"Sư huynh, bây giờ Hoa Lang Đao Pháp của huynh cũng đã đến cấp tông sư rồi, tiếp theo huynh chuẩn bị luyện cái gì? Thiếu Lâm Trường Quyền hay Cửu Cung Bát Quái Kiếm, nói cho bọn đệ với, tiện thể chỉ bảo bọn đệ xem bây giờ nên cố gắng để lên cảnh giới Xuất Nhập hay là tập trung vào một môn võ công?"
Sau vài chén rượu, mọi sự bực tức trước đó đều trôi đi hết, sự chú ý của Tuyền Phong Tiểu Lý lại trở lại với Khai Tâm đại sư huynh, cậu ta vô cùng hào hứng, hẳn là định xin ít kinh nghiệm của đại sư huynh lợi hại.
Khai Tâm nở nụ cười: "Thế nào cũng được."
Nói thật ra, võ công của hắn đều dựa vào những gì tích lũy và kết luận ra ở kiếp trước, chỉ có thể nói là những bí kíp nhỏ đối với hai người họ, còn những cái khác thì cần bọn họ tự đi tìm hiểu.
"Xì, huynh nói thế khác gì không nói?" Tuyền Phong Tiểu Lý tỏ ra ỉu xìu, cậu ta lẩm bẩm trong phiền muộn, khiến cả đám phải bật cười.
Khai Tâm mỉm cười giải thích: "Thực ra đệ có thể vào cảnh giới Xuất Nhập trước, như vậy thì sẽ có ưu thế hơn so với những người chưa có cảnh giới nội công. Nhưng tập trung vào một môn võ công cũng được, chỉ cần có một môn võ đạt tới cảnh giới Tông Sư thì sẽ dễ bước trên giang hồ hơn."
"Cũng đúng."
Hai người ngẫm nghĩ rồi cùng gật đầu: "Nhưng trước mắt thì sao? Bọn đệ đi con đường nào sẽ tốt hơn?"
"Vào cảnh giới Xuất Nhập."
Khai Tâm nói không chút nghĩ ngợi: "Theo những gì mà ta tính toán, khoảng mười môn võ công thông thường thì sẽ bước vào cảnh giới Xuất Nhập, hai đệ không thiếu là bao, nhiều nhất ba ngày là vào cảnh giới Xuất Nhập được rồi, sau đó lại tập trung tu luyện cảnh giới Tông Sư, như vậy sẽ khá ổn." Dù sao thì những người đột phá và lĩnh ngộ bằng cách chiến đấu với kẻ địch mạnh như hắn thì quả thực là rất ít gặp.
"Được!"
Những lời nói của Khai Tâm khiến Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý cảm thấy phấn khích hẳn lên, quyết định mấy ngày tiếp theo sẽ tới Hắc Phong Trại…
"Lần này Long Hổ Môn có hơn hai mươi tên chết dưới tay chúng ta, e rằng gần đây Hắc Phong Trại sẽ không yên bình đâu, hai đệ nhớ phải cẩn thận, gặp bọn chúng thì chạy đi, đánh không lại thì chắc hẳn vẫn phải chạy được chứ!" Khai Tâm nhắc nhở hai người.
Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh đều gật đầu nghiêm túc.
"Sư huynh cũng phải cẩn thận đấy, đa phần chúng chết trong tay huynh mà."
"Ta không sợ, bọn chúng có đông đến mấy ta cũng không sợ."
Khai Tâm cười bí hiểm, hắn lấy một quyển bí tịch màu đen ra khỏi túi Càn Khôn, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của hai người…
"Hắc Long Sát?"
"Còn nhớ chiêu mà đại trại chủ đã dùng trước khi chết không?"
"Nhớ, nhớ! Đương nhiên là nhớ rồi! Chiêu đó rất lợi hại!" Nhớ lại cảnh tượng Khai Tâm bị đánh ra hơn mười mét, suýt chút nữa thì mất mạng, trong lòng cậu ta vẫn còn thấy sợ hãi.
"Sư huynh, hình như chiêu đó rất khác so với những võ công bình thường!" Tây Môn Thanh nhìn vào Khai Tâm, lời nói mang theo hàm ý.
"Đúng thế." Khai Tâm gật đầu: "Đó không phải là võ công bình thường, mà là bí kỹ."
"Bí kỹ?" Hai người đều tỏ ra không hiểu.
"Bí kỹ là võ công tuyệt mật của một môn phái, số lượng khan hiếm, cái tên đã nói lên ý nghĩa rồi, lực sát thương của nó cực kỳ mạnh mẽ! Người trúng chiêu không chết thì cũng tàn phế! Trước kia ta từng thấy một người thi triển nó, chỉ một lần mà nội lực gần như bị hao hết, sau đó sức chiến đấu cũng biến mất theo…"
"Ghê vậy cơ à?" Hít sâu vào một hơi, Tuyền Phong Tiểu Lý tặc lưỡi không thôi.
"Chỉ có thể dùng một lần?"
Nhớ lại dáng vẻ chờ chết sau khi đã thi triển chiêu này của đại trại chủ, cậu ta nhíu mày: "Thế chẳng phải là một cách chiến đấu khiến cả hai bên đều bị ảnh hưởng sao?"
"Không sai."
"Có khó luyện không?"
"Khó luyện hơn gấp trăm lần so với võ công bình thường!" Khai Tâm cười bất đắc dĩ: "Nó cũng có cấp bậc, nhưng mỗi lần thi triển thì đều cần một nguồn nội lực dồi dào, nếu không thì sẽ không dùng được."
"Uầy…"
Nghe vậy, cả hai người đều thất vọng.
Khôi phục nội lực đã cần thời gian rồi, chắc phải vận chuyển tâm pháp mười mấy phút mới phục hồi, cứ thế thì một ngày cũng chẳng tăng được mấy cấp, hơn nữa càng lên cao thì càng khó luyện.
"Mặc dù hiện tại hiệu quả của nó không đáng kể, nhưng lại có thể rèn luyện cấp bậc của tâm pháp, hơn nữa cảnh giới nội công cao thì cũng có thể thi triển bí kỹ nhiều lần, thế là được rồi."
Trong lúc nói chuyện, Khai Tâm cũng đã quyết định sẽ luyện Hắc Long Sát.
Trong giao diện võ học thêm một mục của Hắc Long Sát: "Hắc Long Sát" cấp 1.00, lực công kích ban đầu 600 điểm, tương đương với 1.5 lần sức sát thương của "Thiếu Lâm Trường Quyền" cấp tông sư.
Xong xuôi, Khai Tâm lại lấy một quyển bí tịch khác ra…
"Thiểm Quang Kiếm Phá Giải", một trong hai quyển bí tịch của đại trại chủ, so với Hoa Lang Đao Pháp thì thậm chí nó còn có giá trị hơn một chút. Khai Tâm không hề do dự học luôn, quyển bí tịch trong tay dần dần biến thành bụi phấn.
Người chơi: Khai Tâm.
Lực cánh tay 28, căn cốt 20, ngộ tính 30, thân pháp 25.
Nội công: 45.16 (cảnh giới Xuất Nhập)!
Toàn Chân tâm pháp: Cấp 62.01;
Thiếu Lâm Trường Quyền: Cấp 96.37;
Liễu Diệp Phi Đao: Cấp 99.99;
Cửu Cung Bát Quái Kiếm: Cấp 94.19;
Ngũ Hành Liên Hoàn Phủ: Cấp 84.10;
Hoa Lang Đao Pháp: Cấp 99.99;
Hắc Vân Kiếm Pháp: Cấp 90.17;
Hắc Phong Đao Pháp: Cấp 90.08;
Hắc Hổ Quyền Pháp: Cấp 90.12;
Hắc Xà Thương Pháp: Cấp 90.11;
Hắc Long Sát: Cấp 1.00;
Thiểm Quang Kiếm Phá Giải: Cấp 1.00;
Ngoại trừ ngộ tính đã tăng lên 2 điểm, 3 điểm khác là vì thông qua đánh giá chiến đấu cấp S, nhận được phần thưởng khi giết được đại trại chủ của Hắc Phong Trại!
Ngộ tính tăng lên khiến Khai Tâm phấn khích không thôi, mặc dù thuộc tính của mọi mặt đều còn một khoảng cách không nhỏ nữa mới học được các võ học thượng thừa, nhưng ngộ tính tăng lên khiến hắn nhìn thấy một con đường tắt để trở thành cao thủ.
Dù rằng chắc chắn con đường này sẽ đầy chông gai và thử thách, nhưng với người đã có ba năm kinh nghiệm như Khai Tâm thì vẫn có khả năng.
Hơn nữa…
Vừa đột phá cảnh giới Xuất Nhập, sư môn sẽ đưa ra một nhiệm vụ so tài.
Chỉ cần luận bàn cùng các bậc bề trên của sư môn không bị thua trận thì sẽ nhận được những phần thường đáng để ngạc nhiên, trong đó bao gồm cả thuộc tính bẩm sinh như ngộ tính!
…
Sau khi tạm biệt Tây Môn Thanh, Khai Tâm rời khỏi Ngọc Môn Lâu, trở về Mộ Dung gia tộc ngay lập tức.
"Khai Tâm."
Vừa vào cửa chính thì đã thấy Mộ Dung tiểu thư và quản gia bước tới, Khai Tâm vội vàng tới chào hỏi: "Tiểu thư, Dung bá."
"Nội công có tiến bộ đó, ừm, không tệ." Mộ Dung tiểu thư nở nụ cười, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành khiến những đệ tử trẻ tuổi trong phủ ngây ra.
"Ngươi mới tới Mộ Dung gia tộc không lâu, nhưng tư chất hơn người, vừa rồi ta và quản gia đã thương lượng rồi, định chính thức truyền thụ võ học của Mộ Dung gia tộc cho ngươi."
"Cảm ơn tiểu thư đã cất nhắc! Cảm ơn Dung bá!"
"Nhưng võ học của Mộ Dung gia tộc chúng ta khá lạ, trước khi chính thức truyền thụ thì Dung bá sẽ thử nghiệm năng lực của ngươi trước."
Mộ Dung tiểu thư vừa dứt lời thì Dung bá đã cười bước tới gần: "Yên tâm, chỉ là luận bàn võ học bình thường thôi, không dùng đến nội lực, chỉ cần cậu có thể đỡ được năm mươi chiêu của ta thì sẽ được truyền thụ võ công. Ngược lại, nếu không làm được thì chứng tỏ cậu còn cần tu luyện thêm một thời gian nữa."
"Đệ tử hiểu rồi."
Khai Tâm hít sâu một hơi, hắn làm động tác mời: "Vậy thì mời!"
Thấy hành động mà Khai Tâm làm, Dung bá khẽ gật đầu tán thưởng, sau đó ông ấy thu lại nụ cười, chân phải từ từ bước ra, bước đi chưa hình thành mà khí thế đã xông ra!
Một khí thế nghiêm nghị như núi cao tản ra từ trên người.
Luận bàn cũng là để cổ vũ các đệ tử khác nên mới tiến hành ngay trong khu đất trống ở sân trước. Chiêu này của quản gia khiến những đệ tử từng xem thường ông ấy tỏ vẻ hoảng sợ, không tự chủ lùi về phía sau xem xét cuộc chiến.
Nhưng vẻ mặt của Khai Tâm lại vô cùng bình tĩnh.
Như thể không hề cảm nhận được khí thế trên người quản gia, cả hai đều không dùng vũ khí. Khai Tâm làm động tác chính tông của Thiếu Lâm Trường Quyền rồi nhìn thẳng vào Dung bá bằng đôi mắt sắc lẻm của mình, tư thế cực kỳ oai hùng.