Bây giờ là buổi tối, Quách Khải đang ở trong phòng hôn lưỡi giải sầu cùng với Cố Nhạc Luân. 22
Reng Reng Reng.
Điện thoại chết tiệt lại cả gan làm phiền!
Quách Khải mặc kệ, vẫn chú tâm giải sầu! Nhưng Cố Nhạc Luân còn chút ý thức, cậu đập đập vào lồng ngực ai kia ngụ ý thông báo điện thoại đang reo kìa, mau chóng nghe máy a!
Rốt cuộc Quách Khải vẫn phải luyến tiếc rời môi nhỏ mà đi bắt điện thoại.
“Tôi trở về rồi, ngày mai gặp cậu ở nhà hàng cũ” - Cảnh Hoàng bên kia đầu dây trầm giọng.
Quách Khải thở dài: “Được. Ngày mai gặp sẽ nói nhiều hơn. Cậu cũng bớt uống lại đi.”
Sau khi cúp máy, Quách Khải nhìn về phía Cố Nhạc Luân, phát hiện đối tượng đã chui người vào chăn, để lộ duy nhất gương mặt mũm mỉm ra hóng chuyện. Quách nhị thiếu gia nhịn không được bèn bay lên giường hồ nháo, sau một lúc mới chịu để yên.
“Đừng rộn. Nói xem ai gọi đến?” - Cố Nhạc Luân vẫn là rất nhiều chuyện.
“Cảnh Hoàng” - Quách Khải xoa nắn gương mặt hắn - “Cậu ấy hẹn ngày mai gặp mặt”
Cố Nhạc Luân khẩn trương: “Vậy anh mau gọi cho Tiểu Yêu Quái”
“Biết là phải gọi nhưng trước hết hôn xong đã” - Quách Khải lưu manh sấn tới. 2
Cố Nhạc Luân đưa hai tay che hết mặt, lắc đầu lia lịa: “Không cho. Gọi xong rồi tính.”
“Cảnh Hoàng về nước rồi, tôi sẽ nhắn tin cho cậu địa điểm và giờ giấc. Là vào ngày mai” - Quách Khải thận trọng - “Hãy nhớ những gì tôi từng nói với cậu”
“Tôi biết rồi” - Bạch Khả cúp máy.
Cố Nhạc Luân càng nghe càng tò mò: “Như thế nào hai người đã nói gì với nhau?”
“Không có gì, anh chỉ dặn cậu ấy phải cẩn thận” - đưa tay nhéo mũi - “Đừng lo lắng quá, ngày mai anh sẽ đưa em đi theo”
“Thật sao?” - Cố Nhạc Luân kinh hỉ, nhào qua ôm chầm nam nhân nhà mình - “Tôi cứ nghĩ anh sẽ bỏ tôi ở nhà.” 3
Quách Khải bất đắc dĩ cười: “Không mang em theo chắc chắn em sẽ không chịu yên. Một là nhắn tin cho anh cả buổi bắt anh thông báo tình hình cho em, hai là đích thân trốn ra thám thính. Cách nào thì người thiệt thòi cũng là anh.” 2
Gì chứ! Tò mò là đức tính tốt! Con người mà không tò mò thì đến bây giờ anh vẫn chưa biết trái dâu có thể ăn cùng với socola đâu ha!
“Nhưng Cảnh Hoàng là người thế nào?” - Cố Nhạc Luân hỏi - “Lần trước anh không nói rõ”
Quách Khải ôm tiểu mặt mập vào lòng, suy nghĩ một chút mới nói: “Cảnh Hoàng và Cảnh Hiên Nhi không cùng một người mẹ sinh ra.”
“Hả?” - chuyện cẩu huyết gì đây? Gia thế hào môn trong phim hoá ra cũng có thật!
“Ừ. Cảnh Hoàng do vợ lớn của Cảnh Phát sinh ra, sau khi sinh cậu ấy bà cũng mắc bệnh nặng, một năm thì qua đời.” - Quách Khải tiếp tục kể - “Cảnh Hiên Nhi là do vợ hiện tại của Cảnh Phát sinh, bà ấy tên Bích Hồng là con gái của trùm mafia Macau, Cảnh Phát kết hôn với bà ấy cũng vì muốn bổ sung thêm thế lực của mình trong Cảnh gia.”
Bạn cũng sẽ thích
Đại Dương Của Em bởi VyShink
Đại Dương Của Em
Bởi VyShink
181K 10.7K
[fanfic Du Châu] DUYÊN PHẬN bởi NhiNhi935
[fanfic Du Châu] DUYÊN PHẬN
Bởi NhiNhi935
70.9K 3.8K
Bán Nguyệt Khúc bởi lucvankhoi
Bán Nguyệt Khúc
Bởi lucvankhoi
26.4K 1.3K
FANFIC DU CHÂU - TÔI TRẢ CẬU ĐỊNH MỆNH CỦA CHÚNG TA bởi henrypurch
FANFIC DU CHÂU - TÔI TRẢ CẬU ĐỊNH MỆNH CỦA C...
Bởi henrypurch
81.6K 8.1K
Love is BLIND! - YUZHOU bởi AmyIII88
Love is BLIND! - YUZHOU
Bởi AmyIII88
65K 3.9K
[Du Châu FanFic] Ảo Giác bởi heroin0812
[Du Châu FanFic] Ảo Giác
Bởi heroin0812
25.6K 1.5K
[ Yu ❤ Zhou Fanfic] Nếu Được Chọn Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Muốn Bước Cùng Cậu bởi synsyncool
[ Yu ❤ Zhou Fanfic] Nếu Được Chọn Một Lần Nữ...
Bởi synsyncool
106K 5.7K
Cố Nhạc Luân khinh bỉ: “Hôn nhân không tình yêu. Thật thối nát!”
Quách Khải cưng chiều vuốt ve người trong ngực: “Cảnh Phát bình yên ngồi được ghế chủ tộc một phần cũng là do thế lực của mẹ Cảnh Hiên Nhi giúp đỡ. Cho nên dù không có tình yêu, bọn họ vẫn phải hằng ngày nắm tay nhau mà sống.”
“Vậy Cảnh Hoàng là người thế nào?” - đại ca à, nãy giờ anh vẫn chưa nói trọng điểm nha!
“Em gấp cái gì! Anh không phải đang kể hết từ đầu cho em nghe sao?” - Quách Khải búng mũi hắn một cái - “Tránh việc kể giữa chừng em lại lôi đoạn đầu ra hỏi.”
Cố Câm Nín. Đúng a! Coi như lần này anh thắng!
Vì biết mình hồ đồ cho nên Cố Nhạc Luân thức thời dỗ ngọt nam nhân bằng một cái hôn phớt lên má: “Anh tiếp tục kể đi” 1
Quách nhị thiếu gia hết sức hài lòng: “Cảnh Hoàng từ nhỏ bị sức ép của Bích Hồng mà phải đi ra nước ngoài học, bà ta dự định sẽ có một đứa con trai với Cảnh Phát sau đó triệt để đá Cảnh Hoàng ra khỏi vị trí kế thừa. Nhưng cũng còn may, trời không dung kẻ ác, Bích Hồng trong một lần kiểm tra sức khoẻ biết rằng bản thân bị u xơ tử cung, buộc phải phẩu thuật cắt bỏ, từ đó vĩnh viễn không có thể mang thai. Cho nên khi Cảnh Phát lên làm chủ tộc, Bích Hồng đã phải cắn răng nhìn ông ấy triệu hồi Cảnh Hoàng về nước, từng bước đưa vào tay cậu ta những mảng làm ăn lớn nhỏ. Nhưng mà...”
Cố Nhạc Luân không dám giục, đôi mắt tròn xoe chớp chớp tràn đầy mong chờ đã nói lên tất cả.
Quách Khải nhịn không nổi hôn mũi hắn một cái rồi mới tiếp tục: “Theo lời Cảnh Hoàng nói, từ nhỏ cậu ấy đã vào học ở trường do Cảnh gia xây dựng, chỉ một mình với giáo sư trong một căn phòng kín đáo, duy nhất khe hở cửa sổ có thể đưa một con mắt nhìn ra ngoài. Ngày qua ngày, những lúc xao nhãng lén nhìn ra ngoài khung cảnh, cậu ấy luôn bắt gặp hình ảnh một cậu bé cực kì xinh đẹp ngồi ở cạnh cửa sổ của lớp dưới lầu, có đôi khi ngủ gật, có đôi khi lại nghiêm túc, lâu lâu cũng xao nhãng mà liếc mắt nhìn lên lầu, nhưng vì khe hở ở cửa quá nhỏ, cậu bé kia không hề biết có người đã lén nhìn mình bấy lâu nay. Ngày bị Bích Hồng ép buộc xuất ngoại, cũng chính là ngày Cảnh Hoàng rũ bỏ mọi quan ngại mà nhào vào lớp học ôm chặt cậu bé kia bày tỏ sự nuối tiếc, nhưng rốt cuộc lại bị một đứa bé khác hùng hổ kéo ra và đám cận vệ kịp thời đến dắt cậu ấy đi mất.” 12
Cố Nhạc Luân khi nghe đến đoạn này bỗng có cảm giác hơi quen quen, không biết đã coi trong phim nào nè?! 3
“Tại sao lại có cậu bé đó trong câu chuyện cuộc đời Cảnh Hoàng? Người này rất quan trọng sao?” - đôi khi Cố Nhạc Luân cũng không ngốc lắm!
Quách Khải gật đầu: “Đúng. Đó là điểm yếu duy nhất của Cảnh Hoàng. Nhân tiện hỏi em, em có tin rằng chỉ trải qua bấy nhiêu chuyện lúc nhỏ mà đem lòng yêu thương mãi cho đến khi trưởng thành không?”
“Tin” - Cố Nhạc Luân chắc nịch - “Cái đó người ta gọi là thiên duyên, là khi mà....”
“Thôi được rồi anh sẽ kể tiếp” - Quách Khải trực tiếp ngắt lời - “Đến năm 18 tuổi, khi hiểu biết vững vàng, Cảnh Hoàng đã nhờ rất nhiều tai mắt trong nước tìm tung tích của cậu bé đó. Hình như là cậu ấy tìm ra được, nhưng vì bản thân còn bị kiềm hãm bởi Bích Hồng nên không thể tự do về nước. Cho đến một năm sau, Cảnh Phát triệu hồi và cho biết cậu ấy chính thức trở thành người kế nhiệm Cảnh gia sau này, Cảnh Hoàng mới bắt đầu tìm lại người đó và sắp xếp cơ hội tiếp cận. Trong khi Cảnh gia có biết bao nhiều việc cần Cảnh Hoàng làm, nhưng cậu ấy chỉ mãi miết đặt tâm vào một người trong quá khứ. Thời gian gần đây, có một đoạn cậu ấy thường xuyên biến mất dù không hề xuất ngoại, khiến một vài dự án trong tập đoàn dầu khí đã được chuyển cho người khác quản lý, sau khi trở về thì ngày đêm ngập trong hơi men. Là đàn ông, anh không cho như vậy là hảo hán.” 6
Quách Khải kể đến đây trong lòng dường như đã nhóm lên một ngọn lửa, hậm hực không muốn kể tiếp.
Cố Nhạc Luân bây giờ đương nhiên phải hiểu chuyện mà bày ra bộ dạng vợ hiền, xoa xoa lồng ngực hắn: “Nhưng tóm lại Cảnh Hoàng là một người tốt đúng chứ?”
“Cậu ta không tồi. Nói đúng hơn là tài giỏi. Nếu cái gai kia được triệt để nhổ đi, cậu ấy còn cả một con đường dài phía trước.” - Quách Khải thừa nhận - “Cậu ta đã từng nói rằng "Mùi hôi tanh của Cảnh gia sẽ được thanh sạch bằng cậu ấy" Nhưng đến bây giờ Cảnh Hoàng vẫn chưa thể 100% tập trung vào lý tưởng, chỉ vì tên nam nhân quái quỉ nào đó ở trong quá khứ xa tít mù. Thậm chí là tại thời điểm chưa biết yêu đương là gì!” 2
“Việc này không quan trọng là quá khứ hay hiện tại” - Cố Nhạc Luân bắt đầu lôi mấy cái triết lý trong phim ngôn tình ra nói - “Mà quan trọng người đó có sức nặng bao nhiêu trong trái tim Cảnh Hoàng.”
Quách Khải không nói gì, yên lặng lắng nghe.
“Ví dụ như vầy: Ai cũng nói anh được Cảnh Hiên Nhi để mắt là phúc ba đời, nhưng bản thân anh lại không cảm thấy vậy. Thì cũng như Cảnh Hoàng thôi, anh nghĩ anh ta nên tập trung vào lý tưởng, nhưng anh ấy lại cho rằng người con trai kia mới đúng là lý tưởng thật sự của cuộc đời anh ấy. Anh không thể trách người khác được, mỗi con người sẽ tự biết hạnh phúc theo cách của riêng họ.”
Quách Khải coi như hôm nay được mở rộng tầm mắt. Không ngờ mấy thứ phim hàn quốc hay truyện ngôn tình cũng có thể đào tạo ra một tâm can xuất chúng. Đương nhiên cũng là bởi vì tiểu mặt mập của hắn thông minh lại còn lương thiện mới có thể tiếp thu một cách chọn lọc như vậy.
“Em nói đúng. Lần này coi như em thắng” - Quách Khải tiến tới hôn một cái lên môi Cố Nhạc Luân - “Cái này bù cho em”
Vừa phải thôi! Ban nãy tôi cũng chỉ là hôn phớt. Anh kiểu gì lại cắn ngay môi người ta! Cũng không phải mắc chứng cuồng dâm chứ?
“Lại nói, tại sao Cảnh Hoàng lại muốn thanh sạch Cảnh gia?” - Cố Nhạc Luân tò mò.
“Vì đơn giản là gia tộc đó quá dơ bẩn” - Quách Khải không hề muốn nói tiếp, sợ sẽ doạ bảo bối của hắn, vì sợ nên đổi chủ đề - “Lại nói, em chắc hẳn là chưa từng làm tình qua đúng không?” 2
Phụt!
Cái cái cái cái cái gì?!!!!!!!! Tên dâm loàn này vừa nói cái gì đó? Đang êm đẹp lại phát ngôn thiếu văn hoá như vậy?
Cố Nhạc Luân chết trân nhìn nam nhân đối diện, thật không biết phải đánh hắn như thế nào mới bỏ ghét!
“Em làm gì nhìn anh đáng sợ vậy?” - Quách Khải nhẫn cười cực độ - “Anh nói gì sai sao?”
Sai quá sai rồi! Anh có biết đi hỏi thanh niên mới lớn về vấn đề tình dục một cách không khéo léo thế kia rất dễ làm người ta bị sốc tâm lý không? Điển hình là tôi đây! Tôi đang sốc dữ lắm! 1
Quách Khải hết nhịn nổi, trực tiếp bật cười: “Haha, chọc em thôi” - véo má hắn - “Chuyện này không ép em, nên để tự nhiên đến” 6
Tự nhiên cái đầu anh!
“Vậy hỏi em cái khác” - nhận ra Cố Nhạc Luân vẫn chưa phục hồi, Quách Khải đành tiếp tục đổi chủ đề - “Em đã từng mộng tinh chưa?” - nhưng cũng cùng phân khúc. 3
Con mẹ anh!!!!! Không chửi thề không được! Anh có câm đi không?
Bên trong dữ dội dậy sóng, nhưng bên ngoài mặt vẫn là biểu tình chết trân!
Quách Khải tiếp tục: “Yêu nhau thì nên biết một vài đặc điểm sinh lý của nhau, cái này khoa học có khuyến khích. Chúng ta tâm sự thẳng thắn thì sau này gặp chuyện gì cũng dễ giải quyết hơn nha!”
Tôi không cần anh giải quyết! Bây giờ tôi lập tức muốn rời khỏi đây! Rời khỏi con người tràn đầy dục vọng phàm trần như anh!
“Tại sao em không nói gì? Có thể đối với em chuyện tình dục là đồi truỵ, nhưng đối với anh nó là nhu cầu thiết yếu và hết sức thực tế. Em không thể nghĩ xấu người khác chỉ vì quan điểm hai bên không giống nhau được!” - Quách Khải rất nhanh học tập triết lý của bảo bối.
Cũng đúng! Cố Nhạc Luân trong mắt có một chút phản ứng: “Nhưng tôi rất ngại khi nói về những điều này”
“Vậy thì nói nhiều một chút sẽ quen” - Quách Khải một đường dẫn dắt.
Cố Nhạc Luân bắt đầu đỏ mặt: “Cùng lắm thì anh nói, tôi chỉ gật và lắc đầu”
“Tốt lắm” - Quách nhị thiếu gia thành công dụ dỗ - “Vậy anh bắt đầu hỏi.....”
“Khoan khoan” - Cố Nhạc Luân ngăn chặn - “Anh chắc chuyện này bình thường chứ?”
Quách Khải lưu manh giải thích: “Tại sao lại không bình thường? Tình dục là nhu cầu thiết yếu của mỗi con người. Dù em không muốn mở miệng nói thẳng thì cũng nên từ từ tiếp nhận nó. Thay vì phải tự tìm hiểu qua internet thì chi bằng anh tham vấn cho em.”
Cố Nhạc Luân hít một hơi thật sâu: “Được rồi! Anh hỏi đi”
“Em đã từng mộng tinh chưa?” - rất trực tiếp.
Cố Nhạc Luân hơi bối rối: “Là... là gì?”
“Anh giải thích có vẻ không chuyên môn. Nên anh sẽ tra wikipedia” - nhanh chóng với tay lấy điện thoại gõ gõ, sau đó đọc rành mạch - “Mộng tinh là hiện tượng xuất tinh của nam giới vào lúc ngủ có kèm hoặc không kèm theo việc chiêm bao thấy kích thích tình dục hoặc quan hệ tình dục.”
“Hình như là..... có” - Cố Nhạc Luân thành thật - “Nhưng tôi không mơ thấy cái gì, cái gì gì đó”
“Ok. Anh hiểu rồi” - Quách Khải gật đầu.
“Như vậy có nghĩa là sao? Tôi có bệnh?” - Cố Nhạc Luân lo lắng.
“Không, không. Ngược lại là khác. Em đã mộng tinh tức có nghĩa em đã lớn” - Quách Khải tiếp tục hỏi - “Vậy cái đó của em có bao giờ tự động chướng lên không?”
Cố Nhạc Luân gật đầu.
“Trong hoàn cảnh nào?” - Quách khải tới tấp hỏi - “Khi em nhìn thấy người ta ôm nhau?” 1
Cố Nhạc Luân lắc đầu.
“Khi em nhìn thấy cảnh nóng trong mấy phim ngôn tình?”
Cố Nhạc Luân gật đầu.
Quách Khải yêu nghiệt mỉm cười: “Vậy em đã từng tự thoả mãn bản thân chưa?”
Cố Nhạc Luân mặt đỏ như quả cà chua, cúi gầm không dám nhìn Quách Khải. 1
Quách Khải đối với biểu tình này của người yêu thì tuyệt đỉnh vui mừng, cố gắng ép buộc hắn đối diện mình thú nhận: “Em đã từng đúng chứ? Là tự em tác động lực đạo lên nó” - tiến tới hôn một cái - “Ngoan, anh không cười, em phải nói thật”
Rất lâu sau khi giằng co tâm lý dữ dội, Cố Nhạc Luân mới nhẹ một cái gật đầu. Là rất nhẹ thôi! 1
Quách Khải sủng hạnh mà ôm chặt tiểu mỹ nhân vào lòng, xoa xoa nắn nắn: “Được rồi bảo bối, anh hiểu rồi, từ đây về sau anh sẽ lưu ý em hơn. Em cũng đừng trốn tránh nữa, nên biết là anh không bao giờ chê cười em. Em muốn gì anh đều chiều theo ý em, chỉ cần em vui vẻ là được”
Cố Nhạc Luân bỗng dưng cảm thấy toàn thân ấm áp lạ kì, trước giờ cậu chưa từng dám tâm sự với ai chuyện đáng xấu hổ này, hôm nay bị Quách Khải hỏi ra hết, mà còn như biết trước mọi việc, hỏi câu nào trúng câu đó. Cố đại thiếu gia ngây thơ của chúng ta cứ nghĩ trên dương thế này chỉ duy nhất một mình cậu là phải tự an ủi bản thân còn người khác thì không hề có lúc hưng phấn đồi truỵ! 9
Khờ!
Sáng sớm hôm sau, Cố Nhạc Luân thức giấc theo thói quen đưa tay sang bên cạnh tìm người, không ngờ trống rỗng, Quách Khải đã đi mất, hơi ấm cũng không còn chắc hẳn đã rời khỏi rất lâu.
“Thiếu gia của các người đâu?” - Cố Nhạc Luân lê dép ra cửa hỏi cận vệ.
Cận vệ tức thì đáp: “A! Thiếu gia gia nói đi mua đồ ăn sáng, không cho chúng tôi đi theo.” 3
Cố Nhạc Luân không biết thế nào chỉ là rất nhớ ai đó mỗi buổi sáng luôn nằm cạnh mình, bất giác tìm điện thoại gọi cho Quách Khải.
“Bảo bối thức dậy rồi sao?”
Cố Nhạc Luân nhẹ giọng: “Anh đi đâu vậy?”
“Thế nào? Nhớ anh hả?” - bản tính lưu manh rất khó trị.
Nhưng lần này Cố Nhạc Luân không xù lông phủ nhận nữa, có vẻ như sau khi xác định quan hệ cậu cũng không muốn phản ứng quá cường điệu với nam nhân. Nhớ thì nói là nhớ thôi.
“Ừ”
Quách Khải 5s vẫn chưa lên tiếng, nhất thời không biết nói gì: “Em đột nhiên nhu thuận như vậy anh thật không nhịn được”
“Nhịn? Nhịn cái gì?” - Cố Trong Sáng.
Quách Khải lắc đầu cười: “Không có gì. Em đi vệ sinh thay quần áo, tự mình làm cho tốt, anh sắp về đến rồi, sẽ có đồ ngon cho em”
Cố Nhạc Luân rất ngoan ngoãn làm theo. Sau khi cậu thay quần áo xong Quách Khải cũng đã trở lại.
“Mùi thơm quá!” - chiếc mũi nhỏ khinh khỉnh tìm thức ăn.
Quách Khải cưng chiều xoa đầu hắn: “Là bánh nướng mật ong của Đài Loan. Sáng sớm anh đã đến sân bay lấy nó từ tay một người bạn. Vẫn còn nóng.” - chìa mặt ra - “Muốn ăn thì hôn nhanh kẻo nguội”
Cố Nhạc Luân cắn cắn môi, đấu tranh tư tưởng giữa nhiệt độ bánh nướng và nụ hôn của mình. Sau cùng đương nhiên là nhiệt độ bánh nướng thắng! Hôn cùng lắm chỉ mất mặt mũi. Không hôn bánh nguội thì cực kì phí đồ tốt nha! Daddy dạy phải tiết kiệm! 2
“Chụt” - hôn xong liền nhào đến bên hộp bánh nhận xét - “Đúng là hàng chính hãng nha. Bạn anh vừa ở Đài Loan về à?”
“Ừ. Cô ấy là tiếp viên hàng không. Anh đã nhờ mua giúp sau đó trữ trong hộp giữ nóng ở máy bay, khi mang về vẫn còn nóng hổi” - Quách Khải một bên chóng tay lên cằm mãi không chán nhìn tiểu mặt mập phàm ăn.
Đột nhiên Cố Nhạc Luân ngừng lại: “Nữ nhân sao?”
Quách Khải bật cười: “Em đừng nói em ghen nhé? Cô ấy chỉ là bạn của anh thôi. Nếu có gì mờ ám anh cho em biết làm gì?”
Ai biết được anh. Cái xã hội này nhiều góc khuất dữ lắm. Ai biết anh có phải vì hộp bánh mà lấy thân ra đổi hay không! Nhìn anh rất có khả năng nha!
Thấy vẻ mặt nhăn nhó này của tiểu tử, Quách Khải không nỡ để hắn thêm phiền: “Cô ta có chồng rồi. Em cũng đừng nghĩ nhiều quá đi.”
Có chồng thì sao? Có chồng cũng chưa chắn không vụn trộm! Nếu anh bịa cái cớ cô ta là lesbian thì tôi đây còn tạm yên tâm! 1
Quách Khải không biết vì sao suy nghĩ đến điều này: “Chiều nay đi gặp Cảnh Hoàng, chắc chắn cậu ấy sẽ cười nhạo anh”
“Tại sao lại như vậy?” - Cố Nhạc Luân nhiều chuyện nên quên mất việc ghen tuông ban nãy.
Quách Khải cười: “Ngày trước anh chê cười cậu ta quá bi luỵ vào một nam nhân, còn nói nam nhân thì có gì tốt! Hôm nay đúng là quả báo nhãn tiền”
“Được thôi. Tôi không đi, anh cũng không cần giới thiệu. Đỡ sợ bị người ta nói!” - Cố Thông Minh một mạch hiểu sai ý!
Quách Khải hết hồn, đi qua từ đằng sau ôm lấy tiểu mặt mập đang bí xị: “Ai nói như vậy! Anh đây là muốn khoe em ra cho thiên hạ đều biết. Em muốn lên tivi không? Ngày mai anh lập tức mở họp báo!” 1
“Ấy ấy đừng!” - Cố Nhạc Luân khẩn trương - “Vẫn chưa cho Baba và Daddy, tự ý làm là sai trái.”
“Vậy khi nào thì dẫn anh đi gặp hai phụ thân của em?” - Quách Khải hôn một cái lên má.
Cố Nhạc Luân suy nghĩ một chút: “Đợi xong chuyện của Cảnh Hiên Nhi rồi tính”
Quách Khải thoả mãn hôn thêm vài cái, sau đó là cùng nhau đi làm. Trên xe tiếp tục hôn thêm vài phút. Tóm lại hở ra lúc nào liền hôn lúc đó! 3
Thẳng đến chiều tối...
“Cảnh Hoàng đến rồi. Đang ở trong” - bên ngoài nhà hàng, Quách Khải cùng Bạch Khả gặp gỡ - “Tôi sẽ giới thiệu cậu như một người bạn của mình. Cảnh Hoàng chắc chắn sẽ không làm khó cậu, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi mang thêm người vào tình bạn này. Việc tôi giúp chỉ có thể đến đây, còn lại tuỳ ở cậu.”
Bạch Khả gật đầu.
Lại bị Cố Nhạc Luân nhào đến kéo lỗ tai em trai xuống thì thầm vào: “Em không cần liều quá đâu. Không được cũng không sao, chúng ta tìm cách khác.” - ai biết được tên Cảnh Hoàng này có phải thuộc dạng gian xảo hay không!
Bạch Khả khó chịu kéo anh trai mặt mập ra khỏi người, lườm một cái: “Anh ở yên một chổ là giúp đỡ em rồi.”
Thật sự Cố đại thiếu gia rất tuổi thân. Lúc nào hắn cũng bị em trai hất hủi. Nhưng mà không sao, em trai vẫn là em trai, chuyện nên làm của anh trai chính là bao dung em mình. Cho nên dù Bạch Khả có khó chiều cỡ nào Cố Nhạc Luân cũng bất chấp!
Bọn họ ba người bắt đầu tiến vào bên trong. Đây là nhà hàng Nhật nổi tiếng nhất thành phố, phục vụ sushi theo phong cách Chính Thống và chỉ phục vụ duy nhất một menu sushi từ đầu đến cuối, không có bất kì món ăn kèm nào. Nơi đây mỗi ngày chỉ tiếp 5 khách, vì cả nhà hàng chỉ có 1 Shokunin (nghệ nhân chế biến sushi), và vị Shokunin này chỉ phục vụ tối đa 5 thực khách cho một buổi tối. Ở Nhật, việc bạn muốn ăn ngon không phải do bạn quyết định, mà phải phụ thuộc hoàn toàn vào nghệ nhân hoặc đầu bếp chính tạo ra món ăn đó, vì người Nhật cho rằng chỉ có những người đầu bếp mới hiểu rõ thứ gì là tuyệt vời nhất dành cho việc trải nghiệm và thưởng thức của bạn.
Ở Nhật, việc bạn muốn ăn ngon không phải do bạn quyết định, mà phải phụ thuộc hoàn toàn vào nghệ nhân hoặc đầu bếp chính tạo ra món ăn đó, vì người Nhật cho rằng chỉ có những người đầu bếp mới hiểu rõ thứ gì là tuyệt vời nhất dành cho việc trải n... 2
Cảnh Hoàng đã bao trọn chổ này hôm nay, vốn dĩ muốn cùng người bạn thân thiết đàm đạo sau bao ngày không gặp. Vệ sĩ của Cảnh gia đứng bao quanh khu vực nhà hàng, không hề để lộ mặt mũi, nhưng khi đám người Quách Khải tiến gần thì lập tức có hai vệ sĩ ra ngăn lại.
“Quách thiếu gia thật ngại. Cậu chủ chỉ mời có lời mời dành cho Quách thiếu gia mà thôi. Những người này chúng tôi không thể cho vào”
Quách Khải lấy điện thoại gọi cho Cảnh Hoàng: “Tôi dẫn thêm 2 người bạn tới, đám vệ sĩ của cậu không cho vào!”
Cảnh Hoàng không hỏi thêm gì liền cúp máy và gọi điện thoại cho vệ sĩ.
Bọn họ lập tức được thông qua.
Bạch Khả luôn có cảm giác đám vệ sĩ này rất quen, chắc hẳn cậu đã gặp qua trên đường, những gương mặt này có một nét gì đó rất gợi nhớ. Trong lòng lại dấy lên một tia bất an, không rõ là xấu hay tốt, nhưng Bạch Khả biết phía bên trong căn phòng đó không phải là một người đơn giản. 1
Bọn họ đi qua tầng tầng lớp những tấm vải viết đầy chữ thư pháp Nhật treo lơ lững giữa trần nhà, xuyên qua một khoảng sàn gỗ, sâu vào bên trong mới nhìn thấy một cánh cửa trúc khép hờ. Thân ảnh nam nhân đang ngồi quay lưng với họ, đối mặt diện nghệ nhân chế biến sushi đang chờ để sẵn sàng phục vụ.
Cố Nhạc Luân kéo kéo tay Quách Khải: “Nhìn phía sau người này rất quen”
Quách Khải còn chưa khỏi thắc mắc thì đã nghe giọng âm trầm của Bạch Khả vang lên bên cạnh: “Anh cũng thấy vậy?”
Cố Nhạc Luân dùng sức gật đầu.
Quách thiếu gia như lọt vào sương mù. Hai anh em nhà này rốt cuộc là đang nói cái gì?
Khoảng cách gần hơn, người đang ngồi bàn tay vẫn mãi miết mân mê điện thoại, điệu bộ này, cách nghịch điện thoại này,... Lần đầu tiên trong đời Bạch Khả không dám tin vào phán đoán của bản thân, càng đến gần nỗi bất an đó càng biến thành sự thật.
“Đại Hoàng” - Quách Khải tiến tới khoác vai nam nhân ngồi trên ghế - “Vẫn khoẻ chứ?”
“Tôi chưa chết được.” - Cảnh Hoàng xoay lại.
Mùi hương mỗi lúc một rõ. Dù cho con người có thay hình đổi dạng bao nhiêu, mùi hương đó vĩnh viễn không thể nhầm lẫn.
Y chính là Hoàng Cảnh!
“A Khả” - Cố Nhạc Luân lay lay em trai - “Em không sao chứ?”
Bạch Khả tiến lại gần hơn, lần này là đối diện với nam nhân trên ghế, thật bình tĩnh nhìn vào mắt hắn mở lời: “Xin chào bạn học cũ.”
Cố Nhạc Luân từ đầu đến cuối đứng về phía trái nên vẫn chưa thấy được mặt mũi của người kia, khi hắn xoay qua phải nhìn Quách Khải cũng đồng thời đưa lưng về phía Cố Nhạc Luân. Nên hiện tại cậu không biết đang xảy ra chuyện gì!
Cảnh Hoàng giơ chiếc chun trên tay hướng về phía Bạch Khả, biểu tình rất dửng dưng: “Chào. Đã lâu không gặp”
Cố Nhạc Luân lúc này mới phóng sang đứng cạnh em trai mình, miệng lắp bắp: “Hoàng... Hoàng.... Hoàng Cảnh.” - muội nó! Đảo ngược tên thôi mà, tại sao ban đầu mình không nghĩ ra!!! 4
“Chúng ta về thôi” - Bạch Khả kéo tay Cố Nhạc Luân.
Quách Khải nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra: “Các người từ từ đã. Trước hết ngồi xuống.”
Đúng! Nghệ nhân người ta đang chờ nha! Nhưng em trai có vẻ rất tức giận! - Cố Nhạc Luân kịch liệt mâu thuẫn.
Cảnh Hoàng lúc này đẩy ghế đứng lên: “Chúng ta đến nơi riêng nói chuyện” - sau đó hắn nắm lây cổ tay Bạch Khả một đường kéo cậu đi.
Cái siết tay này chặc đến mức dù có bỏ ra thì trong chốc lát cơ tay vẫn chưa thể hoạt động linh hoạt được! Bạch Khả mưu kế thì giỏi chứ sức khoẻ thì cậu thua! Cho nên một đường bị Cảnh Hoàng kéo đến bên trong một căn phòng khác. Bỏ Cố Nhạc Luân và Quách Khải ở lại với người nghệ nhân đang bối rối đứng chờ.
“Hay là chúng ta mặc kệ họ đi” - Cố Anh Tốt khẩn thiết đưa ra đề nghị, ánh mắt thì liếc liếc mớ hải sản tươi sống đang đặt trong quầy. 2
“Nhưng bọn họ.....” - Quách Khải vẫn chưa hiểu.
Cố Nhạc Luân nhỏm mông ngồi vào ghế: “Bọn họ là bạn thân! Nhân tiện hỏi anh thân với Cảnh Hoàng khi nào?”
Quách Khải cũng ngồi lên: “Từ năm 18 tuổi”
Cố Nhạc Luân ra hiệu nghệ nhân bắt đầu làm sushi: “Vậy có từng tắm chung chưa?”
Quách Khải hết hồn: “Đương nhiên là chưa! Hai nam nhân tắm chung cái gì?” - suy nghĩ một chút - “nhưng với em thì khác đó.”
Muội anh!
“Vậy anh ta đã từng nấu ăn cho anh chưa?” - Cố Nhạc Luân một bên gắp miếng gừng mỏng cho vào miệng để thanh sạch khẩu vị.
“Cảnh Hoàng nấu ăn?” - những điều này Quách Khải chưa từng nghe qua chứ đừng nói là chứng kiến.
Món sushi đầu tiên được đưa lên dĩa, là sushi cá chim.
Món sushi đầu tiên được đưa lên dĩa, là sushi cá chim
Cố Nhạc Luân vừa ăn vừa cảm thán: “Quá ngon rồi.” - trở lại vấn đề - “Vậy anh ta đã bao giờ vì ngày ngày đến nhà anh cùng vui đùa, cùng học tập hay không?”
“Cũng là không đi!”
“Vậy anh còn dám nói là bạn thân!” - Cố Nhạc Luân trề môi - “Tiểu Yêu Quái gần đây mới vừa quen với hắn thôi mà tất cả những việc trên hắn đều đã làm với em ấy rồi. Tính ra thì em ấy thân với anh ta hơn là anh.”
“Em nói rõ một chút” - Quách Khải vẫn không hiểu nổi.
Sau đó Cố Nhạc Luân vừa ăn từng món, từng món sushi được trưng ra một cách thoả mãn, vừa luyên thuyên kể hết mọi sự tình cho Quách Khải nghe.
Sau đó Cố Nhạc Luân vừa ăn từng món, từng món sushi được trưng ra một cách thoả mãn, vừa luyên thuyên kể hết mọi sự tình cho Quách Khải nghe
Bên trong căn phòng bên cạnh, Bạch Khả đang cố gồng mình thoát khỏi vòng vây của Cảnh Hoàng
Bên trong căn phòng bên cạnh, Bạch Khả đang cố gồng mình thoát khỏi vòng vây của Cảnh Hoàng. Tay chân cậu loạn xạ, dùng hết sức lực để rời khỏi đây. Cảnh Hoàng hung hăn khoá tay cậu lại, choàng ra phía sau, ép ngực cậu sát vào vách tường, kề bên tai dùng giọng điệu ma vương truyền đến lời thách thức:
“Không phải em chuyên dùng cách quyến rũ đàn ông để đạt được mục đích sao? Tôi đang ở đây, sao em không tiếp tục thực hiện chiêu thức đó lên người tôi! Tôi đã sẵn sàng nghênh đón, em lại muốn bỏ chạy? Chơi như vậy không hay lắm đâu”
Bạch Khả vẫn dùng sức giẫy thân mình: “Anh buông ra!”
“Tôi không buông được.” - giọng Cảnh Hoàng lạnh như băng - “Nếu tôi buông em ra được, tôi đã không phải vất vả như vậy bao nhiêu năm nay. Em có thể đoán được tâm lý của người khác, nhưng không thể đoán được tâm lý của tôi. Bởi vì từ ngày em đuổi tôi đi, em đã yêu tôi rồi!” 1
“Thần kinh!” - Bạch Khả căm phẫn.
Cảnh Hoàng lật người cậu lại, để cậu nhìn trực diện vào mắt hắn: “Em dám nói ngày em đuổi tôi đi em không hề có tình cảm gì với tôi? Nhìn vào mắt tôi mà nói!”
Bạch Khả lạnh nhạt: “Tôi có tình cảm với một Hoàng Cảnh trong sáng không tạp niệm, không phải là anh, thiếu gia chủ của một đại gia tộc, thâm cơ khó lường, độc ác dơ bẩn.”
“Em nói tôi thế nào cũng được. Những ngày tháng tôi gần em, chúng ta đã thân thiết ra sao em nhớ rõ chứ!” - lúc này Cảnh Hoàng đưa tay xuống hạ thân của Bạch Khả mà hung bạo tác động - “Em đã cùng tôi trải qua những gì em có chắc là đã quên?” 6
“Đừng chạm vào tôi” - đôi chân của của Bạch Khả dường như muốn gãy rồi, cậu dùng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi thế gông cùm của nam nhân lực lưỡng trước mặt - “Tại sao? Tại sao lại chơi tôi như vậy? Trên đời có rất nhiều người tại sao phải là tôi?” 3
Lần đầu tiên Bạch Khả biết mình bại trận. Mùi hương của Cảnh Hoàng có khả năng dao động ý thức của cậu, khoảng thời gian gần nhau đó Bạch Khả không thể cưỡng lại nên đã rơi vào tình ái tiến thoái lưỡng nan với hắn. Cậu cùng hắn tắm chung, ngủ chung, làm những chuyện xấu hổ giữa hai nam nhân, chỉ là chưa đến bước cuối cùng. Đó cũng là nỗi thống khổ ngọt ngào duy nhất trong đời cậu. Và giờ đây nó triệt để biến thành cơn ác mộng kinh hoàng! 2
Cảnh Hoàng nhếch môi: “Tại sao lại là em? Điều này phải hỏi ông trời! Tôi dự định sẽ bên em rồi từ từ nói thân thế thật sự của mình cho em biết. Thế mà đùng một ngày em đuổi tôi đi. Để làm gì? Để đi quyến rũ đàn ông tìm lợi ích về cho tập đoàn?” - nói đến đây trong mắt nam nhân đổ lửa - “Em con mẹ nó nghĩ tôi là cái loại gì? Lúc biết được em như thế tôi đã hận vì sao từ đầu không nói thẳng với em tôi là ai, để em trực tiếp đến quyến rũ tôi đây! Em biết không? Chỉ cần em mở miệng ra đòi tôi tài sản của cả gia tộc, tôi cũng bằng lòng đào lên tất cả, tươi cười mà dâng lên cho em. Cần gì phải bán rẻ bản thân mình? Em làm vậy thì quang vinh lắm sao?” 14
Ngày đó Bạch Khả đóng băng tim mình từ biệt Cảnh Hoàng cũng vì sợ sẽ có ngày hôm nay! Lý tưởng của cậu là giúp quang đại Hải Nhân, nhưng để làm được việc đó chắc chắn cậu phải qua lại với nhiều người, dùng biện pháp đánh trúng vào tâm lý đối phương để đạt được mục đích. Đương nhiên trong số những loại tâm lý của đàn ông, dục vọng là thứ hàng đầu. Cho dù không quan hệ thể xác, lã lơi gọi mời vẫn là chuyện khó tránh khỏi. Cho nên trước khi lý tưởng hoàn thành, cậu không muốn bên cạnh mình có người nào đó làm cậu động tâm, một phần vì sự nghiệp, một phần vì không muốn tổn thương người đó. 3
Nhưng làm sao bây giờ! Nam nhân cậu yêu lại là ông trùm của những ông trùm, cửa ải sau cùng thể nào cậu cũng phải chinh phục được hắn. Đúng là chạy trời không khỏi nắng! 1
“Anh có yêu tôi không?” - Bạch Khả yếu ớt hỏi - “Nếu đã từng tức là đã quên. Nếu vẫn còn tức là chưa xác định. Và nếu đã biến thành thù hận, thì hãy giết chết tôi trước khi quá muộn màng.” 36