Một cú quay bánh lái đột ngột, Cố Nhạc Luân tông đầu xe vào con lươn giữa đường!
"Ui da!" - gối hơi phồng ra, Cố Nhạc Luân bị ép sát vào lưng ghế.
Quách Khải vốn theo đuôi phía sau, thấy xe của Cố Nhạc Luân gặp tai nạn lập tức hốt hoảng rời xe chạy bộ tới gần. Hắn bàng hoàng cực độ, tâm trạng kèm theo một tấn tội lỗi, là do hắn, là do hắn nên người hắn yêu mới gặp phải chuyện này!
"Ê thằng kia cẩn thận!" - Kéttttttttt!
Trong lúc Quách Khải thất thần bất chấp chạy băng băng đến chổ Cố Nhạc Luân, thì một chiếc xe tải phía sau lao tới, nhất thời không phản xạ kịp, tài xế vội vàng truy hô lên một tiếng sau đó đạp thắng. Bánh xe lết một quãng dài, phát ra âm thanh điếc tai.
Quách Khải bị tông phải!
Vẫn còn ý thức, Quách Khải gượng dậy trong cơn đau âm ỉ, cảm thấy phần chân một bên không còn sức lực, nhưng hắn vẫn cố lê mình tới bên cửa xe của Cố Nhạc Luân. Quỵ xuống.
Cốc Cốc Cốc.
Cố Mặt Mập đang bị gối hơi che mặt, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, quờ quạng tém tém cái gối hơi: "A Khải" - cậu mừng rỡ reo lên - "Đợi một chút, tôi phải dẹp cái thứ choáng chổ này mới bấm nút hạ kính xe được"
Quách Khải nhìn thấy rất rõ ràng, Tiểu mặt mập của hắn vẫn còn rất khoẻ, tinh thần minh mẫn, dường như không có gì trở ngại. Nên gánh áp lực ban nãy triệt để không còn tí cân nặng nào, hắn bắt đầu thả rơi bản thân chạm xuống mặt đường.
"Thiếu gia" - Âu Phúc vừa kịp lúc chạy tới đỡ Quách Khải dậy - "Có thể thiếu gia bị gãy chân rồi"
Cố Nhạc Luân lúc này vừa mở được kính xe, vỏn vẹn nghe được câu nói đó: "Cái gì gãy chân? Chân tôi vẫn còn cử động bình thường."
Âu Phúc chưa kịp nói gì thì người tài xế ban nãy cũng đã ở bên cạnh: "Anh ta không sao chứ? Tôi sẽ đưa anh ta vào bệnh viện. Ban nãy tôi đã cố gắng thắng hết cỡ, đụng không mạnh, chắc là anh ta sẽ ổn thôi."
Cố Nhạc Luân thình linh xoay ra sau, rồi nhìn lại Quách Khải, mới hiểu ra sự tình, bắt đầu cuống cuồng: "Á! A Khải bị xe đụng. Nhanh đưa anh ấy đến bệnh viện, nhanh lên đi, lên xe tôi!"
Âu Phúc nhanh chóng chiếm ghế lái, để Quách Khải ở đằng sau tựa vào Cố Nhạc Luân. Thật ra Quách nhị thiếu gia ý thức vẫn ổn, chỉ là đang giả vờ suy sụp một chút để chiếm tiện nghi.
"A Khải, A Khải. Anh có đau lắm không?" - Cố Nhạc Luân vỗ vỗ nhẹ vào mặt Quách Khải - "Anh còn nhận ra tôi là ai không?"
Quách Khải phải nói là mất rất nhiều nội công để nhịn cười! Bị gãy chân thì tại sao lại không nhận ra em? Em có hoá thành tro anh cũng nhận ra! Không ai trên đời này ngốc như em!
Trong tâm là thế, nhưng ngoài mặt vẫn mơ mơ màng màng, nói mớ mấy câu: "Nhạc Nhi, anh không cố ý, anh xin lỗi. Em..." - còn ráng nấc nấc - "Em tha... tha lỗi cho anh.."
Cố Nhạc Luân sợ đến chảy nước mắt, ôm chặt Quách Khải trong lòng: "Tôi không giận anh, không giận anh đâu. Chỉ cần anh không sao tôi không màng chuyện gì nữa hết. Dù anh không còn trinh trắng cũng không sao, tôi biết anh yêu tôi là được rồi.""Anh yêu em. Anh thật sự yêu em" - thừa cơ hội tỏ tình một chút.
Giờ phút này, Cố Mặt Mập cảm thấy đoạn tình duyên đầu đời của mình phải nói là cực kì thê lương, nhưng cũng tràn trề ý nghĩa. Đang êm đẹp thì người yêu bị cưỡng hiếp, còn bản thân lại không hiểu chuyện giận dỗi bỏ đi. Đối phương vì sốt ruột đuổi theo nên mới bị tai nạn giao thông đến sống dở chết dở! Cậu tha thiết khẩn cầu ông trời buông tha mình, mong rằng sau sự việc lần này sẽ không còn bất cứ thứ gì khác có thể đến tổn hại cuộc sống của cậu và Quách Khải nữa. Dù cho ra sao cậu vẫn sẽ ra sức bảo vệ mối tình của hai bọn họ, không cho ai được phép xâm phạm!
Thấy Cố Nhạc Luân biểu tình thật sống động, lúc đau buồn, lúc cương trực giống như đang hạ quyết tâm, hiện tại thì đang âu yếm nhìn mình, Quách Khải không khỏi sung sướng trong lòng. Thầm nghĩ cái chân bị một chút thương tích cũng thật là đáng giá!
Đến bệnh viện, phải đợi lúc bác sĩ nói rằng chân Quách Khải chỉ bị gãy nhẹ, bó bột một thời gian sẽ không sao, Cố Nhạc Luân mới thôi bối rối.
Ở trong phòng bệnh, chân Quách Khải bị bó thành cột nhà, Cố Nhạc Luân lại không thấy đâu, bức bối quá hắn gọi Âu Phúc đến hỏi: "Tôi băng bó xong em ấy lại chạy đâu mất?"
Âu Phúc báo cáo: "Vừa nãy cậu Luân còn đi đi lại lại trước phòng bệnh, nhưng vừa thấy bác sĩ mở cửa, nhìn vào trong một cái liền nói muốn đi mua đồ ở căn tin, sẽ trở lên ngay."
Quách Khải tuy khó hiểu nhưng không thể làm được gì, đành ngậm ngùi đợi người yêu trở lại. Dịp may hiếm có thể mè nheo, tại sao lại không tận dụng từng giây từng phút?!
Tầm 5 phút sau, Cố Nhạc Luân rốt cuộc cũng trở lại, trên tay cầm theo một cái bút lông dầu màu đen.
"Em lại chạy đi đâu?" - Quách Khải cau mày hỏi, đưa một tay về phía cậu - "Tới đây"
Cố Nhạc Luân ngoan ngoãn tiến tới đặt mông lên giương bệnh, lập tức bị Quách Khải kéo xuống ôm vào lòng: "Chân anh rất đau."
"Tôi biết" - Cố Nhạc Luân hết sức đồng cảm - "Bác sĩ nói 1 tuần anh có thể tháo bột. Yên tâm đi, khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc cho anh"
Thật ngọt ngào! Người yêu tại sao lại có thể đáng yêu như vậy. Quách Khải liếc mắt về thứ cậu đang cầm trên tay: "Em chạy đi mua cái này ư?"
Cố Nhạc Luân nhớ tới, ngồi bật dậy: "Đúng rồi. Anh mang cục bột trắng tinh chắc rất nhàm chán, tôi sẽ trang trí lên cục bột ở chân anh nha. Mấy bạn học trong trường có bị bó bột đều cho mọi người kí tên đầy khắp, tôi chỉ được một chổ nhỏ! Lần này đổi ngược là anh, tôi có cả một khối to. Anh dứt khoát chỉ được cho tôi viết, có biết không?"
Quách Khải khóc không ra nước mắt: "Anh bị thương như vầy mà em chỉ nghĩ đến việc đó thôi sao?"
"Không không" - Cố Nhạc Luân sợ hắn hiểu lầm lại buồn tủi - "Tôi đã sợ suốt quãng đường rồi. Bây giờ anh đã được điều trị, tôi không thể ủ rũ, tôi phải vui vẻ ở bên cạnh thì anh mới cảm thấy vui vẻ lây."
Quách Khải cưng cậu không chịu được bèn kéo người lại tiếp tục ôm: "Anh sẽ cho em nguyên cả cái chân bột. Muốn làm gì tuỳ em. Mai mốt nói bác sĩ làm thêm vài cái mang về, lúc rãnh rỗi anh mang vào cho em chơi. Được chứ?""Suy suy... Không được nói gở." - Cố Nhạc Luân cười tít mắt, bầu không khí hài hoà nhất trên đời.
Bạch Khả vốn tưởng rằng người gặp nạn là Cố Nhạc Luân, vì đương nói chuyện bỗng dưng anh hai ngốc la lên một tiếng rồi mất tín hiệu. Vội vàng định vị vị trí điện thoại sau đó lần mò tới hiện trường.
Đến nơi, chứng kiến quang cảnh hỗn độn một cách kinh hoàng. Chiếc xe tải và xe Quách Khải nằm bất qui tắc giữa đường, xe của Cố Nhạc Luân thì tông vào con lươn, cửa kính vỡ nát, chủ xe không thấy đâu, chỉ duy nhất một đám cảnh sát đang làm nhiệm vụ.
Bạch Khả hiếm khi rùng mình, nắm lấy tay áo của Cảnh Hoàng: "Bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?"
Cảnh sát cho hay tất cả nạn nhân đều được đưa đi trước khi họ tới, đồng đội đã cử một người đến bệnh viện A để lấy tin, hướng dẫn Cảnh Hoàng và Bạch Khả đường đi đến địa điểm nạn nhân đang cấp cứu.
Trong lòng Cảnh Hoàng một trận thất kinh, nhìn Bạch Khả sợ đến trên mặt dường như không còn hồng cầu, liền cố gắng an ủi: "Không thấy máu, sẽ ổn thôi."
Đến bệnh viện, bọn họ hỏi ra được số phòng, bước chân vừa gấp gáp vừa nặng nề tiến tới, mở cửa ra!
Bối cảnh lúc này chính là, Quách Khải ngồi tựa lưng vào đầu giường gõ gõ laptop xử lý công việc, hai chân duỗi thẳng, một bên bị bó thành cột nhà. Còn Cố Nhạc Luân cũng ngồi trên cùng một chiếc giường, khom lưng đưa mặt dí vào chân bột của Quách Khải, hí hoáy quệt quệt vẽ vẽ tác phẩm tranh "bút lông dầu" mà cậu đã ấp ủ nhiều năm!
Thấy Bạch Khả và Cảnh Hoàng tới, Cố Nhạc Luân ngồi thẳng lên: "A! Hai người tới thăm chúng tôi hả? Làm sao biết chúng tôi ở đây hay vậy?"
Bạch Khả căng thẳng quan sát thật kĩ một hồi, phát hiện cặp bệnh nhân hồ hởi kia hoàn toàn không có gì trở ngại mới âm thầm thở ra: "Bọn em đến đây thăm Quách Khải. Anh thì có làm sao đâu!"
Cố Nhạc Luân bĩu môi, em trai lúc nào cũng vậy hết! Tiếp tục ụp mặt xuống vẽ.
Cảnh Hoàng nhìn Quách Khải: "Bị làm sao?"
Quách Khải nhún vai: "Luân Nhi đụng vào con lươn, may mắn có gối hơi cứu nạn. Tôi từ xa trông thấy, gấp gáp chạy tới thì bị tông một bên. Nhẹ thôi, không có gì đáng ngại."
"Thật hết nói nổi hai người!" - Cảnh Hoàng cũng phì cười. Xoay tầm nhìn sang Cố Nhạc Luân - "Xác định là không bị động ở chổ nào chứ?"
Cố Mặt Mập nhiệt tình lắc đầu: "Anh rất khoẻ đó Tiểu Hoàng Hoàng à! Em và Bạch Khả vẫn tốt chứ?" - nói tới đây, Cố Anh Rể vốn đang bận khoe khoang sức khoẻ sau tai nạn đột nhiên sực nhớ - "A! Hai người có phải đang bị Thái Nhã Uyên quấy rối hay không? A Khải đã vì em mà bị hại đó, em có biết không vậy Tiểu Hoàng Hoàng?"
Cảnh Hoàng gật đầu, ánh mắt lướt qua Bạch Khả giấu chút hoài nghi: "Tiểu Bạch em ấy nói rằng sẽ tự mình xử lý."
Cố Nhạc Luân buông dụng cụ sáng tác của mình xuống, lết gần tới chân giường, hướng Bạch Khả giáo huấn: "Em không được niệm tình. A Khải đã chịu oan uổng rất nhiều. Em nhất định phải đòi lại công bằng. Tuy nhiên..." - ngập ngừng một chút - "Cũng đừng giết người hay kêu ai đó cưỡng hiếp lại cô ấy như cách mà cô ấy đã cưỡng hiếp A Khải nha. Như thế thì hơi quá đáng!"
Quách Khải ở phía sau mặt đen thùi lùi! Cực cưng à, em có thể đổi cách dùng từ một chút có được không? "Cưỡng chế" nghe mới thật là khoa học!
Bạch Khả tính toán một phương thức khác: "Anh nên xem lại cách quản lý của mình. Để Quách Khải qua đêm bên ngoài cũng không chịu hoài nghi."
Quách Khải biết bản thân vừa bị đâm thêm một dao. Nhưng không sao, để tiểu mặt mập biết giữ chặt mình cũng là điều có thể chấp nhận.
Cố Nhạc Luân nổi tiếng là hay a dua theo em trai, cậu trừng mắt quay lại nhìn Quách Khải: "Lần sau đi bàn việc phải về nhà. Bằng không thì cho tôi đi theo."
Quách Khải cười sủng nịch: "Lần sau anh sẽ luôn về nhà." Còn hơn để em theo bị người ta dòm tới dòm lui, tình huống xấu hơn có thể bị vạ lây theo anh. Anh đây không dại.
Bạch Khả thấy hai người không có vấn đề cũng không muốn lưu lại xem ân ái, bèn đối Cảnh Hoàng nói: "Chúng ta về thôi. Về nói chuyện với quản gia của anh."
Nét mặt Cảnh Hoàng trở nên khó hiểu, nối bước theo sau Bạch Khả.
Cố Nhạc Luân lại tiếp tục sự nghiệp sáng tác vĩ đại của mình. Quách Khải vẫn như vậy tuỳ cậu.