"Tín hiệu được bắn đi thành công, cố gắng chống đỡ thời gian một nén hương với tên lão tam ấy."
Lời nhắc của hệ thống lại vang lên khiến Khai Tâm vô cùng mừng rỡ.
Thấy ba tên ác nhân đã đến cảnh giới Xuất Nhập đó đã đi hai tên rồi, chỉ để lại lão tam đuổi theo giết mình, Khai Tâm không khỏi cảm thấy hưng phấn kiểu "thua keo này ta bày keo khác".
Tuy rằng cách dùng ám khí của lão tam khá ổn, khinh công cũng tốt nhất trong ba người đó, nhưng Khai Tâm lại không phải kẻ dễ đối phó như ba tên trộm mộ vẫn tưởng.
Mặc dù nội công tâm pháp của hắn thấp, lại tay không tấc sắt, nhưng nếu để giữ được tính mạng và thoát khỏi tay của lão tam thì hắn tự nhận vẫn có phần thắng.
Vút!
Âm thanh lướt gió ập đến, Khai Tâm nghe tiếng gió để phân biệt phương hướng, khéo léo né được Liễu Diệp Phi Đao xẹt qua cạnh mình.
Keng! Ám khí rơi vào thanh kiếm khổng lồ tóe ra lửa, Khai Tâm rơi xuống đất một cách vững vàng, hắn không dám dừng lại, luồn vào sâu một nấm mộ kiếm cao nhất, lanh lẹ như một con lươn.
Thất bại một lần, lão tam cũng không để ý.
Địa thế của phần mộ này rất phức tạp, dễ dàng ẩn nấp được, thiếu niên này lại là đệ tử của phủ Mộ Dung, có đôi chút tu vi, đương nhiên sẽ không hoảng hốt như nhóm thôn dân kia, biết vài kỹ xảo để trốn tránh cũng là điều bình thường!
Thế nhưng...
Sau khi phi mấy chiếc Liễu Diệp Phi Đao mà đều thất bại, lão tam mới phát hiện ra rằng đối phương không đơn giản, hắn ta nghiến răng hừ một tiếng tức giận: "Ra khỏi cái khu mộ địa này, để xem ngươi còn chạy đi đâu!" Sau đó hắn ta không tiếp tục ra tay nữa, chỉ chuyên chú đuổi theo sau.
Khai Tâm đang chạy ở đằng trước, hắn cười ha ha một tiếng: "Muốn ta ra ngoài hả? Ta cứ không ra đấy."
Khai Tâm di chuyển sang hướng khác, ngoặt vào một lối rẽ khác, ra phía Đông của khu mộ.
Tình hình hiện tại đã thay đổi, nếu ba tên trộm mộ ở đây, đương nhiên Khai Tâm sẽ tìm cách nhanh nhất để rời khỏi khu mộ, bởi vì một khi bị bao vây thì sẽ chỉ còn đường chết. Nhưng giờ thì khác rồi, sau khi rời khỏi khu mộ, không còn sự cản trở của địa hình nữa, toàn bộ uy lực của Liễu Diệp Phi Đao từ tên lão tam đó sẽ được phát huy ra. Đến lúc đó dù Khai Tâm có nhanh nhẹn đến đâu thì cũng không thể né tránh được thế công không ngừng nghỉ của ám khí.
Thế nên...
Lúc này chạy về khu mộ kiếm để kéo dài thời gian mới là sáng suốt nhất.
"Thằng nhóc thối!"
Nhìn ra được ý đồ của tên nhóc nhà Mộ Dung thế gia này, lão tam gào lên một tiếng, chân hắn ta bật lên trên cao, nhìn từ tên cao xuống, bóng dáng của Khai Tâm lộ ngay ra, Liễu Diệp Phi Đao bay ra khỏi tay.
Nhưng khi hắn ta bay người lên, Khai Tâm lại cười một tiếng: "Muốn bắn trúng ta? Đường Môn Tán Thủ mới có cửa."
Cách dùng ám khí sơ cấp như thế này đối phó với những thôn dân kia có lẽ sẽ bách phát bách trúng, nhưng với người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu như Khai Tâm thì lại chưa đủ.
Vụt!
Đó là âm thanh của tay áo, Khai Tâm dùng "Mãng Long Phiên Thân", cả người xoay chuyển bất ngờ, không những tránh được Liễu Diệp Phi Đao, mà còn nhân lúc lão tam không kịp ra tay để lướt nhanh sang ba ngôi mộ ở bên trái, núp vào trong bóng tối.
"Chạy đi đâu!"
Lão tam không ngừng nghiến răng, mang theo ám khí đuổi theo.
Đối phương là người của Mộ Dung gia, hơn nữa đã nhìn thấy mặt của bọn họ, nếu không giết chết thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vậy nên dù thế nào cũng phải xử lý được hắn trong thời gian ngắn nhất.
Đôi mắt lão tam trầm xuống, một dòng khí màu trắng tuôn ra từ đan điền của hắn ta, chạy dọc khắp toàn thân, khiến tốc độ của hắn ta tăng lên rất nhiều, chỉ giây lát đã phát hiện ra bóng dáng của Khai Tâm.
…
Cảm nhận được tiếng gió vun vút cùng áp lực ở đằng sau, Khai Tâm nhíu mày.
Tên trộm mộ này đã khởi động cảnh giới nội công rồi, lần này thì không được ổn cho lắm, hắn ta định dùng hết sức…
Vút! Vút!
Lại là hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao, phần da thịt cảm thấy lành lạnh, hai vết rách xuất hiện trên áo của Khai Tâm rồi cắm thẳng vào ven đường. Khai Tâm hoảng hồn, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người, vì dù là sức lực hay tốc độ của đối phương đều đã tăng lên đáng kể.
Phù!
Còn chưa kịp phản ứng gì, tên trộm lão tam lại nhảy lên mấy nấm mộ rồi chặn trước mặt Khai Tâm, sát khí dày đặc trong ánh mắt hắn ta: "Thằng nhóc kia… Để xem lần này ngươi sẽ chạy đi đâu!"
Nhưng mà…
Lại là một hình ảnh khiến lão tam phải giật mình.
Bị một kẻ địch mạnh mẽ chặn đường, Khai Tâm không những không thay đổi phương hướng, ngược lại còn xông thẳng về đằng trước, cậy vào quán tính mãnh liệt, hắn chắp tay trước ngực, liều mạng nhào đến trước mặt lão tam, đôi mắt kiên cường, quả quyết mang theo ý chí chiến đấu sục sôi!
Nếu chạy không thoát thì chỉ đành…
Chiến đấu!
Khai Tâm đã chiếm được tiên cơ, hai tay hắn giơ lên, Thiếu Lâm Trường Quyền đã đạt đến tầng thứ chín đụng thẳng vào cách tay phòng thủ của lão tam.
Bịch bịch!
Lực va đập mạnh mẽ, dù là nhân sĩ võ lâm đã vào cảnh giới Xuất Nhập cũng có thể cảm nhận được lực lượng mãnh liệt và nét tinh tuý của Thiếu Lâm Trường Quyền, cả người lão tam bị chấn động mạnh, thân thể hắn ta không khỏi loạng choạng lùi về sau hai bước.
"Tiếp nào!"
Đối mặt với một kẻ địch mạnh mẽ, Khai Tâm biết rằng, chỉ cần hơi buông lỏng một chút là hắn sẽ gặp nguy hiểm ngay. Đôi mắt Khai Tâm trầm xuống, hắn chuyển từ nắm đấm sang dạng móng vuốt, một tay giữ chặt cánh tay trái của đối phương, bắt đầu vận khí ở đan điền…
Kim Long Tham Trảo!
Khống chế chặt tên trộm, hắn mượn lực để nhảy lên, dùng thức "Sí Điểu Phi Tường", lướt qua đỉnh đầu của hắn ta với hình chữ "đại", rơi xuống đằng sau người hắn ta, rồi lại ngả thấp người xuống, dùng chân quật đổ lão tam từ phía sau. Tiếp theo đó là "Đảo Chuyển Càn Khôn", "Võ Tăng Phản Chưởng", cho lão tam ăn mấy chưởng liền. Không đợi cho lão tam kịp phản ứng gì, Khai Tâm đã nhanh chân chạy mất.
Đứng trước nguy hiểm, Khai Tâm đã thi triển các chiêu thức của Thiếu Lâm Trường Quyền liên tục, khiến môn quyền pháp này tiến bộ thêm một bước, nhưng tạm thời Khai Tâm không có tâm trạng nào mà chú ý đến.
Mặc dù đã nhân cơ hội cho lão tam một trận, nhưng cơ bắp của hắn ta rất rắn chắc, những bộ phận bị tấn công lại không phải là những nơi trí mạng mà hắn ta ra sức bảo vệ, vậy nên những đòn tấn công vừa rồi không khiến hắn ta bị thương là bao, cứ dây dưa tiếp cũng chỉ vô dụng, còn dễ dàng để hắn ta bắt được mình.
Đánh xong liền chạy, giải trừ nguy cơ của bản thân, đợi Mộ Dung thế gia đến cứu viện.
Khai Tâm không để ưu thế tạm thời che đi tầm mắt.
"Thằng khốn!"
Lão tam dùng chiêu "Lý Ngư Đả Đỉnh" để đứng vững lại, không biết hắn ta lấy ở đâu ra một thanh đao lớn với ánh sáng sắc lạnh lấp loé. Dưới ánh trắng, lão tam liếc nhìn bốn phía, mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên hắn ta đang rất giận dữ và cảm thấy bị sỉ nhục khi bị một tên đệ tử tầm thường của Mộ Dung gia giễu cợt.
"Có bản lĩnh thì hãy ra đây, đừng có trốn trốn tránh tránh, đây là cách hành xử của Mộ Dung thế gia các ngươi sao?!'
"Hừ, đám trộm mộ các ngươi thích kiểu này lắm cơ mà?"
Tiếng phản bác của Khai Tâm vang lên từ đằng xa, mang theo sự đắc ý và trào phúng.
Lão tam không những không giận mà còn lấy làm mừng, hắn ta không nói thêm nữa, đôi chân bật lên, nhảy qua vài nấm mộ, nhìn từ trên cao xuống để tìm kiếm nơi tiếng nói vọng lại.
"Xảo quyệt thật."
Khai Tâm nghĩ ra rằng, vừa rồi lão tam đã đánh mất phương hướng cụ thể của mình nên mới cố tình nói khích để hắn làm bại lộ phương hướng của bản thân. Hắn không khỏi mắng thầm một tiếng.
Việc lão tam đổi vũ khí cũng khiến Khai Tâm cảm thấy ngạc nhiên.
Đợi đến khi lão tam nhào đến nơi, một loạt thứ gì đó đen sì mang theo mùi bùn đổ ập vào người hắn ta khi hắn ta còn đang ở trên không trung…
Lão tam hoảng hốt, vội giơ đao lên che ở trước mặt theo phản xạ tự nhiên.
Một luồng gió mạnh đánh đến! Đó là một đòn đánh vô cùng hung mãnh, trúng vào bụng dưới của lão tam, khiến hắn ta kêu lên đau đớn, bị hất bay ra ngoài…
Nhưng chính Khai Tâm cũng không thể ngờ được rằng, lão tam lại bị đòn đánh "Uyên Ương Cước" đã có dự định từ trước của mình đá văng ra, rơi trúng vào một thanh kiếm khổng lồ trên nấm mộ.
A!!
Lão tam hét lên thảm thiết, thanh kiếm xuyên thẳng qua người hắn ta, vũ khí trong tay rơi xuống đất tạo thành một tiếng "keng", tính mạng chấm dứt ở đây.
Khai Tâm… giết người rồi, còn là một tên trộm mộ đã đạt đến cảnh giới Xuất Nhập.