Luân Hồi

Chương 22: Đàm phán. (1)



- Không hổ tay nghề nấu ăn của con gái ta, ngon không chịu được. Con gái ngoan, hôm nào làm tiếp mấy bình nữa được không?

Trương Lam nhìn thấy hai người ăn đến mức không biết gì nữa, hắn biết sự tình đã thành công hơn một nửa, trên mặt đã cười đến híp mắt.

- Cha, mẹ, thế nào, mùi vị không tệ chứ?

- Há, tay nghề không tệ, tương đối không tệ.

Hai người ăn vẫn chưa đã, liếm chút nước vẫn còn dính ở khóe môi, vẻ mặt thỏa mãn.

- Cái này có mấy bình? Trong nhà có còn nữa không?

- Còn mấy bình nữa.

Trương Lam cười híp mắt trả lời, xem ra hiệu quả không tệ, đã thành công tạo được hứng thú cho bọn họ, sau này thì dễ làm rồi.

- Ngay mai làm thêm một chút đi.

Dương Chi gật gật đầu.

- Làm nhiều một chút, để cho ông nội, bà nôi, ông ngoại bà ngoại cùng nếm thử đi.

- Tốt, không thành vấn đề.

Trương Lam cười híp mắt gật đầu đáp ứng, tiếp đó lại hỏi.

- Nhưng mà, cha mẹ, hai người cũng không có nghĩ đến việc mình sẽ làm một xưởng sản xuất thứ này sao?

- Mở một xưởng sản xuất hoa quả dầm sao?

Trương Tông Quân và Dương Chi liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi là con trai của mình lại suy nghĩ đến vấn đề này.

- Không phải là chúng ta đang bán hoa quả rất tốt sao, tại sao lại nghĩ đến việc mở xưởng sản xuất hoa quả dầm nữa?

Được, xem ra phải giải thích một lần, tiến hành một lần phổ biến tri thức xóa nạn mù chữ. Trương Lam bất đắc dĩ nghĩ, không có trực tiếp trả lời hai người mà đưa ra một vấn đề khác hỏi ngược lại.

- Cha mẹ, hai người cảm thấy một cái chai hoa quả dầm như vậy có thể bán được bao nhiêu tiền?

- Hoa quả dầm ăn ngon như vậy, đại khái…Có thể bán được bao nhiêu tiền đây?

Trương Tông Quân chần chờ một chút, nói.

- Ừ, lần trước chúng ta đi đến thị trấn con đã chú ý, một chai như vậy đại khái là có giá một đồng hai.

Trương Lam trả lời.

Trương Tông Quân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

- Không cao lắm, có thể được cái giá này.

- Vậy hai người đoán xem chi phí làm ra một lọ này là bao nhiêu tiền?

Trương Lam tiếp tục hỏi.

- Cái này chắc khoảng bảy tám tiền?

Dương Chi ở một bên tiếp lời.

- Nào có nhiều như vậy?

Trương Lam cũng lười quanh co, trực tiếp đưa ra đáp án.

- Phí tổn chỉ có chưa đến một nửa, con và chị làm, hơn nữa biện pháp này có phí tổn cao hơn.

- Chỉ hết ít như vậy sao?

Trương Tông Quân và Dương Chi trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được. Một cái bình lớn như thế, lại ăn ngon như vậy mà phí tổn chỉ bằng một nửa giá bán sao?

Trương Lam gật gật đầu.

- Đây là bọn con dùng mấy thứ đồ dùng trong nhà, phí tổn tương đối cao. Nếu như có thể thực hiện biện pháp nhà xưởng hóa, phí tổn sẽ không vượt quá một nửa.

Lần này không có tiếng người nói chuyện nữa mà chỉ còn thanh âm hít không khí.

- Đây chẳng phải là nói một lọ có thể kiếm được một đồng sao?

Dương Chi tính toán đơn giản một cái, giật mình hỏi.

- Không có nhiều như vậy.

Trương Lam cười giải thích.

- Dù sao thì mẹ cũng phải cho người khác kiếm một chút, còn cả tiêu hao dụng cụ trong khi sản xuất nữa. Đại khái là có thể kiếm được bảy tám tiền.

- Vậy cũng không ít, một lọ bằng với chúng ta bán chục cân táo.

Trương Tông Quân ở một bên thì thào nói, tính toán phương diện khác biệt này.

- Không khác biệt lắm, chính là như vậy.

Trương Lam gật gật đầu.

- Thế nào, có làm hay không?

- Mẹ nó chứ, vì sao lại không làm?

Trương Tông Quân từ trên ghế nhảy dựng lên, mặt mày hưng phấn đỏ bừng, bị cái tiền cảnh tốt đẹp chính mình nghĩ ra làm cho say mê. Cánh tay mạnh mẽ quơ ở trên không trung, kích động đến mức gân xanh trên cổ nổi lên một mảnh dài hẹp.

- Phương pháp kiếm tiền như vậy, có ngốc mới không làm. Ngày mai ta sẽ chuẩn bị.

Tiếp theo lại oán hận Trương Lam.

- Con trai này, vì sao chủ ý tốt như vậy con lại không nói sớm một chút?

- Cái này không cần nóng vội. Cha à, con hỏi cha, cha có biết muốn làm ra cái này cần phải có trang bị gì không?

Trương Lam cười híp mắt, âm mưu của mình thực hiện được, vẻ đắc ý cũng vô tình toát ra từ khóe mắt. Giống như một con hồ ly giảo hoạt đang ăn trộm gà.

- Cha có biết muốn mở một xưởng sản xuất cần phải làm những việc gì không? Cần tổ chức nguyên vật liệu như thế nào không? Cha có biết làm thế nào mới có thể bán đi một cách nhanh nhất không?

- Ách…

Trương Lam hỏi một loại câu hỏi. Lão gia tử bị ý tưởng của con mình khiến cho nhất thời rối loạn. Những vấn đề này hắn hoàn toàn chưa nghĩ tới.

- Con có biện pháp sao?

- Con có biện pháp sao?

Trương Tông Quân không khỏi hoài nghi hỏi, tuy rằng đã biết con trai của hắn rất thông minh, thông minh đến kỳ cục, nhưng dù là thông minh đến thế nào thì cũng không thể biết được những chuyện tình mà hắn chưa từng tiếp xúc đến được!

- Đương nhiên.

Trương Lam đã định liệu trước, chút chuyện đơn giản đó sao ta lại không biết được, những thứ kiếp trước học được, tùy tiện lấy ra một chút cũng đủ ứng phó. Làm một trò ảo thuật móc ra một tờ giấy từ chỗ nào đó trên người, trinh trọng đặt ở trước mặt Trương Tông Quân.

- Cha nhìn phần hợp đồng này đi, nếu cảm thấy thích hợp thì kí tên vào, sau đó con sẽ nói cho cha biết đáp án.

Tiểu tử này làm máy bay sao? Trương Tông Quân nghi hoặc cầm tờ giấy kia lên nhìn kỹ. Càng đọc thì sắc mặt lại càng kém, đến cuối cùng nhịn không được - Ba- Một tiếng, vỗ tờ giấy lên mặt bàn rống to.

- Đây là đáp án của con sao?

- Làm sao vậy? Có chuyện gì bất ngờ cũng đừng dọa trẻ con như thế.

Dương Chi liếc mắt nhìn chồng một cái.

- Bắt nạt trẻ con thì hay ho gì?

- Em không biết tiểu tử này viết những cái gì đâu?

Trương Tông Quân vẫn nổi giận đùng đùng, ánh mắt trợn trừng lên, lỗ mũi cũng bắt đầu có vài đốm lửa tỏa ra.

- Tiểu tử này lại muốn chia nhà xưởng thành bốn phần, nhà chúng ta bốn miệng ăn mỗi người một phần, em nói xem có đáng giận không? Tiểu Tử này coi ta là cái gì? Ở trong cái nhà này ta không là cái gì sao? Ta không phải là chủ nhà sao?

- Cái tính khí nóng nảy của anh không thể sửa được?

Dương Chi có chút tức giận, ngữ khí cũng đã bắt đầu trầm thấp xuống.

- Làm sao chàng biết con chúng ta làm vậy không phải vì có nguyên nhân gì?

Nói xong liền quay đầu hướng tới Trương Lam hỏi.

- Con trai, xem cha của con tức giận kia, con nói cho mẹ biết chia cái xưởng ra làm bốn để làm gì?

- Sớm biết là sẽ như vậy mà, một người mặt đỏ một người mặt trắng.

Trương Lam nhỏ giọng nói thầm, cũng không quay đầu lại giải thích.

- Cha à, nói thật đi, hợp đồng này cũng đâu có liên quan gì đến việc cha có phải là chủ nhà hay không.

- Ồ…Làm sao lại nói vậy?

Dương Chi cực kỳ phối hợp hỏi.

Hừ hừ…

Trương Tông Quân ở một bên liếc mắt nhìn đứa con hỗn đản, lầm bầm hai tiếng không nói gì, nếu tiểu tử ngươi không cho lão tử một cái lý do thỏa mãn, ngươi sẽ xui xẻo một trận. Nhưng mà nhìn ra hắn cũng rất chăm chú nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.