Từ lúc bắt đầu ý thức được tính hướng của bản thân, tui đã tự rúc chính mình vào sừng trâu rồi.
Ban đầu tui còn có thể chờ mong khi nào mình sẽ gặp được cái gọi là tình yêu, gặp được cái gọi là cầm tay làm bạn.
Nhưng hiện tại ở trong cái giới này lâu rồi, đã thấy quá nhiều cảnh chia hợp và lừa dối, tui đã bóp tắt đốm lửa yếu ớt trên cây nến kia, mỗi ngày đều ám chỉ chính mình nên tận hưởng lạc thú trước mắt, sau đó sống cô độc quãng đời còn lại.
Chỉ có game mới có thể mãi mãi làm bạn với tui.
Tui cuộn người chợp mắt một lát, có chút phiền mà giơ tay tắt đèn phòng, nhìn màn hình máy tính còn sáng trên bàn, lại nhịn không được giật nhẹ khóe miệng.
Yến Thâm rời đi cũng quá không mang theo đầu óc, máy tính cũng muốn bỏ luôn à?
Tui chầm chậm bò dậy, tính toán giúp hắn đóng gói ngày mai nhờ người trả lại cho hắn.
Rốt cuộc những lời vừa rồi có chút quá đáng, tui không trông đợi hắn có thể vui vẻ gặp tui.
Thao, tui bị hắn bạch phiêu hai lần, tui còn chưa có tìm hắn đòi trả phí đâu, hắn còn muốn trở mặt với tui!
Ai cho hắn cái quyền đấy!
Tui lại tức.
Tui vừa tức giận vừa giúp hắn lưu lại văn kiện, miễn cho tới lúc trả máy thấy bị mất đồ, hắn lại uy hiếp tui bồi phí tổn thất.
Nhưng đúng lúc này, chỗ cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm chìa khóa cắm vào ổ khóa.
Tui theo bản năng mà cứng người lại, cánh tay nhoáng lên, hình nền máy tính lộ ra trước mắt.
Ai da, thế mà lại là một tiểu soái ca.
142.
Cũng không biết Yến Thâm kiếm được tấm hình ở đâu, cho dù cúi sát người vào để nhìn, tui vẫn nghi ngờ mắt mình bị cận thị.
Lúc chụp tấm hình này là bị run tay tới cỡ nào đây chứ…… chậc chậc.
Thật ra chỉ nhìn vào bóng dáng mơ hồ trong ảnh thì người này hẳn là một người mẫu.
Thời trang cũng không tệ lắm, có phong phạm năm đó của tui.
Tui lại cẩn thận bình phẩm.
Tui ngừng thở.
Cái đệt, này mọe nó chẳng phải là tui sao!
143.
Phía sau vang lên tiếng vang của bao nilon.
Tui vừa quay đầu, cùng Yến Thâm mắt đối mắt.
Tui: “……”
Yến Thâm nhưng thật ra không hỏi tui ngồi ở trước máy tính của hắn làm gì: “Sao lại ngồi dậy?”
Tui chỉ vào màn hình: “Anh chụp hình tôi?”
Hắn đặt bao nilon ở bên cạnh máy tính, có chút không được tự nhiên mà nghiêng mặt đi: “…… Ừ.”
“Lúc nào?”
“Lúc em đại học năm hai, trong đại hội thể thao.”
“…… Ờ, anh chụp xấu quá.”
“Anh cảm thấy rất đáng yêu.”
Thấy hắn thừa nhận, lại nhìn người đang nhe răng cười với vẻ mặt ngốc bạch ngọt ở trong màn hình kia, tui bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có chút ngứa.
Tui khụ một tiếng: “Hồi nãy thức dậy hơi khó chịu, người cũng hồ đồ không tỉnh táo, không phải cố ý nói những lời đó với anh.”
Yến Thâm một lần nữa bật đèn, cười cười: “Anh không để trong lòng đâu.”
Tui nhịn không được trợn trắng mắt.
Không để trong lòng? Lúc nãy ai nhìn không biết còn nghĩ rằng hắn bị tui làm tức muốn chết luôn ấy.
Ngửi được mùi hương, tui nhịn không được rướn đầu nhìn về phía bao nilon, chồm người lên bàn giương mắt nhìn hắn: “Mua cái gì đấy?”
Không phải tui cố ý giả vờ đáng yêu đâu, là tại miệng tui không nhịn được mà thôi.
Cũng giống như lúc này tui không điều khiển được nhịp tim hơi nhanh hơn bình thường của chính mình.
144.
Tui cho rằng Yến Thâm bị tui làm tức giận mà bỏ đi rồi.
Nhưng mà hắn không có, hắn chỉ là đi ra ngoài mua bữa tối cho tui.
Tui khổ bức mà ôm tô cháo, một bộ thâm cừu đại hận.
Yến Thâm có chút buồn cười mà nhìn tui: “Đừng buồn, anh bồi em cùng ăn cháo nhé.”
Nói cứ như tui thèm hắn bồi lắm ấy.
Sau khi ăn xong, hắn bỏ tô cháo vào túi: “Anh còn ít việc chưa làm xong, nếu em không buồn ngủ thì để anh cầm máy chơi game tới cho em?”
Tui nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ.
Yến Thâm trông có vẻ rất bận.
Tui nghĩ nghĩ: “Để tôi sửa sang lại số liệu đo đạc của ngày hôm qua vậy, anh bồi tôi ăn cháo, tôi bồi anh làm việc.”
Yến Thâm hơi ngẩn người, sau đó khóe miệng cong lên một độ cung nhợt nhạt, nói được.
145.
Bắt đầu từ hôm đấy, giữa tui và Yến Thâm như có được sự ăn ý với nhau.
Mỗi ngày hắn tới chở tui đến biệt thự, buổi tối ngẫu nhiên kết bạn đi dạo siêu thị, sau đó thì trở lại nhà tui.
Tui nấu cơm, hắn rửa chén.
Tui ném quần áo vào máy giặt, giặt xong hắn sẽ đem đồ ra ban công phơi nắng.
Tui tắm rửa xong sẽ bảo hắn vào tắm, khi đi ngang qua nhau, hắn sẽ cúi đầu cho tui một cái hôn.
Thậm chí, trong một góc tủ quần áo của tui đã có mấy bộ đồ không thuộc về tui.
Hai đứa ở chung vô cùng hòa bình, làm cho toàn bộ thế giới đều trông vô cùng hoà bình.
Đối với quan hệ giữa tui và hắn, bốn cô cậu bạn nhỏ trong nhóm tui rất là tò mò.
Nhưng nói thật thì, tui cũng không biết nên giải thích thế nào.
Chẳng lẽ phải trần trụi mà nói với đám tiểu quỷ mới tốt nghiệp này là hai đứa tui là pháo hữu sao?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng không giống là pháo hữu.
Từ sau cái hôm tui phát sốt rồi dỗi hắn một phen, mấy ngày nay tui với hắn cũng chưa từng lên giường.
Nên xem là gì đây? Từ pháo hữu chuyển thành bạn tốt? Còn là kiểu bạn tốt mỗi ngày cùng nhau ngủ trên một cái giường à?
Cẩn thận nghĩ lại, tui lớn như vậy rồi đây vẫn là đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người như vậy.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
146.
Tui trả chìa khóa biệt thự lại cho Yến Thâm.
Công tác đo lường cơ bản đã kết thúc, kế tiếp chính là ở văn phòng làm họa đồ.
Yến Thâm thế mà lại nói để chìa khóa ở chỗ tui là được, hắn còn giữ một chìa khác.
Hành động gì đây?
Tui không quá hiểu, chỉ xem như hắn đang ám chỉ tui sau này có khả năng phải sửa lại bản thảo nên nhét chuỗi chìa khóa kia vào một góc của tủ giày.
Nhưng ôm quan niệm lễ thượng vãng lai, tui đem thẻ phòng sơ cua nhà tui nhét vào túi hắn.
Sáng thứ sáu, Yến Thâm lái xe chở tui đến công ty thiết kế.
Tui đứng ở dưới lầu vẫy tay tạm biệt hắn, hắn lại bỗng nhiên móc ra bóp da, từ bên trong lấy hai trương mao gia gia đưa tới.
“Buổi chiều anh có buổi hội nghị, có lẽ sẽ kết thúc hơi muộn, em tan tầm rồi trực tiếp gọi xe về đi.”
Yến Thâm còn chưa nói lời nào, tui đã không thèm quay đầu lại mà nhấc chân đi rồi: “Ông chủ Yến, tôi không có nghèo như anh tưởng đâu.”
Huống chi, đêm nay tui cũng không về nhà.
Mấy người hỏi tui muốn đi đâu hả? Cuối tuần mà, tui đương nhiên là phải đi quán bar để lãng a!
147.
Vào mùng 1 của tháng 11 mỗi năm, tui luôn ở quán bar qua đêm.
Có đôi khi ngày hôm sau không phải cuối tuần, nhưng tui cũng sẽ lôi đả bất động mà xuất hiện ở vị trí cố định đó.
Qua đêm nay, tui sẽ 27, cách đại quan 30 gần thêm một bước.
Lúc đồng hồ chỉ hướng 6 giờ, tui từ trên chỗ ngồi đứng lên duỗi lưng.
Mấy đồng nghiệp thân quen tặng quà cho tui, tui vừa gỡ quà, vừa mở tài khoản WeChat.
Nhóm chat vừa lập đã rôm rả lên, là mấy em tiểu 0 thích chơi bời kia.
Bọn họ ở trong nhóm chat ồn ào thương lượng phải trang hoàng quán bar thế nào để cho tui một sự ngạc nhiên.
Tui giật nhẹ khóe miệng, thầm nghĩ nếu thật sự muốn cho tui ngạc nhiên thì cũng đừng kéo tui vào nhóm chứ.
Đám nhóc này bày ra kế hoạch rõ ràng như vậy, nhìn là biết đến lúc đó muốn tới tranh công với tui.
Tui cầm viên chocolate nhét vào miệng, đơn giản chải chuốt dung nhan một chút sau đó gọi xe tới quán bar.
Bình thường thì giờ này quán bar sẽ không có nhiều người tới, nhưng hôm nay mấy người quen toàn bộ đều xuất hiện ở đây.
Tui đứng ở cửa, nhìn mấy người ở bên trong vểnh mông ngồi trên ghế bận rộn trang trí, nhịn không được cong cong môi.
Tui nên biểu đạt lòng biết ơn thế nào đây?
Tui tiến lên, nhìn một hàng mông kia rồi vỗ cho mỗi đứa một cái.
148.
Tiểu mông vểnh số 1 không chút khách khí mà trợn mắt nhìn tui: “…… Đệt, là anh a Cố Thiên Tinh, tui còn tưởng là cái gã lưu manh tuần trước lại tới tìm chết chứ.”
Tui nhún nhún vai: “Tuần trước có người tới làm phiền em?”
Tui than thở, xúc cảm tốt thật, tui nhịn không được lại tiến lên xoa nhẹ hai cái.
Tiểu mông vểnh số 1 mặc kệ tui sờ mó, nghiêng mặt ném mị nhãn: “Đúng vậy, tuần trước tới tìm anh, kết quả anh lại không tới.”
Tiểu mông vểnh số 2 trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống, chồm người lên lưng tui: “Cố ca, sao tuần trước anh không tới? Tụi em còn đoán có phải anh tìm được bạn rồi không đấy.”
Tiểu mông vểnh số 1 cầm băng lụa màu xua đuổi cậu ta: “Đám tụi tôi ai mà tìm được bạn thì cũng không thể là Cố Thiên Tinh.”
Tìm bạn à……
Trong đầu tui hiện lên gương mặt Yến Thâm xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn tui ở trước công ty sáng nay.
Mang theo nụ cười mỉm, hai mắt hơi cong, bên trong như cất giấu chút ôn nhu.
Tui như bị điện giật, đột nhiên thu hồi bàn tay trên người tiểu mông vểnh.
Tiểu mông vểnh số 1 chớp chớp mắt: “Sờ đi, quần bó em mới mua đó, đẹp không?”
Tui: “…… Đẹp.”
Cậu ta nhe răng chui vào ngực tui cọ cọ: “Sinh nhật của anh mà, không phải em nên đặc biệt trang điểm chút sao?”
Tui hơi há mồm, mấy lời tán tỉnh dễ dàng buột miệng thốt ra trước kia đột nhiên nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ có thể giơ tay sờ sờ đầu của cậu ấy.
“Đêm nay thoải mái mà chơi, anh mời khách.”
149.
Tui nằm ngửa trên sô pha, trong miệng đều là hương vị hỗn tạp của kem bơ và rượu.
Bánh kem là do ông chủ quán bar đặt cho, là phúc lợi của hội viên lâu năm.
Làm ổ trong ngực tui vẫn là tiểu mông vểnh số 1, tên là Kiều Ngữ, gương mặt baby trông rất thanh thuần, nhưng bản thân thật ra lại lãng đến lợi hại, mấy lần khai phòng đều làm cho phòng bên cạnh tới gõ cửa.
Vào buổi tối sinh nhật mỗi năm, tui đều sẽ dẫn cậu ấy ra ngoài, giống như đây là thói quen đã được định ra từ năm đầu tiên cậu ấy tới quán bar.
Không ít người nói, nếu có một ngày tui thông báo tin mừng thì bạn trai của tui chắc chắn là Kiều Ngữ.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tui nhìn thiếu niên trong vòng tay tui không ngừng câu lấy thắt lưng mình, tui híp mắt lại rót cho chính mình ngụm rượu.
“Cố Thiên Tinh, anh lại già thêm một tuổi rồi!”
Tui vỗ một cái lên eo cậu ta: “Nam nhân 30 một cành hoa.”
Kiều Ngữ cười khanh khách: “Còn hoa? Hoa đều là phận bị hái nha.”
Không nói tới chuyện này thì thôi, nhắc tới rồi cả người tui đều khẩn trương, bỗng nhiên có chút chột dạ.
Cảm giác khẩn trương không những không biến mất mà càng thêm nặng nề, tui tính mượn rượu thả lỏng bản thân.
Nhưng có một bàn tay chắn lại ly rượu của tui, chắn lại trước khi nó và môi tui gặp nhau.
Cùng lúc đó, tui nghe thấy mấy người bên cạnh thổi tiếng huýt sáo, hô câu Yến ca.
150.
Tui cứng đờ mà xoay đầu.
Yến Thâm mặt vô biểu tình mà đứng ở sau sô pha, nhìn người đang dính trên người tui mấy lần, sau đó niết lấy cằm tui, nóng bỏng hôn lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng ồn ào vang lên hết đợt này tới đợt khác, độ ấm trên môi kích thích làm tui dựng tóc gáy, tay cũng run lên.
Tui không nhắm mắt, dư quang rõ ràng có thể thấy mấy người chung quanh đang hưng phấn nhìn chúng tui đánh ba, nhưng đó chỉ là dư quang mà thôi.
Không biết qua bao lâu, đến khi tui đầu váng mắt hoa rồi hắn mới thối lui.
Trong bối cảnh ồn ào, giọng nói của hắn gần như không thể nghe thấy.
Nhưng tui lại rõ ràng mà nghe được.
“Anh cho rằng lần này em sẽ về nhà…… Khi nào thì anh mới chờ tới ngày em chơi chán đây?”
Tui ngơ ngác mà nghe xong những lời này của hắn, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng hắn xoay người rời đi.
Ánh đèn đủ mọi màu sắc không ngừng đan xen mà chiếu lên người hắn, rõ ràng giúp cho dáng người của hắn càng thêm hấp dẫn, nhưng tui lại ngoài ý muốn mà nhận ra vẻ thất vọng và cô đơn.
Tui thấy có người đến gần hắn, cánh tay mảnh khảnh khoác lên tay hắn.
Tui nhìn người nọ khoác tay Yến Thâm, trái tim bỗng nhiên như bị ai đó bóp chặt.
Cảm giác này rất kỳ quái, tui không rõ.
Yến Thâm dừng lại bước chân, nhìn người tới, lại không chút do dự mà rút tay ra.
Tảng đá chèn trong lòng tui biến mất, tim tui đập càng nhanh.
Không biết có phải do uống rượu nhiều quá hay không mà tui nóng đầu, nhảy ra khỏi sô pha, lướt qua dòng người, giơ tay bắt lấy cổ tay hắn.
Rõ ràng uống nhiều rượu như vậy, yết hầu tui lại khô khốc, mấy lần muốn nói lại không phát ra tiếng.
Giống như tiếng tim đập của tui đã át đi tất cả các tạp âm khác.
Tui nhìn đôi mắt sáng tối không rõ của hắn, gian nan mà thốt lên lời: “…… Về, bây giờ về thôi.”