Từ Tử Du như xem phim truyền hình mà lướt lướt qua cuộc đời người thanh niên, nói thật lòng, y cảm thấy khá ức chế đối với cách hành xử của y, đối với gã người yêu bạc bẽo lại còn ngoại tình kia, cách giải quyết tốt nhất là lôi gã ra đập một trận cho sướng tay, rồi sau đó phủi mông dứt tình vứt gã ra sau gáy đi!
Chỉ là một cái tra nam thôi mà, hà tất phải vì gã mà nhảy sông…… Xem đến đoạn ký ức này, Từ Tử Du hận không thể túm cổ nguyên chủ trở về, hung hăng quật y mấy nhát.
Cóc hai chân khó tìm, đàn ông ba chân chẳng phải có đầy ra đấy? Nói đâu xa, vị tướng quân đã cứu mạng y trong ký ức kia cũng là một nam nhân tuyệt hảo vô cùng.
“Nếu ngươi đã ra đi rồi, kiếp nhân sinh này hay để ta giúp ngươi sống nốt đi!” Trong lòng làu bàu vừa dứt câu, Từ Tử Du ngay lập tức cảm thấy một cỗ oán khí thoát ly khỏi lồng ngực.
Hẳn là sau khi chết, người thanh niên này đã nhận ra được hành động của bản thân ngu xuẩn cỡ nào, nên sau khi nghe được lời hứa hẹn từ miệng Từ Tử Du, phần oán niệm cuối cùng còn lưu lại cũng được siêu thoát.
Sờ sờ trán mình, nhận thấy nhiệt độ đã giảm đi rõ rệt, Từ Tử Du chậm rãi mở mắt ra, một lần nữa đánh giá quang cảnh xung quanh mình.
Y đang nằm trong một căn lều trại không lớn, đỉnh lều còn mang một sắc màu xám xịt khiến cho con người ta cảm thấy bí bức chật chội. Ngoài chiếc giường bằng ván gỗ mà y đang nằm trên, cách đó không xa còn có một khung giường đơn bạc khác.
Trên người y chỉ đắp một chiếc chăn mỏng manh, cũng may hiện tại tiết trời còn chưa trở lạnh, bằng không phải ngủ lại đây một đêm, với y mà nói thực chẳng khác nào một trận cực hình. Từ Tử Du thân thể khỏe mạnh, cũng không ngại giá rét, vậy nhưng không hiểu sao, cứ mỗi khi đi ngủ, thân nhiệt y lại cứ tụt giảm không phanh, rất dễ nhiễm lạnh.
Xác nhận được bản thân đang ở một doanh trại quân y, Từ Tử Du lúc này mới bình tâm trở lại, một lần nữa lục lọi, sắp xếp lại mớ ký ức rối như tơ vò trong đầu mình.
Ngô…… Chiến tranh với ngoại tộc, nam tử được phép yêu nhau, Bình Tây Đại tướng quân Tề Vũ Hiên……
Chờ chút!!!
Advertisement
Bình Tây Đại tướng quân Tề Vũ Hiên??!!
Từ Tử Du trợn tròn hai mắt! Chẳng lẽ nơi này là……?
Sau một hồi thẫn thờ thật lâu, Từ Tử Du mới chợt giật mình bừng tỉnh, hồi phục tinh thần, ban đầu y những tưởng mình đã xuyên đến một thời đại hư cấu ngẫu nhiên nào đó, nhưng khi lục lại đống ký ức trong đầu, y chợt nhận ra một bóng hình quen thuộc ― Bình Tây Đại tướng quân Tề Vũ Hiên!
Thiên hạ đệ nhất nam phụ từ cuốn tiểu thuyết tra công tiện thụ y đọc tối qua, người nam nhân mà y thương yêu nhất!
Nói như vậy, có lẽ nào y đã thực sự xuyên vào cuốn tiểu thuyết kia ư?
Cố gắng ngẫm lại nội dung truyện, thật may y mới đọc nó buổi tối hôm qua, bằng không với cái thể loại truyện tra công tiện thụ này, lại còn dám xuống bút giết chết nam phụ y thích nhất, y khẳng định cho dù sức tàn lực kiệt cũng phải đem tất tần tật những gì đã đọc tống hết ra khỏi đầu……
Nếu đúng là như vậy thì, ngẫm lại tình tiết truyện, tại thời điểm tên tiểu tiện thụ đảm nhiệm chức vụ tiểu tư[1] của Tề Vũ Hiên, hình như cũng đã có đề cập tới lần Tướng quân cứu mạng một vị quân y sĩ, sau đó mới nhiễm phải phong hàn, tên tiểu tiện thụ cũng vì bưng đến cho hắn một chén thuốc giải cảm nên mới có thể khiến tâm hồn bé bỏng của hắn rung động chun chút.
Không được!
Từ Tử Du đang nằm trên giường đột nhiên ngồi bật dậy! Nhất thời đầu óc quay cuồng đến suýt chút nữa thì ngã ngửa.
Y cắn răng cắn lợi lắc đầu nguầy nguậy, hòng thanh tỉnh bản thân, y tuyệt đối không thể để cái tên tiểu tiện thụ kia cướp đi thiện cảm của Tề Vũ Hiên, một người nam nhân tốt như vậy, bị tống vào tay tên tiểu tiện thụ đó quả thực là vô cùng lãng phí, chi bằng nhường lại cho y đi, để y hết lòng yêu thương chiều chuộng người nam nhân này đi!
Nếu y nhớ không nhầm, mới tối hôm qua khi y vẫn còn đang thề thốt ở trong lòng, lảm nhảm cái gì mà muốn có một cơ hội được sủng ái nam nhân kia…… Hẳn rằng, chính Ông Trời cũng không nỡ nhìn một người nam nhân tốt đến nhường vậy bị người chà đạp, nên mới đem y xuyên thư, giúp y cùng Tề Vũ Hiên se duyên kết phận!!!
Trước kia, người này chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, Từ Tử Du dù thích hắn cỡ nào cũng không có khả năng đem lòng yêu một nhân vật hư cấu. Nhưng giờ hiện thực đã đổi thay, lúc này y đã thực sự xuyên vào trong truyện, Tề Vũ Hiên không chỉ còn là một nhân vật phụ với số phận bi thảm nữa, hắn giờ là một sinh mệnh thật sự, có máu có thịt đàng hoàng. Từ Tử Du đã nhìn trúng hắn, lẽ đương nhiên cũng không thể để hắn đi theo quỹ đạo cũ rồi vương vào cái kết cục đáng thương kia.
Tâm động không bằng hành động!
Từ Tử Du một khi đã có mục tiêu rõ ràng thì sẽ ngay lập tức ra tay, việc đầu tiên y phải làm chính là tách Tề Vũ Hiên và tên tiểu tiện thụ ra xa xa nhau chút đỉnh. Muốn chiếm được tình cảm của Tề Vũ Hiên sao? Cũng phải xem có được ta cho phép hay không!
Dựng người đứng dậy khỏi giường, y ngó ngoáy ngọ nguậy thân thể, nguyên bản Từ Tử Du của thế giới này không chỉ có tính cách mong manh yếu đuối, đến cơ thể cũng nhu nhược, khiến Từ Tử Du phiền muội vô cùng.
Gắng sức vận động qua lại, y dựng quyết tâm phải đem bản thân mình đi huấn luyện thể chất mỗi ngày, cái loại thân thể này, đừng nói là áp đảo được Tề Vũ Hiên, chỉ sống được thêm hai mươi năm nữa thôi cũng là cả một vấn đề rồi. Y là y muốn cùng Tiểu Hiên Hiên sống đến bạch đầu giai lão[2] kia, y tuyệt đối sẽ không chấp nhận cái khả năng giữa đường đứt gách, khiến Tiểu Hiên Hiên phải thủ tiết thờ chồng[3] gì gì đó đâu!
Sau khi vất vả đi lại vài vòng trong lều cho đến khi đầu óc bớt choáng váng, Từ Tử Du vội vội vàng vàng chạy sang dược phòng.
Ở thế giới hiện đại, Từ Tử Du theo học ngành Trung Y, hoàn toàn không xa lạ với các loại thảo dược khám chữa bệnh cổ truyền. Y lựa lựa vài món trong tráp đựng dược liệu, nhanh chóng chọn ra nguyên liệu nấu canh giải cảm.
“Từ Tử Du, sao ngươi đã vội dậy rồi?” Lưu đại phu lúc này vào dược phòng lấy thuốc, nhìn thấy Từ Tử Du, lão kinh ngạc đến ngẩn người.
“A? Lưu đại phu, ta đã ổn hơn nhiều rồi.” Từ Tử Du nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tuấn mỹ giờ không còn sót lại một tia âm trầm nào.
Lưu đại phu ngỡ ngàng nhìn Từ Tử Du, rõ ràng mới sáng nay y còn đang tuyệt vọng đến mức nhảy sông tự tử, thật mà chỉ sau một trận sốt cao tỉnh lại, nhanh như vậy mà đã…… hồi phục rồi đi?
Ách…… Chẳng lẽ lão nên khâm phục khẩu phục khả năng phục hồi của các vị thanh niên trai tráng sao?
Thế mới nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, từ trước tới nay Từ Tử Du vốn kín bưng như hũ nút, ngày thường ít nói kiệm lời, nhưng Lưu đại phu sống tới ngần này tuổi đời, có cái gì là chưa từng thấy qua? Biểu hiện khác thường của Từ Tử Du hai ngày trước sớm đã lọt vào mắt lão. Trên phương diện tình cảm, Lưu đại phu tự thấy bản thân có chút bất lực, tuy lão cũng đã tìm y khuyên nhủ đôi lời, nhưng lúc ấy Từ Tử Du đã hoàn toàn đắm mình trong đau thương, những lời khuyên của lão căn bản không lọt được vào tai y.
Lưu đại phu vốn có thiện cảm với tiểu tử hướng nội luôn mang dáng vẻ thẹn thùng này, lão còn dự định tìm cơ hội tìm y để tán gẫu đôi chút, nhân tiện khuyên răn y thêm một lần, nào ngờ, cơ hội còn chưa đến, Từ Tử Du đã nhảy sông tuyệt mệnh, ruồng bỏ chính bản thân mình……
Advertisement
“Ngươi……” Lưu đại phu muốn nói lại thôi, do do dự dự không biết nên mở lời như thế nào mới phải. Lão vẫn có tâm muốn dìu dắt Từ Tử Du, nhưng lại không khỏi lo lắng sẽ chạm phải vết thương lòng còn chưa kịp khép của y.
“Lưu đại phu, người an tâm, ta dẫu sao cũng đã trải qua một lần tử nạn, đã hết nghĩ quẩn rồi.” Nhận ra sự quan tâm trong ánh mắt Lưu đại phu, Từ Tử Du cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng cất tiếng.
Lưu đại phu lúc này mới thở ra một hơi, vỗ vỗ bả vai Từ Tử Du, “Tử Du a, ngươi nghĩ được thông suốt như vậy là tốt rồi. Ngươi tuổi đời còn trẻ, nói không chừng chỉ ngay ngày mai liền sẽ gặp được tấm tri kỷ của mình.”
“Ân.” Từ Tử Du ôn nhu đáp, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở rộ một nụ cười rực rỡ, lúc này đã là hoàng hôn, chút ánh dương le lói còn sót lại rơi xuống khuôn mặt y, phản chiếu lại một vầng sáng óng ả sắc bạc.
Trong chớp mắt, Lưu đại phu có chút ngẩn người, vội vã lấy lại tinh thần, lão không kiềm nổi lòng mà cảm thán, đúng thật là, làm chuyện xằng bậy nga, Tử Du lớn lên xinh đẹp nhường này, cũng không biết kẻ nào có mắt như mù, ngu xuẩn mà vứt bỏ y.