Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 33: 33: Nam Thần Nhà Ngươi Sao Lại Lười Biếng Như Vậy




Tuy mấy ngày nay Phó Cảnh Hồng vẫn luôn "Hôn mê", nhưng cũng thật kì diệu khi triều đình cư nhiên không rơi vào nội loạn, vào lúc này Thuần Vu Nhã cùng Quý Thiếu Viêm lại có công dụng rất lớn, hai người bọn họ trợ giúp Tạ Nguyên Gia tạm thời ổn định triều cục, khiến mỗi ngày của Tạ Nguyên Gia càng thêm nhàn nhã.
Ấn Gia lại một lần nhắc tới chuyện hòa thân giữa hai nước, lần này Tạ Nguyên Gia liền từ chối thẳng: "Đại Thành ta không có Công chúa nào đủ độ tuổi để hòa thân, thỉnh sứ thần chớ có nhắc lại chuyện này."
Vào lúc này, Ấn Gia vẫn cố tranh thủ một phen: "Nhưng Tiểu vương nghe nói, Hoàng Thượng còn có một thân muội (em gái ruột)."
"Tuổi của Thu Dương còn quá nhỏ, muội muội lại là người mà trẫm thương yêu nhất, trẫm không nỡ gả nàng đi xa." Tạ Nguyên Gia tận lực nhấn mạnh ba chữ "Thương yêu nhất", ý để gã biết khó mà lui, đừng có mặt dày mày dạn mà đòi hỏi nữa.
Ấn Gia đương nhiên không muốn cứ vậy mà lấp li3m cho qua, không có cớ hòa thân với Công chúa, bọn họ lấy lý do gì để phá vỡ hiệp ước? Nhưng Tạ Nguyên Gia lại không cho gã có cơ hội mở miệng, nói thẳng: "Hôm nay bãi triều ở đây, trẫm hơi mệt."
Y nâng tay lên, nói tiếp: "Việc ký hiệp ước giao lại cho người của Lễ Bộ phụ trách, phải chiêu đãi đoàn sứ thần cho tốt, nếu có dị nghị gì cứ đến tìm trẫm."
Được Lam Khấu đẩy ra khỏi Chính Dương Điện, tâm trạng của Tạ Nguyên Gia mới tốt hơn được một chút, y đã đồng ý với Thu Dương, nhất định sẽ không để nàng rơi vào kết thúc đó, nhất định sẽ theo chuyện này tới cùng.
Vài ngày sau, người của Lễ Bộ cuối cùng cũng soạn thảo xong nội dung của hiệp ước rồi đưa đến cho Tạ Nguyên Gia xem qua, Tạ Nguyên Gia nghiêm túc xem qua một lần, rồi đưa cho Quý Thiếu Viêm và Thuần Vu Nhã xem, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới để người của Lễ Bộ chuẩn bị thủ tục, chỉ mất ba ngày là đuổi cổ được Ấn Gia.
"Hy vọng lần này sau khi Điện hạ trở về, có thể nhớ kỹ nội dung của hiệp ước, chớ nên tư lợi bội ước." Tạ Nguyên Gia đứng ở ngoài cửa chính điện ý vị sâu xa nói với Ấn Gia sắp rời đi.
Ấn Gia cũng đồng dạng có hàm ý nói: "Tiểu vương nhất định ghi nhớ trong lòng, cũng hy vọng Hoàng Thượng có thể bảo trọng long thể."
Tạ Nguyên Gia cũng lười để ý đến gã, lệnh cho người của Lễ Bộ đưa người ra khỏi cung.

Y đương nhiên biết người này sau khi trở về chắc chắn sẽ họp bàn với Tạ Nguyên Kỳ để tìm kế sách mới, cho dù không có Thu Dương làm cái cớ, gã nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác để phá vỡ hiệp ước.
——————
"Vương gia, đám sứ thần đó đi rồi." Lăng Sương trở về Tê Hoàng Cung, hội báo tin tức cho Phó Cảnh Hồng.
Phó Cảnh Hồng nửa dựa bên mép giường, một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ suy yếu của một người đang trúng độc, hắn khẽ gật đầu: "Đã biết."

Con ngươi của Lăng Sương khẽ động, lại nói: "Có lẽ, sau khi Ấn Gia trở về, sẽ bàn bạc lại với tên nghịch tặc Tạ Nguyên Kỳ."
"Ồ." Phó Cảnh Hồng cười nhạt, "Dã tâm của Ngọc Hồ hiện giờ càng lúc càng lớn, nếu Bổn vương không thuận theo mong muốn của bọn chúng mà trúng độc, há chẳng phải lãng phí nỗi khổ tâm mà bọn chúng đã mất rất nhiều năm để tiến hành sao?"
Đôi mắt hồ ly của Lăng Sương xẹt qua một tia xảo trá, "Vương gia trí kế vô song, chỉ là thần không hiểu, tại sao người lại giả vờ trúng độc, đây cũng đâu phải biện pháp tốt nhất, đoán chừng đến bây giờ Ấn Gia cũng chưa biết rốt cuộc là ai đã hạ độc người."
"Không biết mới tốt." Phó Cảnh Hồng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị: "Ấn Gia chỉ cho rằng, trong triều còn có thế lực khác muốn chống đối ta, gã thì đúng lúc ngồi làm ngư ông đắc lợi."
"Chỉ tiếc lần này Hoàng Thượng không mắc câu của Ấn Gia, bằng không kế hoạch còn hoàn mỹ hơn nữa." Lăng Sương thở dài nói.
Phó Cảnh Hồng hơi lơ đễnh, "Không sao."
Tuy rằng lúc đầu, hắn quả thật tính để Nguyên Gia phối hợp cùng nhau diễn xướng vở kịch lớn này, nhưng hiện giờ hắn cũng đâu có thiệt, ngược lại còn kiếm được niềm vui ngoài ý muốn, cũng coi như là chuyện tốt.
Ít nhất hắn cũng biết, Hoàng Thượng thật sự không hề có một chút oán hận nào đối với hắn.
Mà Tạ Nguyên Gia lại hoàn toàn không hay biết những việc này, sau khi y đuổi đoàn người Ấn Gia ra khỏi kinh thành, trái tim mới buông lỏng, lại nghe thấy có người đến báo, nói Nhiếp Chính Vương đã tỉnh, vội vàng đi đến Tê Hoàng Cung.
"Hoàng thúc sao rồi?" Y vừa bước vào cửa liền nghiêm túc hỏi Phó Cảnh Hồng.
Phó Cảnh Hồng nửa nằm thoạt nhìn rất yếu ớt, hắn ho nhẹ hai tiếng, lắc đầu nói: "Thần không sao."
"Hoàng thúc phải tĩnh dưỡng cho tốt." Tạ Nguyên Gia quan tâm nói, "Đại sự trong triều còn cần ngươi chủ trì."
Phó Cảnh Hồng cười khổ một tiếng, không còn hăng hái như trước kia, "Thần hiện giờ bệnh nặng, e rằng không thể giúp Hoàng Thượng xử lý việc triều chính."
Vậy đâu có được, tấu sớ chất cao như núi, nam thần nhà ngươi không thể cứ bỏ mặc như vậy được!
Tạ Nguyên Gia bi thương nói: "Không sao hết, trẫm đâu phải hạng người vô lương tâm, Hoàng thúc bệnh như vậy làm sao đến Cần Chính Điện xử lý chính vụ được? Vậy đi, trẫm sai người đem tấu sớ chuyển đến đây, Hoàng thúc cứ ở bên mép giường xem, như vậy cũng giúp Hoàng thúc nhẹ nhàng được chút ít!"
Phó Cảnh Hồng: "......"

Thật là làm người cảm động.
Tạ Nguyên Gia thật sự sợ vai chính lúc này không chịu xử lý công vụ, nên biết mỗi ngày ở các nơi đều trình lên rất nhiều tấu sớ, y tuyệt đối không muốn xem, nhất định phải nhét lại vào trong tay của vai chính.
"Hoàng thúc cảm thấy thân thể sao rồi?" Tạ Nguyên Gia lại dò hỏi.
"Khá hơn nhiều rồi, chẳng qua không có khẩu vị ăn uống." Phó Cảnh Hồng lại khụ hai tiếng, sắc mặt có chút huyết sắc.
Mục Chiến đứng thủ bên cạnh không khỏi nhớ lại vừa nãy đã nhìn thấy Vương gia nhà mình ăn đến tám chén cơm, trong lòng ngũ vị tạp trần, đâu có giống dáng vẻ không ăn nổi cơm, cũng không hiểu sao Vương gia có thể nói dối không chớp mắt như thế.
Tạ Nguyên Gia vừa nghe xong, tất cả những lời hay ý đẹp khuyên giải an ủi tự động tuôn trào, "Hoàng thúc phải bảo trọng thân thể, không có khẩu vị cũng phải ăn một chút, muốn ăn cái gì, trẫm cho Ngự Thiện Phòng đi chuẩn bị."
Phó Cảnh Hồng gật đầu, lại dặn dò nói: "Chân của Hoàng Thượng còn chưa khỏi hẳn, cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Trẫm hiểu rồi."
Tạ Nguyên Gia cùng Phó Cảnh Hồng ngươi tới ta đi, nhìn cứ như một đôi quân thần vô cùng hoà thuận, Phó Cảnh Hồng âm thầm sờ tay Tạ Nguyên Gia, lại ho khan vài tiếng: "Mấy ngày nay Hoàng Thượng gầy đi rất nhiều."
Đây hoàn toàn là lời nói tào lao, mấy ngày nay Tạ Nguyên Gia ăn rất ngon, rõ ràng là nuôi đến châu tròn ngọc sáng.
"Hoàng thúc cũng hao gầy rồi." Tạ Nguyên Gia và hắn cứ như hai con buôn đang tiếp thị, đều thổi phòng đối phương tiều tụy rồi.
Phó Cảnh Hồng hoàn toàn lờ đi, chỉ lo dùng vuốt niết thịt trên bàn tay nhỏ trong tay mình, Nguyên Gia trông mềm yếu dịu dàng, tay thì ra cũng mềm mại y như vậy, không mỏng manh không xương như mấy cô nương, cũng không đầy vết chai sần như những nam tử khác, vừa vặn đủ dùng.
Tạ Nguyên Gia không nhận ra mình bị người ta ăn đậu hủ, còn tự tay nhận lấy cái chén trong tay cung nữ bên cạnh, đút Phó Cảnh Hồng uống thuốc.

Y xuất thân là người chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân chuyên nghiệp, đối với việc trấn an người bệnh rất thành thạo, vừa trò chuyện vừa vô thức đút hết thuốc cho Phó Cảnh Hồng.
"Hoàng thúc nếu ngại thuốc đắng, trẫm ở đây có chút mứt hoa quả." Tạ Gia tri kỷ từ trong ngực móc ra một bọc giấy nhỏ, mở ra bên trong là hạnh tiễn (mứt tắc) vàng óng ánh, trông chua ngọt rất ngon miệng.

Phó Cảnh Hồng hơi kinh ngạc khi thấy trên người y lại có thứ này, há miệng để Tạ Nguyên Gia đút một quả, "Hoàng Thượng thích ăn thứ này ư?"
"Cũng không hẳn là thích ăn." Tạ Nguyên Gia giải thích nói, "Chẳng qua Thu Dương thích thôi."
"Trưởng công chúa?" Phó Cảnh Hồng hơi cau mày, trước giờ hắn chưa từng thấy Nguyên Gia thân thiết với Trưởng công chúa đến thế, sao hắn chỉ mới nằm có mấy ngày, vậy mà có một số việc đã thay đổi?
Bởi vì y cường thế không cho Thu Dương đi hòa thân, nên tiểu cô nương đáng yêu thiện lương sinh lòng cảm kích, tự mình xuống bếp làm một ít đồ ăn vặt mang tới, tuy trong lời nói không thể hiện rõ, nhưng ý lại rất rõ ràng, trong lòng nàng luôn biết ơn Tạ Nguyên Gia.
Hơn nữa, tiểu cô nương cũng không hiểu tại sao, tựa như đã xem Tạ Nguyên Gia như huynh trưởng, rảnh rỗi liền thích tới ngồi chơi một chút, miệng lúc nào cũng gọi Hoàng huynh ngọt xớt.
Tạ Nguyên Gia cũng thấy rất vui, y nghĩ nếu mình có hai đứa em gái, một đứa sẽ giống Hoàng Hậu hoạt bát minh diễm, một đứa thì giống Thu Dương thanh nhã điềm tĩnh, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.

Cho nên, dù y không thích ăn mứt hoa quả, nhưng vẫn nhận lấy mang theo bên người, có đôi khi sẽ lấy ra một hai viên để nếm thử.
"Trẫm không gả Thu Dương đi xa, Hoàng thúc sẽ không trách trẫm không hiểu chuyện chứ?" Trong lòng Tạ Nguyên Gia có chút lo lắng, y sợ trong lòng vai chính đã có tính toán.
Phó Cảnh Hồng nhìn ra sự lo lắng ẩn giấu trong mắt y, khóe môi hơi cong lên: "Thần sao lại trách Hoàng Thượng được? Trưởng công chúa là thân muội của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng che chở cho nàng cũng là lẽ thường tình."
Vai chính tự nhiên trở nên thân thiện quá......
Tạ Nguyên Gia cảm thấy xúc động, mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp nhau, ánh mắt của đối phương khi nhìn mình rõ ràng chỉ mang theo sự khinh miệt khinh thường cùng không thân thiện, không ngờ chỉ mới hơn nửa năm, bọn họ cư nhiên có thể thân mật ở chung một chỗ trò chuyện, tuy rằng vẫn có lòng riêng, nhưng chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc giương cung bạt kiếm.

Mục Chiến ở bên cạnh nghẹn đến mức muốn nổ tung, hắn sắp nhận không ra Vương gia nhà mình nữa rồi.

Trách không được Lăng Sương luôn nói, một người nam nhân nếu đã quyết tâm lừa gạt người mình thích, thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng được, trơ mắt nhìn Hoàng Thượng bị sự nhu tình [1] của Vương gia vây quanh tấn công tứ phía, thật không biết hắn còn có thể chịu đựng nổi nữa không?
[1] – Nhu tình: tình cảm dịu dàng.
Bị Vương gia nhà mình nhìn trúng, tin chắc rằng cuộc sống sau này sẽ không yên ổn, dẫu sao lòng dạ của Vương gia cũng khiến người người khiếp sợ.
Mục Chiến âm thầm gật đầu, quả nhiên Lăng Sương đã thấu rõ.

"Hoàng thúc phải mau khỏe lên." Tạ Nguyên Gia lẳng lặng mà nhìn Phó Cảnh Hồng, đôi mắt hắc bạch phân minh tràn ngập sự nhu hòa.
Phó Cảnh Hồng nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng, đột nhiên rất muốn lập tức kéo người vào trong ngực hung hăng mà dày vò, nhưng hắn phải nhịn xuống, "Được, thần nhất định mau chóng bồi dưỡng thật tốt."
Tạ Nguyên Gia gật đầu, lại nói: "Vậy trẫm lập tức đem tấu sớ dời qua đây có được không?" Nhân cơ hội này dùng tốc độ nhanh nhất ném củ khoai lang phỏng tay này đi, mình thật quá thông minh.
Hai ngày nay y xem tấu sớ đến đau đầu, dù cho có Thuần Vu Nhã ở bên cạnh giúp đỡ cũng không thể giúp y dễ thở hơn, tóc rụng nhiều lắm rồi, cái đầu sắp hói đến nơi rồi, cái nồi này nhất định phải úp lên đầu của vai chính.
Chỉ trong một giây trên khuôn mặt của Phó Cảnh Hồng đã hiện lên biểu tình dữ tợn, sau đó rất nhanh đã đ è xuống, "Hoàng Thượng tín nhiệm thần như thế, thần thật sự không có gì báo đáp." Bốn chữ cuối cùng quả thực nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Nguyên Gia làm bộ nghe không hiểu lời hắn nói, "Không cần Hoàng thúc hồi báo, trẫm đương nhiên là thật lòng thật dạ muốn Hoàng thúc được tốt."
"Trên thế gian này người tài năng như Hoàng thúc thật hiếm có khó tìm, trẫm khâm phục không thôi, những tấu sớ đó chỉ có nhân tài kiệt xuất như Hoàng thúc mới có thể xử lý, còn đối với hạng người có tư chất bình thường như trẫm, thì chỉ có khả năng hết đường xoay xở."
Tạ Nguyên Gia am hiểu nhất là nghệ thuật dỗ người, mới nói có mấy câu liền dụ Phó Cảnh Hồng đến vui vẻ.
"Hoàng Thượng thật sự cảm thấy thần tốt đến vậy ư?" Hắn ý vị thâm trường hỏi ngược lại.
Tạ Nguyên Gia không hề thắc mắc, gật đầu không ngừng: "Hoàng thúc dĩ nhiên tốt rồi, không chỉ có vậy, trẫm cảm thấy tất cả những thứ tốt nhất trên thiên hạ này, đều nên thuộc về Hoàng thúc."
Cho nên, ngươi mau mau xử lý đống tấu chương đó đi, cứu vớt ta khỏi dầu sôi lửa bỏng.
"Ừm, đúng thế......" Phó Cảnh Hồng nhếch môi cười, trong mắt đầy vẻ thâm trầm [2].
[2] – thâm trầm: ý tứ kín đáo khó lường.
Mục Chiến:......
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn?: Nghe nói có rất nhiều người đều không chấp nhận cuộc hôn nhân này, xin hỏi Vương gia cảm thấy thế nào khi có nhiều người ném đá mình như vậy?
Phó Cảnh Hồng: Không thấy gì hết, dù có gào thét lớn tiếng phản đối đi chăng nữa, Nguyên Gia cũng nằm trong tay ta thôi? Các nàng chỉ có thể khóc lóc mà đi chuẩn bị của hồi môn, rất tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.