Sau một cuộc giới thiệu ngắn gọn, Khai Tâm đã hiểu biết sơ qua về năm người họ, năm người Từ Lãng cũng có ấn tượng khá tốt về vị sư huynh nổi tiếng này.
Nhất là hai cô gái kia, trên đường ra khỏi thành cứ quấn quýt lấy Khai Tâm hỏi cái này hỏi cái kia, như thể rất hứng thú và có vô số vấn đề muốn hỏi vị đại sư huynh đã từng gặp nhiều lần nhưng lại không mấy thân thuộc này. Thấy hai fan hâm mộ quá mức nhiệt tình như vậy, Khai Tâm cũng không tiết kiệm nước miếng, thỉnh thoảng lại kể về những hiểu biết của mình trong trò chơi.
Từ Lãng, Quỷ Kiến Sầu đi theo đằng sau và lẳng lặng lắng nghe, mỗi khi Khai Tâm nói tới những kinh nghiệm và bí quyết trong game, bọn họ lại gật đầu liên tục.
Chủ đề nhanh chóng chuyển tới nhiệm vụ lần này.
"Chán thật đấy."
"Đi cả nửa ngày rồi mà còn chưa thấy kẻ nào tới cướp cống phẩm… Thành Cô Tô cách kinh thành xa như vậy, phải đi đến lúc nào đây?" Lan Nghiên ngồi xuống vị trí đánh xe, chu mỏ lên than vãn.
Những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ cũng không ngờ dọc đường lại bình tĩnh và nhạt nhẽo đến vậy.
Khai Tâm ngẩng đầu lên nhìn trời: "Bây giờ chúng ta vẫn chưa ra khỏi lãnh địa của thành Cô Tô, muội cho rằng ai dám ngang nhiên tới cướp đội ngũ của Mộ Dung thế gia?"
"Cũng đúng."
"Mọi người xem nhật ký nhiệm vụ đi, trên đó có điểm dừng rồi đấy…" Theo lời nhắc của Khai Tâm, tất cả cùng mở nhật ký nhiệm vụ ra xem, sau đó tỏ vẻ vui mừng.
Trong đó có nói rằng, đằng trước có một trạm dịch, bọn họ có thể lấy được ngựa mà Mộ Dung gia tộc đã đặt trước ở đó, đến lúc đó mỗi người một con, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
"Hay quá, được cưỡi ngựa rồi!"
Khuôn mặt của hai cô gái lập tức ửng hồng lên, bọn họ kích động vô cùng.
Quỷ Kiến Sầu và Từ Lãng cũng rất phấn khích, cưỡi ngựa rong ruổi giang hồ là giấc mộng của mỗi một người đàn ông nhiệt huyết, nghĩ đến chuyện sắp được thực hiện giấc mộng này, có ai mà không phấn khích chứ?
Chỉ có Hạc Thập Nhất là để mắt tới sự trấn định của Khai Tâm…
Trong đội ngũ, chỉ có một mình Khai Tâm chú ý tới điểm dừng của nhiệm vụ, xem ra, hắn có thể nổi danh ở thành Cô Tô cũng không chỉ dựa vào vận may mà thôi.
Có rất nhiều lời đồn về Lam Sam Quân Tử Kiếm, nhưng đến tận hôm qua, hắn ta mới chính thức nhận ra rằng thực lực của vị tiểu sư huynh phủ Mộ Dung này đã đạt tới mức khủng bố rồi, nếu không cũng sẽ không lần lượt khiến hai bang phái phải thất bại thảm hại như vậy.
Trong nhiệm vụ lần này, có Khai Tâm đi theo bảo vệ, hẳn là sẽ hoàn thành dễ dàng thôi.
Hạc Thập Nhất sờ vào cây cung gỗ cạnh hông, thở phào nhẹ một hơi.
Khai Tâm không chú ý tới vẻ mặt của Hạc Thập Nhất.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng kích động của mọi người, nhưng Khai Tâm càng bận tâm tới sự mất ổn định của nạn trộm cướp hơn, từ những tên cướp bình thường với cảnh giới Xuất Nhập đến mấy cao thủ chốn rừng xanh đã tới cảnh giới Huyền Diệu, thực lực của bọn chúng khác hẳn nhau. Sau một hồi nhíu mày ngẫm nghĩ, hắn vẫn quyết định không thông báo trước để mọi người nâng cao cảnh giác nữa.
Nhập gia tùy tục…
Nếu quá băn khoăn được mất thì còn có khả năng xảy ra tình trạng gì đó không dự đoán trước được, chẳng bằng cứ thuận theo tự nhiên!
Nghĩ kĩ điểm này, Khai Tâm dứt khoát vào trong xe ngựa rồi khoanh chân ngồi xuống.
Hắn vận hành chân khí, một luồng khí mờ ảo nhanh chóng xuất hiện xung quanh, theo nhịp thở thoang thoảng của Khai Tâm, khi thì chúng bay lên, khi thì hoàn toàn biến mất, sương trắng lượn lờ có thứ tự, khiến Khai Tâm như biến thành tiên nhân.
Năm người trong đội ngũ lập tức chú ý tới tình trạng luyện công kỳ lạ của Khai Tâm!
"Đây là…"
"Vận hành tâm pháp còn xuất hiện cả tình huống này nữa cơ à?"
"Hình như ta từng đọc cái này trên mạng rồi. Có một kẻ say mê tâm pháp, luyện đến cấp tám mươi mấy, một khi vận hành thì nội lực, sinh mệnh và sức lực đều sẽ khôi phục rất nhanh, nhưng hình như cũng không đáng chú ý như vậy." Quỷ Kiến Sầu chép miệng kể ra những gì mình biết.
Đương nhiên cậu ta không biết rằng, vì hiểu rõ tầm quan trọng của tâm pháp nên ngày nào Khai Tâm cũng dành thời gian để luyện tập, hơn nữa ngày hôm qua, hắn đã luyện tập bí kỹ Hắc Long Sát với những con Cự Lang sắp chết, sau khi nội lực bị tiêu hao khoảng 70, 80%, hắn lại lập tức vận chuyển tâm pháp để khôi phục, tâm pháp tăng tiến rất nhanh, đột phá được tầng thứ mười, bây giờ đã là 93.77 rồi, chắc chắn không bao lâu nữa, Toàn Chân tâm pháp sẽ đạt tới cảnh giới Tông Sư.
Đến lúc đó…
Tâm pháp sẽ tự động vận chuyển, mặc dù tốc độ khá chậm, nhưng khi chiến đấu với quy mô lớn, hiệu quả phục hồi từ từ của tâm pháp cảnh giới Tông Sư sẽ mang lại giá trị to lớn – không thua kém hiệu quả của việc uống thuốc liên tục.
Năm người xem một hồi lâu, một lần nữa hiểu được rằng Khai Tâm đã phải trả giá bằng mồ hôi và nỗ lực không ngừng nghỉ để trở thành cao thủ đệ nhất của thành Cô Tô.
Sau khi vận hành ba lượt, cả nội công và tâm pháp đều tăng lên không đáng là bao.
Mở hai mắt ra, Khai Tâm nhìn thấy Hạc Thập Nhất đang đứng trước mặt mình.
Hắn còn chưa mở miệng, Hạc Thập Nhất đã chủ động đề nghị: "Vừa rồi ta đã đi dò xét con đường phía trước, không bao lâu nữa chúng ta sẽ tới trạm dịch, nhưng đằng trước có một đám cao thủ… Khai Tâm, nghe nói phi đao của cậu cũng đã đến cảnh giới Tông Sư rồi, hay là chúng ta so tài xem ai giết nhiều hơn đi?" Giọng nói của hắn ta không có chút gì là khiêu khích, chỉ như một lời đề nghị của bằng hữu bình thường.
Khai Tâm gật đầu đồng ý không hề do dự.
Mặc dù khả năng sát thương và số lượng sát thương của Liễu Diệp Phi Đao kém hơn cung tên nhiều, nhưng Khai Tâm cũng muốn biết trình độ bắn cung của Hạc Thập Nhất đến đâu. Phải biết rằng, người thực sự hiểu biết về cung tiễn khác hoàn toàn với những người chỉ biết nhắm bắn.
Những người chỉ biết nhắm bắn, một khi bị áp sát, chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng người thực sự hiểu biết về cung tiễn lại đại diện cho kỹ xảo, độ chính xác, sát thương và chiến thuật! Cao thủ thực sự mà bắn cung, trong vòng trăm bước, không kẻ nào có thể sống được…
Nếu như Hạc Thập Nhất là người hiểu biết thực sự thì sẽ rất có ích cho đội ngũ, dù phải đối mặt với nhiều cao thủ cảnh giới Tạo Hóa nơi núi rừng thì Khai Tâm cũng tin chắc sẽ đối phó được.
Nếu là người chỉ biết nhắm bắn…
Khai Tâm nhảy xuống xe, bàn chân hơi bật lên, rời khỏi đội ngũ và cùng lao về phía trạm dịch ở đằng xa với Hạc Thập Nhất. Hai người đều chạy như bay, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã bỏ lại đoàn xe ở xa đằng sau, khinh công có thể nói là tương xứng.
"Lợi hại thật." Hạc Thập Nhất không khỏi lấy làm kinh hãi.
Phải biết rằng, trước mắt ông ta mới chỉ có hai môn võ công đạt tới cảnh giới Tông Sư, một là Tam Cung Hợp Thể, hai là Cung Thân – bộ pháp khinh công chuyên dùng cho người dùng cung tên. Hắn ta hao tốn gần một tháng để luyện tập chăm chỉ, cũng nhờ hai môn võ học tông sư này mà có được chút tiếng tăm trong thành Cô Tô.
Vốn định phủ đầu vị tiểu sư huynh này, không ngờ khinh công thuộc hàng sở trường của mình lại không thể áp chế được đối phương, hơn nữa có vẻ như tốc độ của đối phương còn nhanh hơn một chút, dáng vẻ cực kỳ thản nhiên và thành thạo.
Nhưng hắn ta không biết rằng, Khai Tâm cũng rất giật mình.
Lực sát thương của thuật bắn cung cảnh giới Tông Sư cao hơn phi đao, tốc độ nhanh hơn, độ chính xác tốt hơn, hơn nữa tầm bắn cũng hơn hẳn phi đao. Nói cách khác, nếu cảnh giới khinh công ngang nhau, thuật bắn tên có thể uy hiếp được phi đao, phi đao không thể ảnh hưởng tới người bắn cung là bao…
Nghĩ đến đây, Khai Tâm không khỏi cảm thấy toát mồ hôi hột.
Có cao thủ như thế này trong đội ngũ, hắn còn phải lo lắng điều gì nữa đây? Cho dù gặp phải cao thủ cảnh giới Tạo Hóa thì chỉ cần bay đi lượn lại vài vòng thôi cũng đủ để khiến đối thủ hao hết sức lực rồi!