Luật Sư Đại Nhân Không Dễ Chọc

Chương 9



“ Không thể nào ! Không thể nào ! Không thể có loại sự tình này được ! Không có khả năng ! Có quỷ ! Quỷ cũng không khủng bố như thế này a ! ”

Địch Trí Bôn hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật này.

Kể từ khi biết được người yêu của cô em họ bảo bối của mình là người mà bản thân anh từ khi còn bé đã luôn một tiếng tiểu nhân, hai tiếng tiểu nhân là “ người kia ”, tâm tình của anh luôn ở trong trạng thái tuyệt vọng khôn xiết.

“ Ê ! Chính ngươi đó, người qua đường Giáp ! Hôm nay là ngày cá tháng tư sao ? ”

“ Không phải nha ! ” Bị điểm danh, người qua đường Giáp - Vệ Phùng Bình thập phần phối hợp mà lười biếng quay đầu lại đáp lời, vẻ mặt hí hửng, vui mừng khi người gặp họa.

“ Không thể có chuyện đó được ! Thầy bói từng phán, số ta cả đời phú quý giàu sang, vạn sự như ý, sao lại có thể gặp phải cái chuyện thế này ! ”

“ Làm người không nên quá mê tín ! ” Vệ Phùng Bình ở một bên vừa xem kịch hay vừa thuận tiện chen thêm mấy câu châm chọc, khiêu khích.

“ Biểu ca … Quang Quang thật sự không phải là người xấu đâu. ” Bởi vì tên người yêu thật sự là khó kêu nên Lộ Hà Dạ đã rất nhanh thay anh đặt một cái nhũ danh.

“ Quang Quang ? ” Địch Trí Bôn vừa nghe đến hai chữ này, liền ngã ngồi trên sofa, hai tay ôm ngực biểu tình như bệnh tim sắp tái phát. “ Quang Quang … em … em … Quang Quang. ”

Vì bị kinh hách quá lớn nên Địch Trí Bôn đã không còn có thể nói năng lưu loát như bình thường. Tiểu muội đáng yêu đã lưu lạc đến mức này, người làm biểu ca như anh quả thật không còn gì để nói, càng nghĩ càng thấy đau đầu nhức óc.

“ Quang Quang thật sự là người tốt, trước đây các anh đều đã hiểu lầm con người của anh ấy. ” Lộ Hà Dạ biểu tình như cũ, cố gắng hết lời thanh minh cho người yêu.

“ Anh không rảnh vì vậy không có thời gian để nghe em nói ! ” Chính vì không còn gì để nói nên anh quyết định giả chết. “ Công việc còn bề bộn rất nhiều đang chờ anh giải quyết hơn nữa, anh chuẩn bị có cuộc họp … ”

“ Bây giờ đã là thời điểm tan tầm, ngươi muốn họp với ai ? ” Vệ Phùng Bình rất thích nhìn cặp anh em nhà này cãi nhau, càng cãi nhau kịch liệt anh càng cảm thấy vui vẻ vậy nên quyết định bỏ đá xuống giếng.

“ Ca, anh nghe em nói đã ! Những gì tạp chí lá cải nói trước kia đều là do biểu ca anh ấy là nhà báo loan tin, Quang Quang từ đầu đến cuối đều không có hé răng nói một lời a ! ” Lộ Hà Dạ nghĩ biểu ca mình vẫn là canh cánh vụ tạp chí lá cải đăng tin lần trước, sau khi đem hết sự tình điều tra qua một lượt nàng rốt cục cũng có thể hợp tình hợp lí mà đối biểu ca biện hộ cho người mình yêu.

“ A ! Em không cần lôi thôi dài dòng ! Anh chịu hết nổi rồi ! ” Địch Trí Bôn nhịn không được, thống khổ ôm đầu hô to.

“ Anh là đang nói về chuyện gì ? Chuyện của Quang Quang sao ? ” Nàng mỉm cười, thân mật gọi ra nhũ danh của người đó.

“ A ! ” Anh bắt đầu chôn đầu dưới gối, bịt kín hai tai lại.

Ôn Hoán Quang – một tên đại nam nhân như vậy, à không phải, một kẻ tiểu nhân như vậy mà cô em họ anh cư nhiên lại ngang nhiên đứng ra biện hộ cho anh. Đã vậy còn thân mật gọi ra cái nhũ danh buồn nôn ấy !!!! Anh ta là cái loại mặt người dạ thú, không chuyện ác nào không làm, đồ hoạn quan tiểu nhân bỉ ổi !

“ Xem kìa ! Xem kìa ! Phó tổng giám đốc không được làm ra cái bộ dáng như vậy, thực khó coi ! ” Người nãy giờ vẫn thủy chung chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng xem kịch hay rốt cục cũng mở miệng.

“ Đúng vậy, phó tổng giám đốc mà như vậy, thực sự rất khó coi. ” Vệ Phùng Bình tiếp tục chế nhạo nói.

“ Chu Thận Lãng !!! Ngươi còn dám ở đó lớn lối ! Đều là tại ngươi từ đầu đến cuối bày ra mọi chuyện, còn gạt ta, nói ta phải giúp Tiểu Dạ tìm đối tượng. Ngươi … ngươi không phải là bằng hữu của ta nữa !!! ”

“ Thì đứng là ta giúp Tiểu Dạ tìm đối tượng còn gì ! ” Chu Thận Lãng bình thản đáp lời.

Đang lúc mọi người ầm ĩ cãi nhau, loạn thành một đoàn thì một hồi chuông cửa thánh thót vang lên.

“ A ! Là Quang Quang ! Anh ấy đến rồi ! ” Lộ Hà Dạ cao hứng đứng bật dậy, chạy ra phía ngoài.

“ Quang cái gì mà Quang … Anh không cho phép em để cho tên đó bước vào cổng nhà mình, dù chỉ là một bước. ” Vừa nói Địch Trí Bôn vừa nhảy dựng lên khỏi ghế sofa định xông tới trước cản Lộ Hà Dạ lại thì bị Vệ Phùng Bình nhanh chân hơn đứng dậy ngăn lại.

“ Ta là ta không đành lòng ngăn cản nhân duyên của Tiểu Dạ a, người anh em ! ” Đó chỉ là một phần nguyên do mà thôi, nguyên do còn lại chính là anh muốn mau mau xem một màn hỏa chiến sôi động a. Từ đầu năm đến nay cũng chưa được chứng kiến cảnh đối đầu gay cấn nào, nay gặp vụ này coi như là làm một trận khai phát.

Lộ Hà Dạ cao hứng, phấn chấn chạy ra mở cửa. Đứng bên ngoài, Ôn Hoán Quang một thân quần áo thường ngày nhẹ nhàng mà giản dị, thần khí thanh sảng đứng tựa một bên vào thành cửa. Thấy nàng ra mở cửa khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ ngời ngời ấy liền lộ ra một ý cười thản nhiên.

“ Quang Quang, anh đã đến ! ” Tầm mắt đụng tới cặp mắt thâm thúy lợi hai kia, Lộ Hà Dạ nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.

Rõ ràng là đã qua lại với nhau hơn nửa năm rồi vậy mà mỗi lần nhìn thấy anh, nàng vẫn như lần đầu tiên hội ngộ cảm thấy anh thực suất.

“ A ! Judge cũng cùng đến sao ? ” Bàn tay bị một cái vật thể ẩm ướt liếm láp, nàng cúi đầu mới nhìn thấy đại cẩu nãy giờ vẫn bị xem nhẹ đang cao hứng mà le lưỡi, vẫy vẫy cái đuôi.

“ Em đã nói chuyện của chúng ta với Địch Trí Bôn ? ” Nghe thấy một tràng thanh âm lớn nhỏ từ bên trong truyền tới, Ôn Hoán Quang cũng phần nào đoạn định được mấy phần.

“ Ân, anh họ em … vẫn còn chưa tiêu hóa được chuyện của chúng ta … ” Nàng vụng trộm liếc nhìn anh.

Cùng Ôn Hoán Quang chính thức tìm hiểu nhau, thật vất vả mới lừa gạt, vụng trộm qua mắt được anh họ nàng. Hôm nay, lấy hết dũng khí từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới nay nàng quyết định nói ra chuyện của hai người, không nghĩ vừa nghe xong anh họ nàng lại kích động đến như vậy.

“ Không sao đâu. ” Anh nhịn không được mà đưa tay lên nhéo nhéo đôi má nộn nộn thịt của nàng mà an ủi.

Cũng đã hơn nửa năm vậy mà tình cảm của họ không những không có dấu hiệu phai nhạt, ngược lại còn có dấu hiệu ngày một mãnh liệt hơn. Ngay cả khi nàng tìm cho anh một cái nhũ danh buồn nôn – Quang Quang anh cư nhiên không hề hé ra một câu bất mãn, thậm chí … còn thấy có điểm ngọt ngào ngốc nghếch.

“ A, đúng rồi, Judge … ” Đột nhiên nhớ đến chứng sợ chó của anh họ, đang muốn nhắc anh không nên để Judge vào cửa thì đã nghe thấy tiếng la thất thanh của anh họ nàng từ bên trong vọng ra.

Ách, Judge trộm chạy trước vào nhà rồi !

Lộ Hà Dạ lo sợ quay phắt người lại nhanh chóng đi vào trong, Ôn Hoán Quang ngược lại lại rất thong thả bước vào.

Mới bước vào phòng khách anh liền thấy ngay Chu Thận Lãng đang ngồi trên sofa, kế đó là Vệ Phùng Bình đang ôm bụng cười ngặt nghẽo sau cùng là người đang co ro cúm rúm trên bàn ăn Địch Trí Bôn.

Nguyên lai đây chính là vũ khí bí mật có sức “ ảnh hưởng ” tới anh họ người yêu của Ôn Hoán Quang.

Nhìn người sắc mặt trắng bệch đang tròn mắt sợ hãi nơi góc phòng kia, trong lòng anh chợt có chút điểm cao hứng.

Dù sao cũng là địch nhân đối chọi với nhau lâu như vậy, không dọa tên kia một trận quả là …

Mặt không đổi sắc anh rảo bước đi nhanh về phía trước, mắt nhìn thẳng vào người đang chật vật ngồi co rúm trên bàn ăn, rất lễ phép gọi một tiếng: “ Đại ca ! ”

“ Câm miệng. ” Trong tình huống nguy cấp Địch Trí Bôn vẫn rất có khí phách mà quát lại một tiếng.

A ! Quang Quang cư nhiên lại gọi anh họ một tiếng “ đại ca ” nha ! Lộ Hà Dạ đã nghe ra được ẩn ý của anh trong câu nói ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh đỏ bừng.

“ Em hôm nay đến đây kỳ thực là muốn hỏi ý kiến anh về một chuyện. ” Ôn Hoán Quang tuy miệng nói rất lễ phép nhưng thái độ đã phần nào tản mát ra chút ít kiêu ngạo.

“ Ta không muốn nghe ngươi nói gì hết ! Ngươi biến đi ! Thuận tiện … thuận tiện đem con vật kia đi đi. ” Địch Trí Bôn chỉ chỉ vào con vật to đùng đang rất cao hứng chạy quanh cái bàn anh ngồi, mà nói.

Ôn Hoán Quang tuyệt không để ý đến sự kích động của tên kia chỉ nhẹ nhàng bâng quơ tuyên bố …

“ Em muốn cưới Tiểu Dạ. ”

Khách sạn lớn nhất thành phố, một trong những công ty con trên danh nghĩa của tập đoàn Đạt Phi của Địch gia ngày hôm nay trang hoàng hết sức tráng lệ nhưng không kém phần cao quý và thanh lịch. Nhân viên khách sạn sớm đã nghe nói hôm nay, tại đây sẽ diễn ra một cuộc hội đàm vô cùng bí mật của mấy vị nhân sĩ có tiếng trong giới chính thương vì vậy nên hết sức khẩn trương chuẩn bị mọi thứ, trong lòng nơm nớp lo sợ nên hết sức chăm chú, cẩn thận hoàn tất công việc của mình.

Những người tham gia hội đàm này chẳng những muốn giữ bí mật toàn bộ quá trình hội đàm mà còn muốn chọn họp trong phòng tổng thống, nơi kín đáo bậc nhất ngay đến một cơn gió cũng không thể lọt ra.

Nghe nói buổi đàm luận này là một cuộc đại hòa giải.

“ Quang Quang ! ”

Một tiếng nói mềm mại, ngọt ngào cùng thân thiết cất lên khiến cho một người phục vụ phòng đang bê trà vào phòng vip kia sởn hết cả gai ốc, tim đập chân nhuyễn. Người kia vụng trộm nhìn về phía nam nhân tuán mĩ được gọi “ Quang Quang ” kia thì thấy người nọ mặt không đổi sắc, phong thái vẫn ung dung nhàn nhã.

Giỏi. Nhân viên phục vụ kia trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng, một mặt thì cố gắng tập trung nhớ xem vị nam nhân tuấn mĩ có khuôn mặt rất quen kia là ai. Hình như là luật sư riêng của đảng Cao Tầng, thường xuất hiện trên ti vi.

Quả nhiên đây là cuộc đại hòa giải trong truyền thuyết.

“ Anh nói xem, chốc nữa anh ấy liệu có thể thay đổi quyết định không ? Lần trước anh ấy đồng ý một cách rất miễn cưỡng. ” Nữ tử diện mạo thanh tú, ngọt ngào tiếp tục mở miệng nói chuyện, vẻ mặt thập phần là sầu lo.

“ Không cần quá lo lắng, nếu anh ấy thay đổi chủ ý, chúng ta có thể dùng Judge thuyết phục. ” Ôn Hoán Quang chậm rãi trả lời, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì sầu lo mà ỉu xìu bên cạnh, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cúi đầu khẽ nói điều gì đó vào tai nàng, cử chỉ đó thập phần ái muội khiến cho không khí bên trong đột nhiên tăng thêm mấy độ.

Dùng Judge ? Phục vụ viên âm thầm suy nghĩ về câu nói đó của Ôn Hoán Quang. Rất may là anh ta biết tiếng anh vì vậy anh ta cũng biết từ Judge có nghĩa là quan tòa, nói cách khác, lần này hai chính đảng đó muốn dùng đến quan tòa để hòa giải ?

“ Nhưng như vậy thực tàn nhẫn nha, anh ấy thực sự rất sợ Judge ! ” Nói thế nào thì Lộ Hà Dạ cũng không nhẫn tâm để anh họ mình phải chịu loại khổ hình đó nữa. “ Tuy là Judge không cắn người nhưng là bản thân anh ấy không có cách nào vượt qua cái loại sợ hãi này a ! ”

Quan tòa Đài Loan có thể cắn người sao? Có nghiêm trọng như vậy không ? Phục vụ viên hoang mang suy nghĩ.

“ Không cần quá lo lắng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. ” Ôn Hoán Quang quét mắt về phía phục vụ viên, người kia như thế nào mà châm trà cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa đi ra ?

“ Thỉnh dùng trà. ” Bị trừng mắt, nhân viên phục vụ không dám để khách nhân tức giận liền thu lại ý đồ bát quái, mau chóng châm trà rồi nhanh chân định rời đi thì …

“ Ta không muốn vào. ”

Cửa vừa mở ra, phục vụ viên mắt chữ o mồm chữ a nhìn Địch đại thiếu gia, Chu Thận Lãng tiên sinh của đảng Văn Đàm, kiểm sát trưởng của viện kiểm sát Vệ Phùng Bình ba người đứng trước cửa ra vào, mà Địch đại thiếu gia có vẻ như đang rất bực bội và khó chịu.

Phó tổng giám đốc mà biểu hiện ra bộ dáng hung thần ác sát như vậy thật đáng sợ. Ở nhà thoạt nhìn thì thực ung dung tự tại nhưng là khi xuất môn thì luôn làm ra cái bộ dạng này, thực tổn hại hình tượng quá đi mất. Vệ Phùng Bình đứng ngay bên thấy vậy đang định lên tiếng nhắc nhở thì lại bị một thanh âm lạnh lùng cắt ngang:

“ Bên trong có gì đáng sợ sao ? ” Quan Bản Luật không lưu tình trêu chọc, “ Ta thường nghĩ đại thiếu gia nhà họ Địch ngoại trừ cẩu, còn lại cái gì cũng không sợ chứ ? ”

Hiển nhiên là sợ chó sớm đã trở thành một điểm đặc thù trong con người Địch Trí Bôn.

Đại thiếu gia mà sợ chó sao ? Phục vụ viên nghe xong câu cuối cùng này, rốt cục cũng thỏa mãn tính nhiều chuyện mà rời đi.

“ Vào đi thôi, cẩu mới cắn người, luật sư sẽ không cắn người. ” Quan Bản Luật tao nhã đi vào, gật đầu với người bạn tốt coi như chào hỏi rồi ngồi xuống một bên.

Thân là đại biểu cho nhà gái, cứ tiếp tục như vậy cũng không đẹp mặt gì cho cam. Chu Thận Lãng chung quy cũng tiêu sái bước vào ngồi xuống. Địch Trí Bôn sắc mặt khó coi nhìn đại cục đã định, lại nhìn đến cô em họ đáng yêu, đôi mắt em ấy mở to rưng rưng nhìn anh như khẩn cầu, rốt cục nhịn không được cũng ngoan ngoãn đi vào.

Trong phòng vip của khách sạn, đại hòa giải … à không, buổi trao đổi về hôn lễ của Lộ Hà Dạ chính thức bắt đầu.

Từ lần Ôn Hoán Quang đến nhà câu hôn trước, đối với tình cảm của cả hai, mọi người liền không tỏ thái độ gấp gáp gì hết.

Chuyện cần làm chắc canh là sẽ làm, ai muốn sống, muốn chết gì thì cứ việc, nhưng những điều này cũng không phải là vấn đề trọng yếu bởi vì thủy chung là lá phiếu chống đối của Địch Trí Bôn không át được những lá phiếu đồng tình. Hôn lễ mặc dù muốn làm nhưng là đôi bên vẫn muốn giữ mặt mũi cho mình rốt cục cũng tề tựu ở đây cố gắng phá vỡ thế bế tắc bấy lâu nay.

“ Đầu tiên là hôn kỳ#, hôm nay là ngày ba tháng tám, hai tháng tới là thời gian cho chúng ra chuẩn bị, trước hết thì mùng ba tháng mười sẽ làm lễ đính hôn, chuyện này không có vấn đề gì chứ ? ” Chu Thận Lãng dẫn đầu phá vỡ trầm mặc.

“ Không thành vấn đề. ” Hai người trong cuộc cũng không có ý kiến gì quá lớn.

“ Có vấn đề. Cuối năm là thời điểm tổng tuyển cử, đến lúc đó tổ chức hôn lễ, không tốt. ” Quan Bản Luật bất ngờ lên tiếng.

“ Nếu cứ nói theo cách này dù đến mười tháng sau, tháng nào cũng chẳng có những chuyện phức tạp như thế này. ” Chu Thận Lãng không cho là đúng bật lại.

“ Tôi cảm thấy hai bảy tháng chín là một ngày tốt để tổ chức. ” Quan Bản Luật đưa ra một phương án.

“ Cũng được. ” Hai người trong cuộc vẫn thản nhiên như không, không quá để ý đến chuyện này.

“ Ngày này theo hoàng lịch thì không tốt cho việc cưới gả. ” Vừa lật quyển hoàng lịch, Chu Thận Lãng rất nhanh phủ quyết phương án vừa đưa ra.

“ Ta cảm thấy cả đời này cũng không có ngày nào tốt. ” Địch Trí Bôn vẫn còn giận, chen miệng vào nói.

Nhưng là không ai thèm để ý đến câu nói của anh.

“ Hai tám tháng chín thì sao ? ” Chu Thận Lãng tiếp tục hỏi.

“ Hảo … ” Người trong cuộc lại tiếp tục tán đồng.

“ Không được, ngày đó là ngày mừng thọ giáo sư Trương, nhân sĩ giới chính thương đều sẽ đến buổi mừng thọ đó. ” Quan Bản Luật tiếp tục phản đối.

Cứ như vậy trải qua nửa tiếng đồng hồ đối chọi gay gắt, ngươi đưa ra ý kiến ta liền phản bác, cứ vậy cứ vậy, cuối cùng mới quyết định được là vào ngày hai lăm tháng chín. Đó là ngày mà Chu Thận Lãng đưa ra, Quan Bản Luật miễn cưỡng đồng ý nhưng có kèm theo một điều kiện nhỏ.

“ Kế tiếp là chủ hôn. ” Chu Thận Lãng tiếp tục đề cập tới vấn đề kế tiếp. “ Bởi vì song thân hai nhà nam nữ đã tạ thế cho nên tôi nghĩ chủ hôn nên là dưỡng phụ dưỡng mẫu của cô dâu, vợ chồng chủ tịch tập đoàn Đạt Phi đảm nhận. ”

“ Ta phản đối. ” Quan Bản Luật mặt không đổi sắc tiếp tục phản đối. “ Chuyện này đối với phía nhà trai là một sự không công bằng, cá nhân tôi cho rằng … ”

“ Cá nhân ta cho rằng không kết hôn là tốt nhất. ” Địch Trí Bôn thủy chung căm giận, bất bình lên tiếng, nhưng lại nghĩ chi phí tổ chức toàn bộ buổi lễ Ôn Hoán Quang đều đứng ra chi trả cho nên tức giận trong lòng cũng vơi đi chút ít.

Thấy biểu ca vẻ mặt dần dịu lại, lo lắng trong lòng Lộ Hà Dạ cũng dần biến mất, chỉ là … Nghe mọi người tranh luận, nàng cảm thấy chán nản không thẻ ngồi lâu hơn được nữa, kéo kéo tay áo Ôn Hoán Quang, vụng trộm ghé vào tai anh nói thầm : “ Họ còn muốn tranh luận bao lâu nữa ? ”

“ Chủ hôn còn có người chứng hôn, người tiến cử, thân hữu đọc diễn văn, khách mời … ” Ôn Hoán Quang một đường sổ dọc xuống dưới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu của người yêu, khóe miệng nhịn không được nổi lên ý cười.

“ Em nghĩ … cứ tranh luận như vậy, hẳn là chẳng biết bao giờ mới có kết quả đi ? ” Lộ Hà Dạ thở dài, đứng lên. Rõ ràng người kết hôn là nàng cùng Ôn Hoán Quang, hai vị kia lại sôi nổi tranh luận như đang trong một buổi đàm phán thế kia, rốt cục là sao chứ ?

“ Chúng ta đi thôi ! ” Ôn Hoán Quang nắm lấy tay nàng, kéo ra khỏi phòng. Dù sao thì để chuẩn bị cho hôn lễ cũng còn rất nhiều việc, mấy người họ cứ việc ở đó mà tranh luận, hai người chỉ cần nghe kết quả cuối cùng là được rồi.

Bên ngoài khách sạn, bầu trời trong vắt không gợn một áng mây, thời tiết ấm áp mà dễ chịu.

Nếu nửa năm trước có người đối anh nói, anh gặp được một cô gái, cô gái này sẽ khiến anh trở nên không thích ở yên một chỗ, làm cho anh nguyện ý khép nép dỗ dành nàng ta, khiến cho ảnh luôn muốn sủng nàng cả đời, vĩnh viễn không để nàng phải đau lòng mà rơi lệ, anh nhất định sẽ cười nhạt mà nói : “ Là nam nhân, làm như vậy thực uất ức. ”

Nhưng thật kỳ lạ. sau khi thật sự yêu một cô gái như vậy, anh lại cam nguyện làm tất cả, cho dù có phải chịu bao nhiêu uất ức, anh vẫn một lòng cam nguyện.

Khóe miệng khẽ nhếch lên giấu không được một nét cười thỏa mãn.

“ Bởi vì lén ra đây nên anh mới cao hứng vậy sao ? ” Nhìn nụ cười mê hồn trí mạng kia, hai má nàng bỗng chốc đỏ ửng, tim đập thình thịch như chú nai con chạy loạn.

Nàng thật sự rất, rất thích nam nhân này.

Anh đã vì nàng mà thay đổi rất nhiều, nàng biết.

Cho nên nắm thật chặt lấy tay anh, nàng cam nguyện cả đời không buông khỏi bàn tay ấm áp ấy.

“ Em có muốn đi xa hơn không ? ” Ôn Hoán Quang hạ mắt nhìn nàng, mâu quang lóe lên những tia nhìn sâu xa khó hiểu.

“ Đi tới đâu ạ ? ” Nàng cười ngọt ngào, hỏi.

“ Tương lai. ” Anh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. “ Chứng minh thư, con dấu, đơn xin công chứng kết hôn, hai lăm tháng sau. ”

“ Hảo. ”

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng sáng bừng hạnh phúc.

Mặc kệ thế giới bên ngoài như thế nào, chỉ cần có anh bên cạnh là quá đủ rồi.

Cái nàng cần chỉ là thứ hạnh phúc nho nhỏ đó mà thôi.

Hoàn chính văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.