“ Ôn Hoán Quang, ngươi là tên mặt người dạ thú, không chuyện ác nào không làm qua, đại phôi đản !!! ”
Những lời mắng nhiếc đầy phẫn uất thế nhưng lại phát ra từ miệng của một cô gái yêu kiều, đáng yêu, quanh quẩn trong một không gian rộng lớn lập tức khiến hai nam nhân trong phòng khách kia phải chú ý.
“ Nói hay lắm ! Nói thực tốt ! ” Nam nhân có diện mạo anh tuấn, nhã nhặn vừa nghe được câu nói đầy oán giận kia liền vội vàng đứng dậy vừa vỗ tay vừa không quên trầm trồ khen ngợi. “ Câu nói thật tuyệt vời ! ”
Một lời vừa thốt ra lập tức nhận lại một cái nhìn đầy xem thường.
“ Cái gì tốt chứ ? Nếu không phải anh đem lầu dưới bán cho anh ta thì sao em lại có thể bị tạp chí bát quái viết loạn? ” Nộ khí ngút trời, Lộ Hà Dạ hung hăng ném tờ báo lá cải xuống bàn trà, hé ra một khuôn mặt phấn điêu ngọc mài nhỏ nhắn, đương hừng hực lửa giận, trừng mắt nhìn anh họ đang trưng ra cái vẻ mặt vô tội.
“ Tiểu Dạ, đừng nhìn anh như thế, anh chẳng phải cũng oan ức lắm sao? Anh cũng đâu phải cố ý bán cho hắn. ” Địch Trí Bân bày ra bộ dạng đáng thương, không quên kêu rên thay chính mình giải oan. “ Nếu lúc trước không phải cái tên hoạn quan kia dùng tên người khác để mua, anh cũng sẽ còn lâu mới bán cho hắn ! ”
“ Đúng vậy, Tiểu Dạ, em nói như vậy thật sự không có chút công bằng. ” Bên cạnh nam nhân là một nam tử khác đang nhàn hạ nằm tựa mình trên sofa, đem nhà người khác như nhà mình, Vệ Phùng Bình nhịn không được thay thằng bạn nói giúp đôi câu.
“ Chúng ta làm kiểm sát viên điều tối cần thiết là phải thành thực, anh đây phải nói một câu công đạo, chuyện này thực sự không thể trách anh họ em, vẫn là Ôn Hoán Quang hắn tâm cơ quá sâu, anh họ em vẫn là đấu không lại hắn. ”
Một mặt cầm lấy quả táo từ từ thưởng thức, một mặt bình tĩnh khách quan phân tích tình thế địch ta.
“ Em thử ngẫm lại coi, chuyên môn hiện tại của Ôn Hoán Quang là bào chữa cho những tên phú thương bất nhân cùng những tên chính khách đầy quyền lực, lên tòa làm hồng bào Luật sư. Lấy chỉ số thông minh của anh họ em liệu tanhg được hắn sao ? ”
Đây đúng là vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa.Đôi mắt to, sáng ngời của Lộ Hà Dạ nhìn chằm chằm vào anh họ, một lúc sau còn gật gật đầu công nhận.
“ Cũng đúng. ” Anh họ xác thực không có sai nha.
“ Đúng vậy, đúng vậy ! Cái tên hoạn quan kia thật sự tâm cơ quá thâm sâu. ” Ôm nỗi hận nuốt vào lòng Vệ Phùng Bình “ công đạo” nói. Địch Trí Bôn quay lại đề tài cũ, tiếp tục quá trình mắng chửi đối thủ một mất một còn “ Người khác với thần ở phần trình độ, hắn nha, đi trên đường đến cả chó cũng muốn cắn. ”
“ Cho nên hắn thường bị chó cắn, ha ha ha !!! ”
Nhận lại được là một giọng chê cười lạnh nhạt, hơn nữa cũng chẳng có ai cổ vũ Vệ Phùng Bình lấy một câu, thật tẻ ngắt.
“ Ha cái đầu anh ý ! ”
Cho dù nói tâm cơ Ôn Hoán Quang có thâm sâu đến đâu, cũng không thể làm diu đi cơn tức của cô lúc này. Chịu không nổi cái tổ hợp ngu ngốc này, Lộ Hà Dạ thực muốn điên, lại một lần nữa trừng mắt nhìn bọn họ.
“ Các anh làm gì mà cao hứng vậy ? Các anh cũng bị mắng nha ! Anh ta còn ám chỉ hai người là gay nữa đó !! ”
“ Cái gì ? Lại tới nữa! Này, khốn khiếp! Viết ở chỗ nào ? ” Kẻ đã muốn vạn năm không quen được bạn gái Địch Trí Bôn bốc hỏa, nghĩ muốn xông lên đoạt lấy tờ tạp chí lá cải trên tay em gái.
“ Vẫn là nên đưa ta xem trước đi ! ” Vệ Phùng Bình đi theo chìa tay ra.
“ Hai người không cần vội ! ” Lộ Hà Dạ đem tạp chí bát quái gắt gao ôm vào ngực, kiên quyết muốn nói hết ý kiến của mình. “ Dù sao các anh cũng không phải là lần đầu bị người khác bôi nhọ, không phải lần trước anh ta còn nói Vệ đại ca có con gái riêng hay sao? ”
“ Anh mới không có, anh còn đang là người đàn ông độc thân hoàng kim nữa đó !! ” hơn nữa còn là đệ nhất soái ca. Vệ Phùng Bình vội vã thanh minh, trong lòng còn trộm đề cao bản thân.
“ Anh ta còn nói anh họ đến bây giờ cũng không có quen qua bạn gái, đều là vì thích nam nhân, nhưng lại vẫn ám chỉ hai người có qua lại thân mật. ” Lộ Hà Dạ tóm lược lại vắn tắt nội dung cuốn tạp chí, nhưng cũng rất nhanh quyết định, đó không phải là trọng điểm.
“ Nhưng đó cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Dù sao các anh cũng đều là nam nhân, hơn nữa anh họ, anh cũng thực sự là không có quen bạn gái nha. Cho dù anh cùng Vệ đại ca có gì người ta cũng sẽ không kinh ngạc à nha. ”
“ Em nói lung tung ! Bậy bạ ! Ngậm máu phun người ! ”
Không có cơ hội đi đào hoa, lại còn bị xát muối vào vết thương, Địch Trí Bôn ở một bên tức muốn dậm chân nhưng Lộ Hà Dạ tuyệt không để ý.
“ Em căn bản không biết anh ta, cớ sao anh ra lại chĩa mũi nhọn vào em ? Em có làm chuyện gì đắc tội với anh ta sao ? ” Nàng càng mắng càng hăng, khuôn mắt nhỏ nhắn, trắng nõn vì phẫn nộ mà nhiễm thượng một màu đỏ ửng.
“ Ngoan nào Tiểu Dạ, trước uống ngụm nước cho hạ hỏa, cái tên hoạn quan kia thực là một tên hỗn đản, nhưng là em cũng không cần phải vì hắn mà tức giận, tổn hại đến sức khỏe. ” Vệ Phùng Bình ở viện kiểm sát sớm đã quen với những loại trường hợp phẫn nộ này, đưa cốc nước đến trước mặt Lộ Hà Dạ, trấn an nói.
“ Ai! Anh, em trước kia không nên hoài nghi anh vì ghen tị người ta quen được nhiều bạn gái, mới luôn nói anh ta nói bậy. ” Lộ Hà Dạ tiếp nhận lấy hảo ý của Vệ Phùng Bình, uống mấy ngụm nước, hơi chút bình phục được cảm xúc, nhịn không được vì bản thân mình không biết đối nhân mà hối hận.
Từ khi nàng đi du học từ nước ngoài về, anh họ liền tiến chuyển đầu tư “ Thái Qúy danh môn ”. Thời gian rảnh rỗi sau đó nàng liền bị anh họ cùng nhóm bằng hữu ngày đêm ân cần dạy bảo.
Vị nam nhân bị đám người anh họ gọi là “ hoạn quan ” kia họ Ôn tên Hoán Quang, là đối thủ một mất một còn duy nhất của bọn họ thời trung học.
Nghe nói người này từ nhỏ đã âm hiểm, giả dối, phi thường thích dùng thủ đoạn tâm cơ đùa giỡn.
Mà vị này ngay cả đến chó cũng ngại, hoạn quan tiên sinh lớn lên cũng vì quá thủ đoạn, quá tâm cơ nên mới làm luật sư, Chuyên môn thay những phần tử xã hội biến chất lên tòa án.
Trước sau buôn bán những lời tuyệt bút cùng tâm cơ đen tối kiếm được không ít, hoạn quan tiên sinh nhờ một quả phụ giàu có, phẩm chất cao thượng mua lầu dưới của Thái Quý.
Anh ta sở dĩ phải kín đáo nhờ người khác mua hộ, hoàn toàn là vì hiểu được rõ ràng ác danh của bản thân. Sợ một khi tiết lộ danh tính, người ta sẽ không chịu bán.
Mới đầu, mỗi ngày Lộ Hà Dạ đều nghe anh họ cùng Vệ đại ca nói xấu anh ta, trong lòng còn thấy có điểm thái quá, thậm chí nàng còn hoài nghi, bọn họ là xuất phát là từ thói đố kị của đàn ông mà ra.
Hơn nữa khi nghe chuyện xưa của hoạn quan tiên sinh nàng càng khó liên liên tưởng anh ta bộ dáng như thế nào. Một chân đạp lên mười tám chiếc thuyền, một thời từng chà đạp lên tâm tư của biết bao thiếu nữ. Lại so với anh họ mình, thân là phó tổng giám đốc, gần ba mươi năm vẫn chưa có quen được với một cô bạn gái. Thực khó tưởng tượng nha.
Bất quá hiện tại cô cũng biết, anh họ cô nói đúng.
Ôn Hoán Quang thật là một tên hỗn đản !!!
“Đúng vậy ! Đúng vậy ! Em có thể hiểu được nỗi khổ của anh là được rồi. ” Rốt cuộc cô em họ cũng đã nhận thức được, Địch Trí Bôn cảm động muốn rớt nước mắt.
“ Vệ đại ca ! ”
Nếu muốn sám hối thì nên mua một tặng một đi. Lộ Hà Dạ vừa quay đầu, đôi mặt đen sáng lạn nhìn chăm chăm vào kiểm sát trưởng của viện kiểm sát Vệ Phùng Bình.
“ Em cũng không nói anh ở tòa án ăn thượng hắn mệt mới chán ghét hắn. ”
“ Anh tình nguyện, em không cần nhìn anh rưng rưng như thế. ” Cảm nhận được ánh nhìn bi thương, Vệ Phùng Bình thập phần nhanh chóng xoay người cầm lấy cái điều khiển từ xa, bắt đầu giả chết nằm xem ti vi.
“ Nhưng là người này đáng giận như vậy, hai người các anh như thế nào lại không đấu lại với anh ta ? Còn chịu yên lặng được ? ” Sám hối xong Lộ Hà Dạ lại bắt đầu kích động người bị hại. “ Anh ta là hạng tiểu nhân bỉ ổi hàng thật giá thật, âm hiểm như vậy, rõ ràng là cố tình tạo ra lời đồn, các anh như thế nào lại không đi dạy dỗ anh ta một trận ? ”
Cô đến đây ở mới được có hai tháng liền nghe được năm bảy lời đồn kì quái.
Tỷ như Vệ đại ca có một đứa con gái riêng, anh họ nàng yêu nam nhân vậy nên mới không kiếm bạn gái, Vệ đại ca cùng anh họ là một đôi,…
Tuy rằng cô cũng có lần hoài nghi như vậy nhưng bây giờ mấy thứ đó không phải là quan trọng nhất.
Tóm lại, những tin đồn đó đều là những tin đồn thất thiệt, không có một chút nào chứng cớ xác thực.
Nếu lời đồn này chỉ là truyền tai một số người thì không nói, chính là Thái quý là một tập đoàn chân chính, lại có chút danh tiếng, cái coi trọng nhất chính là truyền thông. Mà anh họ nàng cùng Vệ đại ca lại rất đẹp trai, thành công trong sự nghiệp, khiến họ trở thành đối tượng bị truy đuổi của giới truyền thông. Bởi vậy mà khi tin đồn này bị phát tán ra, tránh không được bị tạp chí lá cải vồ lấy, nhiệt tình mà phóng bút vẽ mắt thêm chân.
Cho dù anh họ nàng bị đồn đãi, nhưng dẫu sao anh cũng là nam tử, hơn nữa vốn là không quen được bạn gái. Cho dù bị đồn thổi thế nào cũng không có gì gọi là quá đặc biệt, nhưng là… nhưng lần này tự nhiên là… Thật sự rất quá đáng nha !
“ Các anh chẳng lẽ không tức giận sao? ” Lộ Hà Dạ vừa nghĩ đi nghĩ lại vừa kích động đứng lên.
“ Có một chút. ” Địch Trí Bôn xem xong bài báo, nghĩ ngợi sâu xa một lúc rồi gật đầu, bỗng nhiên thốt ra một câu chẳng liên quan gì đến vần đề được nói “ Anh trong ảnh chụp này trông rất đẹp trai. ”
Anh họ vô dụng ! Cô tức điên trừng mắt nhìn người anh họ ngốc ngếch của mình, không còn cách nào khác hướng ánh nhìn về phía người trời sinh để theo đuổi công lí, chính nghĩa, kiểm sát trưởng Vệ Phùng Bình, tìm kiếm một ánh mắt đồng tình.
“ Aiz, chỉ là tạp chí bát quái thôi, xem qua cho vui thôi, ai biết thật giả thế nào. ” Vệ Phùng Bình nhún nhún vai, anh mỗi ngày đều coi qua người xấu phải chết, cũng không có hứng thú với cái loại trò chơi ngây thơ này. “ Huống hồ, tức giận thì có tác dụng gì ? Anh họ em cũng sẽ không vì vậy mà làm quen được với bạn gái. ”
Vô dụng ! Vô dụng ! Đều là lũ đàn ông vô dụng ! Cho dù có là thật cũng vô dụng !
Đàn ông mà ngay cả việc tức giận cũng không làm được, thì có thể làm được việc gì !
Lộ Hà Dạ nhìn tờ tạp chí lá cải mới ra còn nóng hầm hập, khuôn mặt đáng yêu bỗng chốc vì tức giận mà đỏ ửng hết lên. Nàng không giống với hai người kia, chỉ biết ở trong nhà to mồm mắng trộm, nàng quyết định xuống lầu gặp mặt đối phương để giải thích rõ ràng mọi chuyện. …
Ôn Hoán Quang gần đây tâm tình rất kém.
Từ lúc tiếp nhận mấy vụ án chán ghét, tâm trạng anh gần như liên tục ở trong tình trạng khó chịu. Một chút việc nhỏ cũng có thể khiến anh âm trầm thật lâu, tỷ như hiện tại.
“ Judge ! ” Vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh suýt chút nữa đã dẫm phải quả bóng, lại nhìn sang bên cạnh, con chó Husky đang ve vẩy đuôi đứng chồm hỗm bên cạnh cửa, sắc mặt anh liền trở nên khó coi : “Đi chỗ khác chơi, không được làm phiền ta !!! ”
Đại cẩu có đôi mắt to, tròn, màu lam, thoạt nhìn thì rất giống sói, không hề biết tâm tình của chủ nhân nó hiện giờ khó chịu thế nào, vẫn ngậm quả bóng lon ton chạy theo đuôi anh. Nó muốn chơi bóng !!!
“ Judge ! ” anh mất hứng dừng lại, cúi xuống nhìn con chó và ra lệnh: “ Stay ! ”
Nghe được câu lệnh, nó đứng im hai giây, rồi lại tiếp tục lon ton theo sau chủ nhân đang đến quầy bar lấy rượu, rồi lại theo chân chủ nhân ra ngoài phòng khách.
Ngồi trên sofa, sắc mặt Ôn Hoán Quang càng thêm trầm xuống, đặt ly rượu lên mặt bàn, bắt đầu công cuộc trừng mắt với con vật cưng của mình.
Đại cẩu cũng đem bản mặt trời sinh hung dữ ngửa đầu lên nhìn lại. Đem quả bóng ngậm trong miệng nhả ra, vươn mũi chân đẩy đẩy quả bóng lên phía trước mặt của chủ nhân, đồng thời ve vẩy cải đuôi nịnh nọt.
“ Ta còn có việc, không thể chơi với mi được ! ”
Loại sự tình này, anh tại sao lại phải giải thích với cẩu chứ ?
Đại cẩu cúi đầu, tiếp tục nghịch nghịch tiểu cầu của nó.
Hảo! Hoàn toàn nghe không hiểu, giải thích cũng vô dụng !
Nó hoàn toàn không thể hiểu được rằng tại sao hiện tại anh lại không có ý định chơi cùng nó. Ôn Hoán Quang nghiêm mặt nhìn nó một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài.
Đại cẩu dùng cái mũi ẩm ướt của mình dụi dụi vào lòng bàn tay anh, anh mới không cam lòng duỗi tay vuốt ve nó.
Anh biết gần đây công việc bề bộn, tâm tình cũng vì vậy mà trở nên chán nản, nên mới không rảnh mà chơi với nó. Cũng đã liên tục hai tuần nay chưa đưa nó ra ngoài đi dạo, cho nên nó mới làm ra vẻ rầu rĩ không vui thế kia.
Nhưng mà thật sự không còn cách nào khác, gần đây tên Quan Bản Luật kia lại bắt đầu đẩy cho anh một đống phiền toái. Bọn họ hai cái ủy viên Đảng lại một lần nữa bị người khác vu khống, phỉ báng, mà tên Quan Bản Luật kia lại không nói hai lời đem 2 đống rác rưởi kia ném lại cho anh, mặc kệ trên tay anh còn một đống vụ án chưa xử lí.
Giao hữu vô ý !!!
Mà ngẫm lại, cũng thấy mình thật xui xẻo, anh cũng chỉ là ra mặt biện hộ cho một vài vị bằng hữu, chứ có phải anh thích cả ngày dính líu đến mấy người trong giới chính trị, vì nhận bào chữa cho họ mà suốt ngày phải cãi nhau ầm ĩ trên toà đâu. Mà cái chính là, ngay cả quốc ngữ bọn họ nói cũng không tốt, luôn gọi anh là “ hoạn quan ” phó tổng giám đốc.
Càng tệ hơn là những người này đều tự cho mình là “ bằng hữu thân thiết ”, thay anh tìm việc để làm, còn cố ý giới thiệu cho anh toàn bọn chính khách, gian thương.
Không phải là người hay hút thuốc, nhưng giờ phút này tâm trạng của Ôn Hoán Quang thật sự rất kém, từ trong ngăn tủ lấy ra một bao thuốc mà lần trước “ bạn tốt ” mới cho anh. Hiện tại anh cần phải hút một điếu để ổn định tâm trạng đồng thời tống khứ sự chán nản đang xâm chiếm tâm trí anh đi chỗ khác. Nhấp một chút rượu rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó cưng, anh thầm tính toán trong đầu xem vụ án kia ngày mai phải xử lý như thế nào.
Vừa bắt đầu nghĩ được một lúc, chuông cửa đột nhiên reo lên Judge nghiêng nghiêng đầu, đôi tai dựng hẳn lên nghe ngóng.
Anh nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ đầu, trấn an nó, đồng thời trong đầu cũng hiện lên vô số câu hỏi. Anh nhớ rõ hôm nay bản thân không có hẹn với ai, vậy không biết ai lại vô duyên vô cớ tìm đến trước cửa nhà anh ?
Lúc đầu anh định mặc kệ, không quan tâm, nhưng đối phương lại rất kiên nhẫn hết lần này đến lần khác bấm chuông cửa.
Mẹ kiếp, đến tột cùng là tên điên nào vậy ?
Anh cố gắng bình tĩnh đứng dậy, thuận tay đem quả bóng tung đi, Judge ngay lập tức vội vàng lao theo trái bóng. Chậm rãi đi đến bên cạnh cửa, không quên nhìn lên màn hình theo dõi gắn trên tường.
Là một cô gái trẻ lạ hoắc … Ôn Hoán Quang hơi nhíu nhíu mi mắt, cố gắng lục lọi trí nhớ về cô gái xa lạ kia. Rất nhanh anh đã biết cô là ai, cũng không tính là hoàn toàn xa lạ. Thật sự là khách quý !
Ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, bấm chuông mãi cũng chẳng thấy ai ra mở cửa, nàng sắp không kiên nhẫn nổi nữa rồi. Đang định bỏ về thì cửa bỗng bật mở, đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ mở to, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“ Anh … ”
Cửa vừa mở, hương thơm của xà phòng tắm cùng hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái đầy nam tính cũng theo đó mà bay ra, vấn vít trong không gian. Làm cho Lộ Hà Dạ nguyên bản đang nổi giận đùng đùng, chợt hơi cứng người lại. Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt nàng là một nam nhân cao lớn, tuấn mĩ cùng ưu nhã đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Thân hình thon dài, cao ráo, mái tóc đen mượt vì vừa tắm xong vẫn còn vương vài giọt nước, đôi mày kiếm lặng yên thản nhiên nhướn lên, đôi môi khêu gợi đang ngậm hờ điếu thuốc. Chuyển tầm mắt xuống thấp hơn, lần này đập vào mắt nàng là bộ ngực màu đồng rắn chắc, cùng một khối thân thể tinh tráng, cường kiện như ẩn như hiện dưới vạt áo đang bài khai trước mắt. Phảng phất trong không khí, nàng dường như còn cảm nhật được một cỗ nhiệt khí ấm áp tỏa ra từ thân thể người đó.
Anh ta ! Anh ta trông rất gợi tình nha !
Ngại ngùng cùng xấu hổ mất mấy giây, thoáng nhìn thấy nét trào phúng trong đáy mắt đối phương, nàng liền cố gắng ổn định lại tinh thần, đối anh hỏi:
“ Xin hỏi, anh là Ôn Hoán Quang tiên sinh ? ”
“ Đúng vậy ! ”
Ôn Hoán Quang tựa người vào cạnh cửa, ngón tay thon dài để hờ bên miệng, lười biếng trả lời. Đôi mắt đen, lợi hại đảo khắp một vòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của cô gái.
“ Được lắm, quả nhiên anh chính là tên hoạn quan đáng ghét kia !!! ”
Xác nhận xong thân phận đối phương, lại thấy dáng vẻ lưu manh của anh, Lộ Hà Dạ nhịn không được một cỗ lửa giận, muốn hướng anh thốt ra những lời lẽ đầy bất mãn những cuối cùng vẫn khách khí hỏi :
“ Anh biết tôi là ai không? ”
Giọng nói của nàng trời sinh mềm mại, dễ nghe, giờ có cố gắng tỏ ra bất mãn thế nào cũng khó có thể hiệu quả lộ ra sự tức giận trong giọng nói.
Anh nhướn nhướn đôi hàng mi, đôi mắt đen, tinh nhuệ cố ý thong thả đánh giá nàng từ đầu đến chân. Sau một hồi lâu,mới định thần nhàn nhã trả lời : “ Không biết. ”
Anh nói dối ! Tuy rằng bộ dáng anh rất khôi ngô, tuần tú nhưng là anh hiện đang nói dối ! Lộ Hà Dạ đời này ghét nhất là bị người ta lừa gạt, nàng trừng mắt nhìn cái con người đang thong dong nhàn nhã kia, quyết định không thèm khách khí gì với anh nữa.
“ Anh không cần giả ngu ! Tôi là Lộ Hà Dạ. ”
Nàng vẫn dùng thanh âm mềm mại để biện hộ.
Thực đáng yêu.
“ Lộ Hà Dạ ? ”
Thấy nàng tức giận đến đỏ bừng cả mặt, Ôn Hoán Quang cảm thấy rất thú vị. Trong tâm tưởng hiện lên một loại ý niệm kỳ lạ, anh thực muốn khi dễ nàng. Tùy ý mở miệng trả lời, sau còn phả ra một hơi khói thuốc.
“ Tên không sai chứ ? Người nào là Hà Dạ ? Bánh bao hấp lá sen sao ? ”
“ Anh … anh …” Lộ Hà Dạ tức đến mức không nói lên lời, đem quyển tạp chí chìa ra phía anh rồi nói : “ Đây, anh tự xem đi … ”
Nàng lật giở từng trang tạp chí, thật nhanh đã giở đến trang cần tìm.
Bên trên là hình chụp hai nam nhân cùng một nữ nhân; chính là hình nàng, anh họ cùng Vệ đại ca. Trong ảnh dáng vẻ cả ba vô cùng thân thiết, đang cùng nhau đi vào Thái Qúy danh môn, trên đầu bài báo là cái tít to đùng : “ Mối tình tay ba ? Tân hoan, vợ cũ, ba người ở chung ? ”
“ Nga ! Lộ Hà Dạ !” Cùng ở chung a ! Là ở sổ lai bảo a ? [ Câu này cả Lam và Py đều chịu thua, không hiểu nghĩa, bạn nào biết, thỉnh chỉ giáo a ] Ôn Hoán Quang còn giả bộ nhìn đi nhìn lại vài lần, rồi tránh sang một bên nhường lối cho nàng và nói : “ Vào trong rồi nói ! ”
“ Sao phải vào trong ? ”
Nhìn anh quần áo không chỉnh tề, lại còn một bộ dáng lưu manh, phóng đãng, quan trọng hơn anh họ từng nói anh ta phong lưu thành tính, đã lừa gạt không biết bao nhiêu phụ nữ nên nàng cũng thực cảnh giác nhìn anh.
“ Không thể nói chuyện ở đây sao ? ”
“ Người yêu cầu nói chuyện là cô, không phải tôi. Tôi cũng không muốn đứng ngoài này để bị trúng gió. ” Anh nhẹ nhàng mà bâng quơ nhắc nhở nàng, ánh mắt lóe lên tia gian manh, giảo hoạt như như con thú đi săn vừa phát hiện ra con mồi. Chậm rãi nghiêng mình, anh lười nhác đếm: “ Ba … hai …”
Không được ! Hôm nay nàng nhất định phải cùng anh ta nói chuyện cho rõ ràng. Vừa đếm đến hai, Lộ Hà Dạ liền hạ quyết tâm, cắn răng vội vội vàng vàng bước vào. Nàng cảm thấy nên giúp đối phương đóng cửa.
Thật nghe lời a ! Khóe miệng Ôn Hoán Quang hiện lên một chút ý cười, xoay người đi thẳng vào trong nhà.
“ Mau đóng cửa rồi theo tôi. ”
Tặc nhân ! Nàng oán hận trừng mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn kia đang khuất dần ở trong phòng, mất hứng đóng sầm cửa lại.
Khó trách anh họ lại ghét anh ta như vậy ! Nàng tin tưởng rằng mọi người trên toàn thế giới đều chán ghét anh ta nha.
Nàng đi theo anh vào phòng khách, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống ghế sofa, bỗng nàng chú ý đến một cái đầu đầy lông xù đột nhiên hiện ra từ phía sau ghế sofa.
Kìa, trên đầu là hai cái tai ngắn ngủn, dựng đứng trong không trung, miệng thì đang cắn cắn cái gì đó, chiếc răng nanh bén nhọn dưới ánh đèn chợt lóe lên một tia bóng loáng. Cùng với đó là một đôi mắt màu lam, ánh mắt hung dữ và lạnh lẽo như băng, đang nhìn nàng chằm chằm.
Hảo sợ hãi a !
Lộ Hà Dạ bị dọa đến co rụt cả người lại, áp sát vào thành ghế sofa, tay chân cứng ngắc, cả người không rét mà run, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, sợ hãi nhìn cự thú trước mắt.
“ Có … có sói …” Đối mặt với đôi mắt màu lam đang chăm chăm nhìn vào mình, nàng run rẩy phát ra tiếng kêu.
“ Sói mà lớn như vậy sao ? ”
Ôn Hoán Quang ở một chỗ khác trên ghế sofa nhẹ nhàng ngồi xuống, tao nhã cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm, thưởng thực vẻ kinh hoàng, sợ hãi của nàng.
“ Không, không lớn như vậy ! ” Nàng lắp bắp trả lời anh, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ kinh hoàng, vẫn không ngừng cùng sinh vật hung ác kia nhìn chằm chằm nhau.
Ôn Hoán Quang đặt ly rượu xuống, gõ gõ ngón tay, để cho Judge trả lời vấn đề ngốc nghếch của nàng.
Chỉ thấy Judge ngoan ngoãn đem quả bóng trong miệng nhả xuống bên cạnh sofa, sủa lên hai tiếng: “ Gâu gâu ! ”
“ A … Chó ! Là chó a ! ”
Nghe thấy âm thanh đáng sợ nhất đời mình, Lộ Hà Dạ không nói hai lời trực tiếp nhảy ngay lên sofa, tình trạng kinh hoàng, sợ hãi này lại tăng thêm trăm lần so với lúc nghĩ rằng con vật này là sói. Nếu không phải lo lắng trọng tâm của sofa không vững, hẳn nàng đã nhảy lên lưng ghế dựng.
“ Cô quả sợ chó y như trong lời đồn …” Ôn Hoán Quang cầm lấy hồ sơ, không chút để ý đến tình trạng của nàng, lên tiếng cảnh cáo : “ Khuyên cô không nên đứng ở chỗ đó nữa. ”
“ Cái gì … ? ” Nhất thời chưa nhận thức được lời anh nói thì nàng bỗng cảm thấy cái đệm ghế sofa mình ngồi bị lún xuống. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con quái vật mới rồi còn ở bên kia sofa, giờ lại đang tiến gần về phía nàng. Đại cẩu hếch hếch mũi, ngửi ngửi cái gì đó trong chốc lát rồi mới dường như hài lòng lắm mà nằm úp xuống, bắt đầu nghịch ngợm món đồ chơi của nó.
Trời ạ … Nó … Nó đến đây !
Lộ Hà dạ cảm thấy tim mình dường như ngừng đập, đại cẩu thân hình to lớn, cơ hồ chiếm toàn bộ diện tích sofa, nàng không dám có bất cứ hành động gì nhiều nhằm thu hút sự chú ý của nó, chỉ dám nhè nhẹ lui qua một bên, tránh con chó càng xa càng tốt.
Tuy rằng rất sợ hãi đại cẩu trước mắt, song “ chó cùng dứt giậu ”, câu nói này thật đúng với hoàn cảnh của nàng hiện nay. Nàng thực không có cốt khí mở miệng nói với người đàn ông ăn mặc phiến tình đang nhàn nhã uống rượu hút thuốc, ‘ chăm chú ’ xem ti vi kia, nhờ giúp đỡ.
“ Nó, nó có cắn người không vậy ? ”
Kỳ thật, chỉ cần anh nói một chữ ‘ không ’ thì sợ hãi của nàng cũng sẽ theo đó mà vơi bớt đi phần nào. Nhưng là đối phương lại hiển nhiên không thèm để ý đến nàng, huống chi lại có một chút ý tứ muốn giúp đỡ.
“ Tôi cũng không biết. ” Anh a ~, rốt cuộc lại cho cô một đáp án ba phải.
Không biết ? Vậy hẳn là có rồi đi ?
“ Vậy, có thể phiền anh, kêu nó tránh ra chỗ khác được chứ ? ” Lộ Hà Dạ không có chút nghĩa khí, dùng lời lẽ nhẹ nhàng, khách sao nói chuyện với anh.
“ Rốt cuộc, cô tìm tôi là có chuyện gì ? ” Ôn Hoán Quang không hề khách khí, đi thẳng vào chuyện chính, tuy nhiên trong lòng lại có điểm đồng tình với nàng, làm sao lại có thể sợ chó đến như vậy ?
“ Rốt cuộc cái gì chứ ? Anh mau kêu nó tránh ra đi đã …” Lần này trong giọng nói mềm yếu còn kèm theo cả tiếng nức nở. Không khách khí hướng anh nài nỉ.
“ Đó là vị trí của nó. ” Anh bắt đầu nghiêng đầu nhìn xuống tập hồ sơ trên tay.
“ Thế tôi phải làm sao bây giờ ? ” Nhìn bộ dáng thảnh thơi của anh ta, nàng thực tức giận, chỉ muốn nhào lên bóp chết anh.
“ Nói chuyện xong, tôi sẽ tiễn cô ra tận cửa. ” Đôi mắt đen thâm thúy thản nhiên nhìn về phía cô, bâng quơ nói : “ Chờ tôi đứng lên, Judge sẽ theo tôi mà nhảy xuống khỏi sofa. Cho nên cô có chuyện gì muốn nói thì ngồi đó nói cho hết đi. ”
“ Tôi … ” Đáng giận ! Đàn ông là một lũ đáng giận ! Nhất định nàng phải báo thù !!!!
Chính là … nhìn con chó to đến dọa người kia đang dùng răng nhanh sắc nhọn cắn cắn vào quả bóng, ý đồ muốn xé tan quả bóng ra làm nhiều mảnh, chân nàng lại mềm nhũn, mắt chỉ muốn nhắm chặt lại, trong lòng tâm tâm niệm nệm câu danh ngôn bất hủ “ Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn ”.
Được lắm ! Anh thật là xảo trá quá đi ! Lộ Hà Dạ quyết định tạm thời nên cố gắng nhẫn nhịn để cho ″ sóng yên biển lặng ″, ngẩng đầu nghiêm khắc nhìn anh, cố gắng áp chế sự run rẩy trong giọng nói, đi thẳng vào trọng điểm.
“ Anh vì sao lại bịa đặt chuyện tôi cùng đàn ông ở chung ? Anh và tạp chí lá cải kia tại sao lại dựng chuyện nói bậy về anh họ tôi ? Nói anh ấy đồng tính luyến ái, còn cùng Vệ đại ca là tình nhân ? ”
Nàng liên tiếp đưa ra những vấn đề bức xúc mà bản thân, anh họ cùng Vệ đại ca đang phải chịu, còn Ôn Hoán Quang anh lại nhàn nhã cầm ly rượu lên nhẹ nhàng lắc lắc, trong lòng thầm cảm thấy nàng rất thú vị, đôi mi dài và cong khẽ nhướn lên, hỏi : “ Chuyện này sao cô có thể dám chắc là tôi làm, có chứng cớ gì không ? ”
“ Ngoài anh ra thì còn có thể là ai ? ” Còn muốn chống chế ! Nàng phẫn nộ lên án hành vi giả bộ ngây thơ vô tội của anh ta, bởi lẽ lý do là chính tai nàng nghe được.
“ Lần trước chính tên quản lí đã nói với tôi, chính anh là người đã bịa chuyện tôi cùng hai người đàn ông ở chung. ”
“ Không đúng sao ? ”
Anh không nhớ mình đã nói chuyện này bao giờ, bất quá anh không muốn giải thích. Dù sao trong suy nghĩ của nàng, anh cũng không phải là người tốt.
“ Tôi không có ! ” Thái độ của anh ta như thể chuyện đó là chuyện đương nhiên vậy, càng nhìn Lộ Hà Dạ càng nhịn không được, vì sự trong sạch của bản thân, hổn hển giải thích : “ Một trong hai người đàn ông mà anh nhắc tới là anh họ tôi. Mặc dù trông chúng tôi không có giống nhau, nhưng chúng tôi thực sự là anh em họ. Mà người còn lại là Vệ đại ca, bằng hữu của anh họ tôi, với tôi, anh ấy cũng giống như anh họ vậy. Tôi sao có thể có gì gì đó với họ được. ”
“ Nga ! Nhưng là, không phải ba người hiện đang ở chung một chỗ hay sao ? Theo loại sự tình này, nếu không nói là cô cùng hai người đàn ông ở chung thì chỉ có một nguyên nhân… ” Anh lí trí phân tích rồi đưa ra một kết luận cụt lủn : “ Trừ phi hai người họ không phải là đàn ông ! ”
“ Không phải ! Cũng không phải !Anh, anh … ” Anh anh cả nửa ngày trời. nàng cũng không nghĩ được ra lời gì để mắng. Giận đến không thốt lên được câu nào, bèn ‘ trộm ’ ngay câu danh ngôn mà anh họ cô thường dùng : “ Anh nói lung tung ! Anh nói bậy bạ ! Ngậm máu phun người ! ”
Nàng vừa nói xong, Ôn Hoán Quang nhìn cái tít lớn trên mặt báo, không giấu được ý cười nơi ánh mắt, bộ dáng thập phần gian manh. Cắn cắn điếu thuốc trong miệng, hai tay đút túi quần, lười biếng nhìn nàng đang giận dữ mà vung tay vung chân, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì thế đỏ ửng lên, ý cười sâu càng thêm sâu.
“ Anh họ cô đó, đã hơn chục năm rồi mà suy nghĩ cùng lời nói vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn là cô về sau có học theo cũng sử dụng không xong. ”
“ Anh … anh … ” Nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười kia, nàng không khỏi giận mình, ở trước mặt anh chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong, càng nghĩ càng thêm giận, liền mắng : “ Anh họ ta nói không sai mà, ngươi đúng là một kẻ ti bỉ, âm hiểm, hạ lưu, vô sỉ,… [ đã lược hết hơn ngàn từ ở phía sau ] chỉ biết bịa chuyện vu oan cho người khác, ỷ mạnh hiếp yếu ! ”
Vừa dứt lời, nàng nhanh chóng nhảy từ trên sofa xuống, lại dường như sợ đại cẩu lao đến cắn xé, vội vàng tông cửa xông ra, bất chấp hình tượng thục nữ mà chạy trối chết.
Chạy thẳng một đường rời khỏi căn hộ của Ôn Hoán Quang, nàng một chút cũng không dám quay đầu lại nhìn. Vậy nên hoàn toàn không phát hiện, đại cẩu to lớn làm nàng sợ hãi, từ đầu đến cuối chỉ là ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ chạy trối chết của nàng, rồi lại hoang mang nhìn sang chủ nhân của nó đang cười đến đau cả bụng, một chút cũng không ngừng ôm bụng cười, sau đó không quan tâm, chúi đầu tiếp tục công cuộc cắn xé món đồ chơi của nó. …
Tại tòa soạn, một đám nữ nhân thừa dịp thời gian rảnh rỗi buổi trưa mà kéo nhau tụm năm tụm bảy, thảo luận sôi nổi về nội dung tuần san bát quái hôm qua mới ra lò.
“ Hà Dạ này, cô mua đôi giày này ở đâu vậy ? Mang vào trông rất đẹp nha. ”
Lộ Hà Dạ cả người vô lực, mặc cho mọi người vừa xem tạp chí vừa phát biểu ý kiến. Lúc này nàng chỉ muốn tìm một kẽ hở để chen vào oán giận mà chỉnh sửa lại câu chuyện, nhưng thủy chung lại không có đường mà chen vào.
“ Tôi thì lại thấy cô mặc cái váy này rất hợp đó, đôi chân thoạt nhìn rất thẳng, rất thon thả. ”
Hiển nhiên tiêu điểm chú ý của mọi người có vẻ đều đã đặt sai chỗ.
“A ! Hà Dạ, anh họ cô như thế nào đã mặc tây trang rồi còn đi dép lê, hai cái này đi với nhau thật là … rất đẹp trai nga !!!! ”
Cho dù anh họ nhìn tuấn tú thật, nhưng cũng không cần phải khen anh ý theo cái kiểu này chứ !!! Nàng shock đến mức hai mắt mở to.
“ Tình nhân của anh họ cô, bộ dáng xem ra cũng thực tuấn tú nha ! ”
Đồng sự Giáp đưa ngón tay lại gần, chỉ thẳng vào Vệ Phùng Bình trong ảnh.
Tuần san bát quái# này quả nhiên đã tạo ra những tin đồn chết người mà, hiển nhiên là tương lai của anh họ đang trong tình cảnh thập phần éo le nha, cứ với tình hình này, có ai mà còn chịu làm bạn gái anh họ nàng đây !!! Lộ Hà Dạ trong lòng có chút thương cảm trước tình cảnh của anh họ, nhưng cũng không muốn tốn công giải thích làm gì.
Từ hai tháng trước, sau khi từ nước ngoài trở về, nàng vào học ở một trường báo chí, sau lại được phân về một phòng ban trực thuộc tòa soạn, nàng liền cùng đồng nghiệp ở đây làm việc rất hòa hợp.
Ở phòng ban bên này, đồng nghiệp phần lớn đều là nữ, tuổi cũng xấp xỉ nàng. Mọi người đều đối xử rất thân thiếu với nhau, nên đều biết nàng cùng tập đoàn Đạt Phi của Địch gia có chút quan hệ, trừ bỏ bình luận về tấm ảnh chụp nàng trên tạp chí thì thái độ của mọi người với nàng cũng không có gì thay đổi lắm.
“ Di ! Chiều cao của anh họ cô cùng Vệ tiên sinh cũng không sai biệt lắm nha. ”
Đồng sự Ất nhìn chằm chằm vào trang tạp chí bát quái, cẩn thận đem xuất thân, bằng cấp hai ngươi ra đối chiếu, rồi đưa ra nghi vấn : “ Thời điểm hai người bọn họ ôm nhau kia, hình như dáng vẻ có chút thẹn thùng …”
Thẹn thùng ? Lộ Hà Dạ không thể tin vào tai mình, hai từ này mà cũng có thể dùng cho hai người đàn ông, ngạc nhiên đến suýt chút nữa đem ngụm trà đang uống dở phun hết ra. Nàng lập tức điều chỉnh lại câu chuyện đã quá biến thái này.
“ Stop !!! ” Nàng rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để lên tiếng : “ Các cô càng nói càng xa trọng điểm rồi, tôi đưa tạp chí cho các cô xem không phải vì vấn đề này. ”
“ Là sao ? ” Các đồng sự đều nhìn nàng với ánh mắt hoang mang cùng khó hiểu.
“ Là việc họ đem chuyện tôi cùng anh họ ở chung một chỗ đổi thành hai chúng ta là một cặp tình nhân !! ”
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó đem toàn bộ sự tình tối hôm qua nàng đi tìm Ôn Hoán Quang đòi công bằng với mọi người.
Năm phút sau, Lộ Hà Dạ sau một hồi tiếp nhận tất cả ý tốt của các đồng nghiệp, cầm lấy ly trà nóng, nhấp một ngụm, rồi tổng kết.
“ Cho nên nói, Ôn Hoán Quang là tên tiểu nhân nhiều chuyện. Chẳng những tung tin đồn thất thiệt về tôi cùng anh họ, lại còn thả chó ra dọa người nữa ! Cả người hư hỏng đạt đến cảnh giới không lời nào tả được rồi !!! ”
Kết luận vừa được đưa ra, chẳng những chẳng có thanh âm phụ họa nào vang lên, ngược lại, cả phòng lại rơi vào một trận trầm tư. Nửa tiếng sau mới có người lên tiếng :
“ Hà Dạ, cô có phải đang hiểu lầm gì không ? ”
Đồng nghiệp thứ nhất cẩn thận mở miệng, lập tức được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng.
“ Đúng vậy, Ôn luật sư không phải loại người như vậy đâu ! ”
“ Đúng thế ! Tôi nhớ rõ lần trước anh ta trả lời phỏng vấn trên tivi, bộ dáng thực lịch sự, tao nhã ! Có thể cô hiểu lầm anh ta rồi !”
“ Làm gì có chuyện hiểu lầm ! Anh ta là cái tên hỗn đản ! Cái gì mà tao nhã với nho nhã ? Anh ta căn bản, căn bản chính là …” Mắt thấy tình thế nghiêng hẳn về một bên, Lộ Hà Dạ vội vàng kháng nghị. Đáng tiếc bình thường nàng chẳng hay mắng chửi người khác nên giờ dù có tức cũng không biết phải mắng chửi người ta như thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra được mấy từ. “ Anh ta rõ ràng là tên ngu ngốc không có lễ phép. ”
“ Ai nha ! Hà Dạ, cô quá cực đoan rồi. Không chừng là có hiểu nhầm gì đó trong chuyện này. ” Đồng sự Giáp bắt đầu nêu ví dụ : “ Tôi nhớ rõ trước đây không lâu Tiểu Mĩ đã từng phỏng vấn Ôn luật sư, cô ấy khi trở về liền không tiếc lời khen ngợi Ôn Luật sư ! Nói anh ta bộ dáng tuấn tú, đối với người khác đều rất ôn hòa !, đúng mực. ”
“ Đúng vậy ! Rất nhiều phóng viên của tòa soạn ta đã từng phỏng vấn Ôn Luật sư, những người đó đều có ấn tượng lắm ! ” Đồng sự Ất cũng theo đó mà tỏ thái độ, một mặt bổ sung : “ Ngay cả tổng biên cũng cho rằng như vậy đấy ! ”
“ Tổng biên ? ” Nguyên bản người đang định lên tiếng phản bác bị hai chữ này thanh âm đột nhiên nhỏ hơn rất nhiều, khuôn mặt thậm chí còn hiện lên một mạt đỏ ửng. “ Cô nói Điền tổng biên của chúng ta sao ? ”
“ Đương nhiên rồi ! Bằng không thì còn có tổng biên nào nữa chứ ? ”
Mọi người đều biết, từ lúc Lộ Hà Dạ vào làm ở tòa soạn đã có chút nhiệt tình ái mộ không bình thường, giờ phút này vì bảo vệ cho hình tượng người đàn ông hoàn mĩ trong mộng, các nàng không tiếc lôi ra chiêu bài này.
“ Tổng biên của chúng ta rất nghiêm khắc, ít khi khen ngợi người khác lấy một câu, từ đó có thể thấy Ôn luật sư thật sự là rất tốt. ”
Lời này vừa thốt ra, mọi người cùng nín thở chờ đợi Lộ Hà Dạ thay đổi cách nhìn cùng suy nghĩ về Ôn Hoán Quang.
Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên một nhiệt tình nóng bỏng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười có chút si ngốc, tiếp đó là một câu nói hàm chứa đầy sự sùng bái, ngưỡng mộ của Lộ Hà Dạ :“ Điền tổng biên là người tốt nha ! ”
“ Nói gì vậy chứ ? ” Mọi người đều há hốc mồm vì kinh ngạc, trong lòng thì đều tự hỏi không biết đã nói câu gì để cô đưa ra một câu kết luận như thế.
Đang lúc mọi người nhíu mày suy nghĩ sự liên quan giữa câu kết luận của Lộ Hà Dạ với vấn đề đang nói, thì có một thanh âm nam tử ôn nhu, trong trẻo từ ngoài cửa truyền đến.
“ Hà Dạ, nguyên lai là em ở trong này ! ”
Người mới đến diện mạo cực kì tuấn tú, nhã nhặn. Điền Mộc Hoa khoác trên người một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, trên người phảng phất tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của nước hoa, phong tình vạn chủng đứng ở cửa phòng nghỉ, khóe mắt như đang cười nhìn nàng. Hai mắt Lộ Hà Dạ bỗng nhiên lóe sáng.
“ Học trưởng … ” Nhìn thấy người trong lòng đột nhiên xuất hiện, mặt nàng thoắt cái ửng ửng đỏ, e lệ cúi đầu nói.
“ Anh đúng lúc đang có việc muốn tìm em, vào phòng anh một chút được không ?”
“ Nha, được ạ … ” Giọng nói tổng biên thực dễ nghe …
Nàng hơi giật mình trả lời, như trúng tà một đường theo sau người trong lòng rời đi để lại những vẻ mặt hoang mang của nhóm đồng nghiệp.
“ Chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra tổng biên của chúng ta … là gay sao ? ”