Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 7: Ba chiêu



Translator: Nguyetmai

Một tấm "da sói hoàn chỉnh" có thể làm thành một tấm áo khoác, khi Khai Tâm mang những thu hoạch trong suốt một ngày của mình về thành Cô Tô, hắn lấy được bốn mươi lượng bạc từ hiệu may.

Với một người mới chơi, bốn mươi lượng bạc có thể mua được một bộ trang phục khá tốt, thậm chí còn mua được hai quyển võ học thô sơ ở chợ, hoặc là một thanh kiếm ngắn, kiếm dài gì đó, khiến bản thân trông giống một người giang hồ hơn!

Nhưng Khai Tâm không có ý định đó, hắn cất ngân phiếu đi, đi về phía rừng Tử Trúc ở phía Đông ngoại thành.

Mấy chục con Sói Hoang Trưởng Thành đã làm Khai Tâm tốn cả một ngày, nhưng chúng cũng đã cống hiến không ít, ngoại trừ bốn mươi lượng bạc, chúng còn giúp hắn từ tầng thứ nhất lên đến tầng thứ sáu của "Thiếu Lâm Trường Quyền" – cũng chính là cấp 53.8 hiện tại. Nhưng lực sát thương tăng lên, da sói lại khó để giữ được hoàn chỉnh, sau đó, Khai Tâm còn không thèm nhặt miếng da lên nữa, để mặc nó khô rồi tự biến mất.

Đẳng cấp của võ học đều giống nhau cả, gặp kẻ địch càng mạnh, thì thân thể và suy nghĩ càng dễ được hợp nhất, tốc độ tăng lên nhanh hơn, khi đạt đến tầng thứ sáu, chỉ với sói hoang không thôi thì sẽ rất khó để tăng đẳng cấp của "Thiếu Lâm Trường Quyền", vậy nên Khai Tâm mới rời khỏi vùng ngoại thành phía Tây, trở lại để thực hiện lời hứa mà mình đã để lại nơi này.

"A, đến thật kìa."

Những người đứng xem ở ngoài rừng Tử Trúc không nhiều như lần trước, nhưng không ít người rất kiên định, muốn gia nhập vào môn phái của chủ nhân rừng Tử Trúc. Thấy đứa bé mặc quần áo nô bộc của phủ Mộ Dung, ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên.

Với đôi mắt của họ, đương nhiên không thể nhìn ra được rằng Khai Tâm của hôm nay đã khác so với lần trước.

"Đi đi."

Trong đình nghỉ mát, chủ nhân của rừng Tử Trúc ra hiệu, kiếm nô đến chặn trước mặt Khai Tâm, đôi mắt mang theo sự khinh thường và giễu cợt: "Lần trước ta sai sót mới ra chiêu thứ hai, lần này, ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa."

Biết đứa bé trước mặt là người của Mộ Dung gia tộc đến dò thám tin tức, hiển nhiên kiếm nô không có thái độ tốt như lần trước nữa.

Khai Tâm cũng không muốn nói nhiều, hai tay hắn chắp lại: "Xin hãy chỉ giáo!"

Người ta vội vàng đuổi hắn đi, hắn cũng muốn xác nhận lại sự cố gắng hai ngày nay của mình. Mặc dù thực lực của hai bên cách xa nhau, nhưng chỉ ba chiêu thôi mà, hắn nghĩ mình vẫn có thể chống đỡ được.

Nữ tử trong đình hóng mát đã ngừng đánh đàn, đôi mắt sáng ngời nhìn ra ngoài rừng với vẻ hứng thú.

Những người chơi xung quanh cảm thấy kích thích, nhao nhao lên vây xem – vào "Giang hồ" lâu như vậy rồi, chưa ai được xem cuộc quyết đấu chính thức nào giữa người chơi và NPC.

"Hãy lĩnh giáo Phong Ma Bổng Pháp của ta đây!"

Kiếm nô hô lên như thế, nhưng hắn ta lại không rút thanh kiếm trong ngực ra, mà cao ngạo dùng một tay ra chiêu, đánh thẳng vào ngực của Khai Tâm…

Dù biết rằng đối phương là người của Mộ Dung gia tộc, chắc chắn lần này đã được cao nhân chỉ bảo, nhưng hắn ta không tin một đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với võ học có thể làm được gì chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Chiêu thứ nhất của hắn ta dù khá sắc bén, nhưng lại vẫn không dùng hết sức lực.

Bị người ta coi thường, Khai Tâm cũng không tỏ ra tức giận!

Vào thời khắc mà đối phương đã dùng hết sức, cả người hắn lướt ngang qua, vừa hay tránh được chiêu đầu tiên của kiếm nô.

Động tác đó quá nhanh gọn, mãnh liệt, còn mang theo chút gì đó thản nhiên, khiến tên kiếm nô ngạo mạn kia thất bại ở chiêu đầu, ngây ngẩn hết cả người.

"Còn hai chiêu nữa."

"Hỗn xược!"

Bị một đứa trẻ giễu cợt, kiếm nô giận dữ.

Vút!

Thanh kiếm trong ngực bỗng bay lên, kiếm nô buông tay ra, hai tay tạo thành hình móng vuốt, bước đi như bay, chỉ nháy mắt đã áp sát lại gần Khai Tâm, Khai Tâm muốn tránh cũng không được.

Vậy thì không tránh nữa!

Để mặc cho đối phương túm lấy bả vai mình, lúc này Khai Tâm mới nhân lúc hắn ta ngơ ngác, đột nhiên sử dụng chiêu "Mãng Long Phiên Thân". Khai Tâm chếch vai, ngay khi đối phương không kịp phòng bị, hắn nhanh chóng dồn lực vào bả vai rồi đụng vào ngực của kiếm nô, khiến kiếm nô bay ngược ra sau mấy mét.

Người và kiếm cùng rơi xuống đất!

"Còn một chiêu cuối cùng."

"Hay lắm!"

Khai Tâm còn chưa dứt lời, kiếm nô không những không giận mà còn cười và nói to: "Mãng Long Phiên Thân rất hay, thằng nhóc này thật thông minh lanh lợi, giỏi lắm! Ta thua tâm phục khẩu phục!"

Giờ khắc này, kiếm nô đã hoàn toàn hiểu ra mưu kế của Khai Tâm.

Chiêu đầu tiên, hắn lợi dụng sự khinh thường của mình, nhẹ nhàng thoát được nguy hiểm, đồng thời tính đến chiêu tiếp theo, che giấu sự thật là hắn đã tu luyện "Thiếu Lâm Trường Quyền". Sau đó, vào lúc then chốt, hắn sử dụng "Mãng Long Phiên Thân" để thoát khỏi sự kìm hãm, tiếp được chiêu thứ hai! Như vậy thì, dù chiêu thứ ba thắng hay là thua, Khai Tâm đều xem như đã tiếp được ba chiêu, ván bài này, Mộ Dung thế gia thắng!

Tuy thua bởi một đứa trẻ rất khó chịu, nhưng bị một đứa trẻ thông minh với ngộ tính cao hiếm gặp trêu đùa, cũng coi như một bài học cuộc sống! Kiếm nô không phải người hẹp hòi, hắn ta không thất hứa, xoay người lấy một cây trúc màu tím đậm ra đưa cho Khai Tâm, ngoài ra còn đưa cả một quyển bí tịch: "Thằng nhóc kia, trông ngươi có vẻ như mới học võ không lâu, nếu không thể ở Mộ Dung thế gia được nữa thì hãy đến nơi này tìm chủ nhân của ta. Quyển tâm pháp này ta tặng cho ngươi, dù rằng Toàn Chân Tâm Pháp là tâm pháp chính tông của môn phái lớn, nhưng đó cũng chỉ là tâm pháp thông thường, chẳng khác nào xem thường ngộ tính của ngươi… Cầm lấy đi, rảnh rỗi thì hãy chăm chỉ luyện tập…"

Vội liếc nhìn mấy chữ trên quyển bí tịch, trái tim của Khai Tâm run lên, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói lời cảm ơn: "Đa tạ món quà này của quý chủ nhân! Xin hỏi tên họ của đại ca và quý chủ nhân là gì?"

Một kiếm nô bình thường mà lại hào phóng tặng "Thất Tinh Kiếm Quyết" – võ học thượng thừa của Toàn Chân Giáo! Chắc chắn trong quyển sách này không chỉ có khẩu quyết, tâm pháp cao cấp, mà còn có kiếm pháp tinh diệu bảy bảy bốn chín thức, dù không thể coi là tuyệt thế võ công, nhưng quyển kiếm pháp này đã đủ để một người chơi bước chân vào hàng ngũ của những cao thủ đứng đầu.

Món quà này rất quý giá!

"Tên họ thì không cần hỏi đâu, cầm lấy tấm lệnh bài này, nếu có ý định rời khỏi Mộ Dung gia tộc, ngươi có thể đến Thiên Trì Kiếm Phái, họ sẽ lễ độ đón tiếp ngươi."

Dứt lời, kiếm nô xoay người rời đi.

Mặc dù trong lòng Khai Tâm vẫn chưa hiểu lắm, nhưng hắn cũng biết tiếp tục ở lại đây thì cũng không hỏi thêm được gì nữa, chỉ có thể mang theo bí tịch và trúc tía trở về Mộ Dung gia tộc với tâm trạng vui mừng xen lẫn thấp thỏm.

"Kiếm nô… Thiên Trì Kiếm Phái?"

Mộ Dung tiểu thư đã chờ ở đây từ lâu rồi, thấy Khai Tâm giao lệnh bài ra, nàng ấy suy nghĩ một chút rồi quăng nó lại cho hắn: "Cũng coi như một môn phái có tiếng tăm, ra tay hào phóng đấy! Thất Tinh Kiếm Quyết, hừ, tưởng rằng Mộ Dung gia tộc ta không có võ học cao thâm hay sao mà dám dụ dỗ đệ tử của Mộ Dung gia tộc ta ngay tại lãnh địa thành Cô Tô."

"Khai Tâm!"

"Có!"

Khai Tâm không hề mở miệng ngắt lời Mộ Dung tiểu thư, nhưng kỳ thực trong lòng hắn đã mừng như mở cờ, chỉ ước Mộ Dung tiểu thư kích động quá mức, truyền thụ luôn "Vật Đổi Sao Dời" cho hắn.

"Từ nay trở đi, ngươi chính là đệ tử của Mộ Dung gia tộc ta, hừ, ngươi cũng không cần học Toàn Chân Tâm Pháp nữa, nàng ta cho ngươi Thất Tinh Kiếm Quyết rồi mà, vừa hay, ta thưởng quyển bí tịch đó cho ngươi, còn truyền cho ngươi 'Du Long Bộ' của Mộ Dung gia tộc ta, đến khi nào ngươi đạt đến một trình độ võ học nhất định, ta sẽ bẩm báo cho gia chủ, truyền thụ 'Vật Đổi Sao Dời' cho ngươi."

"Cảm ơn tiểu thư cất nhắc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.