Luật Sư Bí Ẩn Của Sở Thiếu

Chương 38: 38: Liệu Rằng Còn Có Thể Hay Không




Anh nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt đang ôm lấy cô.

Gương mặt quen thuộc này anh làm sao có thể quên được, người đã làm cho anh mất ăn mất ngủ mấy ngày liền đến mức kiệt sức không còn có thể mở mắt.

Hắn vừa nhìn thấy anh liền ôm chặt cô hơn như sợ người con gái trước mặt sẽ biến mất ngay lập tức.
- Tại sao mày lại ở trong này?
Anh nghiến răng nhìn cô rồi lại nhìn hắn.

Dường như chỉ cần một chút áp lực, một chút sơ hở thôi là anh có thể nghiền nát người con trai bên cạnh cô.

Dịch Khải Liêm vẫn không buông tay cô ra, hắn càng nắm chặt tay cô hơn rồi đáp trả anh.
- Đương nhiên là đến để đưa cô ấy đi rồi.
Câu trả lời của hắn như một sự đả kích hay đơn giản là một lời tuyên chiến trên mặt trận khác đối với anh.

Sở Chính Kì nhìn cô đang đứng bên cạnh hắn mà trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Ánh mắt anh nhìn cô như xuyên thấu, như muốn bóp nát người con gái đã từng chung giường với anh gần một năm qua.

Thời gian cũng trôi nhanh thật, thoáng một chốc một lát đã qua gần một năm thanh xuân của con người.
- Đưa cô ấy đi? Vậy mày có biết cô ấy bây giờ là vợ của ai không?
Anh vẫn không chịu lép vế trước hắn liền lập tức đáp trả lại.

Làm sao có thể để kẻ thù đối đầu với mình ngang nhiên cướp đi người con gái vốn thuộc về bản thân.

Cho dù có chán ghét cô, cho dù có không quan tâm đến cô anh cũng phải giữ lại người con gái này.


Nếu hắn đã muốn thì nhất định anh phải giật về phía mình.
- Không quan tâm cô ấy là vợ của ai tôi chỉ quan tâm cô ấy muốn theo ai mà thôi.
Hắn níu tay cô cố gắng giữ cho cô bình tĩnh nhất có thể.

Nhìn thấy anh cô có phần sợ hãi, có phần oán hận nhưng không còn một chút tình cảm nào nữa.

Trái tim cô đã bị anh bóp nát từ lúc anh cướp đi Hạ Vũ của cô, cướp đi tình yêu cuối cùng của cô dành cho anh.
- Giản Duệ Y, cô lại đây.
Anh đưa mắt nhìn qua cô đang đứng nép bên hắn.

Dường như cô không muốn động tay cũng không muốn bước thêm một bước nào về phía anh nữa.

Cô đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân này rồi.

Thấy cô vẫn mãi đứng đó anh nhíu mày khó chịu.

Nhưng có lẽ anh hiểu bây giờ thứ cô cần là gì và mong ước của cô là gì.

Sở Chính Kì nén lại cảm xúc tiêu cực xuống dưới lồ ng ngực rồi cố gắng giãn cơ mặt đưa tay về phía cô.
- Tiểu Y lại đây với anh.
Câu nói như đánh thức muôn vàn đoá hoa sớm đã úa tàn trong trái tim cô.

Hai chữ " Tiểu Y " của anh thực sự làm trái tim cô rung động một lần nữa.

Đối với kẻ cưỡng cầu hạnh phúc như cô thì chỉ cần một câu nói cũng khiến hy vọng một lần nữa quay về.

Ngay bây giờ, vẻ mặt của anh, bàn tay của anh, cô vẫn muốn nắm lấy một lần nữa, một lần để mong có được hạnh phúc nơi người đàn ông cô yêu.
- Tiểu Y hắn chính là người đã cướp đi Hạ Vũ, hắn đã chính tay đẩy ngã và ruồng bỏ cậu.

Hắn cũng chưa từng để ý đến cậu khi cậu gặp tai nạn.

Cậu phải tỉnh táo lại đi, hắn không yêu cậu.
Khải Liêm níu tay cô lại như muốn giữ chặt cho riêng mình.

Hắn biết cô yêu anh và hắn tôn trọng tình yêu của cô.

Nhưng tình yêu ấy là nước mắt, là đắng cay, là chua xót thì nhất định hắn sẽ cướp lại cô bằng mọi giá.

Trái tim của hắn cũng đang đập vì cô, hắn cũng yêu cô rất nhiều và hơn hết hắn đã yêu cô mười lăm năm rồi.

Liệu rằng hắn có thể nhìn người hắn yêu sống trong nước mắt từng ngày được không?
Cô quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn bàn tay đang dang rộng đưa về phía mình, bước chân cô lại lùi về, bàn tay thu lại không dám nắm tay anh một lần nữa.
- Tiểu Y lúc đó là anh sai, thực sự là anh sai.

Nhưng tất cả cũng là do hắn ta mà ra.

Hắn đã ép Sở thị vào đường cùng, bức anh đến không còn thời gian ăn ngủ.

Hắn là người thuộc thế giới ngầm, Tiểu Y, em muốn đi theo một tên với bàn tay nhuốm máu sao?
Anh hét lớn rồi đưa tay về phía cô vẫn mong cô một lần nữa có thể bước về phía anh.

Cuộc chiến đấu này vốn dĩ là của anh và Dịch Khải Liêm nhưng tại sao vẫn phải lôi kéo một người con gái không liên can như cô vào.

Cô không có lỗi càng không phải món đồ để cả hai người họ đem lên trường đấu sức.

Duệ Y mím chặt môi nhìn Dịch Khải Liêm bên cạnh rồi lại nhìn hắn.

Bất giác ánh mắt cô chạm phải khẩu súng bên trong túi áo của hắn, là một khẩu súng lục và một con dao găm nhỏ còn đang dính vệt máu.

Vậy là lời anh nói là thạt sao? Cô vội vã buông tay hắn rồi lùi về phía khác, gương mặt có chút nghi hoặc nhìn Dịch Khải Liêm.
- Cậu sao vậy Tiểu Y?
Cô lùi lại có chút đề phòng nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Cậu bé năm đó hay dỗ dành cô bây giờ đã khác rồi.

Cô không thể cứ mãi áp đặt hình ảnh mặc định đó vào một người đã bôn ba hơn chục năm trên thành phố hoa lệ.

Hắn giờ không còn như trước, cũng có thể sẽ lấy cô ra làm bia đỡ đạn hoặc bây giờ cô chỉ làm một phần thưởng chiến thắng trên chiến trường của họ.
- Lời anh ta nói...!là thật sao?
Ánh mắt cô nhìn vào khẩu súng bên trong vạt áo đang được hắn cố ý giấu đi.

Nhìn theo ánh mắt ấy của cô hắn vội vã giấu nhẹm khẩu súng đi rồi trả lời.
- Không phải như cậu nghĩ đâu Tiểu Y à...!Cậu mau quay về đây đi, tớ không làm hại cậu đâu.
Hắn có chút sợ hãi đưa tay về phía cô như mong chờ cô sẽ chạy đến bên hắn.

Cô thở dài nhìn bàn tay của anh rồi nhìn bàn tay của hắn.

Cô không biết phải lựa chọn ra sao và quyết định sẽ tin tưởng ai bây giờ.

Lời nói của ai mới là thật lòng, bàn tay của ai mới là đáng tin, cô không biết nữa.
- Tiểu Y, quay về đây chúng ta làm lại từ đâu có được không?

Lời nói của anh một lần nữa vang lên đánh thức một chút tâm tình còn xót lại trong cô.

Gương mặt anh ôn nhu, lời nói dịu dàng cùng cử chỉ nuông chiều như muốn bù đắp lại những lỗi lầm anh đã phạm phải với cô.

Duệ Y có chút chần chờ muốn nắm lại muốn buông.

Cô muốn nắm tay anh, chấp nhận ngu ngốc một lần nữa để có hạnh phúc hay sẽ đi theo người mà cô mới chỉ vừa gặp lại sau hàng chục năm xa cách?
- Chúng ta có thể làm lại được sao?
Cô nhỏ giọng hỏi như oán trách cũng như chờ mong.

Liệu rằng sau bao nhiêu chuyện xảy ra suốt gần một năm qua họ có thể làm lại từ đầu được chứ? Hay đó chỉ là cái nhất thời của anh để rồi trả về cho cô muôn vàn mất mát cùng đau đớn đến xé lòng.
- Chúng ta có thể mà.

Tiểu Y, nắm lấy tay anh chúng ta sẽ cùng làm lại một cuộc sống mới.
Anh tiến thêm một bước nữa về phía cô, chậm rãi, chậm rãi.

Bất chợt cô lùi lại như vẫn còn sợ hãi điều gì đó nhưng không thể nói ra.

Nhớ đến hình ảnh chiếc xe vụt lao về phía cô và cảm giác trống rỗng nơi bụng cùng muôn vàn đau đớn cô phải chịu suốt thời gian ở viện liệu cô còn có thể vực dậy với anh không?
Anh dừng lại, hắn cũng dừng lại như thể để cô suy nghĩ và chờ đợi câu trả lời của cô.

Hắn cần cô, hắn yêu cô còn cô lại yêu anh đến quên đi chính mình.

Mối tình ngang trái này biết làm sao để gỡ đây?
- Nếu như anh tìm lại được cô gái năm ấy từng yêu anh em sẽ trở về anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.