Luân Hồi

Chương 38: Về nhà trong đêm



Đây đúng là một phát hiện lớn! Không nắm bắt được cơ hội thì sẽ bị ông trời trừng phạt, bây giờ còn phải do dự gì nữa, về nhà liền nhanh chóng gom số nước này lại, để đêm dài lắm mộng, chỉ có thể nắm trong tay mình rồi mới là của mình.

- Đương nhiên là thật.

Cô Tiêu khen ngợi:

- Cô không nghĩ rằng thành phố chúng ta lại có nguồn nước suối tốt như vậy. Dựa theo kết cấu địa chất mà nói không có khả năng sản sinh ra loại nước khoáng tốt như thế chứ. Được rồi, có thể nói cho co biết loại nước suối này được lấy ở đâu không?

Cô Tiêu gặng hỏi.

- Là …

Tiểu Thần Hi khá thật thà, hoặc là chưa có khái niệm nói dối, nếu người ta hỏi thì sẽ trả lời.

- Là người khác nhờ chúng cháu mang tới kiểm tra.

Trương Lam nhanh chóng cắt lời Tiểu Thần Hi, chuyện này tuyệt đối không thể nói ra được, ngộ nhỡ cô Tiêu báo với cấp trên, có khả năng quốc gia sẽ thu lại số nước này, đến lúc đó thì mình chỉ có khóc thôi! Đến lúc này thì tìm ai mà thanh minh?

- ồ, như thế sao.

Không hỏi được đáp án, cô Tiêu có chút thất vọng, không ngờ đứa trẻ nhỏ này là một người tinh anh, nếu như mình nắm được cơ hội này thì có thể sẽ tiến thêm được một bước nữa.

Không được không được, nhất định phải nắm chặt lấy, nếu như bị người khác cướp mất thì chỉ có thể khóc thôi! Thấy cô Tiêu lộ vẻ thất vọng, Trương Lam càng lúc càng sợ, cẩn thận vỗ ngực, tài phú này thiếu chút nữa là rời khỏi mình rồi! Hiện tại đang thầm nghĩ cách để nhanh chóng về nhà, mua lại cái vùng nước khoáng và xung quanh, quên mất, hiện tại đang không cho phép buôn bán đất đai. Vậy thì thuê cũng được, thuê trong thời gian dài.

- Lần sau đến thì đến chỗ cô chơi.

Mặc dù có chút thất vọng nhưng cô Tiêu cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, biểu hiện bình thường nhanh chóng.

Cô Tiêu thích hai đứa trẻ này, cô bé thì xinh đẹp hiểu chuyện, cậu bé thì lanh lợi, rất là biết cách khiến người khác vui vẻ. Nói như thế thì không biết con nhà người ta nuôi như thế nào mà còn mạnh mẽ hơn cả mình.

- Vâng, lần sau đến chúng cháu sẽ tìm cô Tiêu ạ,

Trương Lam trả lời ngọt ngào, Tiểu Thần Hi gật đầu mạnh mẽ, biểu thị tán thành.

Tạm biệt cô Tiêu, thời gian không còn sớm, hai chị em vội vã bắt chuyến xe trở về thị trấn, về đến thị trấn thì trời đã tối, không nói nhiều nhanh chóng tìm tới một trạm điện thoại công cộng gọi cho cha.

- Cha, mau tới thị trấn đón con và chị, muộn quá chúng con không đi xe nhờ về được, hiện tại không trở về được.

Nhận được điện thoại, Trương Tông Quân đang ở nhà nhàn nhã uống trà có chút buồn rầu, vất vả lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi, lại bị hai đứa trả này làm loạn, hai đứa trẻ này đi đâu cũng được sao không tự về đi. Bản lĩnh của hai đứa đâu? Thế nhưng Dương Chi nghe điện thoại thấy con trai và con gái đang ở thị trấn không có cách nào về nhà thì sốt ruột, giục Trương Tông Quân nhanh lên.

Hỏi vị trí của hai đứa con, Dương Chi dặn dò chúng không được đi đâu, đến lúc đó mình lại không tìm được chúng, cẩn thận đừng để bị người khác lừa. Trương Tông Quân kéo xe ra, đang muốn đi thì Dương Chi ôm một chiếc áo ba đờ xuy cho vào trong xe, đưa cho Trương Tông Quân:

- Trời lạnh, đưa cho các con mặc, đường xa như thế, đừng để bị lạnh. Trên đường phải cẩn thận đó, trời tối nên đi xe chậm thôi.

- Anh biết rồi.

Trương Tông Quân gật đầu.

Buổi tối khí trời tương đối lạnh, Trương Tông Quân có chút lo lắng, sáng sớm đi ra ngoài hai đứa trẻ cũng không mặc nhiều quần áo, buổi tối lạnh thế này, lo bọn chúng sẽ bị lạnh cóng mất. Cố gắng vít tay ga trên đường, nhanh chóng đến thị trấn nơi hai đứa con đang chờ đợi, nhìn thấy hai đứa trẻ không sao, Trương Tông Quân cũng yên tâm.

Về đến nhà Dương Chi đã hầm xong một nồi canh nóng giải lạnh cho ba cha con. Ba cha con mỗi người đều cũng phải uống một bát, không ai được ngoại lệ.

Tiểu Thần Hi đương nhiên không có vấn đề gì, lông mày không phải chụm lại gì cả uống vào. Trương Tông Quân càng không, trên đường chạy xe rét run cầm cập, bát canh này quá ấm áp thân thể. Chỉ có Trương Lam là đau khổ nhìn bát canh trước mặt, lặng lẽ sờ cái bụng của mình, hồi trưa uống canh thịt dê đang còn đầy, làm sao có chỗ để uống canh này vào? Kỳ lạ thật, tại sao canh thịt dê lại chưa hấp thu xong nhỉ?

- Tại sao con còn chưa uống? có phải vì không ngon không?

Dương Chi trừng mắt, làm bộ muốn đánh, con không uống là mẹ ép con uống đấy.

- Có phải là chê mẹ nấu không ngon không?

- Đâu có?

Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, Trương Lam vội vàng bê bát, thôi vậy, cho dù bị ép uống hay tự mình uống thì cũng như nhau. Dù sao đi nữa kết quả cũng như nhau thì cho dù thế nào đi nữa cũng không thể phản kháng được. Mình tự uống vẫn còn tốt hơn là bị người khác ép đổ vào.

Nghĩ như thế, Trương Lam bèn đau khổ bê bát lên, nhắm mắt nhắm mũi rồi uống.

Thấy đứa con vốn không chịu khuất phục trước uy nghiêm của mình cuối cùng cũng phải chịu, Dương Chi gật đầu thỏa mãn, bưng bát cơm của mình lên, cả nhà cùng nhau ăn uống, chỉ có Trương Lam là đau khổ bởi vì trong bụng đầy là nước, đôi tay nhỏ bé cầm chiếc đũa, nhìn đồ ăn trên bàn mà cứ đờ ra, lỡ đãng huých vào bụng một cái, nước trong bụng bèn phát ra tiếng ọc ọc.

- Alice dạo này thế nào?

Ở trên giường, Trương Lam để gối đầu lên đùi Tiểu Thần Hi, để Tiểu Thần Hi xoa bóp cho mình, xoa cái bụng vẫn còn đang kêu ọc ạch, Trương Lam bèn hỏi.

- Vừa mới chiếm được đạn dược súng ống của một đội quân Cairo ở Ai Cập, dường như các cô ấy cũng phải mất một khoảng thời gian.

Khẽ xoa đầu Trương Lam, Tiểu Thần Hi trả lời miễn cưỡng.

- Có bị phát hiện hay không?

Trương Lam có chút vội vã.

- Bị phát hiện, chỉ là mấy người này bị binh lính ngăn cản rất mạnh nhưng tiện cho việc tấn công.

- Thế không có giết người chứ?

Trán Trương Lam bắt đầu đầu mồ hôi.

- Sao có thể giết người được chứ? Chỉ là cố gắng làm bị thương, số người đánh chết rất ít.

- Như thế cũng tốt, chỉ là sao em cảm thấy những người đó giống như em giết vậy.

Trương Lam nhíu mày, trong lòng khó chịu.

- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.

- Không được, em còn phải đi nhà xí.

- Từ nãy tới giờ đi bao nhiêu lần rồi? năm lần hay sáu lần?

- Hết cách thôi, hôm nay uống nhiều nước quá, em cũng tức chết đây.

Ăn sáng xong, ông bố theo thường lệ đi làm việc của hắn, hai chị em chào mẹ, nhanh chóng đi ra cửa.

Đi tới nhà bí thư chi bộ trong thôn, không nghĩ là người này lại mới ngủ dậy, nhìn thấy hai chị em Trương Lam thì nhiệt tình chào hỏi:

- Hai chị em đã đến rồi à, vào trong ngồi đi, tôi đi vào trong rửa mặt trước đã.

Người trong thôn đều biết, Trương Tông Quân đã dậy rồi, điểm có khả năng phát tài chính là ý tưởng của đứa con sắp ba tuồi của hắn, đứa trẻ này, từ nhỏ đã là thiên tài, căn bản không có ai dám so sánh nó với những đứa trẻ bình thường khác.

- Hai chị em các cháu đến đây có việc gì vậy.

Vừa lau mặt vừa hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.