Luân Hồi

Chương 52: Thổ địa tranh cãi (trung)



- Hư hỏng đến như vậy sao…

Tiểu Thần Hi kinh ngạc che miệng nhỏ nhắn:

- Vậy thoạt nhìn thật làm cho người đau đầu!

Ánh mắt nàng lại loạn chuyển nhanh như chớp, không biết đang đánh chủ ý quỷ quái gì.

Biết được tâm tư của nàng, Trương Lam vội kéo ống tay áo của Thần Hi, ý bảo nàng không nên nói ra ở nơi này.

- Để cha nghĩ biện pháp!

Trương Tông Quân thở dài:

- Trước tiên tìm người đi dọ thám miệng của hắn, nếu như hắn không há miệng đòi sư tử ngoạm, cho hắn cũng xong!

- Cũng chỉ đành như vậy!

Trương Lam nghĩ nghĩ, hiện tại mà nói hình như cũng chỉ có biện pháp này có thể thử xem.

- Hồi sáng chị lại có chủ ý quỷ quái gì?

Trước khi đi ngủ, Trương Lam củng củng trong lòng tiểu Thần Hi, tìm tư thế thật thoải mái nằm xuống, lén lút hỏi.

- Việc này còn không dễ dàng sao!

Tiểu Thần Hi xoẹt xoẹt cười:

- Chị lặng lẽ đem hắn đánh cho một trận là được rồi, bảo đảm mặc kệ là chuyện gì cũng đều giải quyết!

- Ngàn vạn lần đừng làm!

Trương Lam nhanh chóng ngăn cản ý tưởng nguy hiểm của cô nàng:

- Nếu như chị làm như vậy, phỏng chừng ngày hôm sau người kia đã hô hoán cho cả toàn thôn đều biết, như vậy mọi người đều biết do nhà chúng ta làm, đến lúc đó mọi người sẽ nghĩ chúng ta thế nào đây? Mềm không được thì đòi cứng rắn? Nói không được thì động nắm tay? Thật là như vậy sẽ gặp phiền toái lớn!

- Làm như vậy không phải thật đơn giản nhất hay sao?

Tiểu Thần Hi không phục quyệt mồm, biện hộ cho chính mình.

- Xem tình huống rồi nói sau đi!

Trương Lam nghĩ nghĩ:

- Xem trước cha tìm người hỏi thăm thế nào, chỉ cần không quá đáng thì cho hắn cũng không sao, chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy!

- Em lúc nào cũng mềm lòng, nếu như là chị, dám can đảm không đồng ý thì cứ trực tiếp giết chết, không cho một đồng nào!

Tiểu Thần Hi thật bất mãn ý kiến của mình bị bắn chết, đẩy Trương Lam ra xa, giận dỗi xoay người sang nơi khác.

- Uy uy…

Trương Lam dở khóc dở cười đẩy đẩy nha đầu kia:

- Chị cả, đừng nhỏ mọn như vậy có được không?

- Chị đang ngủ, chị không nghe gì hết!

Tiểu Thần Hi hậm hực trả lời.

Chiếc gối miễn phí đã không có! Trương Lam xám xịt nằm yên.

- Lão ca!

Bên trong nhà bí thư chi bộ thôn, Trương Tông Quân nâng chén trà lên uống một hớp:

- Có một việc làm phiền anh giúp dùm!

- Chú lại khách sáo nữa rồi!

Bí thư chi bộ cười ha ha, đứng lên rót thêm trà cho Trương Tông Quân:

- Có sự tình gì chú cứ việc nói, đều là người trong thôn, có thể giúp tôi còn không giúp sao? Nói nói xem, là chuyện gì?

Có thể không giúp sao? Cảnh tượng náo nhiệt bên trong nhà xưởng của Trương Tông Quân cũng đã để cho Vương bí thư thi bộ nhìn thấy rõ, nói không đỏ mắt là lừa dối, nhưng Vương bí thư chi bộ cũng hiểu được mình có đỏ mắt cũng không thể có ý kiến gì, không thấy người ta cả ngày liên tục có quân xa chạy tới vận chuyển lấy hàng hay sao? Ai biết chọc phải người này mình sẽ gặp xui xẻo thành bộ dáng như thế nào. Nếu không thể nghĩ ra biện pháp từ trên thân người ta lấy được mỡ, như vậy cũng nên tạo quan hệ tốt với hắn có đúng không? Đứa con trai mới tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp của mình hiện tại còn đang ở trong nhà thật nhàn rỗi, nếu như việc này có thể làm tốt, nói không chừng đến lúc đó con mình có thể vào nhà xưởng của người ta làm việc, nói ra ngoài cũng là một việc vô cùng có mặt mũi.

Trương Tông Quân thoáng tìm từ nói chuyện:

- Nhà xưởng của tôi đó, bí thư chi bộ có biết? Trong khoảng thời gian này nhờ phúc của mọi người, buôn bán xem như cũng kha khá…

Vương bí thư chi bộ rất muốn đem bình trà trước mặt nện lên trên đầu Trương Tông Quân, cái gì gọi là “xem như kha khá”? Ngươi kinh doanh tốt như vậy mà nói là kha khá, vậy chúng ta như thế nào? Ăn mày sao?

- Lão đệ, lời này của chú nói thật quá khiêm tốn rồi. Đó cũng không phải là bình thường đi…

Tuy rằng rất muốn đập bình trà, nhưng Vương bí thư chi bộ cũng không dám thật sự làm như vậy, chẳng những không thể mà hắn còn phải khen tặng thêm một chút:

- Tôi xem trong toàn trấn chúng ta, cũng chỉ có buôn bán của gia đình chú là nóng nảy nhất, cho dù so sánh trong toàn bộ huyện, tôi phỏng chừng cũng không có mấy người so sánh được với gia đình của chú đi?

- Ha ha…

Trương Tông Quân cười cười, cũng không tiếp lời về chuyện này:

- Hiện tại buôn bán của nhà xưởng xem như cũng tốt, tôi tính toán mở rộng quy mô thêm một chút, bây giờ nhìn trúng một địa phương, muốn mời bí thư chi bộ hỗ trợ dùm…

- Có chuyện như vậy sao?

Vương bí thư chi bộ đã hiểu được, thì ra vị này là muốn đi mua đất đi! Mua đất tốt, không sợ ngươi mua nhiều, chỉ sợ ngươi không mua! Đầu năm nay, chỉ cần có tiền, còn sợ thiếu thứ này?

- Lão đệ trúng ý mảnh đất nào vậy? Nói cho lão ca, lão ca ra ý kiến cho chú?

- Chính là mảnh đất trước nhà của tôi đó!

Trương Tông Quân đưa qua một điếu thuốc.

- A…

Ánh mắt bí thư chi bộ sáng lên, liền tiếp nhận điếu thuốc:

- Thứ tốt nha, ở đâu có vậy?

- Bạn bè tặng thôi!

Nói xong Trương Tông Quân nhẹ nhàng đẩy hộp thuốc lá lên bàn:

- Nếu lão ca thích nhà tôi vẫn còn, hôm nay đem tới cho anh mấy hộp!

- Thật tốt quá!

Vương bí thư chi bộ cười híp mắt nhận lấy:

- Mảnh đất kia tôi biết, không nhỏ, cũng lớn đi? Còn bằng phẳng, lại nằm ngay trước nhà của chú, thật phương tiện. Mảnh đất kia không tệ đâu, là của nhà ai vậy? Chú cùng họ trao đổi một chút là mua được rồi đi? Chú cũng không thiếu chút tiền ấy!

- Cũng khá lớn, tôi có xem qua!

Trương Tông Quân gật đầu:

- Hiện tại tôi sầu nhất là mảnh đất kia của nhà Dương Tam, nếu không phải nhà của hắn tôi cũng không tới tìm anh, Dương Tam kia…

Hắn thở dài một hơi, cười khổ:

- Anh cũng không phải không biết tên kia, cả đời lưu manh, tôi sợ hắn nắm cơ hội đòi sư tử ngoạm, hiện tại định nhờ anh thăm dò dùm một chút, nhìn xem ý tứ của hắn thế nào, nếu như hắn chịu bán thì muốn bao nhiêu tiền thì bán được!

- Dương Tam sao?

Nụ cười trên mặt Vương bí thư chi bộ đã biến mất, vẻ mặt bất đắc dĩ, xem ra quả nhiên là thuốc lá này cũng không phải dễ hút đi!

- Người này…

Vẻ mặt hắn cười khổ, ngẫm nghĩ, rốt cục gật gật đầu:

- Được rồi, tôi hỏi giúp chú một chút, nhưng tôi cũng phải nói trước, có được hay không tôi cũng không bảo đảm…

- Có những lời này của anh là được rồi!

Trương Tông Quân gật gật đầu:

- Được hay không thì hãy nói sau đi. Dương Tam kia, chúng ta đều biết rõ hắn là người như thế nào!

Lời của tổ tiên luôn nói thật đúng, lấy vật của người, ăn thịt của người phải giúp người, nhưng hiện tại thật sự là thay đổi hẳn, dù là một hộp thuốc lá cũng không dễ dàng! Vương bí thư chi bộ thở dài, nhẹ đẩy cửa nhà Dương Tam.

- Có người ở nhà không?

Vương bí thư chi bộ đứng ngoài cửa nhìn nhìn vào bên trong, không thấy bóng người nào.

- Ai vậy?

Vợ của Dương Tam lớn tiếng kêu lên, trong nháy mắt một đoàn người đi ra –trên thực tế chỉ có thể sử dụng từ “đoàn người” mà hình dung, bằng không đối diện một quả cầu thịt ngươi còn có thể dùng từ ngữ gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.