Sau một lúc trầm mặc, Đỗ Thừa Ảnh lại khôi phục biểu tình như thường, rốt cuộc Lâm Kỳ vẫn còn sống sờ sờ ngồi trước mặt hắn, so với kết quả xấu nhất vẫn tốt hơn.
Đỗ Thừa Ảnh đánh lên tinh thần nói, “Ta mang sư đệ lên núi đi dạo một chút?”.
Lâm Kỳ cự tuyệt, “Sư huynh thương thế của ngươi còn chưa khỏi, vẫn là nghỉ ngơi trước đi, hiện tại tạm thời không vội.”.
Đỗ Thừa Ảnh kiên trì nói, “Một chút tiểu thương không đáng ngại.”.
Lâm Kỳ cũng rất kiên trì, “Sư huynh nghỉ ngơi đi,” vỗ vỗ giường nệm bên người nói, “ Cái giường này cực mềm, sư huynh có muốn thử một chút không?”.
Đỗ Thừa Ảnh đương nhiên biết giường đệm cực mềm, nhân ngư bên bờ biển ngày đêm thả lưới bắt mây, mất ba năm để dệt "Đám mây hoàng hôn" trên đời cũng chỉ có duy nhất một cái.
“Không cần,” Đỗ Thừa Ảnh quyết đoán lui một bước, “ Động phủ của ta cách động phủ sư đệ không xa, sư đệ lên núi bái sư cũng mệt rồi, ta cũng không quấy rầy nữa.”
Lâm Kỳ khách khí nói lời tạm biệt với Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh uyển chuyển từ chối sự hỗ trợ của Lâm Kỳ, khi rời đi sắc mặt đều trở lên xám xịt, Lâm Kỳ nhìn theo bóng dáng hắn, trên mặt đều là hoang mang.
Hệ thống, “ Tôi phải nói cho cậu, độ hắc hoá của Đỗ Thừa Ảnh vẫn là trăm phần trăm.”.
Lâm Kỳ không để ý tới hệ thống, dù sao hệ thống nói đến nói đi vẫn là bộ dáng kia.
Hệ thống chậm rì rì nói, “ Trước kia tôi có một tên điều phối viên đóng nhân vật phản diện, tại tiểu thế giới nâng hảo cảm cùng độ hắc hoá của nam chủ lên 100%, sau đó đâm nam chủ, cậu đoán xem sau đó phát sinh chuyện gì.”.
Lâm Kỳ lỗ tai run run, thử nói, “Nam chủ đâm lại sao?”.
Hệ thống, “Không sai, đâm lại, đâm thật sự sâu, mỗi đêm đều đâm bảy tám lần, đâm đến điều phối kia không còn nữa.”.
Lâm Kỳ đã sớm nghe nói nhiệm vụ của bộ phận nhân vật phản diện không phải là việc có thể cho con người đảm nhận, trong lòng đối với người điều phối này rất kính sợ, nhưng sau khi nghĩ lại lại cảm thấy không thích hợp, “Mỗi đêm đều đâm bảy tám lần còn chưa có chết sao?”.
“Đã chết,” hệ thống bình tĩnh nói, “Lúc hắn chết phi thường hạnh phúc.”
Lâm Kỳ, “...” Y hoài nghi hệ thống đang làm màu vàng*, hơn nữa còn muốn báo cáo.
*Phát tán nội dung kiêu dâm:v
Hệ thống không khách khí nói, “ Tôi là hệ thống chuyên nghiệp, điều phối viên các cậu đều tự xưng là người ngoài cuộc bình tĩnh, cảm thấy hướng đi của tiểu thế giới đều nắm trong lòng bàn tay, cho dù là nam chủ ở trong mắt các cậu bất quá cũng là một cái npc, ngạo mạn lại vô tri, chưa bao giờ chịu cảm nhận bằng cảm xúc thật của chính mình, đây cũng là nguyên nhân căn bản dẫn đến thất bại của các cậu!”.
Hệ thống một phen lời lẽ chính đáng tuyên truyền giác ngộ, Lâm Kỳ đều bị nói đến sắp hôn mê, thật cẩn thận nói, “Ngươi nói có điểm đạo lý, nhưng có thể hay không đừng dùng tiếng vang.”.
Âm giọng thấp lại thêm tiếng vang, Lâm Kỳ phảng phất như nghe được từ trên trời truyền đến thanh âm, cảm thấy y sắp thăng thiên.
Hệ thống khôi phục bình thường, khụ một tiếng, nói, “ Tư liệu tôi đưa cậu đều là trải qua thực nghiệm cùng thực tiễn song trọng kiểm chứng, cậu tốt nhất nghiêm túc nghiêm túc mà tiếp thu.”.
Lâm Kỳ trầm mặc trong chốc lát, nói, “Ta đây...đi xem?”.
Hệ thống, Ha ha ha, rốt cuộc cũng bị lừa rồi, sớm thông suốt sớm hoàn thành nhiệm vụ, kỳ nghỉ của nó cũng có thể tới sớm một chút.
Lâm Kỳ miễn cưỡng mở ra một quyển "Lên thiên đường cùng người cùng giới", bởi vì trên tư liệu có hai chữ ‘ thiên đường ’, tốt xấu gì nhìn qua cùng chính đạo có một chút liên hệ.
Sau hai phút, Lâm Kỳ yên lặng mà khép lại.
Hệ thống, “Có cảm tưởng gì không?”.
Lâm Kỳ, “Không đau sao?”.
Hệ thống, “Không biết nha, hay là cậu thử xem?”.
Lâm Kỳ, “...”.
Lâm Kỳ cảm thấy vẫn là nên lựa chọn tiếp thu những gì hệ thống nói, hệ thống nói không sai, y không đủ nhập tâm, làm nhiệm vụ quá mức khô khan cứng nhắc, đó đều là khuyết điểm của y.
Bảng nhiệm vụ như cũ một mảnh màu xám, tựa hồ như ứng theo lời hệ thống, không còn nút nhiệm vụ cứng nhắc nữa, chỉ có một mục tiêu cuối cùng - khiến Đỗ Thừa Ảnh trở về chính đạo thành thần.
Hệ thống lại hỏi y một vấn đề cuối, “ Cậu thật sự hiểu Đỗ Thừa Ảnh sao?”.
Lâm Kỳ nằm trên chiếc giường mềm mại như mây, nhớ lại những lúc ở cùng Đỗ Thừa Ảnh, ấn tượng cơ hồ đều là nhiệm vụ tiết điểm, nhiệm vụ của y chỉ là bảo vệ Đỗ Thừa Ảnh khỏi thương tổn, đưa cho hắn trang bị, không bao gồm làm bằng hữu, trừ bỏ nhiệm vụ, y sẽ không làm việc dư thừa.
Chỉ là giá trị hảo cảm của Đỗ Thừa Ảnh đối với y không ngờ lại cao như vậy, Lâm Kỳ có điểm ngượng ngùng, giống như y lừa gạt tình cảm Đỗ Thừa Ảnh.
Lâm Kỳ chưa từng có ý nghĩ sẽ dùng tình cảm thật ở tiểu thế giới, trước khi được đi thực nghiệm lão sư đã dặn dò y không nên coi tiểu thế giới là thật.
Y không có đem Đỗ Thừa Ảnh trở thành một npc, cũng không có giống hệ thống nói ngạo mạn, chỉ là y trước sau nhớ kỹ, vô luận người ở tiểu thế giới thoạt nhìn có máu có thịt, cũng trước sau so với bọn họ đều bất đồng.
Bảo trì tuyệt đối thanh tỉnh, đây là quy tắc sinh tồn tiêu chuẩn của một điều phối viên.
Nghe có vẻ thực tế, cũng thực tàn nhẫn.
Nếu Đỗ Thừa Ảnh biết y là người từ bên ngoài tới làm nhiệm vụ, không thuộc về cùng một thế giới với hắn, vẫn sẽ coi y là bạn tốt sao?.
Có lẽ sẽ giống người bình thường, một câu cũng lười nói với y đi.
Người bình thường.
Người hỗn hợp.
Nhân vật của tiểu thế giới.
Một tầng lại một tầng quan hệ phức tạp làm Lâm Kỳ đau đầu nhắm mắt lại, giơ tay che mặt chính mình.
Hệ thống thực tri kỷ mà cho Lâm Kỳ không gian yên tĩnh để suy nghĩ.
Lâm Kỳ nằm ở trên giường, ngửi mùi hương an tĩnh của tam tâm liên, bỗng nhiên ngồi dậy, “Ta đi xem hắn.”.
Hệ thống, “Làm nhiệm vụ?”.
Lâm Kỳ, “Đi tìm hiểu hắn.”.
Nếu làm việc dựa theo nhận thức vốn có của mình là một sai lầm, không bằng thử một con đường khác.
Lâm Kỳ đi ra khỏi động phủ, bên ngoài ánh nắng ấm áp xuyên qua rừng rậm chiếu xuống, đỉnh núi của Tán Nguyệt chân nhân vĩnh viễn yên tĩnh hài hòa như vậy, giống như nơi thế ngoại đào nguyên[1] của tu chân giới, mỗi một chiếc lá đều chậm rì rì mà rơi xuống, nhẹ nhàng quay về với vòng tay của đất.
Tán cây tuyết tùng cao vút giống như cây dù lớn khổng lồ, kim ngân lấp lánh, một mình hắn đứng cô độc, trường bào đón gió, trong thiên địa tựa hồ cũng chỉ dư lại vừa đúng một người, bóng lưng thẳng thắn thon dài để lộ ra vẻ tịch liêu.
Lâm Kỳ đứng yên ở xa xa, lần đầu có chút không dám tới gần Đỗ Thừa Ảnh.
Đỗ Thừa Ảnh tựa hồ nhận ra tầm mắt phía sau, lặng im quay đầu, ánh mắt lạnh băng khi chạm vào khuôn mặt Lâm Kỳ nháy mắt hòa tan, “Sư đệ.”.
“Đỗ sư huynh sao còn không nằm xuống?,” Lâm Kỳ tiến lên, từ trong rừng rậm đi ra, cây tuyết tùng này là cây cổ thụ xưa nhất trên núi Tán Nguyệt chân nhân, chiếm cứ toàn bộ vách đá kéo dài cả ngọn núi, Lâm Kỳ không ít lần cùng Đỗ Thừa Ảnh ở dưới tán cây tuyết tùng uống rượu luận đạo, y nhẹ nhàng chạm vào thân cây, tầm mắt chuyển qua bụng Đỗ Thừa Ảnh, thắt lưng bên hông phiêu phiêu, mơ hồ tản ra mùi máu tươi, “Còn bị thương.”.
Đỗ Thừa Ảnh không biết có phải ảo giác của chính mình hay không, hắn cảm thấy Lâm Kỳ giống như cách hắn ‘ gần ’ hơn một chút, thứ cảm giác xa cách tựa hồ phai nhạt đi đôi chút, hắn ôn thanh nói, “Ta lo lắng Bão Thúc chân nhân không muốn thiện bãi cam hưu[2], sẽ tìm đến ngươi gây phiền toái.”.
Lâm Kỳ hơi hơi nhíu mày, “Kỳ thật... Sư huynh thật sự không cần quá lo lắng vì ta.”.
Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt cứng lại trong chớp mắt, “ Ta mang ngươi lên núi cho nên ta tự nhiên phải phụ trách đến cùng.”.
Lâm Kỳ trầm mặc không nói, ánh nắng đem bóng hai người chồng lên nhau, nương tựa vào nhau trùng trùng điệp điệp, hai người trầm mặc không nói, chỉ có tiếng gió cùng tiếng hít thở của Đỗ Thừa Ảnh quanh quẩn bốn phía.
Lòng bàn tay của Lâm Kỳ chậm rãi cuộn lại trên thân cây tuyết tùng thô ráp, tin tức mà Đỗ Thừa Ảnh và y nhận được căn bản không giống nhau, cho nên mới có độ hảo cảm với y là trăm phần trăm, nếu Đỗ Thừa Ảnh biết y vì Đỗ Thừa Ảnh chắn những thương tổn đó, đưa những trang bị đó đều chỉ là vì làm nhiệm vụ thì sao?.
Y không hiểu Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh làm sao có thể thật sự hiểu y?.
Nói không chừng sau khi Đỗ Thừa Ảnh thật sự hiểu y, độ hảo cảm liền giảm xuống, đại khái cũng sẽ không bởi vì y chết mà hắc hóa đi?.
Lâm Kỳ chần chờ một chút, quyết định tiết lộ chân tướng đầu tiên trước, y ngửa đầu cùng Đỗ Thừa Ảnh bốn mắt nhìn nhau, thành khẩn nói, “Kỳ thật phụ thân ta từ lúc ta lên núi liền liên hệ cùng Tiêu Mạc sư huynh từ sớm, tư chất ta không đủ, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn này đó đi cửa bên vào Nguyệt Lộ sơn, cho nên sư huynh không cần phụ trách ta.”.
Đỗ Thừa Ảnh thân thế thê thảm hoàn toàn dựa vào chính mình gây dựng lên sự nghiệp, hẳn là rất khinh thường loại người đi cửa bên như hắn.
“Ta biết,” Đỗ Thừa Ảnh mặt mày ôn nhu, biểu tình ôn hòa nói, “Sư đệ không cần nhụt chí, về sau ta sẽ cùng ngươi tu luyện, sẽ không khiến ngươi kém hơn so với bất luận kẻ nào.” Trong giọng nói thậm chí còn mang theo thương tiếc nhàn nhạt.
Lâm Kỳ chưa từ bỏ ý định nói, “Kỳ thật ta tư chất tầm thường, không ngờ trên con đường lớn trèo lên rất xa, bất quá chỉ là có tên tuổi ở Nguyệt Lộ Sơn để làm rạng danh gia tộc thôi.”.
Nghe Lâm Kỳ nói xong, biểu tình của Đỗ Thừa Ảnh càng thương cảm, Lâm Kỳ đối với đại đạo trường sinh kỳ thật căn bản không có hứng thú, lại bị gia tộc bức bách, bất đắc dĩ mới cuốn vào nơi cá lớn nuốt cá bé như Tu Chân giới, “Sư đệ, ngươi chịu khổ rồi.”.
Lâm Kỳ, “...” A, Đỗ Thừa Ảnh thật sự giống với hệ thống không thể câu thông được, y rốt cuộc phải nói như thế nào mới có thể khiến Đỗ Thừa Ảnh minh bạch y không phải cái gì mà người đặc biệt tốt đây?.
Đỗ Thừa Ảnh thấy Lâm Kỳ thần sắc buồn rầu, nhẹ giọng nói, “Sư đệ có phải hay không lo lắng khảo hạch vào núi?”.
Đúng rồi, khảo hạch vào núi!.
Bởi vì cốt truyện có bước ngoặt lớn, nhiệm vụ tiết điểm lại một lần nữa biến thành màu xám, Lâm Kỳ thiếu chút nữa đã quên còn có một chuyện lớn như vậy.
Nguyệt Lộ sơn cứ 50 năm khai sơn thu nhận môn đồ một lần, tân đệ tử vào núi sau một tháng sẽ bị kéo ra ngoài núi khảo hạch, khảo hạch chính là ở trong bí cảnh thí luyện, không thông qua đều bị đào thải, cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm trong khảo hạch dẫn đến bỏ mạng không chừng.
Đối với nam chủ Đỗ Thừa Ảnh đây chỉ tương đương với một cái phó bản nhỏ, trong một tháng Đỗ Thừa Ảnh vào núi bởi vì không có linh lực vẫn luôn bị mọi người khinh nhục nhạo báng, đều cho rằng Đỗ Thừa Ảnh sẽ chết lúc thí luyện.
Đỗ Thừa Ảnh thân là nam chủ, đương nhiên là ở thí luyện vả mặt mọi người, thức tỉnh linh lực không nói, còn ở trong bí cảnh thu nhận cho chính mình linh thú đầu tiên, đương lúc hắn cưỡi linh thú tắm máu từ bí cảnh trở lại, rút đi vết sẹo lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ kiệt ngạo lạnh băng, ở trước mặt mọi người có thể nói cực kỳ nổi bật.
Vai trò của Lâm Kỳ là thành lập một đội cùng Đỗ Thừa Ảnh, sau đó đánh bậy đánh bạ mang theo Đỗ Thừa Ảnh ngã vào một cái hạng động dưới vực sâu, khiến cho Đỗ Thừa Ảnh cùng linh thú kết duyên, bùng nổ linh lực, cuối cùng thời điểm Đỗ Thừa Ảnh từ bí cảnh trở ra, Lâm Kỳ treo sau đuôi linh thú như một cái trang sức.
Nhưng hiện tại... Đỗ Thừa Ảnh lên núi trước, vậy nên sẽ không tham gia thí luyện cùng Lâm Kỳ.
Nhớ tới ánh mắt âm lãnh khi rời đi của Bão Thúc chân nhân, cùng câu nói ‘ chờ xem ’ khi y chạm đất, Lâm Kỳ không có hào quang của nam chủ, y cũng vô cùng hợp lý mà hoài nghi bản thân sẽ chết rất khó coi trong bí cảnh.
Đầu Lâm Kỳ lập tức có chút choáng váng, sắc mặt hơi trắng bệch, so Đỗ Thừa Ảnh đang bị thương còn muốn khó coi hơn.
“Đừng lo lắng,” Đỗ Thừa Ảnh vội vàng nói, thấy bộ dáng Lâm Kỳ tựa hồ lung lay sắp đổ, hắn thăm dò duỗi tay ôm bả vai Lâm Kỳ, thấp giọng nói, “Ta sẽ giúp sư đệ.”.
“Giúp ta?” Lâm Kỳ hoảng hốt nói.
Đỗ Thừa Ảnh ‘ ừm ’ một tiếng, khóe môi hơi câu, “Chúng ta dùng chút thủ đoạn đi cửa bên là được.”.
Lâm Kỳ, “...” Y hiện tại có chút tin tưởng việc hệ thống khẳng định rằng nam chủ hắc hoá...
________
[1]Thế ngoại đào nguyên: nơi tách biệt với thế sự ở đó dân sống yên lành hạnh phúc.
[2]Thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyện bỏ qua ý chỉ mọi người tình nguyệt chấm dứt tranh cãi không khiến tình hình kéo dài nữa.
Đôi lời của editor: hm mình đang định sẽ làm thêm bộ boss xuyên thành tiểu khả ái(phần còn lại) tại thấy bộ đó cũng ok mà bỏ dở thì tiếc🥺 không biết có nhà nào làm chưa nếu có rồi thì thôi vậy.