông ra chính sách, cho phép tư nhân gắn điện thoại riêng, chỉ là phí tổn hơi đắt một chút!

Tổng đài điện thoại tự động là dùng máy vi tính đến khống chế, so với kiểu tổng đài điện thoại nhân công trước kia càng thêm tiện lợi, bởi vậy loại điện thoại tự động điều khiển này còn có thể tiết kiệm được nhân công, liên mạng chuẩn xác, tốc độ lại nhanh, công năng nghiệp vụ thật nhiều, hiệu suất trao đổi cao, thanh âm rõ ràng, chất lượng đáng tin cậy…Vào thập niên 80 cùng đầu thập niên 90, ngành bưu điện trong nước đã đại quy mô thay đổi hệ thống tổng đài điện thoại tự động thế này.

- Vậy sao…

Trương Tông Quân gật đầu:

- Nếu nói như vậy thật có thể gắn một bộ tại nhà, không biết đại khái cần bao nhiêu tiền? Lão ca anh biết không?

- Đại khái chừng hai ngàn đi!

Vương doanh trưởng có chút chần chờ.

- Nhiều như vậy?

Trương Tông Quân hoảng sợ.

Hai ngàn nguyên ở thời trung kỳ thập niên 80 tuyệt đối không phải là con số nhỏ, thành thị tại quê quán của Trương Lam vốn đã nghèo khó, mỗi năm thu nhập của công nhân tuy rằng đỡ hơn mấy năm trước đó, nhưng bất quá chỉ khoảng bốn năm trăm nguyên, mỗi năm nông dân thu nhập còn ít đến thương cảm, ngay lập tức muốn xuất ra hai ngàn nguyên gắn một bộ điện thoại sao? Đừng nói là dùng chữ xa xỉ mà hình dung, nếu theo cách nói tại nông thôn, đó chính là hành vi phá gia chi tử điển hình.

- Đúng là có chút đắt!

Vương doanh trưởng cũng có chút ngượng ngùng, khuyên người khác bỏ ra hai ngàn nguyên gắn một bộ điện thoại? Giống như thật sự không thể nào nói nổi, phá sản cũng không cần làm như vậy.

- Cha, gắn một bộ đi!

Luôn luôn im lặng không nói gì Trương Lam chợt mở miệng:

- Sau này chúng ta không khả năng chỉ vận chuyển hàng đi Tế Nam, gắn điện thoại cũng phương tiện cho chúng ta tùy thời hiểu biết giá cả thị trường các nơi, nơi nào có giá cao thì chúng ta giao hàng tới nơi đó, như vậy sẽ kiếm được càng nhiều, trong buôn bán tin tức là trọng yếu nhất. Về phần tiền gắn điện thoại, lần này cha đi về không phải là kiếm được rồi sao?

Gắn điện thoại đi, vì sao không gắn? Trong lòng Trương Lam điên cuồng gào thét. Chỉ cần gắn điện thoại, với năng lực xâm lấn internet cường hãn của Thần Hi đương nhiên còn có đất dụng võ, một loạt kế hoạch lớn để kiếm tiền của hắn cũng có thể chấp hành, gắn thôi, chỉ có kẻ ngốc mới không gắn!

Trương Tông Quân không nói gì, cúi đầu cân nhắc ý tứ của đứa con. Con trai nói cũng đúng, có thể kịp thời hiểu biết được giá trị trường hoa quả khắp các nơi, như vậy có thể kiếm càng nhiều tiền, đối với lợi tức này mà nói gắn một bộ điện thoại cũng chẳng thấm vào đâu.

- Được rồi!

Nghĩ hồi lâu cuối cùng Trương Tông Quân mở miệng:

- Lần này trở về phải đi bưu điện xin gắn điện thoại, nhưng việc này phải về nhà thương lượng với mẹ của con một chút, mẹ con đồng ý thì chúng ta cứ gắn một bộ!

- Trưa nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi!

Vương doanh trưởng nhiệt tình mời mọc:

- Ăn xong rồi mọi người đi dạo, chiều nay mọi người theo xe trở về là tốt nhất!

Thức ăn trong quân doanh cũng thật không tệ, mặc dù không có thức ăn ngon, nhưng dưới tay nghề của đầu bếp quân doanh vài món thức ăn bình thường cũng làm có vị có sắc, làm Trương Lam ăn uống thật no nê thỏa mãn.

Ăn hết cơm trưa, ba cha con cùng Vương doanh trưởng chào hỏi một tiếng, mang theo con trai cùng con gái đi dạo chung quanh thị trấn huyện thành, thị trấn nho nhỏ cũng không có cảnh điểm gì nổi bật, rất nhanh hai chị em đã chán ngán kéo lão đầu tử quay về quân doanh.

Rốt cục kéo tới ba giờ chiều, ba cha con như được đại xá mang theo hai chiếc quân xa chạy trối chết về nhà!

Thời gian qua hơn một tháng, ở trong vòng một tháng này Trương Tông Quân đầu tiên là làm mặt dầy đi giải quyết vấn đề hộ khẩu của Thần Hi, nghĩ đến khi mình đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của hộ tịch viên tại đồn công an, Trương Tông Quân cảm giác mình thật vô cùng xấu hổ. Đến lúc này rốt cục Trương Lam đã được yên lòng, từ nay về sau tiểu Thần Hi đã là công dân hợp pháp. Sau đó cả nhà cắn chặt răng thật đau lòng như bị cắt thịt xuất ra hai ngàn nguyên gắn một bộ điện thoại. Tin tức trao đổi phương tiện – đương nhiên, chính yếu chính là phương tiện cho Trương Lam mượn dùng người xâm nhập internet siêu cấp vô địch Thần Hi mà tùy thời hiểu biết được đủ loại tình hình kinh tế trên thế giới – được tin tức nhanh chóng ủng hộ, buôn bán hoa quả của Trương Lam càng lúc càng lớn, sau khi giải quyết vấn đề về vận chuyển cùng nguồn cung cấp, lão đầu tử đã đặc biệt chạy khắp tỉnh cùng khắp thành phố, bước đầu xây dựng được mạng lưới tiêu thụ hoa quả bao trùm khắp tỉnh.

Hiện tại nhà Trương Lam chia đều mỗi ngày xuất phát mười chiếc xe, hoa quả liên tục được vận chuyển khắp các nơi trong tỉnh, chỉ nói thu nhập một tháng không chỉ trả hết nợ nần trước kia, còn dư ra hơn mười vạn gởi ngân hàng, lục tục mua thêm được một ít đồ điện gia dụng, vừa mới mua được một chiếc ti vi 17 inch, lập tức gây náo động khắp toàn thôn, khi trời vừa tối cả nửa thôn đều chạy tới xem ti vi, vừa lúc trên ti vi đang chiếu phim “Khát Vọng”, trong lúc nhất thời trong nhà kín người hết chỗ, không còn một chỗ ngồi nào, không có biện pháp đành phải đem ti vi ra sân, kết quả trong sân viện vốn đã không nhỏ ngồi đầy người, thậm chí trên đầu tường cũng đầy, trường hợp náo nhiệt không thua gì xem biểu diễn thế vận hội Bắc Kinh. Tóm lại cuộc sống gia đình trôi qua những ngày thật hoàn hoàn mỹ mỹ.

Hiện giờ trong cả thị trấn, Trương gia được xem như gia đình có tiền, đương nhiên cũng không phải không có người đỏ mắt, muốn áp dụng đủ loại thủ đoạn công khai lẫn âm thầm đến chia một chén canh. Nhưng cách làm của Trương Lam lại không ai hiểu được, nhất là hiện tại Trương gia cũng đã thay đổi phương thức gối đầu tiền hàng mà trả ngay tiền mặt khi nhận hàng, không còn lưu nợ. Một nguyên nhân khác là Trương gia buôn bán rất uy tín, sẽ không cắt xén tiền bạc, hơn nữa tuyệt đối không ép giá, chỉ cần chất lượng hoa quả đạt được yêu cầu thì tuyệt đối không cần lo lắng bán không được giá tốt. Nhân dân cũng không phải kẻ ngốc, biết đồ vật của mình bán cho ai sẽ càng kiếm lời nhiều hơn, hơn nữa tiền bạc cũng được tính thật rõ ràng. Căn cứ vào hai điểm này, Trương gia đã nắm giữ chặt chẽ việc vận chuyển hoa quả trên cả trấn, toàn bộ trấn đã nằm trong phạm vị thực lực của Trương gia, người ngoài thật khó mà cắm vào thêm một cước.

Ân, đương nhiên, theo điều kiện kinh tế trong nhà được chuyển biến tốt, tiền tiêu vặt của hai chị em Trương Lam cũng trở nên phong phú.

Thời gian này, Trương Tông Quân cùng Dương Chi bận rộn tối mày tối mặt tìm kiếm nguồn cung cấp khắp các nơi, không có thời gian quản lý hai nhi đồng. Không người trông coi nên Trương Lam cùng tiểu Thần Hi chẳng khác gì hai đầu sinh vật nhỏ chạy loạn sổng chuồng, cả ngày không ngừng chạy loạn khắp nơi nhiệt náo túi bụi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.