Luân Hồi

Chương 62: Lính đánh thuê tiến vào châu Phi (1)



Trời đêm đen kịt, không trăng,buổi tối gió mát trong lành, khắp bầu trời đầy sao còn đang nghịch ngợm nháy mắt, giọng nhẹ nhàng đùa giỡn trên đầu ngọn cây, tiếng lá kêu xào xạc, như con rắn bò ma sát trên lá cây, lúc này là thời khắc của công trùng, nhưng kỳ lạ là lúc này lại không có tiếng kêu của con côn trùng nào. Trên núi cao trong rừng mấy bóng đen kia vẫn ngồi đó không nhúc nhích, lạnh lung như một vật thể sống, như một hòn đá vẫn tồn tại ở đó.

Bỗng nhiên một trong những bóng đen mở miệng, là giọng nói lạnh lùng của Elyse vang lên:

- Mệnh lệnh đầu tiên truyền đến, tối nay sẽ đi bến tàu Thanh Đảo, trên bến tàu số Tám sẽ có một con thuyền của Ai Cập vận chuyển hàng, xuất phát.

Bốn bóng đen còn lại cùng chuyển động, cái bóng đen vừa nói lặng lẽ nhanh chóng chạy ra ngoài, biến mất không thấy bóng đâu.

ở trên giường, Tiểu Thần Hi nói nhỏ rằng:

- Bọn họ đã xuất phát, cần sáu tiếng để đến Thanh Đảo, ba giờ sáng thì có thể lên thuyền.

- Ừ.

Trương Lam trả lời:

- Tới ba giờ thì đánh thức em dậy, em ngủ một giấc.

- Được.

Tiểu Thần Hi gật đầu:

- Em cứ ngủ trước đi.

Màn đêm, năm bóng đen chạy trên đường lớn, cố gắng xoẹt qua một cái xe tải giải phóng cũ, lái xe bỗng nhiên giật mình, đẩy người phụ xe đang ngủ gật bên cạnh nói:

- Này. Anh Vương, tôi vừa thấy mấy bóng đen chạy qua.

Người tài xế họ Vương đang ngủ không chịu được trả lời:

- Nửa đêm ngay cả quỷ cũng chẳng thấy đâu, sao mà có người được, anh hoa mắt rồi.

- Quỷ?

Những người quanh năm đi ra ngoài này, đặc biệt là những người lái xe đặc biệt rất tin vào chuyện ma quỷ, nghe lão Vương nói như thế, người tài xế cảm giác không đúng gì đó, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, bong nhiên từ trong cổ một luồng khí lạnh xuyên qua, tiếng cười khanh khách vang lên hưởng ứng, nói cũng không còn lưu loát nữa, lo sợ chỉ vào năm bóng đen phía trước:

- Nhưng, nhưng mà… Vương… anh Vương… anh nhìn xem phía trước, phía trước có phải là….. người sao lại chạy nhanh hơn cả xe như thế?

- Cái gì?

Anh Vương bị gọi dậy đôi mắt còn buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn năm cái bóng đang chạy rất nhanh phía trước, nhanh tới mức thiếu chút nữa là mình không còn nhìn thấy nữa.

- A …..

Người tài xế họ Vương hét lên một tiếng, tay phải run run chỉ vào năm bóng đen đã biến mất phía trước, dường như mấy bóng đen ấy vẫn còn ở chỗ này, tay trái gần như nắm chặt lấy cái ghế ngồi, hai mắt trừng lên, tiếng thét chói tai không nói lên lời nào.

- Làm sao thế?

Người lái xe vội vàng dừng lại.

- Chi….

Chiếc lốp xe kít một trận nghe chói tai, chiếc xe tải rốt cuộc cũng dừng lại.

- Sao thế?

Người lái xe lại hỏi.

- Quỷ, quỷ!

Anh Vương lại kêu thét lên, ngồi trên ghế, toàn thân ướt sũng, bộ dạng run rẩy.

- Hả?

Người lái xe giật mình, toàn thân dựng tóc gáy lên, sắc mặt trắng bệch, miệng lắp bắt hỏi:

- Thật sự không phải là cái quái gì chứ?

Những người lái xe rất chú ý, đặc biệt là những lái xe đường dài, quanh năm đi lại trên đường gặp chuyện không dễ dàng lý giải cũng nhiều, càng dễ tin tưởng vào chuyện quỷ thần, trong lòng cũng rất sợ hãi mấy chuyện này. Bởi vậy lời nói và hành động đều rất chú ý, ví dụ như không thể mở miệng nói mấy lời lật lọng đây là những điều mà cái tài xế rất kiêng kỵ không nói, gặp phải những chuyện quỷ quái sẽ làm bộ như không thấy, cho dù đụng phải cũng chỉ nói là nhìn thấy cái quái gì đó, còn nhanh chóng khạc nhổ ra không thì sẽ đen đủi.

- Đúng như thế!

Người tài xế họ Vương rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, hàm răng không còn đập vào nhau nữa, cơ thể cũng không còn sợ hãi nữa:

- Anh nhìn thấy những người chạy nhanh hơn ô tô chưa?

Người tài xế nói vẻ thần thần bí bí.

- Nói nhỏ thôi, có nhìn thấy không, năm người đó chạy nhanh thật, nghe các cụ già nói là họ vội vàng đi đầu thai.

- Thật sao?

Tài xế Trương hỏi, giọng nói vẫn run run như lúc nãy.

- Đương nhiên, đầu thai đều phải kịp giờ.

Người tài xế họ Vương nói nhỏ:

- Nếu như không kịp, Diêm vương sẽ không cho bọn họ cơ hội nữa, anh nói bọn họ có vội hay không chứ?

- A.

Tài xế Trương thở dài một tiếng, giọng nhỏ lại hỏi:

- Xem ra mấy vị này sẽ không làm gì chúng ta.

- ừ.

Tài xế Vương gật đầu, báo cho anh Trương:

- khi về không được nói với mọi người là chúng ta gặp phải chuyện kỳ quái, nếu không mọi người sẽ cho rằng trên người chúng ta không may mắn.

- Tôi biết, cảm ơn anh Vương đã chỉ dạy.

Tài xế Trương gật đầu liên tục, vẻ mặt lĩnh giáo.

Năm bóng đen cùng chạy trên đường, rốt cuộc đến hai giờ bốn lăm phút đã đến cảng tàu vận chuyển số tám, năm người cùng nhìn thấy con tàu Pa na ma chở hàng đang cập bến, hiện tại đã là hừng đông, không có nhiều cần cẩu lớn ở phía dưới, toàn bộ bến tàu không có nhiều người lắm, chỉ là những ngọn đèn vẫn còn cháy leo lét.

- Tỉnh dậy đi.

Tiểu Thần Hi lay Trương Lam, nói nhỏ.

- Bọn họ đã tới cảng Thanh Đảo rồi.

- Hả?

Trương Lam mơ màng đảo mắt, ngáp một cái, giọng nói nhỏ:

- Đã tới rồi sao?

- Vừa tới.

Tiểu Thần Hi gật đầu, cười hì hì cắn vào tai Trương Lam, mềm mềm rất là thoải mái:

- Elyse vừa truyền tín hiệu cho chị.

- Đừng đùa nữa.

Cái lỗ tai ngứa ngứa, Trương Lam không nhịn được nổi cười, gạt tay Tiểu Thần Hi đang nghịch trên tai mình:

- Bây giờ tình hình thế nào rồi?

- Haha.

Tiểu Thần Hi liếm cái lưỡi nhỏ, tiếp tục trêu Trương Lam:

- Để chị nói cho em.

Năm bóng đen cùng chỉ vào phòng bảo vệ đang sáng đèn, một bóng đen gật đầu, nằm úp xuống phủ phục đi tới như một con rắn, lén lút đi tới gần phòng bảo vệ.

Ba giờ sáng là lúc mà mọi người buồn ngủ nhất, nơi này là bến tàu của người dân bình thường, yêu cầu cũng không nghiêm ngặt, ngay cả bảo vệ cũng không có trách nhiệm đang ngủ gà ngủ gật. Bóng đen yên lặng mở cửa phòng, lén lút đi tới phía sau bảo vệ, cầm hai con dao chém vào cổ người đó. Hai người hừ một tiếng rồi nằm lăn ra bàn. Bóng đen mở cửa phong đi vào phía sau phòng bảo vệ, nhanh chóng đánh cho hai người bảo vệ nằm thiếp đi, mấy người bảo vệ đáng thương còn đang trong giấc mộng, không biết chuyện gì xảy ra đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Bóng đen đi ra, gật đầu với bốn người trong bóng tối, ý bảo đã thanh trừ mục tiêu, hiện tại đang an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.