Giang Dã xử lý vết thương xong rời khỏi bệnh viện đã gần tám giờ tối, nồi áp suất phát nổ làm cổ và gò má gã bị phỏng vài chỗ, nơi bị thương nặng nhất vẫn là mu bàn tay, lớp da nơi đó đều bị bong tróc.
Hình xăm lá bùa theo gã hơn mười mấy năm cũng bị bong ra.
Gã nhìn vào mu bàn tay quấn đầy băng gạc, trong lòng cảm thấy bất an. Hình xăm này được thực hiện cách đây hơn mười năm, sau khi gã ra khỏi trại tạm giam. Gã đã tìm đến một vị Thiên Sư trong đạo giáo để xăm nó lên. Đó là một bùa chú xua đuổi vận hạn xấu xa, triệu tập vạn binh tướng hộ thân, xua tan ma quỷ, và giải trừ mọi tai ương.
Quả thật, sau khi xăm lá bùa này, cuộc đời tưởng chừng đã tàn của gã bỗng nhiên có bước ngoặt ngoạn mục. Gã đổi sang một thân phận mới, bước lên con đường rộng mở và tươi sáng. Danh tiếng lẫn tiền tài đều có đủ, trở thành một quản lý tài năng hàng đầu trong giới.
Nhưng giờ đây, lá bùa đó đã bị “lột” đi cùng với lớp da của gã, dường như là một điềm báo không lành. Trong thời gian tới, gã cần phải tìm gặp lại vị Thiên Sư kia để xem xét tình hình.
Gã không về nhà mình, mà đến căn hộ nơi Diệp Trần đang ở, định dọn dẹp lại căn bếp bị nổ tan hoang. Toàn bộ tiền của Diệp Trần đã bồi thường cho công ty, không có điện thoại, không có nơi nào để đi, chắc chắn cô ấy sẽ quay lại đây ở.
Đến trước cửa, theo thói quen gã định nhập mật mã để mở khóa, nhưng phát hiện mật mã đã bị thay đổi.
Gã ngây người một lúc, cửa mở bỗng ra từ bên trong. Một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ đang ôm đứa bé đứng ở cửa kinh ngạc nhìn gã.
“Cô là ai?” Giang Dã vừa định chất vấn người phụ nữ lạ mặt này sao lại ở trong nhà gã thì Diệp Trần từ trong thò đầu ra, nhìn gã một cái, trong mắt lại có ý cười.
Cô nói: “Khó giết được anh thật đấy.”
Giang Dã sững sờ ngay tại cửa.
“Chị ấy là Lý Phi Phi, khách hàng của tôi, tạm thời sẽ ở cùng tôi.” Diệp Đồng Trần không nhiều lời với gã, nói thẳng: “Dạo này anh đừng tới đây, không tiện.”
Giang Dã cau mày, bước vào phòng thấy có một bà cô khoảng 50 tuổi đang dọn dẹp trong bếp, trên bàn để rất nhiều tã lót và bình sữa trẻ em, rõ ràng là định ở đây một thời gian ngắn. Gã không quan tâm Diệp Trần dẫn ai tới ở, điều gã quan tâm chính là cô ấy đã đổi mật mã, cô ấy không thể làm thế với gã được.
Gã nhìn về phía Diệp Trần, cô ấy đang ngồi trên sofa lướt màn hình điện thoại, ghi chép gì đó.
Cô ấy mới mua điện thoại ư? Tiền đâu ra? Toàn bộ tiền của cô ấy đều để ở chỗ gã cơ mà.
Diệp Trần ngước lên nhìn gã, có thể nhận ra sự giận dữ và kiểm soát bệnh hoạn ẩn sau vẻ ôn hòa giả tạo của gã: “Phải, tôi không ở đây nữa. Lý Phi Phi đang ở đây với con cô ấy. Nếu không đổi mật mã thì làm sao khi anh vào? Đây không phải là nhà của tôi sao?”
Đúng vậy, gã từng nói đây là nhà của Diệp Trần, là mái ấm vĩnh viễn. Thực tế, số tiền của Diệp Trần bị gã giữ đủ để mua hai căn hộ như thế này. Lúc đầu, cô ấy thà không lấy một đồng nào cũng muốn hủy hợp đồng, nên gã mới trừng phạt cô ấy bằng cách giữ lại toàn bộ tiền, khiến cô ấy trắng tay.
“Em không ở đây thì đi đâu?” Giang Dã vẫn giữ tông giọng nhẹ nhàng như cũ.
Cô mặc kệ lời gã, hết sức chuyên chú lướt điện thoại.
Gã cực kỳ ghét thái độ đó của cô, đưa tay giành lấy điện thoại: “Điện thoại từ đâu ra?”
Diệp Đồng Trần ngẩng đầu nhìn gã.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Dã cảm thấy ánh mắt cô làm gã lạnh sống lưng, gã nghe cô nói: “Tôi đã nhắc anh, nên tránh xa các thiết bị điện tử mà.”
Giang Dã đột nhiên cảm giác điện thoại như bị rò điện, từ đầu ngón tay đến nguyên cánh tay đều tê rần nhức nhối, gã vội buông tay, thả điện thoại rơi xuống thảm.
Chuyện gì vậy?
Giang Dã hãi hùng nhìn Diệp Trần, đột nhiên cảm thấy cô ấy như đã biến thành một người khác, một người có khí thế áp đảo hơn cả gã.
“Lời khuyên tốt khó lòng thuyết phục được quỷ đáng chết.” Diệp Đồng Trần dựa người vào sofa, nhìn gã thản nhiên nói.
Cửa căn hộ bị gõ nhẹ.
Lý Phi Phi vội vàng đi qua mở cửa, Hiểu Sơn Thanh tươi cười đi vào, cậu trông thấy Giang Dã có hơi sững lại, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười chào hỏi.
Mặc dù Giang Dã không đáp lại, thế nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Hiểu Sơn Thanh, cậu háo hức nói với Diệp Đồng Trần: “Cô biết tin tốt gì chưa? Tối nay tôi đã nhận được ba ủy thác! Đây thật sự là ba tháng không mở hàng, một khi mở hàng thì không đỡ nổi!”
Diệp Đồng Trần thấy dáng vẻ này của cậu cũng cười nhạt, cậu nhóc này giống như trong suốt vậy, buồn vui hay giận dữ đều bộc lộ rõ hết lên mặt.
Dì Hà đang dọn dẹp trong bếp nghe được, cũng vui vẻ ngó đầu ra góp vui: “Vậy văn phòng luật của chúng ta có phải sẽ không phải đóng cửa không?”
“Đương nhiên rồi!” Hiểu Sơn Thanh đáp: “Văn phòng luật của chúng ta hiện giờ đã nổi tiếng khắp mạng, số lượng người theo dõi trong phòng livestream của tôi vừa vượt 500 nghìn, bây giờ toàn bộ mạng xã hội đều rất quan tâm đến vụ án của Lý Phi Phi, nếu chúng ta thắng thì văn phòng luật sẽ nổi như cồn luôn!” Cậu ôm chặt quyết tâm chiến thắng.
Lý Phi Phi rất cảm kích nhìn họ nhưng khi cô ấy nhìn sang Giang Dã đứng cứng đơ trong nhà thì thấy sắc mặt gã sắp đen thành đáy nồi rồi.
Tuy nhiên, Hiểu Sơn Thanh không hề để ý đến sắc mặt gã, tiếp tục nói với Diệp Đồng Trần: “Đi thôi nhỉ? Tôi đến đón cô và dì Hà về văn phòng luật, chúng ta bàn bạc vụ án này sẵn tiện ký hợp đồng trợ lý luôn, sau này cô chính là một thành viên của văn phòng luật.”
“Trợ lý?” Giang Dã nhíu chặt mày nhìn Hiểu Sơn Thanh rồi nhìn Diệp Đồng Trần: “Em muốn đến văn phòng luật làm trợ lý sao?”
“Hợp đồng đâu có quy định tôi không thể đi làm thêm.” Diệp Trần nói rõ với gã.
Giang Dã không hiểu nổi, không chịu làm một ngôi sao tốt đẹp, cô ấy đi làm trợ lý trong một văn phòng luật nhỏ tồi tàn để được cái gì chứ?
Thế nhưng trong lòng Hiểu Sơn Thanh lại có một tính toán khác, cậu muốn mời Diệp Trần làm luật sư cho văn phòng luật, nhưng phải đợi đến khi Diệp Trần chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý này đã, nếu không, việc một luật sư kiêm nhiệm các công việc hợp đồng khác dễ bị xử phạt.
Cậu có thể đợi, cánh cửa văn phòng luật sẽ luôn rộng mở đón Diệp Trần!
Dì Hà đã dọn dẹp bếp núc xong xuôi.
Diệp Đồng Trần cũng ra lệnh đuổi khách với Giang Dã, cô muốn về văn phòng luật cùng Hiểu Sơn Thanh.
“Sao màn hình điện thoại tối đen rồi?” Hiểu Sơn Thanh nhặt điện thoại di động trên thảm, khởi động lại một chút phát hiện màn hình vẫn tối đen, cậu nói với Diệp Trần: “Không sao, máy dự phòng này tôi dùng đã rất lâu rồi, tôi còn một máy dự phòng mới cho cô dùng.”
Thế Giang Dã mới biết hóa ra là điện thoại của Hiểu Sơn Thanh.
Bên ngoài, trời tối đen như mực, lất phất sương đêm.
Giang Dã ngồi trong xe nhìn Diệp Trần lên xe Hiểu Sơn Thanh rời đi, gã rất muốn đạp ga đâm thẳng vào hai người họ.
Gã cầm điện thoại lên liên lạc với người bạn cũ, mở miệng nói: “Có một công ty luật sư tên là [Văn phòng Luật Hiểu], tìm người qua đó một chuyến, xử lý đi.”
****
Sương mù dày đặc.
Trước tiên Hiểu Sơn Thanh đưa dì Hà về nhà, sau đó mới lái xe đưa Diệp Đồng Trần về văn phòng luật, trên đường đi cậu nói với cô rằng hôm nay cậu nhận được ba vụ kiện, tất cả đều là kiện tên đạo sĩ giả Tâm Trai Cư Sĩ lừa đảo, yêu cầu đòi lại số tiền đã tặng cho Tâm Trai Cư Sĩ.
Có một người dường như không thiếu tiền, cô ta không đòi lại tiền đã tặng, chỉ yêu cầu Tâm Trai Cư Sĩ vào tù “đạp máy khâu”.
Diệp Đồng Trần không ngạc nhiên, những người có thể thưởng tới 100 mấy nghìn chắc chắn không thiếu tiền.
“Cô đúng là thần rồi.” Hiểu Sơn Thanh nói: “Trước đó ở bệnh viện cô đã nói tôi có thể khai trương, thế là trong một ngày tôi thực sự đã nhận được tới bốn vụ kiện. Còn nữa, cô có biết hôm nay chỉ tính riêng tiền thưởng từ phòng livestream chúng ta đã kiếm được bao nhiêu không?”
Cậu quay đầu lại khoa trương nói: “60 nghìn! Nếu sau này mỗi ngày đều livestream, trong vòng ba tháng nhất định có thể kiếm đủ 500 nghìn.”
“Tại sao ba tháng phải kiếm đủ 500 nghìn?” Diệp Đồng Trần hỏi cậu.
Hiểu Sơn Thanh cũng không giấu giếm: “Tôi đã hứa với ba tôi, nếu trong ba tháng không kiếm đủ tiền thuê văn phòng, tôi sẽ nghe lời ông ấy đóng cửa văn phòng luật, đi kết hôn thương mại và thừa kế công ty.”
Cậu định tiếp tục phát biểu một bài diễn văn kiểu “Tôi sẽ không từ bỏ ước mơ của mình.” thì nghe Diệp Đồng Trần ngạc nhiên hỏi: “Tiền thuê văn phòng luật trong ba tháng tới 500 nghìn?”
“Đây đã là giá ưu đãi rồi.” Hiểu Sơn Thanh còn chưa nói vì ba cậu là quan chủ danh dự của đạo quán Bão Nhất nên cậu mới được thuê nơi này với giá nội bộ: “Tiền thuê mặt bằng hàng năm của siêu thị nhỏ bên ngoài đạo quán là 2 triệu 6.”
Diệp Đồng Trần chấn động, đạo quán nhỏ của cô bây giờ đáng giá vậy sao? Kiếm được nhiều tiền thế ư? Vậy sao có thể để nó rơi vào tay tên Chủ tịch cặn bã Kỷ Vọng của Hòa Quang Đồng Trần được chứ!
Trong lòng cô chợt nảy ra thêm một ý nghĩ.
****
Về đến văn phòng luật, Diệp Đồng Trần phát hiện trong góc văn phòng có thêm một cái giường đơn, ga giường chăn mền, tất cả đều là đồ mới.
“Đây là do ba tôi gửi tới.” Hiểu Sơn Thanh nói: “Ông ấy nghe nói cô muốn ở lại văn phòng nên cho người đưa nó tới, để cô thoải mái hơn.”
Ba nuôi của cậu?
Diệp Đồng Trần ngồi thử một chút, mềm muốn chết, chăn và ga giường tất cả đều là tơ tằm trơn mịn, thậm chí cô còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, giống như là có người cố ý xông hương cho chăn.
Cô cúi đầu ngửi ngửi chăn, là mùi cam Phật thủ trước kia cô thích nhất.
Lúc Hiểu Sơn Thanh cầm hợp đồng trợ lý đã soạn sẵn ra cho cô ký, cậu trông thấy cô cúi đầu ngửi chăn, mái tóc đen dài như thác chảy trên chăn lụa xanh, vẻ đẹp tựa vầng trăng mà chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm tới.
Nhang trên bàn thờ đang cháy lặng lẽ, có người vừa thắp nhang ở đây, trên bàn thờ còn có Phật thủ tươi mới.
Là ba cậu.
***
Ngày hôm sau, Diệp Đồng Trần chính thức ký hợp đồng trở thành trợ lý luật sư của [Văn phòng Luật Hiểu]. Hiểu Sơn Thanh ra dáng giúp cô đeo thẻ nhân viên lên, dì Hà cười tủm tỉm chúc mừng cô nhận chức.
Hôm nay không có thời gian livestream, Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh phải đến tòa án để lập hồ sơ vụ kiện cho Lý Phi Phi. Họ sẽ khởi kiện với lý do giấu bệnh nặng và lây lan bệnh tình dục, yêu cầu hủy bỏ cuộc hôn nhân giả tạo, đồng thời bồi thường cho phía nữ các khoản thiệt hại (bao gồm chi phí thụ tinh ống nghiệm, tiền lương mất đi trong thời gian mang thai, chi phí điều trị sau này, tiền nuôi con, bồi thường tinh thần) tổng cộng 600 nghìn tệ.
Trong 600 nghìn này chưa bao gồm phân chia tài sản cùng với 300 nghìn tệ của Lý Phi Phi dùng cho việc trang trí nhà cửa.
Cái cô muốn không đơn giản là tranh quyền nuôi con và phân chia tài sản mà ngoài những khoản bồi thường này ra còn muốn tống Vương Nhất Khang vào tù.
Hiểu Sơn Thanh nộp hồ sơ xong, trong lòng cậu cảm thấy rất không yên: “Chuyện này sẽ khả quan chứ?”
Cậu đã từng tiếp xúc, học hỏi và nghe về nhiều vụ ly hôn, hầu như chưa vụ nào được bồi thường nhiều như vậy, đa phần sau vài tháng ly hôn, bên nữ không có lỗi chỉ nhận được vài nghìn tệ.
“Điều này phụ thuộc vào sức mạnh của dư luận.” Qua hai ngày, Diệp Đồng Trần đã hiểu thấu về dư luận, từ chán ghét, nghi ngờ đến việc biết cách lợi dụng nó.
Vụ kiện của Lý Phi Phi đã lên hot search vài ngày, tạo ra ảnh hưởng lớn trong xã hội, việc tòa án gấp rút lập hồ sơ nhanh như vậy chứng tỏ vụ này không thể tiếp tục kéo dài thêm, cần phải giải quyết nhanh chóng.
“Càng nhiều người góp sức, ngọn lửa cháy càng cao.” Diệp Đồng Trần nói: “Chỉ một mình Lý Phi Phi kiện anh ta lây bệnh tình dục thì khả năng thắng không lớn, vì vậy chúng ta cần nhiều người hơn.”
Diệp Đồng Trần đưa Hiểu Sơn Thanh xem những gì cô đã thu thập được từ các đoạn chat Lý Phi Phi đã lưu lại về việc Vương Nhất Khang ngoại tình và tìm bạn tình. Một cuốn sổ ghi lại hai mươi mốt liên hệ của các đối tượng Vương Nhất Khang đã ngoại tình trong suốt hơn hai năm.
Hiểu Sơn Thanh kinh hãi mở to hai mắt: “Hơn hai năm ngoại tình với hai mươi mốt người, vậy mà anh ta vẫn đi làm, về nhà diễn kịch… Anh ta không mệt à?”
“Đây chỉ là một phần nhỏ trong số người anh ta liên lạc.” Diệp Đồng Trần nói: “Còn rất nhiều trang web nước ngoài khác, tôi không vào được.”
Hiểu Sơn Thanh giơ ngón tay cái với cô, lập tức đi mua cho cô một ly trà sữa Toàn Gia Phúc, thêm kem sữa.
Trở về văn phòng luật, Hiểu Sơn Thanh tức khắc bắt đầu liên hệ những người này, nói bọn họ biết Vương Nhất Khang có khả năng lây nhiễm bệnh giang mai và HPV, bọn họ có thể khởi tố Vương Nhất Khang yêu cầu bồi thường.
Cậu bận rộn cả buổi chiều, không có thời gian livestream, hộp thư cá nhân trên Đẩu Ngư của cậu tràn ngập tin nhắn.
Diệp Đồng Trần vừa hút trà sữa vừa nghịch điện thoại của Hiểu Sơn Thanh, thấy hộp thư cá nhân có hơn 999+ tin nhắn: “Rất nhiều người đang hối thúc cậu livestream, còn gọi cậu là Hiểu Cẩu.”
“Hình như không phải.” Diệp Đồng Trần lướt qua một số tin nhắn và dừng lại ở một tin nhắn từ một người có tên là [Hồ Hồ Kiến]. Người này gửi cho Hiểu Sơn Thanh một đoạn ghi âm.
Cô mở đoạn ghi âm và nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: “Chúng ta chia tay đi, em chịu không nổi nữa, anh và vợ con sống thật tốt đi, sau này đừng tìm em nữa.”
Sau đó là giọng nói của một người đàn ông khác: “Anh đã đề nghị ly hôn với cô ta, sắp có thể khiến cô ta thân bại danh liệt tay trắng ra khỏi nhà. Đến lúc đó mẹ anh được nuôi đứa nhỏ, sẽ không ngăn cản hai chúng ta ở bên nhau nữa, lần này là thật, anh lừa em sẽ bị sét đánh!”
Giọng nói này là của Vương Nhất Khang.
Ngay cả Hiểu Sơn Thanh cũng giật mình ngẩng đầu lên.
Trong đoạn ghi âm, giọng người đàn ông kia tiếp tục: “Anh nghĩ tôi còn tin anh nổi sao? Chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi? Lúc đi xem mắt anh đã nói chỉ là để đối phó, rồi sao nữa? Anh kết hôn, sinh con, bây giờ anh còn muốn tiếp tục lừa tôi! Anh làm sao để vợ anh thân bại danh liệt, tay trắng ra khỏi nhà? Cô ta vừa mới sinh con, anh có ly hôn được không?”
Có tiếng cửa xe đóng lại, Vương Nhất Khang đang dỗ dành người đàn ông kia: “Cô ta là người song tính! Trước khi đi xem mắt anh đã điều tra rồi mới đi gặp cô ta! Em nghĩ anh kết hôn là vì ai? Chẳng phải vì chúng ta sao? Anh có đoạn ghi âm cô ta tự thừa nhận bản thân là song tính, chỉ cần tung ra tin này thì cô ta sẽ thân bại danh liệt ngay thôi! Đến lúc đó, nhà cô ta chắc chắn sẽ khuyên cô ta đừng làm lớn chuyện, để không phải trả lại tiền sính lễ, chẳng phải anh nói gì nhà cô ta cũng chịu sao?”