Với những võ học thông thường, đến tầng thứ mười một – cảnh giới Tông Sư, cũng chính là cấp 99.99, nội lực sẽ tăng 5 đến 7 điểm.
Nhưng tâm pháp và ám khí lại khác.
Bởi vì yêu cầu về nội lực và lên cấp chậm chạp nên mỗi lần tiến bộ đều sẽ tăng nhiều, một môn võ học bình thường như Liễu Diệp Phi Đao, khi lên đến cảnh giới cao nhất thì nội lực sẽ tăng lên gấp ba so với võ học bình thường, nghĩa là khoảng 15 đến 20 điểm.
Liễu Diệp Phi Đao đã đạt đến tầng thứ mười, cấp 95.31…
Khai Tâm nhìn trạng thái nội lực của mình, quả nhiên đã tăng lên không ít: 27.28.
Liễu Diệp Phi Đao, Cửu Cung Bát Quái Kiếm đều tăng tiến cảnh giới, khiến nội lực tăng lên gần 10 điểm. Xem ra không bao lâu nữa hắn sẽ đạt đến 40 điểm, bước vào cảnh giới Xuất Nhập.
"Ừ."
Khai Tâm khẽ gật đầu với Tây Môn Thanh, đáp: "Luyện thêm mấy môn võ lên đến tầng thứ mười nữa là được."
"Khai Tâm sư huynh, dù sao bây giờ huynh cũng đang dư dả, sao không ra chợ mua một bản võ công ám khí?" Tây Môn Thanh tỏ ý không hiểu: "Nếu ám khí làm nội lực tăng lên nhiều thì đi con đường ám khí đi, hẳn là có thể bước vào cảnh giới Xuất Nhập nhanh hơn chứ?"
"Không cần thiết."
Khai Tâm lắc đầu, kỳ thực kiếp trước, có người định đi đường tắt, đó là chuyên môn luyện ám khí, gia nhập tổ chức tương tự với Đường Môn để nhận được mấy môn võ ám khí. Trong một thời gian ngắn, bỏ ra một số vốn không nhỏ, người đó nhanh chóng vào cảnh giới Xuất Nhập, thậm chí là cảnh giới Tạo Hóa!
Giai đoạn đầu, họ quả thực là cao thủ ám khí nổi danh với nội công thâm hậu hơn người khác, ai nấy đều gặt hái được những thành tựu phi phàm, là những nhân sĩ giang hồ nhân sĩ hàng đầu.
Nhưng sau đó, dần dần có người phát hiện ra, khi người chơi đạt đến cảnh giới Tạo Hóa, cảnh giới khởi động là lực công kích, phòng ngự và tốc độ sẽ tăng lên khoảng 30%, dễ dàng né tránh các ám khí hơn, lúc này uy lực của các cao thủ ám khí sẽ giảm mạnh, thế nên ám khí rất khó để quyết định sự thắng bại của một trận đấu. Khi đó Đường Môn cũng không còn nổi bật như trước nữa, trở lại trạng thái bình thường, không thể không tu luyện những võ học khác.
Khai Tâm không muốn bước lên con đường đó…
Hơn nữa, vội vã tăng tiến ám khí sẽ chỉ làm hắn khó nhận được những đánh giá chiến đấu khó khăn, đến khi vào cảnh giới Xuất Nhập thì lại không nâng cao cảnh giới được bao nhiêu, đó mới là không có lợi. Chẳng thà nhân lúc này luyện thêm mấy môn công phu, tranh thủ tìm tòi những lĩnh ngộ đạt được khi chiến đấu với NPC ở cảnh giới Xuất Nhập, thế chẳng phải tốt hơn sao?
Đương nhiên, trước mắt chưa phải lúc để hắn hé lộ những kinh nghiệm của kiếp trước, Khai Tâm chỉ nói ra những cảm nhận của mình, cảm thấy ám khí không phải là kế lâu dài…
Tây Môn Thanh là người thông minh, cậu anh ta nhanh chóng hiểu ra, nét mặt tỏ vẻ ngẫm nghĩ.
Khai Tâm cũng cảm thấy, trong sáu người này, ngoại trừ Tuyền Phong Tiểu Lý, tương lai người thành công nhất hẳn sẽ là cậu anh ta.
Tây Môn Thanh rất thông minh, hơn nữa lại có suy nghĩ của riêng mình, cũng không lề mề, không phải tên khốn như Tây Môn đại quan nhân trong phim.
Khai Tâm liếc nhìn, Tuyền Phong Tiểu Lý cũng đã đổ gục.
Hắn lắc đầu bật cười, cũng không muốn ăn những món trên bàn nữa, dù sao cũng đang rảnh, thế là hắn lấy những chiến lợi phẩm thu hoạch được từ trên người của nhị trại chủ ra, xem xét từng thứ một với Tây Môn Thanh.
Mặc Giáp: Phòng ngự: 100, thân pháp +1, trị giá ba ngàn nghìn lượng bạc.
Trong số các trang bị, nó có thể coi như một món đồ gần sánh bằng với danh khí rồi, nhưng kiểu dáng lại hơi thô sơ so với giá cả, mặc vào rất giống võ lâm nhân sĩ đi ngang qua đường, Khai Tâm nhíu mày tỏ ý không thích: "Mặc dù hơi xấu nhưng vẫn dùng được, ngươi có lấy không?"
"…"
Tây Môn Thanh hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra Khai Tâm đang hỏi mình, cậu anh ta vội vàng lắc đầu: "Ta không cần cái này, nhưng mà túi Càn Khôn rất có tác dụng khi chúng ta làm nhiệm vụ sư môn, không cần đi đi về về Thành thành Cô Tô, nếu Khai Tâm sư huynh không ngại…"
"Cầm lấy đi."
Một chiếc túi Càn Khôn đã đủ dùng rồi, vốn Khai Tâm cũng định đưa chiếc túi Càn Khôn này cho họ.
"Ha ha, tốt quá rồi! Có cái này thì sau này chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cảm tạ sư huynh!" Tây Môn Thanh cười, cậu anh ta không hề khách khíkhách sáo buộc vào cạnh hông, trông có vẻ rất vui sướng.
"Số chiến lợi phẩm này vốn cũng có công lao của mọi người mà."
Khai Tâm tiếp tục xem xét một món vũ khí và một quyển võ lâm bí tịch.
Đao của nhị trại chủ cũng thường thôi, thậm chí còn thua cả Bách Chiến Đao lấy được trên người lão trộm mộ, giá trị khoảng năm ngàn nghìn lượng bạc, tăng 120 lực công kích, hơn nữa yêu cầu đối với lực cánh tay cũng cao, giống như Bách Chiến Đao, trước mắt vẫn chưa cần dùng đến…
Bí tịch là một quyển đao pháp: "Hoa Lang Đao Pháp".
Hoa Lang?
Khai Tâm hơi sửng sốt, tỏ vẻ vui mừng ra mặt.
Không phải bởi vì tên của võ công này rất giàu trí tưởng tượng, mà là… Trong hệ thống võ học thông thường ở kiếp trước, hầu như loại võ công nào cũng có môn võ học khác khắc chế được, ví dụ như dùng rìu với lực sát thương lớn thì kiêng kị kỵ quyền pháp cận chiến, kỵị trốn chạy, kỵị chiêu thức của kiếm pháp nhanh nhạy… Đao pháp, kiếm pháp bị khắc chế bởi phủ pháp (dùng rìu) và côn pháp dưới hình thức tốc chiến tốc thắng… Quyền pháp thì bị yếu thế hơn so với đao pháp, kiếm pháp, chế ngự lẫn nhau.
Trong vô số những môn võ công thông thường, cực kì ít võ học không bị khắc chế bởi loại võ công khác, dù là có thì cũng rất hiếm gặp…
Mà "Hoa Lang Đao Pháp" này kiếp trước rất được tung hô!
Người sáng lập ra Hoa Lang Đao Pháp là Hoa Lang, một kì kỳ tài trong võ lâm, ông dùng hai mươi năm để học hỏi võ học của các môn phái, cuối cùng đã sáng tạo ra môn võ này bằng kinh nghiệm của cả cuộc đời mình lúc tuổi già.
Về mặt tốc độ, phòng ngự, công kích, khôi phục thì Hoa Lang Đao Pháp đều ở tầm trung trở lên, có thể nói là hoàn mỹ, vừa khắc chế được hầu hết các loại võ công thông thường, vừa ít bị loại võ công khác khắc chế.
Nếu học được Hoa Lang Đao Pháp, tuy không thể vô địch thiên hạ… Nhưng cộng thêm những võ học đao pháp khác và một thanh đao là có thể đánh bại được giang hồ võ lâm ở cảnh giới Tạo Hóa trở xuống, ít nhất dưới tình huống một thân một mình thì cũng có thể đứng ở thế bất bại!
Cầm Hoa Lang Đao Pháp, Khai Tâm cảm thấy lượng rượu mà mình đã uống trước đó đến bây giờ mới phát huy tác dụng, cả ngươi sôi lên sùng sục như muốn bốc cháy.
Vào Giang hồ"Giang hồ" được hơn nửa tháng rồi, đây là lần đầu Khai Tâm kích động như thế vì một quyển võ học …
"Mỹ nữ, thêm một bầu rượu, một cân thịt trâu nữa!"
"Vâng, khách quan chờ một lát!"
Nghe vậy, người đẹp hầu ở bên cạnh cười tươi nói, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy bưng một bình rượu đến, rót đầy cốc cho Khai Tâm, khiến Tây Môn Thanh vô cùng kinh ngạc: "Tửu lượng của Khai Tâm sư huynh tốt thật đấy!"
"Tâm trạng hôm nay rất tốt! Uống rượu thôi!"
"Được! Tây Môn liều mạng với quân tử vậy!"
Tây Môn Thanh nhìn năm người huynh đệ đang nằm la liệt, cậu anh ta hít sâu một hơi, bưng chén rượu mà hầu gái xinh đẹp rót đầy lên: "Chúng ta không say không về!"'
"Hay lắm! Không say không về! Cạn nào!" Khai Tâm cười to trong men say.