Hắn biết bản thân là bị lừa gạt, không có ý tứ phản bội người yêu nhưng đương nhiên tránh không khỏi lo lắng. Đột nhiên chạy về nói với đối phương mình đã bị một cô gái cưỡng hiếp! Ngoài lo lắng người đó không chấp nhận đã đành, còn tuyệt đỉnh mất mặt nữa!
Ở trên xe, Quách nhị thiếu gia thở dài không biết là bao nhiêu lần.
Khải vệ hết sức quan tâm: “Thiếu gia. Chúng tôi chắc chắn sẽ đứng về phía cậu. Chúng tôi cũng là người bị hại, có thể làm nhân chứng!”
Quách Khải mặc kệ bọn họ, rốt cuộc Nhạc Nhi của hắn sẽ đối mặt với chuyện này một cách trưởng thành hay không đây?
Cố Nhạc Luân gần đây tìm được một trang web chuyên bàn luận về tình cảm nam nam, thường xuyên cầm điện thoại lên đọc mấy topic hot trên diễn đàn. Vài cặp đôi cho hay, nếu muốn giữ gìn tình cả lâu bền thì bản thân nên biết nấu ăn, thỉnh thoảng rãnh rỗi làm một vài món cho đối phương, ái tình càng thêm keo sơn.
Cố Ngây Thơ tin như thật, mấy ngày trước ở trên giường mè nheo Quách Khải bằng được phải thuê một lão sư dạy nấu ăn cho cậu. Hôm nay là buổi đầu tiên lão sư đến, Cố Nhạc Luân từ sớm đã chuẩn bị tạp dề, mũ đội đầu, bao tay, mọi thứ để phục vụ cho buổi học. Biểu hiện của cậu cũng khá chăm chỉ, chỉ bởi vì đây là buổi đầu tiên!
Quách Khải vừa về đến nhà, đã nghe mùi hương thức ăn thơm lừng bay ra từ gian bếp. Tiến đến gần thì thấy người yêu bé nhỏ dang chăm chú dùng chiếc khăn trắng lau sạch vành đĩa đã được trang trí tỉ mỉ. Động tác cúi người chuyên tâm, đẩy cặp mông căng tròn về phía sau, sóng lưng cong cong, nét mặt thân thiện toả sáng, quả thật khiến người khác phun máu mũi.
Quách Khải nhịn không được từ đằng sau ôm lấy Cố Nhạc Luân: “Bảo bối”
Cố Nhạc Luân đang tập trung cao độ, tự nhiên có ai đó tập kích điểm nhạy cảm, luồng tay qua hông mình, lập tức hoảng hốt thúc cù chỏ về phía sau, la lên một tiếng: “Aaaa!”
Lúc định thần được kẻ tấn công là Quách Khải, cậu không khỏi mắng một câu: “Anh phải báo trước với tôi chứ. Làm hết hồn.”
Quách Khải dù có hơi đau nhưng vẫn không buông người ra, ôm cậu càng chặt, động tác còn nhẹ nhàng dao động qua lại: “Ngoài người nhà em, trên đời này thách ai dám chạm vào em ngoài anh?”
Cố Nhạc Luân nét mặt hơi ửng hồng bởi mấy lời phong tình, cũng ậm ừ đáp lại: “Vậy anh cũng không được để ai chạm qua ngoài tôi!”
Câu nói khiến tâm tình của người nào đó chột dạ, tạm thời đổi sang chủ đề khác: “Em đang làm cái gì?”
Cố Nhạc Luân lúc này mới gỡ tay Quách Khải, hí hứng bưng đĩa thức ăn lên giơ đến trước mặt hắn: “Tôi vừa học được món đầu tiên. Anh ngửi xem có thơm không?”
Quách Khải nhiệt tình đáp ứng: “Rất thơm. Từ ngoài cửa đã nghe thấy mùi thơm rồi.” - hắn đoạt lấy đĩa thức ăn đặt xuống bàn, lại kéo Cố Nhạc Luân đến tiếp tục ôm - “Ngoài thức ăn ra thì cơ thể em cũng cực kì thơm.”
“Anh hôm nay bị làm sao vậy?” - Cố Nhạc Luân cơ hồ thấy hắn hơi lạ - “Anh đừng nói mới ban ngày ban mặt anh đã...”
“Đã sao?” - Quách Khải cười rất ý nhị.Cố Nhạc Luân lườm hắn! Mặt mũi như vậy còn không phải đang động tình? Đúng là Khải háo sắc!
Đột nhiên Cố Nhạc Luân nhớ lại một chuyện: “Anh khai mau! Đêm qua anh ở lại nhà bạn nào?”
Quách Khải phát hiện có điểm kì lạ, lập tức chau mày: “Ở lại nhà bạn?”
“Anh còn nói!” - Cố Nhạc Luân đánh một cái vào ngực hắn - “Còn uống say, tôi gọi anh hoài không được. Cuối cùng Âu Phúc phải nhắn tin cho tôi bảo anh không về được. Tiếp khách thì tiếp khách. Cần gì uống nhiều chứ?”
Quách Khải đưa mắt nhìn sang Âu Phúc. Âu Phúc hiểu ý, lấy điện thoại của bản thân ra xem, đúng là có ai đó đã dùng điện thoại của ông ấy để nhắn tin cho Cố Nhạc Luân.
“Thiếu gia, điện thoại cậu có mật mã” - Âu Phúc trầm giọng nói.
Quách Khải hiểu ra. Vì Cố Nhạc Luân gọi đến quá nhiều lần, Thái Nhã Uyên lại không mở được di động của Quách Khải, sợ hỏng chuyện nên đã dùng điện thoại trong người Âu Phúc nhắn về.
“Nhạc Nhi, anh có chuyện muốn nói với em” - ánh mắt Quách Khải đầy nghiêm túc - “Nhưng em phải hứa trước là không được giận.”
“Chưa nói đã bắt người khác hứa. Không công bằng.” - Cố Nhạc Luân xoay đầu sang hướng khác, tỏ vẻ bất bình.
Quách Khải dùng tay ôm lấy gương mặt tròn hề hề của ái nhân, đối cậu hướng thẳng ánh nhìn của hắn: “Ngoan. Anh là bị người khác hãm hại.”
Cố Nhạc Luân trợn mắt bất ngờ: “Hãm hại?”
“Ừm” - Quách Khải đưa tay nựng nựng má Cố Nhạc Luân - “Chúng ta vào phòng nói chuyện”
“Ăn trước có được không?” - Cố Nhạc Luân luyến tiếc nhìn công sức của mình cả buổi sáng đang nằm trơ trọi trên bàn.
Quách Khải mỉm cười, cưng chiều mà ăn hết đĩa thức ăn, nhưng trong lòng thì chẳng biết hương vị ngon lành ra sao, chỉ cảm thấy chua xót. Người yêu vừa ngoan, vừa nghe lời lại toàn tâm toàn ý vì hắn. Nhưng chút nữa đây hắn rất có thể sẽ làm đau lòng cậu. Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra kết quả tốt đẹp. Quách Khải nặng nề oán trách bản thân.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nắm tay nhau vào phòng. Những chuyện thế này nên âu yếm mà nói sẽ đỡ căng thẳng hơn là nghiêm nghiêm túc túc. Cho nên Quách Khải một đường ôm Cố Nhạc Luân tựa vào mình ngồi lên ghế salong, vuốt vuốt ve ve cậu một hồi mới từ từ dẫn dắt.
“Trước tiên kể em nghe về chuyện của Đại Hoàng. Cậu ấy trước khi tìm Bạch Khả đã có bao dưỡng một cô gái.”
Quách Khải cười: “Không hẳn. Chỉ là người làm ấm giường. Đối với một số đàn ông mà nói nhu cầu sinh lý của họ rất mạnh mẽ, đến tuổi trưởng thành nếu không phát tiết thì vô cùng khó chịu. Cho nên trong thời gian chưa thể vững chắc đi tìm Bạch Khả, Đại Hoàng đã bao dưỡng một cô gái chỉ đơn giản vì mục đích phát tiết, chứ không hề có tình yêu.”
Cố Ngây Thơ bắt đầu lôi tất thảy kinh nghiệm giường chiếu của mình ra suy ngẫm: “Không có tình yêu, nhưng thằng em lại cứ biểu tình, nên phải tìm một cô gái để thoả mãn. Đại loại là vậy chứ gì!”Quách Khải mừng thầm, tiểu mặt mập này có vẻ cũng rất hiểu chuyện: “Ừ. Quả đúng như vậy.”
“Rồi sao nữa?” - Cố Nhạc Luân cực kì nhiều chuyện - “Cô gái đó uy hiếp Cảnh Hoàng? Nếu không cho cô ấy tiền sẽ đi mách lẽo với em trai? Tiểu Yêu Quái rất nguy hiểm, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua. Anh muốn tôi đến khuyên em ấy?”
“Không không.” - tại sao lại lanh lẹ như vậy - “Chuyện đó em trai em biết rồi. Bọn họ cũng đã giải quyết xong, không còn gút mắc gì nữa.”
“Vậy rốt cuộc là sao? Anh có phải đàn ông không? Nói chuyện không chút thẳng thắn” - tiểu mặt mập lầm bà lầm bầm.
Quách Khải bèn nói: “Cô gái đó chính là Thái Nhã Uyên.”
“Hả?” - người nào đó bất ngờ há miệng hết cỡ, nghịch trở tình duyên trong phim không ngờ ngoài đời thật cũng có - “Thái Nhã Uyên, đồng học của tôi?”
“Ừ. Sau khi Đại Hoàng vững chắc thế lực, bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận Bạch Khả thì cậu ấy đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn với cô ta, nhưng cô ta đã đem lòng yêu Đại Hoàng thật sự” - Quách Khải tuần tự kể - “Em có nhớ lần em gặp lại cô ấy ở Dubai, cô ta muốn tiếp cận em chỉ vì nhìn thấy em đi với anh.”
Cố Nhạc Luân mờ mịt: “Thấy tôi đi với anh? Muốn tiếp cận tôi? Để làm gì?”
“Bởi vì cô ta biết anh có thể dẫn cô ta đi gặp Đại Hoàng.” - vừa nói cánh tay vừa không ngừng vuốt ve như muốn xoa dịu tâm tình căng thẳng của ái nhân - “Nhưng lần đó em đã vì anh mà cự tuyệt, kế hoạch tiếp cận anh thông qua em bất thành. Nên cô ta đã đổi chiến thuật khác.”
“Khoan khoan” - Cố Nhạc Luân ngăn lại - “Anh để tôi tổng hợp một chút. Thái Nhã Uyên là gái bao của Cảnh Hoàng, đem lòng yêu cậu ấy. Sau khi bị vứt bỏ thì vẫn muốn tìm lại nhưng không biết bằng cách nào. Khi gặp tôi thì định thông qua tôi làm quen với anh vì biết được anh là bạn thân của Cảnh Hoàng nhưng bất thành. Rồi sao nữa?”
Quách Khải hít một hơi: “Cô ta đã trực tiếp hạ thủ trên người anh”
“Trên người anh?” - Cố Mặt Mập hết sức tập trung - “Cô ta bắt cóc anh? Đánh đập hay sao? Cởi áo ra tôi xem!”
Quách Khải lập tức chịu ngay một đợt tấn công loi nhoi từ người yêu! Cậu chồm dậy lu bu vạch áo hắn ra, tìm trái tìm phải. Thầm nghĩ người của lão tử, lão tử còn chưa dám đánh mạnh, Thái Nhã Uyên nếu cô nỡ lưu lại vết tích ghê gớm nào tôi đây liền không niệm tình xưa!
Sau một hồi thì mệt: “Sao tôi không nhìn thấy gì? Anh bị cô ta đánh ở đâu? Móng tay móng chân còn nguyên vẹn. Cổ cũng không bị siết. Hoàn toàn bình thường mà.”
Quách Khải không khỏi cười khổ: “Đã nói em trước khi ngủ đừng xem quá nhiều phim kinh dị. Suy nghĩ thành ra thật đáng sợ.” - một tay định hình lại Cố Nhạc Luân - “Cô ta hạ thủ đoạn trên người anh bằng cách mang em ra uy hiếp”
Cố Nhạc Luân lập tức xụ mặt: “Sao chuyện gì cũng lôi tôi vào! Cô ta chẳng lẽ đối với tôi còn chưa chịu bỏ cuộc? Tôi đã nói thẳng lắm rồi mà!”
“Tiểu ngốc tử. Người ta là vì Đại Hoàng. Em và anh đều chỉ là con cờ nhằm đưa cô ta đến gặp cậu ấy” - Quách Khải không chịu được gõ nhẹ một cái vào trán.Cố Nhạc Luân ôm đầu: “Rồi rốt cuộc là cô ta đã làm gì anh?”
Quách Khải biết trước sau gì cũng phải nói cho rõ, càng dây dưa càng khó mở lời, người yêu phản ứng cũng coi như có điểm cởi mở, cho nên hắn hít một hơi, nói ra hết một lần.
“Đêm qua anh đi gặp nhà báo Thomas, cả anh, Âu Phúc và cận vệ đều bị đánh thuốc mê. Cô ta hạ dược kích dục, lôi anh lên giường sau đó làm chuyện ân ái. Uy hiếp anh rằng nếu không dẫn cô ta đi gặp Cảnh Hoàng sẽ báo mọi chuyện cho em biết. Chuyện là như vậy”
Sau khi dứt lời, Quách Khải chỉ tập trung làm một chuyện, chính là quan sát nét mặt cùng biểu hiện của Cố Nhạc Luân.
Quá trình khá gian nan, ban đầu Luân Nhi chưa mấy hiểu, sau đó cố gắng vận dụng đầu óc một lần, sắp xếp lại tình huống, đến bước cuối cùng thì nhăn mặt: “Làm chuyên ân ái tức là.....” - hơi khó khăn để nói ra lời này - “Quan hệ tình dục?”
Quách Khải không còn cách nào khác, gật đầu!
Chân mày Cố Nhạc Luân giãn ra, nhưng tròng mắt lại không ổn định, tự mình tách ra khỏi người Quách Khải, bắt đầu khoa chân múa tay, như muốn tìm một điểm tựa khác: “Tôi và anh còn chưa, còn chưa,... Vậy mà Thái Nhã Uyên đã.... đã...”
Quách Khải có chút bất ngờ, vội vàng cầm hai tay cậu ấn định lại: “Em bình tĩnh một chút. Anh chỉ là người bị động, cô ấy đánh thuốc mê cộng thêm dược kích dục, suốt quá trình anh hoàn toàn mơ màng, một chút ý thức cũng không có. Em đừng như vậy.”
Đột nhiên Cố Nhạc Luân rơi nước mắt, giọng điệu nghẹn đến không thể phát ra âm thanh, rốt cuộc cố gắng lắm mới nói được mấy câu: “Thứ đó của anh đã ở bên trong cô ta.... Sau này anh lại muốn dùng thứ đó... phát triển... bước kế tiếp với tôi? Không... Không thể được...”
“Luân nhi em nghe anh đây, nhìn thẳng vào anh” - Quách Khải cố gắng ngăn trở sự kích động của đối phương - “Không có tình cảm, không có ý thức thì không thể nói là quan hệ. Cô ta cưỡng chế anh. Anh xin lỗi vì đã không cẩn thận để lọt bẫy, nhưng anh càng sợ hơn em sẽ như thế này. Em bình tĩnh lại một chút.”
Hai tay Cố Nhạc Luân run run, cả người cậu cũng run run. Đối với trái tim thuần khiết của cậu, chuyện quan hệ tình dục rất thiêng liêng. Chuyện thân thể chạm vào nhau cũng rất đáng để cấm kị. Đằng này người đàn ông mà cậu lần đầu tiên động tâm, lần đầu tiên trao gửi thể xác, lại vừa mới kể cho cậu nghe rằng hắn đã lên giường với một người phụ nữ khác, mà người đó lại là bạn gái cũ trên dành nghĩa của cậu.
“Anh không có lỗi, nhưng tôi không thể chấp nhận. Xin lỗi anh.”
Nhất thời Cố Nhạc Luân chưa thể thông suốt, đầu óc đơn thuần hoà lẫn với tính khí trẻ con thôi thúc cậu thu mình lại, cậu đẩy Quách Khải ra, một đường chạy xuống lầu, lái xe đi mất.
“Âu Phúc, đi theo tôi” - Quách Khải cũng nhanh chóng leo lên một chiếc xe khác, đuổi theo. Hắn bấm số gọi cho Cảnh Hoàng - “Alo, Đại Hoàng. Tôi đã kể em ấy nghe, em ấy hiện thời rất kích động, vừa phóng xe chạy đi, tôi đang đuổi theo. Cậu nói với Bạch Khả tìm cách liên hệ, nếu có thể hãy khuyên em ấy bình tĩnh lại. Tôi vẫn sẽ theo sát phía sau.”
Bạch Khả sau khi nhận được tin liền gọi điện thoại cho Cố Nhạc Luân. Cố Nhạc Luân đang lái xe nhưng nhìn thấy điện thoại của em trai liền như vớ được cứu tinh, nhấc máy oà khóc: “Tiểu Yêu Quái, em gọi anh có gì không? Anh đang đau lòng lắm, anh không thể dắt em đi shopping. A Khải.... A Khải đã lên giường với Thái Nhã Uyên. A Khải đã thuộc về người khác. Anh... Anh... Anh phải rút lui, nhường A Khải lại cho cô ấy, tại sao số anh lại đen đủi như vậy, Thái Nhã Uyên tại sao lại cướp A Khải của anh đi?”
Bạch Khả hiểu anh trai mình còn quá ấu trĩ, đôi khi cậu suy nghĩ không biết Cố Nhạc Luân có bị mắc bênh khờ hay không? Nhưng so ra kết quả học tập đều rất tốt, kỹ năng cũng không tồi, nhưng sao về tâm lý, kinh nghiệm sống hoàn toàn như đứa học sinh cấp hai!
“Chuyện của Quách Khải em biết, anh ta không có lỗi, một người bị cưỡng hiếp thì mắc tội gì?”
Sau khi nghe câu này của Bạch Khả, Cảnh Hoàng ở một bên vụn trộm mỉm cười!
Cố Nhạc Luân mếu máo: “Nhưng... Nhưng cái đó của anh ta đã... đã không còn trinh trắng nữa”
Bạch Khả cũng hết sức nhẫn cười: “Em hỏi anh. Nếu một cô gái bị gã biến thái cưỡng hiếp, vậy cô gái đó có đáng bị mọi người ruồng bỏ, không ai yêu thương, chà đạp danh dự một đời không?”
“Không. Kẻ bị chà đạp danh dự phải là tên biến thái!” - Cố Nhạc Luân cương trực.
“Vậy thì đúng rồi. Quách Khải là người bị hại. Kẻ anh nên trách không ai khác ngoài Thái Nhã Uyên.” - Bạch Khả dẫn dắt thuyết phục.
Cố Nhạc Luân dường như đã ngộ ra vấn đề, từ từ bình tĩnh mà thở ra. Đúng vậy, A Khải thật đáng thương, đã bị cưỡng hiếp còn dũng cảm thừa nhận, ấy thế lại bị mình hất hủi, chắc hẳn rất là đau lòng. Không được! Mình phải quay xe về nhà với A Khải.
“Tiểu Yêu Quái, anh, aaaaaa....”
Ở cách đó không xa, Quách Khải bàng hoàng chạy tới.