Luân Hồi

Chương 57: Tiểu Thần Hi đến trường ký (tục)



- Chị thề, em thật sự phải chết!

Tiểu Thần Hi rốt cục không chịu nổi thái độ dây dưa như cao dán trên da chó luôn cười trên sự đau khổ của người khác như hắn, hung tợn phát ra uy hiếp:

- Đêm nay em đừng hòng được ngủ an ổn, dù sao chị có ngủ hay không cũng không cần thiết!

Đây quả nhiên là uy hiếp cường đại, Trương Lam rùng mình, giống như đùa giỡn có chút quá mức đi? Xem bộ dạng của nha đầu, Trương Lam cảm giác giống như đêm nay sẽ không được ổn.

Trương Tông Quân cực kỳ hứng thú xông vào, kiên định muốn chứng minh sự trong sạch của mình cùng con gái – không nên hiểu lầm, chỉ là chứng minh hai cha con không làm gian lận khi làm bài thi mà thôi – Lang huynh đi theo phía sau, vẻ mặt khinh thường, đánh chết hắn cũng không tin tiểu Thần Hi có thể làm được bài thi lớp năm tiểu học tới mãn phân như thế. Làm ơn đi, dù cho ngươi muốn gian lận bài thi cũng phải làm cho chuyên nghiệp một chút, trực tiếp làm đúng tới 100%, quỷ cũng biết chuyện này là không thể nào. Ngươi làm như đề thi lớp năm tiểu học cũng giống như lớp một vậy, làm kiểu một cộng một bằng hai đơn giản như vậy hay sao chứ?

Nếu như là hắn muốn gian lận, không chú ý cũng có thể làm được 98 điểm đi, 100 điểm là nhất định phải cẩn thận, không để ý sẽ gây ra lỗi. Ở trong lòng Lang huynh không ngừng nói thầm, biết hai đứa con nhà của ngươi đều là thông minh như nhân tinh, nhưng ngươi thật sự dám nghĩ nha đầu nhà ngươi còn kiêu ngạo hơn cả lão sư như ta hay sao chứ?

Hai người hùng hổ giết vào nhà, một người vẻ mặt dữ tợn, người kia vẻ mặt khinh thường, trên mặt Trương Lam cùng tiểu Thần Hi đều như muốn đổ mồ hôi, giống chồn cấp gà chúc tết – có vẻ như hai người kia cũng không hề mang theo lòng tốt gì đi?

Hình như ngày hôm nay thật không có một người nào, không có một kẻ nào là kẻ bình thường! Trương Lam nghĩ thầm.

- Con gái…

Trương Tông Quân cười híp mắt kéo tiểu Thần Hi, chỉ vào Lang huynh ý bảo:

- Đây là Lý gia gia, hôm nay ông muốn tới thi thử năng lực của con, gọi ông đi!

- Chào ông!

Trên gương mặt xinh đẹp của tiểu Thần Hi hiện lên vẻ khờ dại, nha đầu này muốn giả bộ thứ gì liền giống y đúc thứ đó.

- Ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cháu rót nước cho ông!

- Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện!

Ngoài miệng Lang huynh khích lệ, dưới chân lại lặng lẽ lui ra sau hai bước. Nha đầu ngươi là người thế nào còn không biết sao, trong thôn có người nào chưa từng nếm qua thiệt thòi của ngươi.

- Không vội uống nước…

Trương Tông Quân vội vàng chụp lấy bài thi trong tay Lang huynh hấp tấp đặt lên bàn:

- Con gái, đây là hai bài thi cha mang về cho con, con làm tiếp một lần cho ông của con xem đi!

Phiền toái! Trong lòng tiểu Thần Hi thầm nói, đã biết vừa rồi chơi lớn, nhàn rỗi không việc gì tự nhiên làm đủ 100 điểm, lần này xem như tốt lắm, chuyện phiền phức liền đến.

Trương Lam tung tăng dời ghế qua cho Lang huynh, Lang huynh đối với cái ghế kia hiển nhiên thật lo lắng, cẩn thận kiểm tra qua một lần, rốt cục xác định không có bất cứ vấn đề gì, bên trên không có nhựa cao su, cũng không có đinh mũ, ghế dựa cũng thật hoàn hảo, lúc này bờ mông mới chầm chậm ngồi xuống. Nhìn Trương Lam ân cần rót nước đưa tới cho mình, người này thoáng liếm liếm đôi môi khô ráo, không biết bên trong nước có thứ gì không ổn không đây? Lang huynh âm thầm cân nhắc, cuối cùng cắn chặt răng, bỏ đi, không uống khẳng định không có việc gì, uống vào chỉ có quỷ mới biết có sao hay không?

Có người lớn ở đây, vẻ dã man vừa rồi của tiểu Thần Hi đã hoàn toàn biến mất, bộ dáng thông minh nhu thuận làm cho những cha mẹ vô cùng nghiêm khắc với nhi đồng nhìn thấy cũng phải hâm mộ đến ánh mắt đỏ lên.

Nhu thuận dời ghế muốn ngồi xuống, đảo mắt chứng kiến Trương Lam đưa mắt ra hiệu cho mình, lập tức hiểu được, gương mặt chợt đỏ lên:

- Con…con đi vệ sinh một chút!

Nói xong chạy nhanh theo Trương Lam ra ngoài.

- Nha đầu kia…ha ha…

Chứng kiến tiểu Thần Hi chạy ra ngoài, Trương Tông Quân cảm thấy có chút ngại ngùng, lắp bắp giải thích với Lang huynh:

- Tính khí của con bé này khá ngại ngùng, chứng kiến có người ngoài nên hơi khẩn trương…

- Chú biết, học sinh đều là như vậy, trước cuộc thi đều muốn đi WC, là chuyện thường tình.

Lang huynh tỏ vẻ lý giải gật đầu, trong lòng chỉ hận không thể tát cho người này bạt tai. Khuê nữ của ngươi biết ngại ngùng? Con mẹ nó lời này nói ra ngươi cũng không đỏ mặt? Nói dối cũng xin ngươi chuyên nghiệp một chút có được không?

- Chuyện gì?

Đi theo Trương Lam tới nhà vệ sinh, tiểu Thần Hi hỏi.

- Lần này chị phải lấy 100%!

Trương Lam dặn dò tiểu Thần Hi.

- Vì sao?

Vẻ mặt tiểu nha đầu nghi hoặc:

- Vừa rồi đã làm 100% rồi đó sao? Làm tiếp 100% nữa có thể sẽ gặp phải phiền toái hơn không? Nguyên bản chị còn dự định qua quýt cho xong!

- Ngàn vạn lần đừng làm!

Trương Lam nhanh chóng ngắt lời nàng:

- Cụ thể là vì sao chút nữa em sẽ giải thích với chị, chờ sau khi xong đã, tóm lại chị phải làm mãn phân đi, sẽ không có vấn đề!

- Chẳng lẽ lại là lối phương thức suy nghĩ chết tiệt của nhân loại?

Tiểu Thần Hi cúi đầu mắng khẽ một tiếng, gật đầu:

- Được rồi, cứ dựa theo lời em mà làm, nếu có vấn đề em phải phụ trách!

- Yên tâm giao cho em đi!

Trương Lam vỗ vỗ bộ ngực nhỏ:

- Xảy ra vấn đề em phụ trách!

Trương Tông Quân bắt chéo hai chân, cầm chén trà thích ý nhìn tiểu Thần Hi đang vung bút như bay, Lang huynh thì giống như đứng đống lửa ngồi đống than, mông không ngừng nghiêng qua nghiêng lại trên ghế, không hiểu có phải bị bệnh trĩ hay không.

Nhìn tiểu Thần Hi lưu loát đáp đề, Lang huynh có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ nha đầu kia thật sự thông minh tới như vậy? Vừa rồi phần bài thi kia đúng là không phải gian lận mà thật sự làm ra tới? Chẳng lẽ nha đầu tự học tại nhà sao? Nếu như ở nhà tự học, mặc dù nói ra có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng với sự thông minh của nha đầu, cuối cùng vẫn có thể giải thích thông suốt hơn.

Cũng không dám trông cậy lần này nha đầu kia làm được 100%, chỉ cần chia đều thành tích ngoài 80 điểm, liền nhất định phải nghĩ biện pháp đem nha đầu đến lớp học của chính mình, Lang huynh phấn chấn nghĩ, ngược lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng. Nếu như đem nha đầu tới lớp học của mình, học sinh có phải sẽ bị tiểu ma nữ làm cho gà chó không yên?

Rất có khả năng này đi? Thái dương Lang huynh hơi rướm mồ hôi, lặng lẽ lau qua, có cần đưa tới lớp học của mình hay không đây? Một mầm non tốt như vậy không tới lớp học mình phỏng chừng trong đoạn thời gian rất dài tương lai mình cũng sẽ không ngủ được. Nhưng nếu như đưa tới trong lớp học…Nghĩ những thủ đoạn ùn ùn của nha đầu đùa giỡn người, mồ hôi trên thái dương Lang huynh càng thêm rõ ràng.

- Tốt lắm, làm xong rồi!

Ngay khi Lang huynh còn đang đi vào cõi thần tiên miên mang suy nghĩ, tiểu Thần Hi đã buông bút cung kính đem bài thi đặt tới trước Lang huynh chờ hắn chấm điểm.

- Thế nào?

Trương Tông Quân lặng lẽ kéo tiểu Thần Hi đến một bên, thấp giọng hỏi:

- Có khó không?

- Chuyện nhỏ!

Tiểu Thần Hi không chút để ý, đương nhiên trên thực tế nha đầu không cần để ý, loại đề này đối với nàng mà nói chẳng khác gì là một cộng một bằng hai thôi.

- Vậy là tốt rồi, nhưng con không được quá kiêu ngạo!

Trương Tông Quân thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu như con gái nói không có vấn đề vậy khẳng định sẽ không có vấn đề!

Lang huynh rút ra một cây bút trong túi áo, trừng to mắt, cầm bài thi của tiểu Thần Hi cẩn thận chấm điểm. Càng chấm càng kinh ngạc, chờ khi toàn bộ chấm điểm xong, miệng của hắn đã há hốc đủ nhét cả một bóng đèn.

- Thế nào?

Trương Tông Quân nhìn biểu tình của Lang huynh, cũng không nhận ra được là tốt hay xấu, trong lòng có chút bất an, lần này thật kém cỏi hay sao? Chẳng lẽ lần đầu tiên làm bài thi chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết? Cũng phải, nha đầu cũng chưa từng được đi học ngày nào, mình làm sao lại đi tin tưởng con bé có thể giải đáp được cả 100% đây?

- Chính cháu xem đi!

Lang huynh có chút thất thần, trực tiếp đem bài thi đưa qua, vẫn còn ngơ ngác ngồi yên ngẩn người, người này bị đả kích đúng là không nhỏ.

Bất an thấp thỏm nhận lấy bài thi, miệng Trương Tông Quân há hốc thành hình chữ “0”, bên trên bài thi viết rõ thành tích 100 điểm! Hắn lại tiếp tục lật xem vài bài thi khác, ngoại trừ ngữ văn 98 điểm, toàn bộ đều là 100 điểm – ngữ văn bị trừ 2 điểm là do Lang huynh cắn răng đặt bút xuống giữ lại.

Cảm giác mừng như điên nhất thời xông tới, Trương Tông Quân nhịn không được ha ha cười ngây ngô:

- Cháu đã nói mà, cháu đã nói mà, con gái của cháu chính là thiên tài!

- Có lẽ con gái của cháu đúng thật là thiên tài!

Lang huynh ngồi một bên ngơ ngác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trong mười mấy năm dạy học của hắn chưa từng gặp qua chuyện như vậy bao giờ. Một đứa bé gái chưa từng đi học ngày nào làm đề thi lớp năm tiểu học lại được mãn phân? Ngoại trừ thiên tài, Lang huynh thật không nghĩ ra còn có lời nào có thể giải thích.

- Chú phải nhanh chóng đi tìm hiệu trưởng! Nhất định phải đem con gái của cháu an bài vào trong lớp học của chú!

Lang huynh phảng phất giống như vừa hồi hồn, đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, thân thủ nhanh nhẹn không giống như một trung niên nhân.

- Học sinh thiên tài như vậy nếu như chú không thể tự mình dạy học, sẽ hối hận cả đời!

Nói xong không để ý tới Trương Tông Quân đang cười ngây ngô há hốc mồm, cầm bài thi trên bàn nhanh như cơn gió lủi ra ngoài.

Hiệu trưởng đại nhân đang đứng ngoài cửa, mặt nhìn vào trong, hai tay khoanh trước ngực hơi híp mắt, cẩn thận quan sát tác phẩm mình sẽ phải hoàn thành. Đó là một tác phẩm điêu khắc khổng tước xòe đuôi. Nhớ ngày đó khi hắn muốn làm vật này, thật sự đã mất không ít khí lực! Hiện tại xử lý chủ yếu cũng đã hoàn thành xong, bước tiếp theo chỉ cần hoàn thành công nghệ chà sơn là xem như kết thúc.

Đây hẳn là một tác phẩm mà hắn vừa ý nhất năm nay! Hiệu trưởng đại nhân nâng cằm lên suy nghĩ, điêu khắc này vô luận là lập ý hay hình dạng đều là tuyển chọn tốt nhất, là quỷ phủ thần công kiệt tác thiên nhiên, khiến cho người ta có thể bị nghẹn họng nhìn trân trối! Hình dạng sinh động như vậy rốt cục làm sao lại hình thành đây?

- Hồ hiệu trưởng!

Một thanh âm kêu la dồn dập cắt đứt mơ màng của hiệu trưởng đại nhân, hiệu trưởng đại nhân quay đầu vừa nhìn, nguyên lai là người này!

- Chuyện gì vậy Lý lão sư? Vội vội vàng vàng đến như thế?

Hiệu trưởng đại nhân kêu gọi, trong lòng lại có chút nghi ngờ, người này cả ngày đều có bộ dạng không nhanh không chậm, trời sập xuống cũng không thấy thay đổi qua, mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây hay sao?

- Hiệu trưởng…

Lang huynh chạy tới trước mặt hiệu trưởng, đem bài thi đưa cho hắn, cúi người vịn đầu gối thở hổn hển:

- Ngài xem phần bài thi này trước đi, tôi lấy hơi nói sau!

- Phát hiện bảo bối sao?

Hiệu trưởng đại nhân nói đùa một câu, tiếp nhận bài thi do Lang huynh đưa qua, không chút để ý mở ra xem, trong lúc vô tình chứng kiến chữ đỏ chấm điểm trong bài thi là 100 điểm, lại nhất thời sửng sốt. Độ khó của đề thi lớp năm tiểu học hắn cũng biết thật rõ ràng, lần này không nghe nói có học sinh nào được mãn phân đi? Chẳng lẽ đột nhiên xuất hiện mầm tốt sao? Tinh thần hiệu trưởng đại nhân nhất thời rung lên, nhất định phải cẩn thận nhìn xem!

Cẩn thận điều chỉnh lại tinh thần, hiệu trưởng đại nhân nhìn đáp án trên đề thi:

- Chữ của học sinh này không tệ!

Hiệu trưởng đại nhân đầu tiên tán thưởng một câu. Sở thích của hiệu trưởng có hai, một là điêu khắc gỗ, hai là thư pháp. Chứng kiến chữ của học sinh này, ánh mắt hiệu trưởng đại nhân chợt sáng ngời, học sinh thời này có thể viết được chữ đẹp như vậy đúng là không nhiều lắm.

Đợi đến khi hắn xem hết toàn bộ bài thi, quả nhiên học sinh này giải đáp không hề có chút vấn đề, 100 điểm đúng là mỹ mãn. Đây là học sinh nào vậy? Hiệu trưởng đại nhân có chút nghi hoặc, mấy học sinh xuất sắc tốt nghiệp tiểu học hắn đều biết rõ, không nhớ rõ có học sinh nào có thành tích tốt như vậy còn có chữ viết nổi bật đến như thế nha!

Lật qua chỗ ghi tên, hiệu trưởng đại nhân lại sửng sốt, phần bài thi này lại không hề viết tên?

- Phần bài thi này là của ai? Có phải là học sinh của lớp anh không?

Hiệu trưởng đại nhân có chút cấp bách chỉ vào chỗ viết tên của bài thi, hỏi Lang huynh:

- Mầm non tốt như vậy sao trước kia không nghe anh nói với tôi?

- Không phải học sinh trong trường học!

Cuối cùng lấy lại hơi thở, Lang huynh nuốt ngụm nước bọt, làm dịu chút cổ họng khô rát vì chạy lâu, giải thích:

- Đứa bé này còn chưa phải là học sinh đâu…

- Còn không phải là học sinh trong trường học chúng ta sao?

Hiệu trưởng đại nhân tự động xem nhẹ câu nói sau cùng của Lang huynh, hơi có chút vội vàng nắm lấy bả vai hắn, thanh âm thật kích động:

- Là trường học nào vậy? Mầm non tốt như vậy mặc kệ anh dùng biện pháp gì, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp kéo tới trường học của chúng ta! Có học sinh này, nói không chừng tới thời gian bậc tiểu học thi lên trung học sơ cấp trường học chúng ta sẽ đứng nhất huyện!

Lang huynh cũng không biết hiệu trưởng đại nhân đã hơn năm mươi lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, bờ vai của hắn bị nắm đau điếng:

- Đứa nhỏ này không phải học sinh của trường học nào, chỉ là một nhi đồng trong thôn chúng ta còn chưa từng đến trường!

- Gì?

Hiệu trưởng đại nhân choáng váng, khóe mắt không tự chủ được run rẩy:

- Anh nói bài thi này là do một nhi đồng còn chưa đến trường bao giờ làm? Làm sao có thể?

- Chính là sự thực!

Lang huynh giãy khỏi ma trảo của hiệu trưởng đại nhân, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai, trong lòng oán thầm, lão đầu tử đáng chết, không có gì lại dùng sức lớn như vậy làm chi đây?

- Là nhi đồng nhà ai đây?

Hiệu trưởng cũng không buông tha cho Lang huynh, tiếp tục tiến lên nắm bắt lấy bả vai của tên xui xẻo kia:

- Anh có biết là nhi đồng nhà ai không, nghĩ biện pháp kéo tới trường học của chúng ta được chứ?

- Thì tôi không phải vội vàng chạy tới tìm ông để thương lượng đó sao?

Lang huynh bị nắm chặt vai nhe răng nhếch miệng, diễn cảm thống khổ như vừa nuốt một con sâu lông:

- Muốn cho ông nghĩ biện pháp bổ sung học tịch, trực tiếp đi vào lớp năm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.