* kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng.
Nhóm thái giám cuối cùng?
Diệp Đồng Trần suy nghĩ, nhóm thái giám cuối cùng hẳn là nhóm người năm 1912 kia nhỉ? Năm 1912, vị Hoàng Đế cuối cùng của triều đại nhà Thanh tuyên bố thoái vị, kết thúc triều đại phong kiến, nhóm “nô tài” thái giám trong nội cung kia cũng là nhóm cuối cùng.
Đó đã là chuyện của hàng trăm năm trước rồi.
Những bình luận tiếp tục xuất hiện trên màn hình:
[Thái giám đời cuối cùng á? Đây là vụ án gì vậy? Thái giám làm sao có hậu duệ được?]
[Ông cố của anh là chỉ ba của ông nội anh? Hay là ông của ông nội anh? Hay là ba, ông nội, cụ, kỵ, tằng tổ, cao tổ, thái tổ? Mấy cái này chênh lệch cả mấy trăm năm đấy.]
Người đàn ông đang kết nối trực tuyến lập tức đáp lời:
“Đó là ba của ông nội tôi. Không gọi là ông cố sao? Thật xin lỗi, tôi sống ở nước ngoài nhiều năm nên không nắm chắc lắm những cách xưng hô này.”
Những dòng bình luận trên màn hình hiện lên với vẻ gay gắt:
[Ông nội của ba anh gọi là cụ tổ, hay còn gọi là ông cố. Có gì khó hiểu đâu? Trừ khi anh không phải người Hoa, nhưng nếu không phải người Hoa thì sao còn về đây tranh giành tài sản thừa kế chứ?]
[Báo cáo một tin: Hoa kiều hải ngoại vừa xuống máy bay, về nước tranh giành di sản của ông cố hoạn quan* không có quan hệ huyết thống.]
* Hoạn quan còn gọi là thái giám.
Mặc dù không khí trong các bình luận rất căng thẳng, người đàn ông đang kết nối trực tuyến vẫn lịch sự đáp lời:
“Thực sự xin lỗi, quả thật tôi đã nhầm lẫn. Từ nay về sau tôi sẽ ghi nhớ điều này. Tôi không phải người nước ngoài đâu, chỉ là đã học tập ở nước ngoài một thời gian dài thôi. Tôi là người Hoa trăm phần trăm.”
Diệp Đồng Trần cảm thấy anh ta nói quá dài dòng, liền mở lời: “Anh cứ nói thẳng tình huống và yêu cầu của mình đi, đừng nói loanh quanh nữa.”
“Thật ngại quá, xin lỗi.” Người đàn ông nối mic trực tiếp xin lỗi Diệp Đồng Trần, đứng đắn nói: “Tình huống là thế này, ông nội tôi là con nuôi của ông cố tôi. Năm đó, ông cố tôi thuộc lớp thái giám cuối cùng trốn khỏi cung, bị bán ra nước ngoài, trải qua nhiều gian khổ mới trốn thoát được. Sau đó cụ tự lực cánh sinh và nhận nuôi ông nội tôi. Về sau, ông nội tôi và ba tôi đã phụng dưỡng ông cố cho đến khi mất. Ông cố tôi để lại một khoản tài sản trong ngân hàng ở nước ngoài, giờ ba tôi có thể rút ra được không?”
“Nếu ba anh có mật mã thì có thể rút, có gì đâu mà phải hỏi?” Diệp Đồng Trần có chút cạn lời với người này, cứ che che giấu giấu, nếu anh ta có thể rút tiền từ ngân hàng, sẽ còn đến đây hỏi ý cô hay sao?
Rõ ràng là không thể rút được, còn hỏi cô có rút được không.
Hiểu Sơn Thanh ngồi cạnh cô, muốn nhỏ giọng nhắc nhở cô nên dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút, dù sao cũng là khách hàng.
Nhưng trong phần bình luận không ngừng hiện lên: [Muốn bị vợ mắng quá đi.]
[Dáng vẻ hung dữ của vợ cũng thật đáng yêu.]
Cậu thực sự rất muốn biết liệu đây có phải là các tài khoản phụ của Cố Ninh hay không?
Nhưng người đàn ông nối mic cũng chẳng hề tức giận: “Vấn đề là phía bên ngân hàng không cho ba tôi rút, bảo rằng ông cố của tôi đã lập di chúc và phần tài sản thừa kế sẽ được giao cho vợ của ông ấy. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng tôi chưa từng nghe ông cố nhắc đến việc ông ấy từng cưới vợ, cho dù đã từng cưới, hơn trăm năm trước, một thái giám lấy vợ sẽ có hiệu lực pháp lý ư?”
Thoáng một cái đã chạm đến điểm mù trong tri thức của Hiểu Sơn Thanh. Liệu rằng giấy đăng ký kết hôn vào một trăm năm trước, khi nước Tân Hoa còn chưa thành lập sẽ có hiệu lực pháp lý hay không?
Cậu từng nghe nói về một vụ án ly hôn của thái giám thời Dân Quốc, khi một thái giám cưới một kỹ nữ…
“Anh đừng bận tâm việc thái giám cưới vợ có hiệu lực pháp lý hay không. Di chúc mà ông cố anh để lại là di chúc hợp lệ, vậy nên phải phân chia theo di chúc của ông cố.” Diệp Đồng Trần trả lời thẳng thắn: “Nếu người thừa kế thứ nhất trong di chúc đã qua đời, thì người thừa kế thứ hai sẽ được hưởng, tức là ông nội anh – người con nuôi.”
Người đàn ông nối mic “À à” hai tiếng, dừng một chút lại hỏi: “Nếu cuộc hôn nhân cách đây trăm năm đó là hợp pháp, vậy tôi có thể kiện bà vợ của ông cố về tội trùng hôn không? Đã là vợ chồng với ông cố tôi rồi, sao còn có thể kết hôn và sinh con với người đàn ông khác được?”
Hiểu Sơn Thanh há hốc mồm, hỏi: “Xin lỗi, tôi xen vào hỏi một câu, bà vợ của ông anh còn sống không?” Không thể nào, đã hơn trăm năm rồi mà.
Người đàn ông đang kết nối trả lời: “Đã qua đời rồi.”
Hiểu Sơn Thanh: “…?”
Diệp Đồng Trần: “…”
Những bình luận trên màn hình hiện lên:
[Làm Hiểu Cẩu và luật sư Diệp câm nín luôn, sao lại đi kiện một người đã chết tội trùng hôn chứ?]
[Này anh bạn, anh nói cho tôi biết làm sao kiện một người đã chết? Anh định kết án tử hình cho người chết à?]
[Phải công nhận ngành luật sư chúng ta thật đa dạng, giờ còn bắt đầu kiện cả người chết nữa!]
[Ha ha ha ha, đăng lên diễn đàn về những kẻ đần độn thì cũng bị chửi là đần độn mất thôi.]
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Ngây thơ quá rồi, người anh em này rất thông minh đấy. Khởi tố người vợ đã chết của ông cố về tội trùng hôn, giải trừ cuộc hôn nhân này, chẳng phải anh ta và ba mình có thể kế thừa toàn bộ số di sản đó một cách hợp pháp hay sao? Tính toán giỏi hơn các người nhiều! Tôi đoán người anh em này vẫn còn những lời thật lòng chưa nói, ghét nhất những tên đàn ông che che giấu giấu.]
[Mẹ kiếp! Chưa nghĩ đến phương diện này! Phú bà đúng là phú bà, người có tiền các người nghi kỵ lẫn nhau như thế sao?]
[Cũng đúng mà nhỉ…. Người già người ta tính toán về tài sản thừa kế, người nghèo như chúng ta ngây ngốc hóng drama…]
[Người hóng drama bị xúc phạm rồi…]
Lần này người đàn ông nối mic không còn trả lời lại những câu hỏi ở phần bình luận nữa, tiếp tục hỏi: “Có thể nhờ cô đại diện vụ án này được không, luật sư Diệp? Ngoại trừ cô ra tôi không còn cân nhắc đến luật sư khác nữa, phí đại diện bao nhiêu cũng được hết.”
Vừa nói anh ta lại vừa gửi tặng cho Diệp Đồng Trần một món quà giá trị 13140.
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Lần này đã tặng gần 40 nghìn, xem ra anh không thiếu tiền nhỉ? Vẫn còn chấp nhất tài sản thừa kế, xem ra khoản tài sản thừa kế này không ít nhỉ?]
“Anh đừng tặng quà nữa!” Diệp Đồng Trần không muốn nhận vụ án này cho lắm. Kiện một người đã chết về tội trùng hôn, có thất đức không cơ chứ?
Cô chưa kịp từ chối, lại có người tặng một món quà trị giá 666, yêu cầu được nối mic ba người.
Tên người dùng này đã thu hút sự chú ý của Hiểu Sơn Thanh: [Hậu duệ của đời thái giám cuối cùng] Cậu nhìn về phía Diệp Đồng Trần, lại thêm một người nữa à.
Diệp Đồng Trần dứt khoát chấp nhận nối mic với người này: “Anh cũng là hậu duệ của thái giám đời cuối cùng sao?”
Người nối mic này có mở camera, thế mà hắn ta cũng đang livestream, là một người đàn ông cao lớn thô kệch để đầu đinh, trên cổ có xăm hình, vì đang livestream cho nên nó được dán lại bằng băng dính màu da, trông dáng vẻ rất hung dữ, nhưng giữa lông mày lại không hề có vẻ gì là hung ác.
Khi vừa trông thấy Diệp Đồng Trần, hắn ta đã lập tức chắp tay, nói: “Chào pháp sư Diệp, tôi cũng là con cháu đời sau, tôi tên Triệu Lãng Lãng, lãng trong lảnh lảnh sáng sủa (*)!”
* Cụm gốc là [朗朗乾坤]: Lảnh lảnh càn khôn: Lảnh lảnh ý chỉ sáng sủa và trong trẻo; càn khôn ban đầu là tên hai quẻ trong Chu Dịch, dùng để chỉ trời và đất, thế giới, v.v. Mô tả rằng rõ ràng chính trị và thế giới hòa bình. Có thể hiểu như là công bằng bình đẳng.
Giọng của hắn ta rất to.
Diệp Đồng Trần ôm má đang đau nhức và nói: “Gọi luật sư.”
“Vâng, luật sư Diệp.” Triệu Lãng Lãng rất dễ nói chuyện, lại kích động bảo: “Pháp sư Diệp, tôi có thể nói chuyện với người quen đang che che giấu giấu phía đối diện được không?”
Diệp Đồng Trần bất đắc dĩ, xem như không thể uốn nắn được đi: “Nói đi.”
Triệu Lãng Lãng chỉ vào màn hình, nói: “Người anh em, cậu không bật camera tôi cũng vẫn biết cậu là ai. Cậu là Chương Danh Thụy đúng chứ! Quãng thời gian trước đã tìm đến nhà tôi gây chuyện, ép bà nội tôi viết chứng minh gì đấy, còn cảnh cáo bà ấy, nếu không viết sẽ kiện mẹ của bà ấy về tội trùng hôn! Là cậu đúng chứ, người anh em! Thế mà cậu còn dám lên mạng để hỏi ý nữa à, thậm chí còn tìm đến phòng live hot nhất nữa, cậu thật lòng muốn làm lớn chuyện có đúng không?”
Hắn ta tức giận đến mức vỗ bản một cái.
Hiểu Sơn Thanh nghe xong cảm thấy thật buồn cười, phòng live của công ty luật của cậu đã nổi tiếng như vậy rồi sao, còn là phòng live hot nhất nữa, nhưng ngoài miệng lại nói: “Anh Triệu đừng kích động, chúng ta từ từ nói.”
Triệu Lãng Lãng lại ôm quyền nói với cậu: “Tôi không hề nhắm đến luật sư Hiểu và pháp sư Diệp. Tôi biết hai người là luật sư quốc dân rất tốt bụng của không sợ cường quyền. Tôi đang nhắm đến cháu trai không dám lộ diện ở phía đối diện kia.”
Hiểu Sơn Thanh nghe mà thấy bất an, bây giờ bên ngoài đồn đại về họ như vậy sao? Thôi đừng, đừng, cái mũ cao quý này đội vào cậu thấy sợ.
Diệp Đồng Trần uống một ngụm nước đá, tựa như đang xem kịch.
Trên bình luận cũng rất vui vẻ —— [Đánh nhau đi, đánh nhau đi! Ha ha ha ha.]
[Một thái giám mà đến tận hai nhóm hậu duệ.]
[Tôi ủng hộ ông anh đầu đinh nha! Trông anh ta có vẻ hung dữ một cách quang minh lỗi lạc! Hệt như một giây tiếp theo anh ta sẽ cảm ơn lời khen của người anh em ngay!]
[Vừa mới đi nghía một chút, trong phòng live của ông anh đầu đinh có 34 người xem, không phải đến ké fame đấy chứ?]
[Ủng hộ lộ mặt hết đi! Để pháp sư của chúng ta xem thử ai tốt ai xấu! Người không lộ mặt chính là người chột dạ!]
Người đàn ông ở đầu dây ở bên kia cũng không hề mở camera chỉ vì bị kích, giọng điệu vẫn rất khách sáo: “Tôi chỉ đến hỏi ý mà thôi, không phải đến để gây chuyện. Nếu như luật sư Diệp đồng ý nhận vụ kiện này, đương nhiên tôi sẽ đích thân đến gặp luật sư Diệp. Không cần thiết phải bắt đầu một cuộc khẩu chiến vô nghĩa trên mạng.”
Triệu Lãng Lãng càng giận hơn: “Cậu hỏi ý tại sao lại không nói rõ rằng đã từng đến nhà tôi gây chuyện? Bà nội tôi là người đã hơn 90 tuổi, nhìn chẳng rõ chữ nữa, các người ép bà ấy ký thỏa thuận gì hả!”
“Tôi đến thăm bà nội anh với sự cho phép của ba anh, còn đưa theo luật sư, ba anh cũng ở bên cạnh, sao có thể gọi là gây chuyện chứ? Tôi càng không hề ép bà ấy ký thoả thuận gì cả. Thoả thuận cũng đã được ba anh xem qua rồi.” Người đàn ông nối mic nói với giọng điệu bình tĩnh: “Ngược lại là anh ra tay đánh người đấy. Tôi còn chưa truy cứu anh đâu đấy.”
“Tình huống lúc ấy, tôi không đánh cậu tôi còn là người sao!” Triệu Lãng Lãng tức giận nói: “Cậu còn dám đến nhà tôi, tôi còn đánh cậu!”
Người đàn ông nối mic cười một tiếng: “Mọi người trong phòng live chứng nhé! Tôi có thể kiện anh tội hành hung bất cứ lúc nào.”
Diệp Đồng Trần đưa tay tắt mic của Triệu Lãng Lãng: “Anh khoan hãy nói chuyện.” Kiểu nói chuyện không biết lựa lời này của hắn ta rất dễ bị bắt thóp.
Tuy Triệu Lãng Lãng tức giận, nhưng vẫn ngậm miệng với vẻ giận dữ.
Diệp Đồng Trần hỏi người đàn ông nối mic: “Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, anh đã ủy thác cho luật sư khác rồi, không cần phải tìm tôi nữa đâu.”
“Tôi đã hủy hợp tác với luật sư khác rồi.” Người đàn ông nối mic vội nói: “Vụ án này chỉ có luật sư Diệp mới giải quyết được mà thôi. Tôi vô cùng thành tâm muốn ủy thác cho cô.” Dừng một chút, anh ta còn nói: “Tôi không biết có thể nói luôn trong phòng live được hay không. Nhưng từ sau khi đi thăm bà nội của Triệu Lãng Lãng, luật sư của tôi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng suýt chút bị tai nạn giao thông… Tôi không tin quỷ thần gì cả, nhưng quả thật tôi đã gặp phải vài hiện tượng linh dị kỳ quái, cho nên mới muốn ủy thác cho cô.”
Triệu Lãng Lãng ở phía đối diện nghe được, giận đến mức phải vỗ bàn, nhưng đã bị tắt mic, chỉ có thể nhìn ra được hắn ta đang mắng những lời thô tục thông qua vẻ mặt của mình.
Hiểu Sơn Thanh thấy Diệp Đồng Trần khẽ nhíu mày, thoạt đầu nghĩ đến vụ án Vương Tuấn, khi cậu bị đe dọa bằng một vụ tai nạn xe cố ý. Nhưng nhìn Triệu Lãng Lãng đối diện đang nhảy nhót như khỉ đột chó điên, cậu thấy hắn ta không giống như có thế lực lớn đến thế, nên hỏi: “Là tai nạn gì vậy?”
Người đàn ông nối mic bảo: “Trên đường trở về nhà anh ta đã gặp phải “tường ma”, xe bị dẫn vào trong một khu nghĩa tràn, sau đó còn bị sốt cao vài ngày.” Anh ta còn nói thêm: “Ba tôi nhìn thấy bóng ma trong nhà, bị đẩy xuống lầu ngã gãy xương. Lúc tôi lái xe lại đột nhiên mất lái, gây ra tai nạn giao thông.”
Hiểu Sơn Thanh trầm mặc một lúc, bảo: “Có thể là do các người tình cờ gặp những chuyện ngoài ý muốn này, cho nên anh mới cảm thấy đây là chuyện linh dị.”
“Tôi khó mà giải thích rõ trong một sớm một chiều được.” Người đàn ông nối mic nói: “Luật sư Diệp, vụ án này tôi chỉ có thể nhờ cô mà thôi, ngoại trừ cô ra không ai nhận được đâu.”
Những bình luận mới tiếp tục xuất hiện ——
[Sở trường của pháp sư Diệp đấy!]
[Chuyện này nghe rất kỳ bí, có phải đã chọc giận cụ bà đã qua cố không? Các người đang bị trừng phạt đấy? Kiện người chết tội trùng hôn thất đức như thế nào chứ.]
[Ha ha ha, Hiểu Cẩu đang cố gắng dùng khoa học để giải thích cho những hiện tượng kỳ bí này. Đây là phòng live của luật sư đấy! Phải tin tưởng khoa học, tin tưởng pháp luật!]
[Tuy rằng, nhưng mà… Nếu vợ của vị thái giám quá cố này, sau khi thái giám bị bán ra nước ngoài, đã tái giá với người khác, còn sinh con dưỡng cái với người khác nhiều năm như vậy, vậy trùng hôn là thật nhỉ? Tất nhiên không có ý xúc phạm, đừng trách, đừng trách, tôi chỉ muốn nói là bà ấy đã qua đời, con cái của bà ấy là con của người đàn ông khác, về mặt pháp luật không có quyền thừa kế từ người chồng trước. Chỉ đang nói về luật thôi, xin các vong linh đừng trách!]
[Ha ha ha, xem mọi người bị dọa kìa. Quả thật, nếu đứng trên lập trường của ông anh không lộ diện này, ông nội và ba của mình đã phụng dưỡng ông cố, mà ông cố lại để lại tài sản kế thừa cho hậu duệ của vợ trước hoàn toàn xa lạ, cũng không có huyết thống và chưa từng phụng dưỡng ông cố, giận thật đấy nhỉ.]
[Đúng vậy, yêu cầu tố tụng của anh trai không lộ mặt là hợp lý, chỉ là có chút làm màu nên bị ghét thôi. Luật pháp quy định, sau khi tái giá chồng cũ qua đời, vợ không có quyền thừa kế tài sản.]
Lúc này, người đàn ông nối mic mới lên tiếng: “Tôi không muốn bịa đặt về một cụ già đã qua đời, nhưng sau đó tôi đã điều tra, vợ của ông cố tôi đã có con trước khi ông cố tôi bị đuổi khỏi cung. Ông cố tôi là thái giám nên rõ ràng đứa trẻ không phải của ông ấy. Sau đó ông cố tôi bị bán ra nước ngoài làm lao động khổ sai, bà ấy nhanh chóng kết hôn và sinh con với người đàn ông khác, không bao giờ liên lạc lại với ông cố tôi nữa.”
Anh ta nói tiếp: “Bây giờ bà ấy đã qua đời, con cháu của bà ấy hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với ông nội tôi, thậm chí chưa từng gặp mặt, mà di sản còn phải chia cho con cháu của bà ấy, điều này không hợp lý phải không?”
Đúng là không hợp lý, luật pháp cũng có quy định, sau khi vợ tái giá, chồng cũ qua đời, vợ và con cái của vợ với người khác không có quyền thừa kế tài sản của chồng cũ.
Người đàn ông nối mic hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này bằng con đường pháp lý đơn giản, nhưng yêu cầu của anh ta là khởi kiện người đã khuất tội về tội trùng hôn.
Tổn hại âm đức*, không nhận.
* Âm đức hay âm công chính là những việc tốt âm thầm làm trên dương gian. (người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ.)
“Vụ kiện này anh tìm người khác nhé.” Diệp Đồng Trần từ chối anh ta, trực tiếp ngắt kết nối với anh ta.
Sau đó lại bật mic cho Triệu Lãng Lãng, hỏi hắn ta: “Anh còn câu hỏi nào khác không?”
Triệu Lãng Lãng vốn đang tức giận muốn mắng người, nhưng đối mặt với câu hỏi bình tĩnh này của Diệp Đồng Trần, hắn ta cũng không tiện mắng người, chỉ khách sáo gật đầu với cô, bảo: “Tôi vốn muốn mắng tên nhóc đó, nhưng vất vả lắm mới nối mic được với pháp sư Diệp, tôi không muốn lãng phí! Trước đây tôi vẫn muốn được nối mic với cô nhưng mãi mà chưa có cơ hội, cô không biết phải cạnh tranh khốc liệt như thế nào đâu!”
Hắn ta cũng gửi tặng món quà 666. Diệp Đồng Trần nhìn phông nền của hắn ta một chút, hẳn là đang ở nhà, những tờ giấy dán tường trên vách tường đã cũ kỹ, trông cũng không phải thuộc dạng có tiền, liền nói: “Vậy anh hỏi câu hỏi của mình đi.”
Diệp Đồng Trần vốn cho rằng hắn ta sẽ hỏi những vấn đề liên quan đến người lúc nãy hoặc là hỏi về phần tài sản kế thừa.
Nhưng hắn ta lại đột nhiên cầm điện thoại đứng dậy rồi bảo: “Đợi một lát, đợi một lát.”
Dường như hắn ta đang bước ra khỏi nhà, đi ra sân. Hắn ta ngồi xổm xuống, cầm điện thoại hướng về phía mình và một cụ già đang được hắn ta ôm, hỏi: “Pháp sư Diệp, đây là bà nội của tôi. Cô có thể xem giúp tôi liệu bà nội có sống đến trăm tuổi được không?”
Trong khung hình, một cụ bà tóc bạc phơ ngồi dưới ánh nắng. Những nếp nhăn chi chít trên khuôn mặt, che khuất nửa đôi mắt của bà. Cụ bà có vẻ ngơ ngác vì ánh nắng chói chang, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Triệu Lãng Lãng, đôi mắt cụ khẽ cong lên.
“Bà nội nhìn vào đây này.” Triệu Lãng Lãng chỉ vào điện thoại: “Đang livestream đấy, ống kính ở đây.”
Mắt của bà cụ không còn tốt, phải nheo mắt lại, cũng không biết cụ có thấy rõ màn hình hay không.
Diệp Đồng Trần nhìn thấy trên gương mặt bà cụ nhiều hình ảnh quá khứ. Trong những ký ức ấy có cả những thời đại mà Diệp Đồng Trần quen thuộc… Thậm chí còn có cả hình ảnh cụ bà lúc còn rất nhỏ được một người mặc trang phục thái giám bế trên đầu gối, ê a học nói…
Diệp Đồng Trần gật đầu một cái, đáp: “Được.”
Triệu Lãng Lãng cười cảm ơn pháp sư Diệp, lại nói với bà cụ: “Bà nội có nghe không? Pháp sư Diệp nói rằng bà sẽ sống lâu trăm tuổi đấy!”
Bà cụ híp mắt, cố gắng muốn nhìn rõ Diệp Đồng Trần ở trong màn hình.
Cuối cùng, Diệp Đồng Trần nhắc nhở Triệu Lãng Lãng một chút: “Sau này hãy cẩn thận một chút, người kia có thể thực sự kiện anh đấy.”
Triệu Lãng Lãng không để tâm, nói nếu thực sự bị kiện, hắn ta sẽ mời pháp sư Diệp đứng ra bào chữa.
Sau khi ngắt kết nối với hắn ta, Hiểu Sơn Thanh cảm thấy đầy rẫy những điểm đáng ngờ. Cậu phân tích với Diệp Đồng Trần: “Theo luật pháp, di sản này hoàn toàn không liên quan gì đến con cháu của người vợ trước, người xin ý kiến này có thể chứng minh với ngân hàng, công chứng di chúc rằng vợ trước đã qua đời, là có thể thừa kế di sản một cách suôn sẻ rồi, sao anh ta lại làm phức tạp thế này? Còn muốn kiện tội trùng hôn của vợ trước của cụ ông nữa?”
Không cần Diệp Đồng Trần nói, dưới phần bình luận cũng đã bàn tán xôm tụ ——
[Một là anh ta đang nói dối để che giấu điều gì đó, hai là anh ta hận người vợ cũ của ông cố.]
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Không cần phân tích phức tạp như vậy, có thể anh ta chưa từng gặp vợ trước của ông cố, có lẽ chỉ là giấu giếm thông tin gì đó trong di chúc, nếu không anh ta không cần phải tốn công sức như vậy. Tôi thấy con cháu của bà cụ vợ trước kia cũng không có ý định tranh giành di sản.]
Diệp Đồng Trần đang bị đau miệng, không muốn nói chuyện, liền giao phòng live lại cho Hiểu Sơn Thanh, còn mình thì đi tìm túi chườm nước đá, ngồi ở một bên để chườm mặt.
Tay cầm dao mổ giết rồng không hài lòng: [Làm ơn đi, Hiểu Sơn Thanh, anh có thể đưa vợ tôi đi khám bác sĩ không? Mặt cô ấy sưng hết cả rồi!]
“Oan uổng quá.” Hiểu Sơn Thanh giải thích: “Tôi muốn đưa cô ấy đi bác sĩ, cô ấy lại không muốn đi cơ mà! Tôi mua thuốc cho cô ấy uống, uống cũng chẳng có tác dụng.” Mỗi ngày cậu đều muốn dỗ dành cô đến bệnh viện, nhưng cô lại bảo qua vài ngày nữa sẽ tự khỏi, không muốn tốn số tiền kia.
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Tên đàn ông vô dụng! Mua thuốc gì, cho tôi xem một chút nào.]
[Ha ha ha ha, suýt nữa quên mất phú bà là bác sĩ.]
[Hiểu Cẩu oan ức rồi!]
Hiểu Sơn Thanh cầm thuốc lại camera cho Cố Ninh xem thử. Đúng là thuốc trị loét miệng, nhưng không biết vì sao lại không có tác dụng.
Diệp Đồng Trần ngồi trên ghế sofa, đang yên lặng tĩnh tâm điều tức chút linh khí bên trong cơ thể, định thông qua linh khí làm tiêu vết loét.
Chẳng qua bao lâu, luật đã có một chiếc Maybach mới tinh dừng ngoài cửa văn phòng luật.
Một người đàn ông mặc áo lông màu nâu nhạt dìu một người đàn ông trung niên chống nạng bước vào văn phòng luật. Diệp Đồng Trần ngẩng đầu lên quan sát gương mặt họ một chút, liền biết ngay họ là ai. Đây không phải là người hỏi về chuyện thừa kế lúc sáng hay sao? Tên Chương Danh Thụy gì đó?
Hiểu Sơn Thanh vẫn còn đang live, thấy họ bước vào liền định đón tiếp, nhưng bản thân cậu cũng què, đến tối dì Hà mới đến, lúc này mới cảm thấy văn phòng luật thực sự cần một nhân viên lễ tân để đón khách.
Cậu cũng đâu thể bảo Diệp Đồng Trần đi bưng trà rót nước. Cậu chống nạng đứng dậy đi rót trà.
Người đàn ông mặc áo lông màu nâu nhạt kia liền khách sáo bảo: “Không cần phiền luật sư Hiểu đâu.” Anh ta dìu ba mình ngồi xuống, tự giới thiệu mình tên là Chương Danh Thụy, lúc sáng đã nối mic hỏi về vấn đề thừa kế tài sản.
Bây giờ họ đã đích thân đến, hi vọng hai vị luật sư có thể đại diện vụ án này giúp họ.
Trông Chương Quy rất tiều tụy, không hề dông dài mà nói thẳng vào vấn đề: “Chắc hẳn là hai vị luật sư đã rõ, án phí đối với những vụ kiện tài sản như của chúng tôi được tính theo tỉ lệ phần trăm của số tiền. Tôi nói cho hai vị biết, nếu chúng tôi thuận lợi lấy được phần tài sản thừa kế này, án phí mà hai vị luật sư nhận được có thể mua được hai chiếc xe ngoài cửa lận đấy.”
Hiểu Sơn Thanh nhìn về phía Diệp Đồng Trần.
Diệp Đồng Trần nhìn về phía chiếc xe ở bên ngoài, cô biết thương hiệu này, là Maybach, nhưng không rõ về giá cả cho lắm. Một chiếc giá 2 – 3 triệu nhỉ?
Vậy số tài sản mà ông cụ kia để lại quả thật không hề ít nha. Chẳng trách họ lại cố gắng đến vậy.
“Nếu như hai vị đồng ý, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng ngay.” Chương Danh Thụy nói.
Thật ra, Diệp Đồng Trần không hề nhìn thấy bất kỳ quỷ khí hay sát khí gì trên người bọn họ, nhiều lắm là họ chỉ đụng phải thứ bẩn thỉu nho nhỏ nào đó thôi. Thật ra vụ án này rất đơn giản.
Cô nhìn về phía Hiểu Sơn Thanh, vừa vặn chạm phải ánh mắt cậu đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô muốn hỏi một chút, vụ cá cược 800 nghìn giữa cậu với ba nuôi có còn tính hay không? Con số nhận được từ vụ án này có thể vượt mức số tiền đó đấy.
Nhưng Hiểu Sơn Thanh lại nói với cô: “Đây là vụ kiện đầu tiên cô nhận được khi chính thức làm luật sư. Cô đừng lo lắng về tôi làm gì cả, cứ nhận những vụ kiện mà cô muốn nhận là được.” Bây giờ văn phòng luật của họ không còn phải lo về ăn uống nữa. Vụ cá cược giữa cậu với ba cậu cũng không quan trọng. Dù sao, cậu cũng có thể nhờ Cố Ninh diễn cùng cậu một vở kịch, vờ như cô ấy không nhìn trúng cậu. Ba cậu cũng đâu thể ép Cố Ninh gả cho cậu được.
Diệp Đồng Trần thu hồi tầm mắt, lại hỏi ba con nhà họ Chương một lần nữa: “Yêu cầu tố tụng của hai người là muốn được thừa kế tài sản?”
Chương Quy nhìn thoáng qua con trai, Chương Danh Thụy mở miệng trả lời thay ba: “Chúng tôi muốn khởi kiện người vợ của ông cố về tội trùng hôn, và yêu cầu hủy bỏ quan hệ hôn nhân trước đây của họ.”
Diệp Đồng Trần nhìn sang họ, nở một nụ cười, hai ba con này “đuổi cùng giết tận” thật đấy: “Tôi không nhận vụ này đâu. Mời hai vị về cho.”
Cô nhìn biểu cảm sửng sốt của người đối diện, bổ sung thêm một câu: “Đừng đến nữa.”
Hai người đen mặt rời đi.
Hiểu Sơn Thanh nhìn theo chiếc Maybach đang khuất dần, an ủi Diệp Đồng Trần: “Đừng lo, chắc chắn cô sẽ nhận được những vụ án lớn thôi, cô sẽ giàu to đấy.” Cậu lại nói thêm: “Nếu cô thích xe, công ty chúng ta có thể mua cho cô một chiếc xe đi lại. Maybach thì không đủ tiền, nhưng Tesla thì có thể đấy.”
Diệp Đồng Trần mệt mỏi tựa vào ghế sofa.
****
Tối hôm đó, cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Miệng đau khiến cô mất cả cảm giác ngon miệng.
Suốt đêm cô trằn trọc, đau đến mức không ngủ được. Sáng hôm sau thức dậy, mặt càng sưng hơn.
Dì Hà pha cho cô nước kim ngân hoa, bồ công anh nhưng đều không có tác dụng. Khi bôi thuốc lên vết loét trong miệng, cô cảm thấy cả lợi cũng sưng theo. Thấy cô không ăn được, dì vừa lo lắng vừa xót xa.
Hiểu Sơn Thanh đến, nhất quyết đòi đưa cô đi bệnh viện.
Kết quả là, chưa kịp đến bệnh viện, trước cửa văn phòng luật đã xuất hiện một người đàn ông trung niên. Đầu ông ta trọc lóc, trông có vẻ rất dữ dằn. Ông tự giới thiệu là Triệu Bình An, ba của Triệu Lãng Lãng. Con trai ông bị tạm giữ, nên ông đến tìm luật sư Diệp Trần.
“Sao lại bị bắt giữ? Vì chuyện gì?” Hiểu Sơn Thanh hỏi.
Triệu Bình An thở dài, trả lời: “Là hai ngày trước, Tiểu Lãng đã ra tay đánh người, chỉ đánh có một cú đấm thôi. Tôi đã xin lỗi tại chỗ rồi, cho rằng người ta sẽ không truy cứu, không ngờ tối qua lại đến bắt người.”
Hiểu Sơn Thanh với Diệp Đồng Trần liếc nhau một cái, ai cũng hiểu rõ là ai làm.
“Đúng là không nên đánh người.” Hiểu Sơn Thanh thầm thở dài trong lòng: Ba con nhà họ Chương thật vô lương tâm. Hôm qua đến mời Diệp Trần không được, trở về liền báo cảnh sát bắt Triệu Lãng Lãng? Đường chính không xong, liền dùng đòn gian à?
“Tội này sẽ bị giam bao nhiêu ngày thế?” Triệu Bình An hỏi hai vị luật sư: “Có ngồi tù không?” Lại than thở: “Đều tại tôi, là tôi đưa người ta về nhà. Bọn họ là bạn cũ của mẹ tôi, muốn đến thăm bà ấy, ai ngờ lại đến để ép mẹ tôi ký cái gì đấy, tôi cũng không hiểu. Thằng nhóc Triệu Lãng Lãng kia xấu tính cho nên đã ra tay đánh người, theo tôi còn không bằng ký vào tờ giấy kia cho rồi.”
Diệp Đồng Trần ôm mặt hỏi: “Ông ký rồi?”
“Không có.” Triệu Bình An nói: “Cái giấy đó hình như nhất định phải có chữ ký và dấu tay của mẹ tôi mới được. Tối qua tôi đã liên lạc với cậu Chương, người mà Tiểu Lãng đánh ấy. Cậu ta bảo nếu ký thì sẽ thả Tiểu Lãng ra, nhưng mẹ tôi lại lú lẫn rồi, nhất quyết không chịu ký.”