Đợi cho đến khi Từ Tử Du đã khuất bóng, Trần Dịch Tri hẵng đang trốn trong một góc mới ló mặt ra, nhìn Từ đại phu chật vật khổ sở “thất tha thất thiểu” rời khỏi doanh trướng, trong mắt hắn ngập tràn lo âu. Hắn chỉ bắt gặp thân ảnh Từ Tử Du lúc y rời đi, cũng không nhìn thấy y dừng lại nói chuyện cùng thị vệ canh cửa, bởi vậy, hắn một mực nhận định rằng Từ đại phu đã bị Tướng quân đùa bỡn, rồi lại bị kẻ này đuổi ra khỏi doanh trướng.
Nỗi chán ghét tên Tề Tướng quân tàn bạo kia càng thêm dâng trào trong tâm khảm, nhưng Trần Dịch Tri nhìn xuống đôi tay gầy gò của bản thân, chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
Hắn dù có muốn vì Từ đại phu đứng lên bênh vực kẻ yếu, lại vẫn không ảo tưởng bản thân có cái bản lĩnh gì để có thể giải quyết được Tướng quân, vậy nên ngoại trừ ở trong lòng thầm lặng cầu nguyện cho Từ đại phu, cầu mong Tướng quân buông tha y, hắn cũng không có khả năng làm được nhiều hơn nữa.
“Quả thực bách vô nhất dụng thị thư sinh[1] sao…… ” Trần Dịch Tri lặng lẽ cúi đầu, nhìn cái bóng ngược loang lổ trên mặt đất, tâm can bất giác tưởng nhớ người nọ.
Từ Tử Du dùng tốc độ nhanh nhất chạy về doanh trướng của bản thân, không kịp để ý đến Lưu đại phu đã bị y đánh thức, mải mê lục tìm một bộ quần áo mới.
Lặng lẽ bĩu môi, loại sinh hoạt thiếu riêng từ này, y thực chịu hết nổi rồi, nếu y có thể chuyển luôn vào doanh trướng của Tiểu Hiên Hiên thì tốt biết bao. ( ﹃)
Kẹp bộ quần áo dưới nách, y lôi ra phần thuốc cao giải nhiệt đã được sửa soạn cẩn thận từ mấy ngày trước. Lần hoan ái vừa xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, hấp tấp vội vã, y chỉ kịp lấy dầu thắp dùng thay chất bôi trơn.
Sau khi làm xong, y cũng chỉ kịp xem qua một chút, cũng không biết do y bôi trơn quá tốt, hay vẫn là được xuân dược hỗ trợ, lại hoặc là…… Tiểu Hiên Hiên thiên phú dị bẩm, thân thể ẩn giấu bảo huyệt cực phẩm!!! [ Mắt của Từ mỹ nhân quả thực đều biến thành hạt điều…… ]
Lau lau dòng nước miếng nhỏ giọt, Từ Tử Du cẩn thận cuốn thuốc cao vào trong quần áo, túm thật chặt lớp áo khoác trên người, vội vội vàng vàng quay trở về doanh trướng tướng quân.
Trước khi bước vào trong doanh trướng, y tống cổ thị vệ đi đun nước ấm, y thực sự không yên tâm bỏ mặc Tiểu Hiên Hiên nằm một mình trong doanh trướng quá lâu.
Dẫu biết tình tiết thịt mỡ giữa tiểu tiện thụ cùng Tề Vũ Hiên đã bị y biến thành mây khói, bất quá xét về độ chấp nhất của kịch bản gia, y vẫn thực lo lắng không biết liệu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không……
Đi vòng qua bình phong, cho đến nhìn thấy Tề Vũ Hiên vẫn đang yên tĩnh ngủ say, Từ Tử Du mới dám buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm, y thừa dịp nước ấm còn chưa được mang đến nhanh chóng thay đồ, sau đó thu dọn lại một chút những mảnh vụn quần áo rơi đầy dưới đất.
Đương nhiên, y sẽ không vứt bỏ những “vật chứng” này, vạn nhất ngày mai Tiểu Hiên Hiên muốn xử lý y, y còn phải trông cậy vào mấy thứ đồ vật này để cứu mạng mình đâu……
Chờ đến thời điểm thị vệ đem nước ấm trở về, đập vào mắt chính là cảnh tượng Tề Tướng quân an ổn ngủ ở trên giường, cùng với Từ đại phu ân cần canh gác ở bên.
Hắn đưa nước ấm cho Từ đại phu, lặng lẽ lui ra ngoài. Giây khắc thị vệ vừa biến mất, Từ Tử Du lập tức lột xuống lớp chăn mỏng đắp trên người Tề Vũ Hiên, để lộ ra ở trong cơ thể không một manh áo che thân.
Trên bộ ngực dày rộng loang lổ dấu hôn, Từ Tử Du có chun chút điểm kích động, cảm thấy những dấu vết lưu lại này thực giống như là Tiểu Hiên Hiên đã chân chính thuộc về y vậy.
Nuốt nuốt nước miếng, áp xuống dục hỏa trong lòng, Từ Tử Du nhúng ướt khăn bông, bắt đầu công cuộc rửa sạch thân thể Tề Vũ Hiên.
Thời điểm rửa đến mặt sau, y cực kỳ vô sỉ mà một lần nữa trở nên hưng phấn, bất quá nhìn đến bộ vị sưng đỏ hơi chút đáng thương kia, Tử Tử Du không hiểu sao lại có điểm chột dạ. → _。→
Kéo dãn miệng nhỏ, dẫn ra chất nhầy trắng đục, Từ Tử Du mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một chút một chút lau đi “chứng cứ phạm tội” y lưu lại trong cơ thể Tề Vũ Hiên.
Sau khi lau khô y kiểm tra lại một lượt, còn may trước đó y đã khuếch trương thập phần cẩn thận, bộ vị đón nhận y mới không bị thương, chỉ là có chút sưng đỏ.
Lôi ra thuốc cao đã chuẩn bị chu đáo, ngón tay thon dài cẩn thận bôi thuốc lên vách tường bên trong, tầm mắt Từ Tử Du vô pháp không chế mà dính chặt ở trên thân thể Tề Vũ Hiên, hành động đắp dược của bàn tay cũng dần dần thay đổi ý vị.
Lần đến vị trí trong trí nhớ, nhẹ nhàng nhấn nhá, chờ đến thời điểm Từ Tử Du đã bị những rên rỉ Tề Vũ Hiên kéo trở về hiện thực, dục vọng của đối phương đã lại một lần nữa trỗi dậy.
Từ Tử Du mặt đầy hổ thẹn thực nhanh nhẹn giúp Tề Vũ Hiên giải quyết vấn đề, nhìn bàn tay bao phủ bởi bạch dịch của bản thân, ánh mắt đăm chiêu.
Sát[2]! Đời này thực khó sống, cứ thêm vài lần như thế này, y kiểu gì cũng dục cầu bất mãn mà chết!!!
Dùng tốc độ nhanh nhất để mặc lại quần áo cho Tề Vũ Hiên, giúp hắn đắp chăn, cuối cùng Từ Tử Du cũng chăm chút ổn thỏa được cho đối phương trước khi bản thân làm ra cái sự tình quá quắt gì.
Nhìn dung nhan say ngủ yên bình của đối phương, y ác liệt chọc chọc mặt hắn, khi ngủ, Tề Vũ Hiên thu hồi mọi khía cạnh sắc bén của bản thân, thần thái an nhàn thanh thản đến khó có thể tưởng tượng được.
“Ngươi sao có thể đáng yêu đến như vậy đâu.” Từ Tử Du ghé sát lên người Tề Vũ Hiên, một chọc rồi lại một chọc ấn ấn khuôn mặt đối phương. Làn da dưới ngón tay đã bị gió rét Tây Bắc mài đến có chút thô ráp, nhưng y lại chỉ cảm thấy chạm vào liền khiến người ta yêu đến không nỡ rời tay.
Trong mắt tràn đầy nhu tình, Từ Tử Du lại chợt nghĩ đến hừng đông ngày mai y sẽ phải đối mặt với Tề Vũ Hiên, tức thì xụ mặt.
Kế hoạch ban đầu của y không hề bao gồm tình tiết xuân dược này, nhưng sự cũng đã rồi, trốn tránh cũng không mang lại bất kỳ ích lợi gì cả. Y ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, quyết đoán lột sạch quần áo trên người, một thân trần trụi chui tọt vào ổ chăn Tề Vũ Hiên, hạ quyết tâm chơi lưu manh để ăn vạ hắn.
➵
Sáng sớm ngày thứ hai:
“A!” Trần Dịch Tri bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, bất cẩn đánh đổ chiếc khay bưng trên tay.
Thị vệ canh cửa lập tức vọt vào, nhìn đến tình huống trong doanh trướng tướng quân, tức khắc há hốc miệng, nửa ngày không nói nên lời.
Tề Vũ Hiên chính là bị tiếng hét cao chói vói kia đánh thức, hắn vừa tỉnh dậy liền cảm thấy không đúng, vắt ngang trên ngực hắn là một cánh tay nóng rực, mà đan xen giữa hai chân hắn cũng là chân của một người khác.
Tề Vũ Hiên gắng gượng mở mắt, nhìn đến đỉnh bạt doanh trướng trong nháy mắt có chút mê mang, thực mau, ký ức đêm qua như thủy triều ập vào đại não hắn, sắc mặt hắn tức khắc trở nên thập phận xuất sắc, toàn thân cứng đờ, tựa hồ hóa tượng ngay tại chỗ.
“Vũ Hiên? Chào buổi sáng……” Từ Tử Du vuốt vuốt mái tóc dài đen nhánh, ngữ điệu uyển chuyển dụ hoặc.
Hai tên thị vệ bị thanh âm của y kinh động, khẽ liếc nhau, lập tức bị miệng Trần Dịch Tri, rồi cùng lôi hắn ra ngoài.
[ Thị vệ Giáp, Ất, Chung quy là cảm thấy giống như đã vô tình biết được một sự tình không nên biết…… QAQ!! ]
Tề Vũ Hiên chầm chậm quay đầu, nhìn đến Từ Tử Du nửa thân trần trụi nằm đè trên người mình, đồng tử đột ngột co rụt lại ―
― hơi thở dồn dập nóng bỏng, va chạm mãnh liệt đến gần như hung ác, ngón tay an ủi phân thân của chính mình, môi lưỡi xâm nhập vào trong khuôn miệng…..
Trong nháy mắt, hết thảy mọi ký ức đều dội thẳng vào cảm quan của hắn, khoái cảm hưng phấn lại sung sướng của đêm hôm qua khắc sâu vào trong thân thể hắn, dẫu có muốn quên đi cũng không thể.
Rõ ràng là muốn lên tiếng buộc tội đối phương, rõ ràng cần phải phẫn nộ, nhưng Tề Vũ Hiên lại phát hiện, hắn đối diện với vẻ mặt tươi cười xán lạn của Từ Tử Du, trong đầu chỉ ngập tràn khoái cảm mà đối phương mang đến cho mình, khiến hắn căn bản dù nửa câu chữ cũng không thể thốt ra.
“Vũ Hiên, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thanh âm hơi chút khàn khàn cất lên bên tai Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên lúc này mới kinh hoàng mà phát hiện, toàn bộ thân thể của đối phương, cơ hồ đều dán chặt ở trên người mình.