Ngày mở phiên tòa hôm đó, Joshua · Dale trăn trở một đêm không ngủ, sáng sớm 5 giờ đã vác cái vành mắt xanh đen rời giường. Em gái Rosi co rúc ở một cái giường khác, cái chăn rộng lớn bọc cô bé giống như một con tôm.
Ở khách sạn này tốt hơn căn phòng cũ bọn họ đang ở không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn có xông hương an giấc. Cô gái nhỏ nhà cậu ta ngủ rất say. Nói chính xác, mấy ngày nay nó đều ngủ rất say, không có nửa đêm bị lạnh, không có bởi vì con chuột con gián mà cảm thấy sợ, cũng không có bị con ma men chửi đổng làm tỉnh giấc, đây là thực tế trước đó chưa từng có.
Cậu ta càng thêm hy vọng cô bé có thể có một thực tế như vậy mãi, nhưng cậu ta lại không thể có được bất kì đảm bảo gì.
Bởi vì hôm nay, cậu ta phải tiếp nhận một phiên xét xử.
Cậu ta rất thấp thỏm, rất kháng cự, lại vô cùng tiêu cực…
Không khí trong phòng khách sạn rất tốt, ít nhất mát mẻ hơn trên đường chính nhiều lắm, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy mình không có cách nào ở được trong không gian bịt kín an tĩnh này, bị đè nén đến sắp nôn ra.
Vì vậy cậu ta dịch chăn cho Rosi rồi che kín áo khoác ra cửa.
5 giờ sáng sớm, trời còn chưa sáng, lộ ra đen âm trầm, tầng mây dày đặc giống như một ngày không trăng.
Joshua đứng ở dưới tầng khách sạn, ngửi không khí rét lạnh, gió lạnh từ lỗ mũi rót vào tim. Bây giờ cậu ta chưa tính là người hoàn toàn tự do, sau này lại càng khó nói. Ở dưới rất nhiều hạn chế, cậu ta có rất nhiều người không thể gặp, rất nhiều nơi không thể đi.
Hơn nữa luật sư của cậu ta đã từng nhắc nhở là không nên chạy loạn.
Vì vậy cậu ta không mục đích qua lại trong ngõ hẻm tối tăm chằng chịt, giống như một người sắp chết, không có quy củ mà muốn bắt lấy đời người còn sót lại.
Hàng năm cậu ta luôn xen lẫn trong các loại công trường, tiếp nhận các loại việc, bất tri bất giác luyện ra sức chịu đựng siêu cường. Từ khách sạn Ngân Trà đến phố Song Nguyệt với cậu ta mà nói cũng chỉ cần chạy hơn nửa giờ.
Vì vậy đợi đến khi cậu ta tỉnh táo lại thì đã đứng trước cửa nhà mình.
Trước đây thật lâu, khi bà ngoại vẫn còn, trong phòng luôn có một ngọn đèn cầm tay sáng suốt đêm, vì tiết kiệm nhiên liệu, độ sáng được điều chỉnh rất mờ. Nếu như có ai dậy vào ban đêm thì sẽ không đến nổi hai mắt đen sì mà đập đầu lung tung.
Khi đó cho dù cậu ta ở bên ngoài như thế nào, khi trở về luôn nhìn thấy bên trong căn phòng kia có ngọn đèn cầm tay chiếu ánh sáng nhè nhẹ vào cửa sổ, cùng với bà ngoại đang ngồi trên ghế tay vịn chờ cậu ta về nhà.
Joshua · Dale ngẩn người nhìn chằm chằm cửa sổ đen ngòm một lát, tay cắm trong túi bắt một chút, nhưng bắt hụt.
Chìa khóa nhà không mang, còn đặt ở trong khách sạn, ở bên gối của Rosi.
Cậu ta lại nhìn chằm chằm cánh cửa kia nhìn một hồi, cũng không biết là xuất phát từ tâm tình gì mà đột nhiên giơ tay lên chần chừ gõ ba cái lên cửa phòng.
Cậu ta cúi đầu đợi ngoài cửa cực kỳ lâu, nhưng vẫn không nghe được tiếng bước chân quen thuộc của bà ngoại.
Cõi đời này sẽ không có người mở cửa, lôi cậu ta vào nói dông dài như “Có lạnh hay không, có phải gặp chuyện không vui hay không, làm sao không cười” …
Cậu ta tựa vào cửa nhà mình rồi ngồi dưới đất, giống như một người không nhà để về, ngây ngốc hồi lâu.
Đồng hồ trên phố Song Nguyệt sớm hay muộn đều gõ một lần, buổi sáng 8 giờ, buổi tối 7 giờ, không lệch chút nào. Tiếng chuông vang lên 8 tiếng, Joshua thức tỉnh đứng lên, chà xát cái tay đông cứng của mình, sau đó chậm rãi chạy về phía khách sạn.
…
“Cậu đi đâu vậy?” Yên Tuy Chi và Cố Yến nói chuyện trên hành lang khách sạn, nhìn thấy cậu ta về thì hỏi một câu.
Joshua buồn buồn nói: “Chạy bộ sáng sớm.”
Chạy bộ sáng sớm có thể chạy ra hiệu quả như đưa ma vậy á?
Yên Tuy Chi không vạch trần, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái.
“Thời tiết hôm nay rất tệ, trời đầy mây, nhìn như sắp mưa ấy.” Joshua rũ mí mắt, nói: “Tôi cảm thấy đây không phải là một điềm tốt.”
Yên Tuy Chi: “Lời này của cậu như gộp cả hai chúng tôi vào vậy.”
Joshua nhếch mép một cái, lại không cười, quả thật ngày hôm nay cậu ta không có một chút tinh thần nào, “Tôi không biết, chính là tôi… rất khó chịu, giống như không có ai tin tưởng tôi…”
Thông thường mà nói, loại thời điểm này nên có người nói với cậu ta một câu: “Tôi tin tưởng cậu.” Cho dù là thật hay giả.
Nhưng Yên Tuy Chi không nói gì. Anh đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng tự nhận không phải người tốt lành gì, có lẽ có chút thời điểm sẽ mềm lòng, nhưng nhiều hơn sự mềm lòng lại là cứng rắn kinh người. Thật đáng tiếc, anh không có cách nào nói với Joshua một câu có thể an ủi được cậu ta, quan hệ của luật sư và đương sự chính là như vậy —
Anh cần đương sự hết sức tín nhiệm anh, nói ra tất cả sự thật cho anh. Mà trên thực tế ở nhiều lúc, anh cũng đúng là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà đương sự có thể tín nhiệm. Nhưng anh lại không có cách nào hoàn toàn tin tưởng đương sự.
Đối với bọn họ mà nói, từ đầu đến cuối anh chỉ có thái độ tạm thời.
Cuối cùng Yên Tuy Chi chỉ vỗ bả vai Joshua một cái, ngược lại Cố Yến hỏi một câu: “Trước khi vào phiên tòa, tôi lại xác nhận với cậu lần nữa, là cậu làm sao?”
Yên Tuy Chi liếc hắn ta một cái.
Hắn ta hỏi vô cùng bình thản, giọng cũng lãnh đạm như bình thường, giống như là một chuyện công theo thông lệ.
Nhưng lúc này Joshua lại cảm thấy, dù chẳng qua là hỏi cậu ta một câu, nguyện ý nghiêm túc nghe cậu ta nói ra câu trả lời một lần cũng có thể làm cho cậu ta thoải mái trong lòng một chút. Vì vậy ánh mắt cậu ta nhìn Cố Yến, lắc đầu một cái rồi nghiêm túc nói: “Không phải.”
Những lời này nói ra, trái tim đầy khí lạnh của cậu ta đột nhiên tìm được một chút manh mối.
Buổi sáng 9 giờ 15 phút, Joshua · Dale cùng luật sư biện hộ Cố Yến của cậu ta tới tòa án, cùng đi còn có Yên Tuy Chi thân tàn chí kiên kéo một cái chân bị thương nhưng sống chết không chịu biểu hiện ra.
Trước phiên tòa của Tửu Thành vô cùng không nề nếp, tổ chức càng vội thì càng hỗn loạn. Cố Yến và Yên Tuy Chi cũng không phải lần thứ nhất ra tòa ở nơi này, đã sớm quen rồi. Có rất nhiều những quy tắc thông hành ở nơi khác nhưng lại không có ích mấy ở chỗ này, nên bọn họ sẽ tận lực thu thập càng nhiều chứng cớ hơn, làm hết khả năng tìm được chỗ sơ hở, để bảo đảm có thể giữ vững chân ở trong cái nơi hỗn loạn này.
Cố Yến và luật sư truy tố đưa ra chứng cứ riêng của mình, rất nhanh đã làm xong thủ tục.
Buổi sáng 10 giờ, phòng số 1, thẩm phán đến đúng giờ.
Cố Yến và luật sư truy tố gật đầu tỏ ý với thẩm phán, Yên Tuy Chi ngồi sau lưng Cố Yến, vắt chéo hai chân dưới bàn, tránh để chân bị thương chạm đất. Anh nhìn thẩm phán rũ mắt và mím chặt môi, bút điện tử giữa ngón tay gõ “cạch” một tiếng nhẹ lên bàn.
“Xem ra hôm nay dự cảm của Joshua cũng không tính là không chuẩn.” Sau khi Yên Tuy Chi ngồi xuống phía sau Cố Yến, nhỏ giọng nói với cái gáy của hắn ta: “Ngày âm u như thế này đúng là không phải điềm tốt gì, lại đụng phải thẩm phán Murray · Liu.”
Cố Yến không quay đầu, chỉ thấp giọng ho khan một tiếng, tỏ ý anh đừng có mà dựa vào giọng nói thấp mà làm càn như vậy.
Phàm là người quen biết với vị thẩm phán đang rũ mắt này thì đều biết ông ta là một thẩm phán có khuynh hướng nghiêng về tính cách, thường không hoàn toàn đối đãi công chính với bị cáo, muốn bào chữa vô tội ở trong tay ông ta thì tỉ lệ thành công thấp đến dọa người.
Hai bên khống biện ngồi xuống, bị cáo Joshua · Dale cũng bị hai vị pháp cảnh dẫn tới vị trí của cậu ta.
Sau khi cậu ta ngồi xuống thì hít một hơi thật sâu, sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm một cửa vào phía bên phải. Bồi thẩm đoàn đang dần đi vào từ chỗ đó, từng người đứng yên ở chỗ bồi thẩm của mình.
Đó là những người có thể quyết định vận mệnh của cậu ta — một đám người xa lạ được chọn ra từ khắp nơi.
Tất cả mọi người đều được xác nhận đã đến, thẩm phán Murray · Liu rũ mắt, trong tay ông ta là một quyển từ điển vừa dày vừa nặng, hàng phía trên có một vị thẩm phán đang dùng mấy câu tiêu chuẩn nào đó.
Thật ra thì những câu kia các thẩm phán đã nói rất nhiều lần rồi, sớm có thể thốt lên luôn, nhưng vẫn muốn làm theo quy định liếc mắt nhìn quyển từ điển đang mở ra kia, điều này để chứng tỏ sự nghiêm túc không qua loa của tòa án.
Chuyện thứ nhất sau khi bồi thẩm đoàn đến chính là tuyên thệ.
Murray · Liu nhìn bồi thẩm đoàn, dùng giọng trầm ổn nói: “Tòa án trang nghiêm yêu cầu các vị chính thức tuyên thệ, các vị có thể sử dụng thái độ trung thực tẫn trách với vụ án sắp thẩm tra này, lấy được phán quyết công chính nhất không?”
“Lấy danh dự để thề, tôi làm việc theo công chính, nếu như người nào có oan ức được giải quyết, tôi sẽ vui vẻ yên tâm, nếu như người nào lừa gạt bất công, tôi sẽ áy náy cả đời. Tôi sẽ lấy thái độ lý tính nhất, làm theo quyền hành của luật pháp.”
Joshua · Dale chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay hơi run rẩy đè ở trên đầu gối, từ từ siết chặt.
Cậu ta khẩn trương thái quá, cho tới khi thẩm phán đọc tên, xác nhận thân phận của cậu ta, cậu ta thậm chí không nghe rõ những lời văn đơn giản kia có ý gì. Cậu ta nhìn chằm chằm thẩm phán gần năm giây, mới chậm rãi tiêu hóa xong, gật đầu một cái, như mộng du nói: “Là tôi.”
Cậu ta tốn thời gian rất lâu mới nhớ ra mình có thể ngồi xuống.
Đợi lúc cậu ta ngồi xuống nhìn về phía chính giữa tòa án, mới phát hiện luật sư bên truy tố đã bắt đầu mở màn tố cáo, giọng nói của đối phương giống như vượt qua hai ngọn núi truyền vào trong lỗ tai cậu ta.
“— Đương sự Joshua · Dale bên biện hộ dùng một món đồ trang sức bằng đồng trên tủ đứng tường góc tây nam và một gối ôm bằng vải thô trên ghế trong nhà Kitty · Bell, che giấu thanh âm là điều kiện đầu tiên, đập vào gáy Kitty · Bell khiến cho bà Bell rơi vào hôn mê để phòng bà báo động, cũng đã lấy đi một hộp trang sức của bà, trong đó có một số trang sức và một phần phiếu tài sản hối đoái chưa được trói định. Joshua · Dale rất quen thuộc với giờ làm một ngày của cháu trai Chester · Bell của bà Kitty · Bell, cho nên có thể tính chính xác thời gian Chester · Bell trở về để rời đi, trốn ở bên trong sân, cũng lợi dụng lúc Chester · Bell vào nhà để leo tường về chỗ mình ở. Tất cả sự thật trên đều có nhân chứng vật chứng và lời khai của bản thân Joshua · Dale…”
…
Luật sư bên truy tố lưu loát mạch lạc rõ ràng liệt kê chứng cứ ra, cuối cùng nhìn về phía thẩm phán Murray · Liu gật đầu một cái.
“Đối với tất cả những chuyện xảy ra với bà Kitty · Bell, tôi bày tỏ sự tiếc nuối.” Murray · Liu gật đầu một cái, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Yến, khóe miệng ông ta kéo căng, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cay nghiệt, “Luật sư biện hộ, ngài Cố? Ngài có thể trình bày mở đầu rồi.”
Thông thường mà nói, trình bày mở đầu chính là trước có bên truy tố tóm tắt tố cáo vụ án cùng với chứng cứ bọn họ đã nắm giữ, trình bày của luật sư biện hộ chủ yếu là bào chữa, cùng với nhấn mạnh lập trường của một bên.
Joshua · Dale siết ngón tay nhìn chằm chằm Cố Yến, Yên Tuy Chi cũng ngước mắt lên nhìn… cái gáy anh tuấn của bạn học Cố.
Ngay khi mọi người trong tòa án an tĩnh chờ đợi hắn ta mở miệng, hắn ta lại giơ tay lên làm một động tác với thẩm phán Murray · Liu.
Động tác tay đó có ý là — bên biện hộ từ bỏ trình bày mở đầu.
Vẻ mặt căng thẳng của Murray · Liu buông lỏng một chút, có chút ngạc nhiên, Yên Tuy Chi lại ngả người về phía sau, hơi nhếch khóe miệng lên.