Lúc Tống Minh Minh cùng đồng nghiệp vội vàng chạy tới bệnh viện, Quách Hiểu vẫn còn đang trong phòng cấp cứu. Ngoài Diệp Trần và Hiểu Sơn Thanh ra thì không còn ai khác đang chờ đợi tin tức của cậu ấy. Cả hai người đều cúi đầu ngồi im lặng trước cửa phòng cấp cứu, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Cảnh tượng này khiến Tống Minh Minh cảm thấy trong lòng phức tạp. Ba mẹ ruột và ba mẹ nuôi của Quách Hiểu lúc này đều đang ở đồn công an tranh cãi không ngớt, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, mắng chửi lẫn nhau. Chẳng có lấy một ai hỏi han xem tình hình của Quách Hiểu hiện giờ ra sao.
“Vẫn đang cấp cứu.” Hiểu Sơn Thanh nhìn anh ấy, trong lòng tràn đầy tự trách. Hôm nay đáng lẽ bọn họ phải đến đón Quách Hiểu sớm hơn, nhưng vì cậu đột nhiên muốn đi mua hoa và quà nên mới để lỡ mất.
Tống Minh Minh vỗ vai cậu, an ủi: “Đừng tự trách bản thân nữa, hai người đã cố gắng hết sức rồi.”
Diệp Đồng Trần ngẩng đầu nhìn Tống Minh Minh: “Quách Hướng Dương bọn họ đâu?”
“Tất cả đều bị đưa về đồn công an rồi.” Tống Minh Minh nói: “Tôi đến đây để tìm hiểu tình hình, ai trong hai người tiện thì theo tôi về đồn để lập biên bản nhé?”
“Tôi đi với anh.” Diệp Đồng Trần nhanh chóng lên tiếng, sau đó quay sang nói với Hiểu Sơn Thanh: “Cậu ở lại đây chờ Quách Hiểu, nếu có gì thì báo cho tôi ngay.”
Hiểu Sơn Thanh biết rõ trong lòng Diệp Trần lúc này đang rất khó chịu, liền gật đầu: “Cô cứ yên tâm đi.”
Diệp Đồng Trần đứng dậy đi theo Tống Minh Minh, vừa đi đến chỗ y tá trực đã bị gọi giật lại.
Là y tá Khương Linh Linh, người trước đó phụ trách chăm sóc cho Quách Hiểu. Cô ấy đỏ hoe mắt, vẻ mặt vừa tức giận vừa phẫn uất, nói với Tống Minh Minh và Diệp Đồng Trần: “Nếu cảnh sát muốn lấy chứng cứ về hành vi ngược đãi Quách Hiểu của mấy người Quách Hướng Dương, tôi sẵn sàng ra làm chứng.”
“Cô biết gì?” Tống Minh Minh hỏi.
Khương Linh Linh nói: “Trong thời gian Quách Hiểu nằm viện, Thôi Minh và Vương Hân chỉ đến thăm một, hai lần, sau đó không thấy xuất hiện nữa. Quách Hướng Dương tuy có đến, nhưng lần nào cũng lớn tiếng quát mắng cậu ấy, còn gọi cậu ấy là đồ ngốc. Có một lần, tôi còn nghe thấy Quách Hướng Dương đòi tiền Vương Hân, nói là tiền chăm sóc Quách Hiểu.”
Đồng nghiệp của Tống Minh Minh đang ghi chép bên cạnh hỏi: “Đòi mấy lần rồi?”
“Tôi chỉ tình cờ nghe thấy một lần đó thôi.” Khương Linh Linh nói: “Còn có một lần, Vương Tiểu Ái mang cơm đến cho Quách Hướng Dương, đi mất cả buổi trời. Lúc đó Quách Hiểu đang truyền dịch, không có ai trông chừng, đến lúc tôi hết bận quay lại thì phát hiện máu đã chảy ngược lên ống.”
Tống Minh Minh và đồng nghiệp đều cau mày khi nghe thấy chuyện này, nói rằng sau này có việc cần sẽ nhờ cô ấy hợp tác.
Khương Linh Linh gật đầu, sau đó hỏi: “Tình trạng của Quách Hiểu như vậy thì tòa án sẽ xử cho ai nuôi dưỡng? Chính phủ không thể quan tâm cậu ấy sao? Cả hai cặp ba mẹ đều không xem cậu ấy ra gì, nếu cậu ấy thực sự rơi vào tay bọn họ, chắc chắn sẽ không toàn mạng.”
“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện của Quách Hiểu.” Hiện tại Tống Minh Minh không thể cho cô ấy câu trả lời chính xác, bởi vì ngay cả anh ấy cũng không biết sau chuyện này, tương lai của Quách Hiểu sẽ đi về đâu.
Anh ấy không khỏi thở dài, ngay cả người dưng nước lã còn thấy thương cảm cho Quách Hiểu, vậy mà ba mẹ ruột và ba mẹ nuôi của cậu ấy lại chẳng có ai thương xót cho cậu ấy.
****
Trên đường đến đồn công an, Diệp Đồng Trần im lặng suốt dọc đường. Tống Minh Minh cũng không biết phải an ủi cô như thế nào. Chuyện này thực sự khiến người ta tức chết, Quách Hiểu đã đủ đáng thương rồi, vừa bị cắt chân đã bị ba mẹ ruột và ba mẹ nuôi hành hạ thành ra như vậy, hiện tại vẫn còn đang cấp cứu.
Nhưng chuyện này cũng thật sự khó giải quyết, với vấn đề trí tuệ của Quách Hiểu, không có cách nào kiện ba mẹ ruột và ba mẹ nuôi của cậu ấy. Cậu ấy cũng không có người thân hay bạn bè nào có thể đòi lại công bằng cho mình. Hơn nữa, với tình trạng hiện tại, Quách Hiểu sẽ phải sống như thế nào đây? Bên phía ba mẹ ruột có Thôi Thần Quang, chắc chắn không thể nào đến đó được. Ba mẹ nuôi lại càng không thể tiếp tục nuôi dưỡng cậu ấy. Chẳng lẽ thực sự phải đưa cậu ấy đến trại trẻ mồ côi sao?
Diệp Đồng Trần hoàn hồn, “ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi đang nghĩ xem nên kiện Thôi Thần Quang trước hay kiện vợ chồng nhà họ Quách và vợ chồng nhà họ Thôi.”
Tống Minh Minh nghe xong liền sửng sốt, quay đầu nhìn cô, sao lại muốn kiện tất cả bọn họ? Kiện như thế nào?
Vừa đến đồn công an, còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng ồn ào cãi vã bên trong.
Tống Minh Minh dẫn Diệp Đồng Trần đi vào, quát lớn: “Đây là đồn công an! Ai còn cãi nhau nữa thì tôi nhốt hết vào phòng giam!”
Lập tức, mọi người đều im lặng.
Diệp Đồng Trần liếc nhìn bọn họ một lượt. Vợ chồng nhà họ Thôi và vợ chồng nhà họ Quách khi nhìn thấy cô đều tỏ vẻ chột dạ, không dám nhìn thẳng. Xem ra bọn họ cũng biết bản thân mình đều có lỗi.
Thế nhưng vừa ngồi xuống, Thôi Minh đã bắt đầu biện minh cho con trai mình: “Cảnh sát Tống, Thần Quang thực sự không có đẩy người, nó chỉ đánh Quách Hiểu một cái, Quách Hiểu tự trượt chân ngã xuống. Trong phòng của chúng tôi đều có camera giám sát, anh có thể cho người đến điều tra.” Anh ta còn nói thêm: “Nguyên nhân của sự việc này là do vợ chồng Quách Hướng Dương tự ý dẫn Quách Hiểu xông vào nhà chúng tôi để tống tiền, tôi đã kiện bọn họ rồi!”
Quách Hướng Dương vừa nghe thấy vậy lập tức nổi giận, đập bàn gào lên: “Ai tống tiền! Rõ ràng là vợ anh cho phép chúng tôi vào nhà! Chúng tôi là đưa con trai ruột của anh về mà! Bọn họ không biết ơn còn đẩy Quách Hiểu ngã cầu thang! Tôi cũng muốn kiện vợ chồng anh!” Anh ta chỉ tay vào Thôi Thần Quang: “Còn thằng nhóc này nữa! Chính là nó đẩy Quách Hiểu! Thằng con trai ruột của tôi coi như bị bọn họ dạy hư rồi, có tiền chính là ba, không nhận ba ruột còn muốn giết Quách Hiểu!”
Thôi Thần Quang bị kích động, mặt đỏ bừng, cũng đứng bật dậy gào lại: “Ông là muốn hủy hoại tôi! Hủy hoại tôi thì ông mới hả dạ! Từ nhỏ đến lớn ông chưa từng nuôi nấng tôi ngày nào, dựa vào đâu tôi phải nhận ông! Tôi thà chết cũng không nhận!”
Quách Hướng Dương tức giận đến mức không nhịn được nữa, giáng cho Thôi Thần Quang một cái bạt tai ngay tại đồn công an.
Chuyện này xem như náo loạn rồi, Thôi Minh và Vương Hân thấy con trai bị đánh thì không vui, lao vào che chở cho Thôi Thần Quang, bắt đầu giằng co với Quách Hướng Dương.
Diệp Đồng Trần ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn bọn họ ẩu đả. Hiện tại cô đã rất rõ ràng, Quách Hướng Dương là một kẻ hám lợi, bất cần đời, không yêu thương đứa con nào cả. Vương Tiểu Ái là một người phụ nữ nhút nhát, sợ phiền phức, luôn coi chồng và con trai như trời, mà đứa con trai này chính là Thôi Thần Quang, bởi vì cô ta cho rằng Thôi Thần Quang mới là máu mủ ruột thịt của mình, còn Quách Hiểu chỉ là một đứa ngốc, là gánh nặng, cô ta chỉ biết oán trách Quách Hiểu.
Còn về phần Thôi Minh và Vương Hân, bọn họ ích kỷ và giả dối. Nếu Thôi Thần Quang là đứa trẻ thiểu năng trí tuệ, còn Quách Hiểu là người bình thường, chắc chắn bọn họ sẽ nhận lại con trai ruột của mình bằng mọi giá. Nói cho cùng, Quách Hiểu đối với tất cả bọn họ chỉ là gánh nặng, là rắc rối khó giải quyết.
Vậy thì bây giờ, cô cũng chẳng còn gì phải kiêng dè nữa.
Tống Minh Minh và các cảnh sát khác tách bọn họ ra, sau đó trực tiếp còng tay cả Quách Hướng Dương và Thôi Thần Quang lại.
Vương Tiểu Ái và Vương Hân đều đau lòng bật khóc, cầu xin Tống Minh Minh thả con trai của mình ra.
Đúng vậy, con trai cưng của bọn họ sao có thể chịu khổ như vậy chứ?
“Quách Hiểu hiện tại vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện, các người không lo lắng cho cậu ấy, ngược lại còn lo lắng cho nghi phạm suýt chút nữa cướp đi mạng sống của cậu ấy.” Tống Minh Minh thẳng thừng nói.
Lúc này Vương Tiểu Ái mới hỏi: “Hiểu Hiểu sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Có nghiêm trọng không? Người ta còn đang cấp cứu, chị nói xem có nghiêm trọng không?” Tống Minh Minh không nhịn được nữa: “Ngã từ trên cầu thang cao như vậy xuống, đầu và đốt sống cổ đều bị thương, các người tự mình suy nghĩ xem có nghiêm trọng hay không!”
Vương Tiểu Ái mặt mày tái mét, lại rơi nước mắt.
Diệp Đồng Trần vẫn luôn im lặng, cho đến khi cảnh sát mang camera giám sát nhà Vương Hân đến, cô và mấy cảnh sát cùng xem lại đoạn ghi hình.
Camera ghi lại toàn bộ quá trình từ khi Quách Hướng Dương kéo Quách Hiểu vào phòng khách, phòng ngủ của Thôi Thần Quang không có camera, nhưng có thể nghe thấy tiếng cãi vã, xen lẫn trong đó là giọng nói hoảng hốt của Quách Hiểu, cậu ấy cứ lặp đi lặp lại:
“Không được động vào đồ của người khác, không được động…”
“Cút ra ngoài, nhà người khác Quách Hiểu cút ra ngoài… Đừng cãi nhau nữa, là lỗi của Quách Hiểu, Quách Hiểu hư quá…”
Lúc bị Thôi Thần Quang nắm tay đẩy ra, trên mặt Quách Hiểu đã có máu, giống như bị rách một đường, cậu ấy sợ hãi liên tục nói: “Đừng đẩy đừng đẩy, Quách Hiểu đi Quách Hiểu tự đi…”
Nhưng Thôi Thần Quang vẫn không buông tay, cho đến khi đẩy cậu ấy đến cầu thang, Quách Hiểu sợ hãi vùng vẫy dữ dội, vô tình đánh vào mặt Thôi Thần Quang, sau đó Thôi Thần Quang tát mạnh cậu ấy một cái, khiến cậu ấy ngã xuống.
“Anh xem anh xem, cảnh sát Tống anh xem Quách Hiểu tự ngã mà, Thần Quang không có động tác đẩy.” Thôi Minh cũng đang xem camera giám sát, vội vàng chỉ vào màn hình nói.
“Tôi nhìn thấy, không mù.” Tống Minh Minh liếc anh ta một cái bảo anh ta ngồi xuống, rồi hỏi Thôi Thần Quang: “Cậu đánh Quách Hiểu trong phòng ngủ phải không?”
“Tôi không đánh nó!” Thôi Thần Quang vừa bị hỏi đã tức giận.
“Cậu gào lên làm gì!” Tống Minh Minh không chấp nhận kiểu cáu kỉnh của cậu ấm: “Trả lời đàng hoàng cho tôi! Thái độ nghiêm túc một chút!”
Thôi Thần Quang bị quát liền sợ hãi.
Vương Hân muốn nói thay con trai, Tống Minh Minh trực tiếp nói: “Không hỏi chị thì đừng lên tiếng, tôi đang thẩm vấn cậu ta, không phải chị. Cậu ta còn vị thành niên sao? Cậu ta có vấn đề về trí tuệ sao? Cần ba mẹ trả lời thay?”
Tống Minh Minh gõ ngón tay lên bàn cộc cộc: “Cậu ta đã trưởng thành, trí tuệ bình thường, được học hành đàng hoàng, cậu ta có đủ năng lực chịu trách nhiệm pháp lý về hành vi của mình! Không cần mọi người ở đây tìm lý do thoát tội cho cậu ta, cảnh sát chúng tôi và tòa án sẽ đưa ra phán quyết chính xác!”
Lời nói dứt khoát đầy uy nghiêm của anh ấy khiến tất cả mọi người im lặng không dám lên tiếng.
Tống Minh Minh hỏi lại: “Bây giờ trả lời tôi cho rõ ràng, vết thương trên mặt Quách Hiểu có phải do cậu gây ra không? Cậu chỉ cần trả lời có hoặc không, không cần giải thích!”
Anh ấy đã xử lý rất nhiều vụ án, gặp qua rất nhiều kẻ vô lại, nên hiểu rõ nhất có những người chỉ biết sợ kẻ mạnh hiếp kẻ yếu.
Thôi Thần Quang rõ ràng là bị dạt khí thế, thành thật hơn, cúi đầu nói: “Phải, nhưng tôi không cố ý.”
“Dù cố ý hay không cố ý thì cậu cũng đã gây thương tích cho Quách Hiểu!” Tống Minh Minh nói với cậu ta.
Thôi Thần Quang cúi đầu biện minh: “Chẳng lẽ tự ý xâm nhập nhà người khác không phạm pháp sao? Bọn họ chưa được cho phép đã tự ý động vào đồ của tôi, còn động tay động chân với tôi, tôi chỉ là tự vệ.”
“Thôi Thần Quang xem ra cậu đọc sách rất nhiều, cũng hiểu biết chút ít về pháp luật.” Diệp Đồng Trần lên tiếng: “Vậy thì cậu phải hiểu rõ, thứ nhất là mẹ nuôi của cậu cho phép bọn họ vào nhà, không thể cấu thành tội tự ý xâm nhập nhà người khác. Thứ hai là Quách Hiểu có khiếm khuyết về trí tuệ, tay chân không tiện, không có năng lực tự chủ, cậu ấy bị Quách Hướng Dương cưỡng ép kéo vào phòng cậu, càng không thể cấu thành tội tự ý xâm nhập nhà người khác. Còn về việc cậu nói bọn họ động tay động chân với cậu trước, cái bọn họ ở đây là chỉ Quách Hiểu? Hay là Quách Hướng Dương? Cậu phải đưa ra bằng chứng tương ứng, đừng vu khống.”
Vương Hân muốn giải thích thay con trai.
Diệp Đồng Trần lạnh lùng liếc nhìn cô ta, Vương Hân chỉ cảm thấy cổ họng lạnh toát, há miệng không nói nên lời, cô ta sợ hãi đến mức mặt mày tái mét.
“Vừa rồi cậu cũng thừa nhận vết thương trên mặt Quách Hiểu là do cậu gây ra.” Diệp Đồng Trần tiếp tục nói với Thôi Thần Quang: “Trong luật hình sự có quy định về tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại nghiêm trọng cho sức khỏe của người khác. Chỉ riêng hành vi của cậu trong phòng ngủ đã cấu thành tội vô ý gây thương tích nghiêm trọng, có thể bị phạt tù có thời hạn từ 3 năm trở xuống.”
Cô nhìn thấy sắc mặt Thôi Thần Quang lập tức trắng bệch.
Nghe đến việc bị kết án, bị ngồi tù, cậu ta mới luống cuống, những người khác cũng hoảng sợ.
Vương Hân đứng bật dậy, phát ra tiếng kêu the thé từ trong cổ họng, chính cô ta cũng giật mình, mọi người đều nhìn cô ta, cô ta run rẩy vừa sợ hãi vừa cảm thấy mất mặt: “Tôi, cổ họng tôi khó chịu…” Cô ta ngồi xuống khóc, không biết tại sao vừa rồi cổ họng không nói nên lời, chỉ cảm thấy luật sư Diệp nhìn cô ta một cái là cô ta không nói được nữa…
Nhưng lúc này không ai quan tâm đến cô ta.
Thôi Minh vội vàng nói với Diệp Đồng Trần: “Luật sư Diệp, sao cô có thể nói là vô ý gây thương tích nghiêm trọng được? Trên mặt Quách Hiểu chỉ là một vết thương nhỏ, không đủ để hủy hoại dung nhan, sao có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự được?” Nếu thật sự thành án hình sự, cả đời này của Thần Quang coi như xong! Cậu ta sẽ bị đuổi học ở trường nước ngoài, trong nước cũng không thể vào trường đại học tốt, không thể thi công chức.
“Có đủ hay không không phải tôi nói mà là tòa án nói.” Diệp Đồng Trần nói: “Mọi người nên cầu nguyện cho Quách Hiểu bình an vô sự, không có di chứng gì nghiêm trọng, nếu cậu ấy chết, Thôi Thần Quang chính là tội ngộ sát.”
Thôi Minh còn muốn biện minh.
Diệp Đồng Trần trực tiếp cắt ngang lời anh ta: “Tất nhiên anh cũng đừng vội, sau khi khởi tố Thôi Thần Quang, tôi sẽ thay Quách Hiểu khởi tố vợ chồng anh và vợ chồng họ Quách.”
Thôi Minh sững người, vợ chồng anh ta thì có tội gì? Tại sao lại khởi tố bọn họ?
“Quách Hướng Dương và Vương Tiểu Ái ngược đãi con nuôi thiểu năng trí tuệ không có khả năng tự chăm sóc bản thân dẫn đến cậu ấy bị tàn tật. Thôi Minh và Vương Hân sau khi biết Quách Hiểu là con ruột đã lựa chọn bỏ rơi, dẫn đến bệnh tình của Quách Hiểu bị trì hoãn phải cắt bỏ chân.” Diệp Đồng Trần nhìn từng người một: “Mọi người thân là người giám hộ, rõ ràng biết Quách Hiểu bị tàn tật, không có khả năng tự chăm sóc bản thân, lại để mặc cho Thôi Thần Quang thực hiện hành vi bạo lực với cậu ấy, khiến cậu ấy ngã gãy chân, tưởng rằng không cần chịu trách nhiệm pháp lý sao?”
Trước đây, cô nghĩ đến việc Quách Hiểu không thể rời xa người mẹ nuôi Vương Tiểu Ái, rồi cũng phải quay về bên cạnh ba mẹ ruột, không muốn đẩy mọi chuyện đến đường cùng, nên đã nhiều lần từ chối làm người đại diện pháp lý cho bất kỳ ai trong số họ.
Bây giờ, cô sẽ làm người đại diện pháp lý cho Quách Hiểu.
Làm ba mẹ không phải chỉ cần sinh con ra là được, đó là một sinh mạng, trước khi quyết định sinh con, xin hãy suy nghĩ kỹ xem mình có đủ khả năng chịu trách nhiệm với một sinh mạng hay không, cho dù đứa trẻ đó mắc bệnh hiểm nghèo, tàn tật, thiểu năng trí tuệ.
“Mấy người yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để mấy người nhận mức án cao nhất.” Diệp Đồng Trần nói ra câu này, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô không phải là đang trút giận, cô là người luôn nói được làm được, lời nói đi đôi với hành động.
Ngay cả Quách Hướng Dương vô lại lúc này cũng bị chấn động, sợ hãi đến mức không dám nói một lời nào.
Trái tim Thôi Minh càng chìm xuống đáy vực, điều anh ta sợ nhất chính là đứng ở thế đối đầu với Diệp Đồng Trần, vậy mà vẫn đi đến bước đường này.
Anh ta nhìn Diệp Đồng Trần hồi lâu mới nói: “Luật sư Diệp, cô là người tốt, cô hãy nghĩ cho Quách Hiểu, khởi tố chúng tôi thì sau này Quách Hiểu sẽ ra sao? Gửi đến trường đặc biệt của trại trẻ mồ côi sao? Như vậy đối với nó chẳng khác nào một thảm họa.” Giọng điệu của anh ta đặc biệt tốt, lại nói: “Cho dù cô muốn thay nó khởi tố chúng tôi, nhưng pháp luật quy định người thiểu năng trí tuệ không có năng lực tự mình khởi tố, chỉ có thể do người giám hộ thay mặt để mời luật sư khởi tố.”
Nói cách khác, chính là Diệp Đồng Trần không thể khởi tố bọn họ.
Diệp Đồng Trần lại cười: “Chuyện này thì không cần anh bận tâm, đối với người thiểu năng trí tuệ không có người giám hộ, tòa án có thể căn cứ theo trình tự pháp luật chỉ định người thích hợp đảm nhiệm người đại diện theo pháp luật cho họ.”
Nụ cười của cô không đạt đến đáy mắt: “Tôi hiểu rõ trình tự pháp luật hơn anh.”
Cho nên cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, làm thế nào để đưa những người này vào tù một cách hợp pháp.