Luận Phương Pháp Tu Dưỡng Của Người Công Cụ

Chương 15



Lâm Kỳ chán ghét Đỗ Thừa Ảnh sao? Vấn đề này hệ thống cũng đã hỏi qua với Lâm Kỳ, chính bản thân Lâm Kỳ cũng từng tự hỏi.
Đáp án là, không chán ghét.
Trong đời sống hiện thực Lâm Kỳ vẫn luôn cô đơn một mình một người, y không có bằng hữu, không giao tiếp với người khác, đây đều là ưu thế để y trở thành một điều phối viên, nhưng y dường như đã quên một điều, chưa từng có được với không muốn có được là hoàn toàn khác nhau.
Thân là một trong số rất ít người hỗn hợp, Lâm Kỳ kỳ thật cũng từng muốn kết giao bằng hữu, chỉ là không có điều kiện để làm việc này, sau khi tiến vào tiểu thế giới, y căn bản không hề xem ‘ nhân vật ’ ở tiểu thế giới là đồng loại, đương nhiên cũng sẽ không dùng cảm xúc thật của mình.
Dần dà kìm nén nhu cầu đối với tình cảm của chính mình, dẫn đến Lâm Kỳ lầm tưởng rằng bản thân là một người lãnh khốc.
Kỳ thật... Y thật sự rất khát vọng có một bằng hữu, nếu Đỗ Thừa Ảnh xuất hiện ở bên cạnh y trong hiện thực, có thể làm tình nhân hay không không biết, nhưng nhất định sẽ là bằng hữu.
Chỉ là Đỗ Thừa Ảnh và y trước sau đều không phải người cùng một thế giới, thời điểm bắt đầu nảy sinh tình cảm dễ dàng, vậy tới thời điểm nên thu hồi, cũng đơn giản như vậy sao?
Lâm Kỳ không thể, thật sự không thể, đối với y hay Đỗ Thừa Ảnh đều chú định là một kết thúc bi kịch.
Vào lúc Lâm Kỳ trầm mặc không nói, buồn rầu suy tư, Đỗ Thừa Ảnh vẫn luôn bất động thanh sắc quan sát y, thấy biểu tình Lâm Kỳ dần trở lên kiên định, khi đang muốn mở miệng, hắn vội vươn tay bưng kín miệng Lâm Kỳ, thấp giọng nói, “ Được rồi, ta không muốn biết đáp án.”
Lâm Kỳ thật vất vả mới gom đủ dũng khí cuối cùng lại bị động tác nho nhỏ này của Đỗ Thừa Ảnh chọc thủng.
Đêm đã khuya, Đỗ Thừa Ảnh yên lặng ngồi ngay ngắn ở bên bàn, Lâm Kỳ nằm trên giường tre, sườn mặt đối diện vách tường, đầu óc choáng váng khó có thể đi vào giấc ngủ, mọi suy nghĩ tràn ngập trong đầu giống một cuộn chỉ rối tung.
Lý trí cùng bàng quan biến mất, cảm giác mãnh liệt xâm nhập cùng thân phận điều phối viên bị xé rách, bất kể đi về bên trái hay bên phải, đều như đi vào ngõ cụt.
Y và Đỗ Thừa Ảnh bây giờ tựa như cùng tồn tại trong một gian phòng nho nhỏ, kỳ thật giữa cả hai vẫn có một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua.
Hệ thống trong thời gian quảng cáo quay trở về đi dạo một vòng, thấy tròng mắt Lâm Kỳ thẳng tắp, rất nhanh liền xuất hồn, một bên cảm thán đầu năm nay điều phối viên ngốc bạch ngọt thật đúng là rất hiếm, vừa nhìn đã biết đây chính là chưa trải qua đòn hiểm của nhiệm vụ.
“ Cậu rốt cuộc rối rắm cái gì?” Hệ thống bất đắc dĩ nói, “ Tôi ngay từ đầu đã nói cho cậu phương pháp, dùng tình cảm cảm hóa không phải xong việc rồi sao, độ hắc hoá trăm phần trăm chỉ có một biện pháp duy nhất, cái khác cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, chờ nhiệm vụ thất bại đăng xuất khỏi thế giới đi.”
Lâm Kỳ cắn môi, “ Cái kia không gọi là dùng tình ái cảm hóa, phải gọi là lừa gạt.”
Hệ thống cười lạnh một tiếng, “ Cậu cho rằng Đỗ Thừa Ảnh không lừa cậu sao?”
Lâm Kỳ: “Ta biết hắn gạt ta.”
Rốt cuộc cũng không phải ngốc tử, Đỗ Thừa Ảnh nhất định có điều giấu giếm y, nhưng Đỗ Thừa Ảnh chưa từng chân chính thương tổn y, hơn nữa chỉ cần tưởng tượng đến việc Đỗ Thừa Ảnh bởi vì y mà hắc hoá thành ma, tâm tình liền trở lên phức tạp, hắn vốn có thể thành thần...
Hệ thống chưa thấy qua người hỗn hợp nào ngu như vậy, thật đúng là coi trọng tiểu thế giới thật sự, “ Tôi kêu cậu dùng trái tim cảm thụ tiểu thế giới, chứ không phải biến thành người của tiểu thế giới, liên minh gần đây có trò chơi zombie rất nổi tiếng chơi qua chưa? Khi chơi thời điểm trải nghiệm người chơi càng nhập vai thì càng kích thích, đuổi theo cương thi đánh vào não chúng là thú vị nhất, nhưng khi trò chơi đóng lại, không phải là nên đi làm thì đi làm, nên sinh hoạt thì sinh hoạt hay sao, cậu chẳng lẽ còn sẽ nhớ thương đám zombie bị cậu đập vỡ đầu chảy máu trong game hay sao? Đừng ngây thơ như vậy, ngươi gien liền không điểm hữu dụng sao?”
Lâm Kỳ trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói, “Ta chưa từng chơi trò chơi kia.”
Hệ thống: “...”
Lâm Kỳ: “Chơi hay không?”
Hệ thống: “... Chơi hay, tôi có tài khoản, cho cậu mượn dùng nhé?”
Lâm Kỳ: “Chờ trở về rồi nói sau.”
Hệ thống: “...” Rốt cuộc có thể suy nghĩ cẩn thận hay không a vị đại ca này.
Coi như là một hồi trải nghiệm trò chơi hoàn mỹ trăm phần trăm, sau khi trò chơi chấm dứt. Lâm Kỳ quay đầu, dư quang nhìn về phía Đỗ Thừa Ảnh ngồi một mình bên bàn, “Sư huynh, đừng ngồi đó nữa, lại đây cùng nhau nghỉ ngơi đi.”
Thủy Kỳ Lân khổng lồ ngăn cách giữa hai người, Đỗ Thừa Ảnh vẫn ngồi im bất động, “Không cần, ta ngồi đây được rồi.”
Lâm Kỳ ngồi thẳng dậy, một tay nhẹ cào giường tre, cúi đầu nhìn hoa văn da lông trên đó, nhẹ giọng nói, “Ngươi có thể nghe theo ta không?”
Đỗ Thừa Ảnh lông mi khẽ rung, quay mặt qua nhìn về phía Lâm Kỳ.
Đêm yên tĩnh, trong phòng rất tối, ánh trăng trắng sữa xuyên qua cửa sổ len lỏi vào, chỉ thấy một bóng người mơ hồ trong đêm, phảng phất như một giấc mộng.
Đỗ Thừa Ảnh khắc chế cảm xúc kích động, lẳng lặng ngắm nhìn Lâm Kỳ trong đêm đen, ánh mắt hắn nóng bỏng tựa như muốn đem Lâm Kỳ lạnh lùng hòa tan, Lâm Kỳ nâng mắt lên, trong bóng đêm chuẩn xác bắt được ánh mắt Đỗ Thừa Ảnh, y không tránh là một sự khích lệ lớn đối với Đỗ Thừa Ảnh.
Đỗ Thừa Ảnh đứng lên, Thủy Kỳ Lân đang nhắm mắt nằm bò ra cũng đứng lên tự giác tránh đi.
Lâm Kỳ càng thêm mà khẳng định suy đoán của mình, chờ Đỗ Thừa Ảnh đứng bên cạnh giường tre nói, “Vô Hạ, ngươi đi ra ngoài đi, ta có vài lời muốn nói cùng chủ nhân của ngươi.”
Thủy Kỳ Lân cứng người, cái đuôi vì sợ hãi kéo thành một đường thẳng tắp, Đỗ Thừa Ảnh thấy ánh mắt Lâm Kỳ thản nhiên, trong lòng hắn biết đây không phải là thử, mà là đã nhận định, cũng không hề giấu giếm, nhàn nhạt nói, “Đi ra ngoài canh.”
Thủy Kỳ Lân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ba bước cũng làm hai mà nhảy ra ngoài.
“Ngồi đi.” Lâm Kỳ dịch vào bên trong, lưu lại một chút không gian trên chiếc giường tre vốn không hề rộng rãi, sau khi Đỗ Thừa Ảnh ngồi xuống hai người liền dính sát vào nhau, hắn không có mở miệng, an tĩnh chờ đợi Lâm Kỳ chất vấn.
Lâm Kỳ cuộn hai chân lên, hai tay ôm trước ngực, đây là một tư thế cho y dũng khí, y nhẹ giọng nói, “Đỗ Thừa Ảnh, ta muốn biết một số chuyện, ngươi có thể đừng gạt ta được không?”
“Đương nhiên.” Đỗ Thừa Ảnh ôn nhu nói, bọn họ ngồi thật sự rất gần, kề sát, không khí hô hấp đều có lẫn hương vị của nhau, Đỗ Thừa Ảnh cúi đầu, nhịn không được đem chóp mũi tới gần bóng lưng Lâm Kỳ, hắn biết bản thân như vậy sẽ có vẻ cấp bách mà nan kham, giống như một tên đăng đồ tử ti tiện, nhưng sợi dây căng thẳng trong lòng cũng sẽ nhịn không được muốn thả lỏng một chút, dù chỉ là trong chốc lát.
Lâm Kỳ hít một hơi thật sâu, đây là chút chân thành cuối cùng của y trong ‘ trò chơi ’ này, y không thể lại đắm chìm trong nó mãi được nữa, y quyết định giao cho Đỗ Thừa Ảnh quyền lựa chọn.
“ Trên thang tu hành, ngươi là cố tình tới tìm ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Thủy Kỳ Lân kỳ thật sớm đã nhận ngươi là chủ phải không?”
“Đúng vậy.”
“Ma tu tập kích ta... Cùng ngươi có quan hệ hay không?”
Giọng Đỗ Thừa Ảnh hơi ngập ngừng.
Hai vấn đề trước hắn đều đáp rất nhanh, tới vấn đề này, lại là một khoảng im lặng dài dằng dặc, tim Lâm Kỳ thình thịch nhảy, thậm chí vành tai đều tựa hồ chấn động theo.
“Ngươi hoài nghi.” Đỗ Thừa Ảnh rốt cuộc đã mở miệng, thanh âm hòa hoãn, “Là ta cố ý bảo hắn công kích ngươi?”
Lâm Kỳ không có phủ nhận, chỉ nói, “Ta hy vọng sư huynh có thể thành thật trả lời ta.”
Lại là một hồi im lặng kéo dài, lâu đến mức Lâm Kỳ cảm thấy không khí ở chóp mũi đều trở nên loãng dần, sau đó y phát hiện kia đều không phải là ảo giác, ý thức bị áp chế rời khỏi đại não, choáng váng đánh úp lại, Lâm Kỳ ngất đi, thứ cuối cùng xẹt qua chính là đôi lông mày lạnh lùng của Đỗ Thừa Ảnh.
Đỗ Thừa Ảnh tiếp được Lâm Kỳ đang rũ xuống, miệng vết thương sau khi kéo ra truyền đến đau đớn nhè nhẹ, hao tổn tâm cơ để giành được một tia hảo cảm của người này, thoái nhượng hèn mọn đến bụi bặm, vô dụng, đều không được, tâm sư huynh hắn cứng rắn như đá, giọt nước sẽ không thể xuyên qua nó.
Hơi dùng chút lực bế người trong lòng ngực lên, Đỗ Thừa Ảnh xoay người, một chân đá văng cửa ra, ngoài cửa Thủy Kỳ Lân đứng lên, ngoái đầu nhìn lại cẩn thận nhìn về phía hắn.
Đỗ Thừa Ảnh hơi giơ tay, lực lượng phủ bụi ở một sừng phóng thích, ngọn lửa đen nhánh bắt đầu thiêu đốt tràn qua tấm lưng cường tráng như sông biển, sau một lát, Thủy Kỳ Lân thành niên toàn thân đen nhánh giương nanh múa vuốt tại chỗ dùng sức đạp một chân, hơi thở tử vong tùy theo đó lan tràn ra.
Theo sau lực lượng thu hồi, ký ức của Thủy Kỳ Lân cũng đã hoàn toàn trở lại, chủ nhân nó mang theo nó xông vào biển địa ngục đỏ tươi, biển địa ngục chảy ngược nhân gian, đem thế gian châm thành một mảnh đen nhánh, từ trong luân hồi leo lên, nhưng hết thảy lại như cũ chạy về hướng tuyệt cảnh cùng số mệnh hắc ám.
“Chủ nhân.” Thủy Kỳ Lân thành niên thanh âm hồn hậu, như Phạn âm từ bi, cúi đầu quy phục.
Đỗ Thừa Ảnh cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Kỳ ngủ yên trong lồng ngực, biểu tình đau thương, hắn đã dùng hết thảy che dấu chính mình, cánh tay nắm bả vai Lâm Kỳ hơi dùng sức, miệng vết thương trên người rạn nứt, mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, “Vô Hạ, y đặt tên cho ngươi là Vô Hạ.”
Thủy Kỳ Lân trầm mặc không nói.
“Vô Hạ...” Đỗ Thừa Ảnh ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, trong tiếng cười có chút cuồng loan, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, “Y tình nguyện tin tưởng một con thú như ngươi cũng không muốn tin ta một phân.”
Thủy Kỳ Lân trầm giọng nói, “Chủ nhân, trở về Ma Vực đi.”
“ Trở về Ma Vực?” Đỗ Thừa Ảnh rũ mắt, biểu tình hoàn toàn lạnh nhạt, “Ta chưa từng đi qua, nói gì tới hai chữ ‘ trở về ’?”
Thiên hạ to lớn, hắn vẫn không có nơi để sống yên ổn.
Ma tu muốn để hắn làm chủ, mượn tay hắn thống trị thế gian, người tu chân lại muốn hắn cứu thế, tiêu trừ Ma Vực, hắn giống như chỉ có hai lựa chọn này, chưa bao giờ là tự hắn định đoạt, không bằng...không bằng... khí huyết trong ngực cuồn cuộn, có cái gì đó dường như muốn từ ngực phá kén mà ra.
Thủy Kỳ Lân bất an nhìn về phía đôi mắt phiếm hồng của Đỗ Thừa Ảnh, đây là dấu hiệu nhập ma.
Hai mắt phiếm hồng khi nhìn về hướng khuôn mặt an tĩnh trắng nõn trong lồng ngực, rốt cuộc vẫn kìm nén, Đỗ Thừa Ảnh cười khổ một tiếng, thấp giọng dùng thanh âm ôn nhu không thể tưởng tượng nói, “Sư huynh, ngươi có thể dùng tất cả mọi cách tổn thương ta, nhưng ta... sẽ không thương tổn ngươi dù chỉ là một chút.”
Lâm Kỳ phiêu bạt thật lâu trong ý thức nặng nề, như thể về lại khay nuôi cấy, ẩm ướt lại ấm áp, có một loại cảm giác an toàn kỳ dị, dòng nước nhu hòa bao vây y, giống với vòng tay của mẫu thân nhẹ nhàng đẩy y tiến về phía trước, một chút ánh sáng ở nơi tận cùng bóng tối đón lấy y.
Lâm Kỳ chậm rãi mở mắt, cảm giác mềm mại dưới thân truyền đến cùng phong cách trang trí trên đỉnh đầu đủ để y biết y đang ở nơi nào.
Đây là động phủ của y.
Lâm Kỳ đột nhiên ngồi bật dậy, không giống cảm giác tĩnh mịch trước đó, bên tai có tiếng gió, có thanh âm lá cây va vào nhau, cũng có tiếng chim kêu, thanh âm hỗn độn hợp thành thế gian an bình này.
Lâm Kỳ ngốc lăng trong chốc lát, trong đầu trống rỗng, sau một lúc lâu mới đứng dậy, chạy ra ngoài nhanh như gió.
Ánh nắng xuyên thấu qua cây cối cao to chiếu xuống nhân gian, ấm áp lại yên bình.
Lâm Kỳ mờ mịt nhìn chung quanh, phảng phất như đột nhiên bước vào một thế giới khác: “Đỗ Thừa Ảnh đâu...”
Hệ thống lạnh nhạt nói: “Đi rồi.”
Đi rồi?
Lâm Kỳ ngạc nhiên, đôi môi khẽ nhếch, trong đầu vang lên tiếng ù ù, dưới chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi sụp xuống trên mặt đất, tâm loạn như ma nói, “Ma tu kia... không phải hắn phái tới?”
Hệ thống trước sau như một trả lời, “ Cậu nói xem?”
Lâm Kỳ hoàn toàn luống cuống, y nghĩ đến biểu tình lãnh đạm của Đỗ Thừa Ảnh trước khi mất đi ý thức, không biết phải làm sao nói, “Làm sao bây giờ?”
Hệ thống, “Cái gì mà làm sao bây giờ?”
Lâm Kỳ có chút muốn khóc, “Ta... Có phải đã khiến hắn tức giận bỏ đi không?”
Hệ thống bình tĩnh nói, “Không có việc gì, hắn sẽ trở về.”
Lâm Kỳ không muốn như vậy, lần trước y chất vấn Đỗ Thừa Ảnh về việc của Bão Thúc chân nhân, Đỗ Thừa Ảnh không chạy, hơn nữa thái độ so với lần này hoàn toàn bất đồng, y có cảm giác mãnh liệt rằng, lần này y thật sự khiến Đỗ Thừa Ảnh tổn thương.
Hệ thống lãnh khốc nói, “Thế thì sao? Độ hảo cảm trăm phần trăm, cậu có thể muốn gì thì làm nấy với hắn, kể cả khiến hắn bị tổn thương thì thế nào, hắn vẫn sẽ quay trở về.”
Ngữ khí khi nhắc đến Đỗ Thừa Ảnh của hệ thống giống hệt khi nó nói về trò chơi cương thi.
“Ta sẽ nghĩ đến,” Lâm Kỳ chớp chớp mắt, nước mắt từ lông mi y rơi xuống, nhỏ giọng nói, “Ta sẽ nghĩ khi hắn nằm trên mặt đất lạnh có hay không.”
Y lấy một chút tin tưởng cuối cùng đánh cược, nếu ma tu kia không phải do Đỗ Thừa Ảnh phái tới, nếu Đỗ Thừa Ảnh thật sự không tính kế y, y liền nguyện ý đánh trận đánh đã chú định rằng là bi kịch này.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, ‘bụp’ một tiếng ở Lâm Kỳ trước mặt triển khai, bình tĩnh nói, “Xem tư liệu kia không?”
Lâm Kỳ: “...”
Hệ thống, “Hảo, sớm đã hỏi cậu có học hay không, nhanh chóng học đi, còn sớm, vẫn kịp.”
______
Mặc dù không ai care nhưng vẫn muốn nói rằng dạo này còn editor đang nghiện HSR nên tầm 2-3 tháng gì đấy mới có chap nhé:b


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.