Luật Sư Hạng Nhất

Chương 146: 146: Giăng Lưới 6




Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!
“Tôi nói sai cái gì sao?” Quý cô Laura ngơ ngác, bỗng chốc không phản ứng kịp.
Cô nhìn về phía Joe, Joe bị sặc cà phê đến đấm ngực dậm chân, ho khan kinh thiên động địa, cũng không ngẩng đầu lên mà khoát tay với cô, sau đó run rẩy chìa ra một ngón cái.
Laura thấy hắn ta mặt đỏ tía tai, ho đến sắp ngất, cũng không làm khó hắn ta nữa, quay đầu nhìn về phía Cố Yến.
Sau đó cô như bị sét đánh, bừng tỉnh hiểu ra: “À.”
Một tiếng còn chưa đủ, cô lại kéo dài âm điệu, “À ——” cái nữa, ranh mãnh nói với Cố Yến: “Tôi véo cậu ấy làm cậu không vui sao? Sao lại chua thế nhỉ? Trước kia tôi có thấy cậu có bộ mặt này bao giờ đâu?”
Ban đầu Cố Yến định nói gì đó, nghe vậy thì tức giận nhìn Laura một hồi, cuối cùng đành nghiêm mặt gật đầu: “Cậu nói đúng.”
Joe tiểu thiếu gia đã sắp thành ho lao rồi.
Vẻ mặt giáo sư Yên từ trống rỗng trở nên cực kì phức tạp, muốn nói lại thôi, giống như đang cân nhắc mở miệng thế nào mới có thể chừa lại chút mặt mũi cho hai bên.
Cố tình cô nàng xui xẻo Laura này chèn ép Cố Yến còn chưa đủ, lại chuyển ánh mắt ranh mãnh sang người anh.
“…”
Yên Tuy Chi yên lặng thừa nhận cái nhìn chăm chú này, có chút dở khóc dở cười.
“Xong, má cậu bị tôi véo ra vết đỏ rồi.” Laura không sợ chết bồi thêm một câu.
Yên Tuy Chi: “…”
Được rồi, kéo ra ngoài xử bắn.
Yên Tuy Chi thu hồi ánh mắt, dứt khoát không nói gì nữa, dù sao cuối cùng người muốn chết muốn sống kia chắc chắn không phải anh.
Anh bình tĩnh sờ lên mặt, làm động tác này mà không có bất kỳ thái độ xấu hổ gì, càng giống như một hành động tùy ý, lộ ra khí chất nhã nhặn bình tĩnh.
Tiếp đó cầm lấy cốc cà phê trước mặt mình, yên lặng uống một ngụm, mới nói với quý cô Laura: “Tôi đề nghị cô quên một màn này, vì tốt cho cô.”
Xong xong xong.
Joe tiểu thiếu gia cuối cùng cũng ho xong, ngồi phịch ở trên ghế sa lon giống như chó chết, ngực phập phồng nửa chết nửa sống, hắn ta mở nửa mắt nhìn Yên Tuy Chi một cái, lại nhìn Laura một cái, tiếp theo lại thu mắt về như bị ong vò vẽ đốt, trong lòng tự nhủ hiện tại có còn kịp dành một chỗ trong nghĩa địa công cộng cho Laura tiểu thư hay không.
Yên Tuy Chi để cốc cà phê xuống, thấy Cố Yến nhìn mình, không nhịn được nhướng mày nói: “Tôi cảm thấy có chút thua thiệt.”
Nói xong không đợi đối phương kịp phản ứng, anh liền đưa tay ra bóp mặt Cố Yến, sau đó thỏa mãn nhếch khóe miệng: “Như vậy sẽ công bằng hơn.”
Cố Yến: “???”

Muốn nói đến thua thiệt, ở đây có ai thua thiệt hơn hắn sao?
Cố tình Laura tiểu thư to gan lớn mật kia trông thấy một màn này, tự nhận là bị cho ăn một đống cẩu lương, ăn không tiêu, liền dựng thẳng ngón cái nói với Yên Tuy Chi: “Lần đầu tiên trong cuộc đời thấy có người dám véo hắn, cậu thực tập sinh nhỏ đã khiến tôi được mở rộng tầm mắt, dũng sĩ.”
“…”
Dũng sĩ thật luôn luôn xem nhẹ chính mình.
Joe yên lặng che kín hai mắt, cảm thấy mình thật sự không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Máy thông minh đột nhiên chấn động, gọi tỉnh Joe thiếu gia bị liệt nửa người kia.
Hắn ta quẹt môi, nửa chết nửa sống ngồi dậy, ấn mở màn hình máy thông minh, người gọi đến chính là một người bạn giúp đỡ điều tra ghi chép nhập cảng.
Joe thiếu gia lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt biến đổi, xoa mặt hai lần, bấm nhận: “Alo? Có kết quả rồi?”
Đối phương nói: “Coi như có một chút đi.”
“Cái gì gọi là coi như có một chút?”
Đối phương nói, “Dùng mấy hệ thống, một bộ phận kiểm tra từ sau về trước, một bộ phận tìm từ trước đến sau, dùng kiểu sàng lọc chính xác, trước tiên sàng lọc năm mà luật sư Kha xảy ra chuyện.

Tôi biết cậu nóng lòng, cho nên kết quả vừa đến tay sẽ cho cậu xem luôn, miễn để chậm trễ tiến độ của cậu.

Nhưng mà —”
Joe nghe cách chuyển đoạn này liền bất an, “Nhưng mà cái gì?”
“Tôi cảm thấy cách sàng lọc này vẫn sẽ bỏ sót rất nhiều, có nhiều biện pháp để giấu một con chim nhỏ vào lắm.” Người bạn đầu dây bên kia thử giải thích hai câu, lại từ bỏ nói: “Được rồi, cậu cứ xem kết quả là hiểu được ý tôi.”
“Tôi biết, có kết quả là được.” Joe khẽ gật đầu, “Cậu không nói thì tôi cũng biết chắc chắn có rất nhiều cách vàng thau lẫn lộn, nhưng dù sao có tin tức cũng tốt hơn so với không có gì, tra được tí nào hay tí đấy.”
“Cậu có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là tốt nhất.” Đối phương lại nói: “Còn có mấy năm trước vẫn đang tra, xong một năm tôi sẽ gửi cậu một phần, không gửi trong cả một tin cho cậu nữa, cậu nhớ để ý, kiểm tra và nhận đấy.”
Joe dứt khoát nói: “Được, tôi vẫn đang chú ý đây, cảm ơn.”
Hắn ta nói rất bình tĩnh, tắt máy xong lại hít sâu mấy cái.
“Sao rồi?” Đám người Cố Yến đều nhìn lại.
Một cuộc gọi đã chuyển hướng chủ đề trước đó, tiêu điểm lại rơi xuống trên người kẻ dọn đường kia.
Vừa dứt lời, máy thông minh của Joe vang lên một tiếng “tinh”.

“Tới.” Joe nhìn chằm chằm giao diện, nói: “Cậu ta nói trước tiên tra ghi chép ra vào cảng năm Kha Cẩn xảy ra chuyện, có một vài thứ, đã gửi đến cho tôi, tôi…”
Hắn ta nhìn chằm chằm màn hình mấy giây, thở ra một hơi, nhấn mở.
Một hàng dài những giao diện, tài liệu, hỉnh ảnh được xếp ra theo thứ tự trên bàn trà.
Joe chuyển sang hình thức xem chung, đống tài liệu tự động phát ra trước mặt mọi người.
Trong ghi chép, đầu tháng 1 năm đó, Decama nhập cảng một lượng chim đốm xám lớn, tổng cộng có 300 con, thuộc tính là chim lấy thịt, phương thức kiểm tra là sàng lọc.

Bên trên ghi chú tên người gửi vận chuyển là người buôn chim lấy thịt – Eddie Waston.
Nhưng mà theo sau ghi chép này là kết quả điều tra video chính xác.
Trong video, 300 con chim đốm xám dùng để lấy thị chen chen chúc chúc trong một cái lồng chim to lớn, lông vũ bay khắp nơi, cực kì hỗn loạn.

Nhưng ở trong nháy mắt nào đó, khung tìm kiếm lại cố định tại một con bên trong 300 con chim đốm xám kia.
Con chim đó vừa vặn để lộ ra một chút lông đuôi, chỉ nhìn từ màu lông đuôi kia là có thể nhận ra, nó chính là chim Mục Đinh xen lẫn trong đám chim đốm xám.
Mọi người đều căng chặt mắt.
Giống như người bạn vừa rồi nói, thật ra muốn tra chim Mục Đinh không dễ lắm, ví dụ như lúc này, nếu có nhiều chim chen chúc hơn, chen kín con chim Mục Đinh kia, đúng là rất khó có thể nhận ra được.
Bởi vậy có thể thấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều phần bỏ sót.
Sau đoạn video này, lại là một phần ghi chép khác.
Trong ghi chép, ngày thứ hai sau khi 300 con chim đốm xám này được nhập cảng, có người đi lấy hàng.

Người cầm đi cũng là một con buôn, tên là Chương Mân Địch.
“Không có Conor · Li…” Laura nói.
“Lại xem tiếp đi.” Yên Tuy Chi nhắc nhở một câu.
Joe nghe vậy lập tức mở đoạn sau ra.

Theo lý mà nói, chim Mục Đinh thay đổi hoàn cảnh, sẽ không có khả năng sống lâu.

Nói cách khác, con chim Mục Đinh này đến đây, chỉ cần nó không chết tại Decama, nhất định không lâu sau đó sẽ có ghi chép xuất cảng tương ứng.
Nhưng không có.
Ghi chép lần thứ hai đã là mấy tháng sau, có nghĩa rằng lần xuất nhập cảng đó được giấu rất kỹ, không thể tra được.
Còn phần ghi chép sau mấy tháng, là trung tuần tháng 5, một rạp xiếc động vật nhập cảnh ở cảng Decama.

Phần biểu diễn ảo thuật trong đoàn xiếc đó có dùng chim đốm xám thường thấy nhất, dù sao cũng rẻ, mà số lượng lại nhiều.
Chim Mục Đinh lại xen lẫn trong đám chim đốm xám tiếp vào cảng lần nữa.
Sau khi kiểm tra, lại được mang từ đoàn xiếc vào Decama, dừng lại biểu diễn tại mấy khu.
Vẫn như cũ, không thấy tìm bất kỳ tung tích nào của Conor · Li trong những thành viên của đoàn xiếc.
“Có điều tra ghi chép ra vào cảng của Conor · Li không?” Yên Tuy Chi nói, “Rất có thể gã vẫn luôn nhờ những người khác mang chim Mục Đinh vào.”
May thay người bạn mà Joe nhờ cậy cũng nghĩ như vậy, sau mấy lần ghi chép này, cậu ta có cho thêm một phần thời gian Conor · Li ra vào cảng.
Như dự đoán, trong khoảng thời gian đó gã ra vào cảng tám lần, cực kì gần với thời gian gửi vận chuyển chim Mục Đinh, một lần chênh lệch 1 ngày, một lần chênh lệch 3 ngày.
Nhìn thấy kết quả này, sắc mặt Joe lại trở nên khó coi.
Suy đoán là một chuyện, nhìn thấy thứ chứng thực suy đoán lại là một chuyện khác.
Hắn ta siết chặt nắm đấm, chỉ thiếu nện trên bàn trà.

Nhưng liếc mắt thấy Kha Cẩn ngủ gà ngủ gật một bên, hắn ta lại phải dừng tay.

Dụng giọng nói cực thấp chửi mắng mấy câu liên tiếp.
Conor · Li chính là kẻ dọn đường kia.
Suy đoán này cơ bản không sai.
Nhưng chỗ quan trọng nhất là sau đó gã đi đâu, biến thành người nào, hiện tại ở đâu, đây mới là trọng điểm.
Bọn họ tra lâu như vậy, không phải là để nhìn thêm cái tên này vài lần, mà là muốn trừng phạt đúng tội với kẻ này cùng với rất nhiều sát nhân liên quan khác.
Nhưng thật đáng tiếc…
Ghi chép cuối cùng trong năm này là vào cuối năm, khoảng tháng 12, lần này không phải là ghi chép xuất cảng cũng không phải ghi chép nhập cảng, mà là tìm được tung tích chim Mục Đinh trong giám sát ở cửa khẩu, nó bay một đoạn ngắn theo dòng người đi lại, dừng trên một cây cột trước cửa cảng.
Rất khó thông qua đoạn giám sát này tra được con chim kia đang đi theo ai.

Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là hiệu suất của người bạn Joe nhờ vả cực cao.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau lại truyền tới một phần kết quả mới, có kèm theo ghi chú: Hệ thống đồng thời tra từ hai đầu về giữa, đây là năm gần nhất, từ tháng 1 cho đến bây giờ.
Joe tràn đầy hy vọng ấn mở tài liệu, lại phát hiện bên trong không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có một lần ghi chép cùng một video.
Chỉ là nhìn thấy số lượng tội nghiệp này, Joe liền than thở dựa vào lưng ghế.
Laura cũng “chậc” một tiếng, biểu hiện ra thất vọng rõ ràng.
Nhưng sau khi ấn mở, bọn họ liền phát hiện ra sự khác biệt.
Lần này chim Mục Đinh nhập cảng không xen lẫn trong đám chim đốm xám nữa, cũng không được che giấu quá nhiều lần, mà là được mang vào quang minh chính đại dưới danh nghĩa chim cảnh.
Mà người mang nó vào tên là Marcus · Bard.
Hình ảnh theo sát phía sau chính là Marcus · Bard nâng lồng chim lên.
Sau khi phóng to, khuôn mặt của Marcus · Bard hiện ra rất rõ.
Đó là một người đàn ông có dáng người tầm trung, tướng mạo bình thường không có gì lạ, không có điểm gì đặc biệt, đi trên đường sẽ có thể lẫn vào trong đám người, chính là một khuôn mặt quần chúng điển hình.
“Với bản mặt như vậy, tôi có nhìn ba lần cũng không nhớ kỹ được.” Joe cau mày lẩm bẩm, “Cố ý sao.”
Trong video, Marcus · Bard luôn sờ lên gò má và cổ của mình, giống như không quen hoặc không thoải mái.

Nhưng ngược lại gã rất quan tâm đến cảm nhận của chim chóc, vừa xét duyệt xong, gã liền mở lồng chim ra.
Chim Mục Đinh vỗ cánh hai lần, bay từ trong lồng ra ngoài, xoay hai vòng quanh gã, đầu tiên là dừng ở bả vai cọ lên mặt gã, giống như đang chào hỏi, tiếp đó mới bay lên cao.
Joe cắn đầu lưỡi xem hết đoạn, sau đó bắt đầu dùng khuôn mặt quần chúng này để tìm kiếm.
Đáng tiếc trong những mạng lưới công cộng có thể tìm, sự tồn tại của người đàn ông tên là Marcus · Bard này cực thấp, căn bản không có tin tức gì về gã.
“Chờ một chút.” Joe nói, “Chờ bạn tôi cung cấp nhiều thông tin hơn, tôi có thể nhờ bạn trong ngành truyền thông giúp đỡ tìm kiếm.”
Laura lại nói: “Thật ra những gì bên truyền thông làm được cũng có hạn, cùng lắm bọn họ có thể tìm ra những hình ảnh đã được công bố, hoặc tuy không được công bố nhưng có trình ra cho cấp trên.

Còn có rất nhiều thứ không đăng lên mạng, hoặc không định đăng lên mạng, bọn họ sẽ không tìm được.”
Joe lại nói: “Vậy tìm người trong hệ thống hồ sơ đi…”
Hắn ta nói xong, lại bất đắc dĩ nói, “Nhưng hệ thống hồ sơ cũng có hạn chế.”
Ngược lại Cố Yến đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Yến Tuy Chi, “Nói đến những thứ không đăng lên mạng… thầy có nhớ đến hai vị phóng viên kia không?”
“Bunche cùng Hussey?” Yên Tuy Chi hiểu rõ gật đầu, “Suýt thì quên hai người này, lần trước ở hành tinh Thiên Cầm, chúng ta lấy được không ít thứ trong máy ảnh của họ, thử xem chút nhé?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.