Luân Hồi

Chương 47: Giải thưởng lớn



Trương Tông Quân từ xa xa đi tới, tối hôm qua uống thật sự quá nhiều, hiện tại đầu của hắn còn có chút mơ hồ. Nghe được các chiến sĩ nói Vương doanh trưởng đang ở sau quân doanh, hắn liền đi nhanh tới nơi này. Còn chưa đi tới gần, từ xa Trương Tông Quân đã nhìn thấy con gái mình đang đùa giỡn với một con chó, nhìn nhìn lại con chó kia, cừ thật, tuy rằng không biết thuộc chủng loại gì, nhưng vừa nhìn liền biết là một lang khuyển hung mãnh. Nhìn thân hình cường tráng của con chó, nhìn nhìn lại thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn của con gái, Trương Tông Quân liền hoàn toàn tỉnh rượu. Vạn nhất bị con chó kia nhào lên cắn một ngụm, đó cũng không phải nói đùa, không chừng miếng thịt nơi đó sẽ biến mất!

- Cha, mau đến xem, đây là con chó mà bác Vương cho chúng ta!

Nhìn thấy cha mình đi tới, Trương Lam nhanh chóng kêu lên, thuận tiện chứng nhận sự thật đã tạo thành.

- Làm sao con có thể tùy tiện đòi bác Vương cho đồ vật đây?

Vẻ mặt Trương Tông Quân phẫn nộ:

- Bình thường cha làm sao dạy con? Dù có cũng không cần hỏi con chó lớn như vậy, về nhà không tốt chăm sóc!

Ách, quả nhiên là như vậy! Trương Lam bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, tính khí của cha hắn vẫn luôn là như vậy, không hề có chút tiến bộ nào.

- Đây chính là quân khuyển lui ra từ bộ đội, chú xác định mình không cần?

Vẻ mặt Vương doanh trưởng bỡn cợt nhìn lên Trương Tông Quân.

- Quân khuyển? Thật sự?

Hai mắt Trương Tông Quân tỏa ánh sáng, cao hứng xoa xoa hai tay:

- Tôi có nói không cần sao? Nếu anh đã không tiếc đưa cho tôi, tôi nói không cần chẳng phải thật làm tổn thương mặt mũi của anh sao?

Lão đầu tử cũng là một người yêu chó, nghe nói có một đầu quân khuyển mang về nhà, tốc độ biến sắc mặt nhất thời còn nhanh hơn cả lật sách, những lời mình mới nói trong nháy mắt đã ném xa không biết tới đâu.

- Hai người thật đúng là cha con!

Vẻ mặt Vương doanh trưởng cười khổ:

- Quả nhiên là như đúc, đứa con lão tử đều giống nhau, thuộc loại hình nhặt được tiện nghi còn khoe mã!

Vuốt ve lên da lông trơn bóng như nước của Hổ Tử, giống như vuốt ve lên sa tanh bóng loáng, Trương Tông Quân mỹ mãn rít một hơi thuốc, về nhà đã được ba ngày, hiện tại Trương Tông Quân yêu nhất chính là hễ có thời gian đều ôm Hổ Tử thân mật một hồi, xem xu thế này Trương Lam phỏng chừng cha mình rất có thể sẽ đem Hổ Tử xem là đứa con trai thứ hai của mình.

Không hổ là quân khuyển, Hổ Tử hiểu biết tới mức làm người khác giận sôi, cả nhà Trương Lam đều luyến tiếc xích nó lại, gia hỏa này cũng chưa bao giờ cắn người, người làm việc đi lại trong nhà sau khi vượt qua quãng thời gian khẩn trương ban đầu, đều thích con chó thông minh linh tính kia, mỗi người khi đi ngang qua đều không tự chủ được muốn sờ sờ lên đầu của nó.

Gia hỏa này cũng không phụ hi vọng của Trương Lam, chưa từng cho người nào thực hiện được hành động kia, điểm ấy làm Trương Lam có chút tự hào. Về phần thức ăn do người khác cấp cho, Hổ Tử đương nhiên ngửi cũng không thèm ngửi tới.

Từng có một người không tin tà, sau nhiều lần trêu chọc Hổ Tử không thành công, cắn chặt răng giậm chân xuất huyết cắt hai cân thịt heo đặt trước mặt Hổ Tử, kết quả Hổ Tử cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một lần, cũng không thèm nhìn thẳng người đang mang ý đồ trêu chọc mình, rất cấp mặt mũi cho Trương Lam. Về phần tên xui xẻo tiền mất tật mang kia, nhất trí biến thành đối tượng bị mọi người trong nhà máy cười nhạo không thôi.

Hôm nay cũng đã là rằm tháng chạp, ngày 15 tháng 12 năm 1986, còn 15 ngày nữa đã tới giao thừa.

Hiện tại là tám giờ tối, sinh ý bên trong nhà máy vẫn náo nhiệt như trước, công nhân tăng ca đang không ngừng bận rộn.

Nơi góc sân đặt bốn chiếc thùng gỗ lớn không biết dùng làm gì.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.

Trương Tông Quân đứng lên, giơ cao chén rượu:

- Các vị huynh đệ, cảm ơn sự cố gắng của chư vị nửa năm nay, chính nhờ có sự vất vả của mọi người trong nửa năm qua nên mới có được vẻ vui sướng hưng thịnh của nhà xưởng chúng ta hôm nay cùng sự náo nhiệt trong buôn bán của chúng ta. Lời cảm tạ tôi cũng không muốn nói nhiều, ở trong này tôi dùng chén rượu mời mọi người, đại biểu lòng cảm kích của tôi đối với tất cả, cảm tạ sự giúp đỡ của mọi người. Hi vọng cuộc sống sau này của chúng ta càng ngày càng thịnh vượng, sinh ý càng nâng cao một bước!

- Tiểu Trương!

Lý Minh Giang bưng chén rượu đứng lên, vẻ mặt hưng phấn đến đỏ hồng:

- Tuy rằng hiện tại gọi chú như vậy đã không quá thích hợp, nhưng tôi vẫn cứ gọi chú như vậy đi. Nương theo cơ hội ngày hôm nay, tôi nghĩ muốn thay mặt các huynh đệ có mấy lời muốn nói với chú!

Hắn chỉ chỉ dượng út của Trương Lam:

- Dượng út của Trương Lam cũng là anh em cột chèo với chú, cũng là em họ của tôi, nếu không có chú tìm hắn hỗ trợ phỏng chừng bây giờ còn phải lo chạy đi tìm việc nuôi sống cả gia đình mà sầu muộn, hiện tại chú xem hắn đi, nửa năm nay kiếm được không dưới một vạn chứ?

Nói xong hắn nhìn dượng út của Trương Lam như trưng cầu ý kiến.

- Phải!

Dượng út gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

- Lại nhìn lại mấy huynh đệ chúng ta…

Lý Minh Giang tiếp tục chỉ chồng của cô út Trương Lam cùng Lý Tú Thủy:

- Nếu như không có chú, hai người này phỏng chừng còn đang ưu sầu việc sửa nhà, làm sao giống như hiện tại một đám cả ngày mang theo khuôn theo dạng làm cho thanh niên trong thôn hâm mộ đến phải chết!

- Ha ha…

Mọi người bật cười vang.

- Cho nên, tôi cảm thấy được chén rượu này phải do chúng tôi mời chú mới đúng!

Lý Minh Giang nói:

- Cảm ơn chú cho chúng tôi cơ hội này, nếu không có chú, hiện tại bốn người chúng tôi cái gì cũng không phải!

- Không không…

Trương Tông Quân vội vàng nhún nhường, vài người nhường tới nhường lui, chén rượu cũng không uống hết. Như vậy cũng không được, cuối cùng Trương Tông Quân đề nghị:

- Nếu chúng ta ai cũng không muốn thừa nhận, vậy thì thế này đi, chúng ta là huynh đệ cũng không cần chia rõ, chén rượu này tự kính cho mình, chúc tương lai của chúng ta ngày càng tốt đẹp!

- Tốt!

Mọi người uống một hơi cạn sạch. Đề nghị này thật tốt, tất cả mọi người đều đồng ý, ngày mai sẽ rất tốt, lời này mọi người có ai lại phản đối? Phản đối không phải muốn trở ngại với chính mình sao, ai lại ghét bỏ cuộc sống của mình tốt đẹp hơn đây?

- Hôm nay chúng ta uống rượu ít thôi.

Trương Tông Quân cười thần bí:

- Tôi đã chuẩn bị lễ vật cho mọi người, xem như phát tiền lì xì cho mọi người đi. Hôm nay chúng ta uống ít rượu, ăn nhiều đồ ăn, chủ yếu chính là liên lạc cảm tình.

Nói xong gắp thức ăn cho mọi người:

- Bình thường chúng ta cả ngày đều thật bận việc, cơ hội để mọi người tụ tập cùng một chỗ như bây giờ cũng không nhiều lắm.

Lời vừa nói ra thật phù hợp với tâm ý của mọi người hiện tại, nguyên bản lo lắng Trương Tông Quân nếu mời rượu mà mình không uống, thật ngượng ngùng, uống vào sợ về nhà bị lão bà oán giận. Nếu như nói rõ, mọi người rốt cục thả lỏng lo lắng trong lòng, liền mãnh liệt ăn, Trương Lam đang đảm nhiệm chức phục vụ cảm giác chân mình sắp gãy mất. Dương Chi ở trong phòng bếp bận việc thì càng không ngừng nén giận những gia hỏa kia là đồng loại của Hổ Tử chuyển sang kiếp khác, không có việc gì ăn nhanh tới như vậy để làm chi?

Cơm nước no nê, dọn xuống mâm cỗ, mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cảm thán những ngọt bùi cay đắng suốt nửa năm qua, hoặc khát khao tương lai tốt đẹp.

Trong bất tri bất giác đồng hồ đã báo chín giờ, tất cả mọi người đã có vẻ mệt mỏi, thấy thế Trương Tông Quân cũng biết buổi tụ họp tối nay cũng nên kết thúc, đặt chén trà xuống:

- Các huynh đệ, đêm nay chúng ta dừng tại đây đi, sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian tụ họp, mọi người mau sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn nhiều việc cần làm!

Cũng được!

Mọi người cùng nhau đặt chén trà xuống đứng dậy.

Mấy người cười cười nói nói đi ra sân, Trương Tông Quân dẫn theo mọi người đi tới chỗ mấy rương gỗ, chỉ vào bên trong nói:

- Các vị huynh đệ, đây là lễ vật năm mới tôi chuẩn bị cho mọi người!

Nói xong hắn lại vui đùa:

- Đầu tiên nói trước, đến khi ăn Tết tôi cũng không tiếp tục tặng quà đâu, mọi người nên thông cảm nhiều một chút, đến lúc đó đừng nên oán hận!

Đây là cái gì? Mọi người đánh giá mấy chiếc rương lớn trước mặt, đều có chút nghi hoặc. Thùng lớn như vậy bên trong đựng thứ gì đây? Bên trên có chữ, nhưng trời tối cũng thấy không rõ. Nếu nói là đồ hộp thì cũng không phải đi? Tặng quà ai đi tặng cả thùng lớn như vậy? Mọi người lặng lẽ lau mồ hôi trên thái dương.

Nhìn biểu tình nghi hoặc của mọi người, Trương Tông Quân rất hài lòng, đi lên mở một rương lớn, tấm ván gỗ đã mở ra, chỉ là vẫn còn che phủ bên trên thùng lớn mà thôi. Đồ vật bên trong liền lộ ra ngoài, không ngờ là một chiếc xe máy màu đỏ mới tinh!

Màu sơn đỏ tươi chói mắt, mới tinh sáng ngời, bình xăng thuộc loại khinh kỵ binh nổi bật thật dễ nhìn thấy.

- Đây là…?

Toàn bộ bốn người đều trợn tròn mắt, biết đồ vật Trương Tông Quân tặng cho mình sẽ đáng giá, nhưng tuyệt đối không nghĩ ra lại là thứ đồ chơi này! Một người một chiếc xe máy? Lần này ra tay thật sự là quá đại khí đi thôi!

- Các huynh đệ, đây là lễ vật năm mới tặng cho mọi người! Nửa năm qua mọi người theo tôi chạy tới chạy lui, có một chiếc xe sẽ thuận tiện hơn. Hiện tại xe con tôi còn chưa tặng nổi, tặng chiếc xe máy vẫn không thành vấn đề, đừng nói ra lời gì cảm động a!

Nhìn thấy mọi người nhìn nhau không biết nói gì, Trương Tông Quân cười giỡn nói:

- Kỳ thật huynh đệ cũng có lòng riêng, nguyên lai mọi người hay gặp vấn đề giao thông nên về nguồn hàng cung ứng hay trục trặc, hiện tại có xe rồi thì không cần sợ sẽ xảy ra việc gì nữa đi!

- Nếu chú đã nói như vậy, chúng tôi còn có thể nói gì đây?

Lý Minh Giang đầu tiên phục hồi lại tinh thần, ha ha cười:

- Có người tặng xe, ngốc tử mới không lấy đâu. Sau này còn có thứ gì tặng miễn phí như vậy chú cứ việc nói, tôi là thứ nào cũng sẽ không cự tuyệt, chú cứ tận tình tặng, tôi tận tình thu hết!

Mấy người còn lại cũng kịp thời phản ứng, trong đó còn có ba người trẻ tuổi, làm gì không thích xe? Chứng kiến ngoài đường có chiếc xe máy chạy qua như bay, người nào không mắt thèm mơ ước có một chiếc?

Ngẫm lại chính mình lái xe chở lão bà chạy như bay trên đường cái, hai bên đường là những ánh mắt thật hâm mộ, cảm giác kia thích ý biết bao nhiêu!

Trước kia căn bản là nghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù hiện tại trong tay có tiền nhưng muốn bản thân bỏ ra mấy ngàn đồng mua một chiếc xe, phỏng chừng cha mẹ trong nhà cũng sẽ đánh gãy chân, thứ đồ phá sản! Không có việc gì đi mua thứ này để làm chi? Đồ chơi này ngoại trừ dùng để chạy cho nhanh thì có được ích lợi gì? Có thể thay thế con trâu đem cày ruộng sao?

- Mọi người đều đã lấy Khóa Tử của tôi học được kỹ thuật lái xe máy rồi đi?

Trương Tông Quân đứng một bên trêu ghẹo:

- Không cần học lái xe thêm lần nữa phải không?

- Ha ha…

Mọi người chỉ biết cười ngây ngô, trong đầu rõ ràng vẫn còn có chút mơ hồ.

Gọi vài công nhân đi tới, hỗ trợ lấy ra bốn chiếc xe, bốn chiếc xe khinh kỵ binh mới tinh xếp thành hàng, chỉ nhìn khí thế đã cảm thấy có chút rung động. Mấy chiếc xe cũng hoàn toàn giống nhau, đều là màu đỏ, cùng một nhãn hiệu, cũng tránh được phiền phức mọi người lựa chọn, đều cùng nhãn hiệu cùng màu sắc, căn bản đâu cần lựa chọn làm gì.

- Trong xe đã đổ đầy xăng, chìa khóa cũng cắm vào rồi, đi lên thử xem?

Trương Tông Quân giật dây hét lên, tục ngữ nói rượu tráng can đảm thôi! Nếu đêm nay bị té vài lần thì càng thêm thú vị! Trương Tông Quân hơi có chút tà ác nghĩ đến.

Vậy còn nói cái gì! Mấy người nhìn xe máy trước mặt, nghe được lời nói của Trương Tông Quân, rốt cục không tiếp tục nhún nhường, không chút do dự sải bước tới leo lên đạp máy, cũng không nói một lời vô cùng hứng thú chạy đi.

- Rầm!

Cách đó không xa truyền tới thanh âm xe máy ngã xuống đất, hung hăng thỏa mãn nội tâm tà ác của Trương Tông Quân.

- May mắn còn có vòng bảo hiểm, bằng không không biết hắn có đau lòng chết hay không!

Trương Tông Quân thầm an ủi tên xui xẻo kia.

Trong nháy mắt đã sắp tới Tết, Dương Chi bắt đầu bận rộn công việc lu bù lên, vội vàng chuẩn bị quần áo mới cho bốn miệng ăn trong nhà, vội vàng tính toán bỏ bao lì xì cho công nhân, vội vàng bắt đầu chuẩn bị hàng tết, bắt đầu đi thăm viếng thân bằng quyến thuộc, bắt đầu…tóm lại chỉ có một chữ, đó chính là: vội!

Nhìn thấy mẹ mua quần áo, tạm thời cứ gọi là quần áo đi, đều là những tấm vải còn chưa thành hình đi, Trương Lam không biết nói gì, đây đều là những thứ đồ vật gì vậy? Không có quần áo thành phẩm, toàn bộ đều là vải mua về, tính toán đem đi cho người ta may. Nhìn một đống vải màu đen, hắn tưởng tượng tay nghề của thợ may hiện tại, tay nghề đương nhiên là không có vấn đề, nhưng hình dáng sao…Thật sự làm người ta không dám khen tặng! Phỏng chừng cũng chỉ có thể làm ra những kiểu áo Tôn Trung Sơn mà thôi.

Vẫn do chính mình thiết kế đi, Trương Lam gãi gãi đầu, mặc dù hắn không phải là người trong nghề, nhưng đời sau từng gặp qua nhiều loại trang phục kiểu dáng, ít nhất cũng biết thế nào là đẹp, dù không biết thiết kế nhưng vẫn còn ánh mắt đúng không! Có câu nói rất đúng, tuy rằng không ăn qua thịt heo, nhưng cũng từng thấy qua heo chạy có phải không chứ?

Nghĩ đến liền làm, hắn tìm ra giấy bút, Trương Lam bắt đầu cọ quẹt trên tờ giấy trắng, thiết kế cho ai trước đây? Hay là cho cha đi! Lão đầu tử cả ngày ở bên ngoài chạy tới chạy lui, cả ngày không mặc quân trang màu xanh biếc thì lại là kiểu áo Tôn Trung Sơn, thật sự là quê mùa không chịu nổi! Truyền đi ra thật mất mặt nhân sĩ sống lại như mình nha!

Thiết kế cho cha hai bộ, một bộ là quần áo nhẹ màu vàng nhạt, dùng len mịn may ra, một bộ là âu phục màu đen ba nút, lo lắng lão cha cả ngày không phải ở mãi trong văn phòng mà không chạy bên ngoài, vì vậy hắn quyết định dùng lại vải len dệt, cũng không biết hiện tại có mua được đến hay không.

Sau đó là tới lão mẹ, mẹ cũng là hai bộ, mẹ còn trẻ, cho nên ở phương diện tuyển chọn màu sắc phải trẻ trung một chút, một bộ là áo khoác màu vàng nhạt cổ áo lớn hơi dài, bộ này dường như thích hợp dùng trong cuối thu tới đầu mùa xuân, một bộ khác là quần tây nữ sĩ màu trắng, hai khoản thiết kế đều thiên hướng loại hình quần áo hưu canh nhẹ nhàng, tin tưởng còn chưa đầy ba mươi tuổi mẹ sẽ rất thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.