Bất chợt Ly Dân Vy ngã khuỵ xuống, cơ thể run lên nóng đến tê dại.
Cô dường như cũng đoán trước được điều này nên không bất ngờ cho lắm.
Người ngạc nhiên nhất lúc này chính là anh.
Cô ta không ngừng giãy giụa dưới sàn, bàn tay vội vàng xé đi lớp áo sơ mi bên ngoài lại muốn cởi bỏ cả nội y bên trong.
Mồ hôi nhễ nhại rơi xuống làn da trắng cùng gương mặt gợi tình càng kích thích người nhìn hơn bao giờ hết.
Những hành động của Ly Dân Vy dần dần vượt qua tầm kiểm soát, cô ta vội vàng lao đến chỗ anh nhưng Sở Chính Kì lập tức đứng dậy lùi ra chỗ khác.
- Nóng...!mau...!mau...!a ~
Tiếng rên nhẹ trong khoé môi vang lên, rất nhanh vệ sĩ của Sở thị đã vào và mang cô ta ra bên ngoài.
Với những biểu hiện khi nãy thì có thể dễ dàng biết được cô ta là do dùng thuốc kích d*c mà bị như vậy.
- Chuyện này là sao đây?
Anh nhíu mày nhìn cậu thư kí đang quỳ dưới đất với vẻ lo lắng đến run người.
Giọng nói nhàn nhạt không cất thành lời, cậu ta chỉ biết quỳ dưới chân anh cùng với những nhân viên khác của nhà hàng.
Bởi lẽ sự cố này không chỉ thuộc về lỗi của cậu thư kí kia.
- Chính Kì, bình tĩnh.
Cô đặt tay lên vai anh cố gắng hết sức để hạ cơn giận đang ngày một lớn trong lòng anh.
Nắm lấy bàn tay của anh, cô nhìn sang người con gái đang ngồi đối diện trước mặt.
- Kiều tiểu thư, có lẽ chuyện này phải nhờ đến tiểu thư rồi.
Khoé môi cong lên ý cười, cô đứng lên đi sang phía Kiều Lệ Yến làm ả ta có phần căng thẳng.
Nhưng cô ta biết trong trường hợp này nếu như mất bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể.
- Ý của phu nhân là gì đây?
Cô ta đứng dậy nhìn thẳng vào cô dường như có phần rất quyết đoán.
- Khi nãy tiểu thư cứ một mực đưa cho Sở thiếu ly rượu đó hơn nữa sau khi uống ly rượu vang kia được đúng mười phút thì Ly Dân Vy liền phát tác.
Tiểu thư không thấy nó rất trùng hợp sao?
Cô mỉm cười nhìn ả ta một lượt từ trên xuống dưới.
Hiện tại chưa nên bóc đi lớp dán sau bức màng chắn kia, để từ từ xem cô ta có thể thoái thác được chuyện này như nào.
Kiều Lệ Yến bỗng nghĩ ra được gì đó, ả rưng rưng ánh mắt rồi tỏ ra vẻ yếu đuối không nhanh không chậm trả lời cô.
- Lệ Yến thực sự chỉ là có ý muốn cùng phu nhân và Sở thiếu gia dùng bữa, không ngờ phu nhân lại có ý nghĩ xấu về Lệ Yến như vậy.
Kiều Lệ Yến lập tức thay đổi tình hình, chĩa mũi nhọn về phía cô.
Ả không ngần ngại trưng ra vẻ mặt như đang bị cô bắt nạt, ánh mắt long lanh ngấn lệ quay sang nhìn anh với mong muốn được anh lên tiếng bảo vệ.
Nhưng trái lại với tất cả những gì ả nghĩ, anh vẫn ngồi yên đó mặc cho ả có nhìn đến rách da mặt cũng không nhúc nhích một chút.
Ánh mắt của anh không những không nhìn ả lấy một lần mà còn chăm chăm chỉ nhìn vào người con gái đứng bên cạnh Kiều Lệ Yến.
- Thật xin lỗi Kiều tiểu thư, tôi không có ác ý gì với tiểu thư cả.
Chỉ là trong căn phòng này ai cũng có khả năng bỏ thuốc khi Sở thiếu không để ý, nên là phiền Kiều tiểu thư nán lại một chút đến khi tìm ra chân tướng sự thật.
Cô đứng ra phía sau Kiều Lệ Yến đưa tay đẩy ả vào bên trong rồi đóng cửa lại.
Vệ sĩ của Kiều gia thấy vậy rất nhanh cũng đã đến, hai bên vệ sĩ to cao đứng vào bên trong phía trái của cô để bảo vệ an toàn cho Kiều Lệ Yến.
- Đúng là như vậy.
Nhưng từ khi chai rượu được mang vào tôi chưa hề đụng đến để bỏ được thuốc vào trong đó.
Đây đúng là câu trả lời mà cô mong muốn.
Có lẽ ả đã quá bình tĩnh đến mức quên rằng tất cả những gì mà ả biết chưa chắc là những gì mà mọi người biết.
Nắm được điểm yếu này thì có thể dễ dàng khiến Kiều Lệ Yến tự nói ra không cần tốn một chút công sức.
- Tôi chỉ mới nói là có khả năng bỏ thuốc chứ đâu có nói là bỏ vào đâu? Kết quả điều tra cũng đang nằm trên tay Sở thiếu, chỉ có anh ấy mới biết được là có thuốc ở những đâu.
Vậy tại sao Kiều tiểu thư lại biết nó nằm bên trong chai rượu chứ không phải là chỉ riêng cốc của Sở thiếu?
Anh lúc này mới đứng dậy đặt tờ giấy trên tay xuống bàn rồi nhìn Kiều Lệ Yến.
Không đợi để tốn thêm thời gian cuộn băng ghi hình lúc Ly Dân Vy bỏ thuốc vào chai rượu cũng được mang lên.
Không chỉ vậy cả cuộn băng ghi âm và những hình ảnh cùng video ghi lại cuộc giao dịch giữa hai người cũng được công bố.
Tất cả tụ họp lại như một sự trùng hợp ngẫu nhiên có thể buộc Kiều Lệ Yến phải nhận tất cả những việc mà cô ta đã làm.
Không chỉ vậy một số lượng lớn tài liệu quan trọng của Đoàn gia và Sở thị được tìm thấy trong nhà riêng của cô ta cũng được mang đến.
- Cô còn gì để cãi không? Ăn cắp thông tin Sở thị, chiếm đoạt Đoàn gia và còn trực tiếp giết chết Hạ Vũ, cô có chết một ngàn lần cũng không thể đền được mạng cho con tôi.
Cô hét lớn rồi nắm lấy gương mặt đang oan ức của Kiều Lệ Yến.
Cô ta cũng không phải dạng vừa, khi trước là vẻ mặt oan ức vừa xong lại lật mặt mạnh tay mà đẩy cô ra.
- Cô...!cô theo dõi tôi?
Kiều Lệ Yến nghiến răng nhìn cô, không ngờ được rằng chỉ còn một bước quan trọng cuối cùng của kế hoạch mà lại đi sai khiến tất cả công lao đổ sống đổ bể.
Duệ Y đặt cuộn băng ghi hình xuống bàn rồi nhàn nhạt nhìn cô ta.
Có lẽ đã đến lúc phải chấm dứt chuyện này, nếu để về lâu về dài cô ta sẽ lại có những cách để trốn tránh và thoái thác sau đó lại gây ra nhiều hoạ hơn.
Gương mặt anh lúc này không khác gì quỷ dữ mới từ địa ngục lên có thể chạy tới bóp chết Kiều Lệ Yến bất cứ lúc nào.
Giọng nói khàn đặc vang lên với thanh âm trầm trầm, anh nắm chặt tay nghiến răng nhìn Kiều Lệ Yến.
- Thì ra là cô? Vậy mà tôi còn tưởng là Dịch Khải Liêm ăn cắp những dữ liệu mật đó, uổng công theo dõi vậy mà kẻ không ngờ đến lại chính là thủ phạm khiến Sở thị thất thu cả tháng nay.
Không những vậy còn để cô ngang nhiên cướp đi đứa con đầu lòng của tôi.
Anh đứng dậy bước từng bước chậm rãi về phía Kiều Lệ Yến.
Gương mặt tối sầm lại có thể giết chết ả ta bất cứ lúc nào.
Cô ta lùi từng bước, từng bước lại rồi bất chợt đụng vào cánh cửa đang đóng lại.
Giọng nói có phần lắp bắp.
- Chẳng phải anh không thích nó sao? Em đã giúp anh trừ khử nó rồi, không còn nó anh có thể ly hôn với ả đàn bà kia mà.
Anh ngày càng đến gần hơn, ánh mắt càng ngày càng tràn ngập những oán hận.
Vậy mà trước nay anh lại bị cô ta che mờ đi đôi mắt, lại vô năng đến mức không biết được rằng cô ta đang từng ngày phá hỏng cuộc sống vốn có của anh.
- Tôi không cần cũng không đến lượt cô lo.
Hơn nữa tôi cũng chưa từng nói là tôi không cần Hạ Vũ.
Có lẽ bây giờ chỗ này để anh giải quyết là được rồi, cô cần phải trở về Giản thị nếu không thư kí Triệu sẽ bù lu bù loa lên mất.
Duệ Y đẩy Kiều Lệ Yến sang một bên rồi quay người mở cửa bước ra bên ngoài.
Bước chân còn chưa kịp bước thì một thứ gì đó đã đột ngột bịt lên mũi cô, một mùi thơm dịu đưa ý thức dần mất đi, cơ thể cũng lập tức ngã xuống.
- Dừng lại.