Cố Yến cũng không tới một mình, đồng hành còn có vài nam nữ xấp xỉ tuổi hắn, đếm qua thì có khoảng bảy tám người.
Những khuôn mặt kia Yên Tuy Chi cũng không xa lạ gì, thậm chí coi như là hết sức quen thuộc, họ đều từng là học sinh của anh. Trong đó có ba người giống Cố Yến là trực tiếp đi theo anh, mấy người khác bởi vì một ít chương trình học nghiên cứu nên được Yên Tuy Chi dẫn theo gần nửa năm.
Anh không có quá nhiều thời gian đi tìm hiểu chuyện riêng của học sinh, nhưng ở trong ấn tượng của anh thì nhóm người này hẳn có quan hệ rất tốt.
Sở dĩ Yên Tuy Chi biết điều này là bởi vì có vài thành viên tích cực trong đây luôn nhắc tới những buổi tụ họp của bọn họ, hơn nữa còn chụp vài bức ảnh. Đa số trong những buổi tụ họp đó đều có bóng người Cố Yến.
Bạn học Cố luôn là một cảnh tượng độc đáo trong bầu không khí huyên náo kia, hoặc là cầm ly rượu dựa vào ngồi ở một bên thưởng thức lũ quỷ múa loạn, hoặc là rũ mắt nghe người bên cạnh trò chuyện ba hoa chích choè.
Một cái chày gỗ như vậy mà vẫn còn được bọn họ túm đi, có thể thấy được quan hệ tốt vô cùng.
Đa số trong đám người này sau khi tốt nghiệp vẫn luôn duy trì liên lạc với Yên Tuy Chi, có trong việc công tác, cũng có trong phương diện sinh hoạt, ngày lễ ngày tết luôn gửi cho anh vài lời thăm hỏi sức khỏe.
Duy chỉ có hai người ngoại lệ.
Một người trong đó tên là Kha Cẩn, sinh ra trong cô nhi viện, vô cùng cố gắng, là một người rất nghiêm túc với cuộc sống. Ban đầu biểu hiện của cậu ta ở các môn học đều rất vượt trội, cho nên Yên Tuy Chi làm viện trưởng vô cùng tình nguyện thưởng các loại học bổng cho cậu ta, thỉnh thoảng cũng sẽ cho cậu ta một ít lời khuyên về việc học cũng như công tác.
Kha Cẩn vô cùng biết ơn và tôn kính Yên Tuy Chi, cho nên là người đầu tiên duy trì liên lạc. Sau đó bởi vì một ít chuyện bất ngờ, cậu ta mắc một căn bệnh nặng, tinh thần lại xảy ra vấn đề, lúc này mới cắt đứt.
Một người khác chính là Cố Yến.
Không nghĩ tới chỉ qua mấy năm mà Cố Yến lại thành một người có liên lạc chặt chẽ nhất với anh, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chỉ có thể nói thế sự vô thường, đặc biệt quái đản.
Khoảng cách không tính là gần, Yên Tuy Chi không nhìn thấy biểu tình trên mặt Cố Yến, nhưng không biết tại sao anh cảm thấy đối phương thật giống như còn cảm thấy gặp quỷ hơn cả anh.
Không lâu sau, đoàn người kia đi tới gần.
“Không phải cùng khóa, hình như mới tốt nghiệp.” Một cô gái với mái tóc màu vàng dẫn đầu kinh ngạc quét bọn Locke một cái, lúc ánh mắt rơi vào trên mặt Yên Tuy Chi thì dừng lại hai giây.
Nhưng rất nhanh cô cũng nhận ra nhìn chằm chằm một người như thế là không thích hợp, vì vậy cười nói với Yên Tuy Chi: “Các cậu… cũng là đến thăm thầy?”
Cô gái này tên là Laura · Stephen, năm đó là một cô bé vô cùng hoạt bát thích cười, Yên Tuy Chi từng gặp cô một lần trong một vụ kiện vào hai năm trước, thành thạo hơn lúc còn đi học rất nhiều, nhưng vẫn thích cười.
Nhưng mà hôm nay ở nghĩa trang, nụ cười của cô rất nhạt, chợt lóe rồi biến mất, nhìn ra được chỉ là vì biểu đạt sự hảo hữu và thân thiện.
Lúc cô nói xong lời này, Cố Yến vừa vặn đi lên bậc thang cuối cùng. Hắn đứng yên ở một bên, ánh mắt đầu tiên là rơi vào trên bia mộ, sau đó rơi xuống trên mặt Yên Tuy Chi, cuối cùng rơi vào tay anh.
Yên Tuy Chi theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn một cái, phát hiện tên ngốc Locke kia thấy tay anh không có gì, lại nhét cho anh một bông hoa viếng.
Yên Tuy Chi: “…”
“Tại sao cậu lại đưa cho tôi nữa vậy.” Yên Tuy Chi nghiêng đầu, tức giận thấp giọng hỏi Locke.
Locke rất sợ Cố Yến, cứ thế không dám lên tiếng, vì để tránh bị Cố Yến liếc mắt qua, cậu ta thậm chí còn lặng lẽ lui về phía sau một bước nhỏ.
Yên Tuy Chi: “…” Sợ đến thế cơ.
Anh ngẩng đầu lên, cùng Cố Yến mắt lớn trừng mắt nhỏ. Không biết tại sao, sắc mặt Cố Yến vô cùng vô cùng… một lời khó nói hết.
“…”
Tình cảnh một lần nữa rất lúng túng.
Yên đại giáo sư yên lặng dùng ngón tay gảy bông hoa viếng một chút, lại muốn cắm nó vào vách bia mộ.
Hai người còn chưa mở miệng, bầu không khí vô hình đó cũng đã rất rõ ràng. Những người khác cũng cảm giác được một sự khác thường, mặt đầy nghi vấn nhìn anh một chút rồi lại nhìn sang Cố Yến.
Cố Yến nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi hai giây, mắt quét qua máy thông minh ở ngón tay, hiện ra thời gian: “Thời gian này, hình như cậu nên ở trong phòng làm việc đàng hoàng xem hồ sơ.”
Yên Tuy Chi tức giận nói: “Đúng vậy, tôi cũng cho là như thế, nhưng hiển nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn.”
Lúc anh nói chuyện, Locke mượn vật che chắn mà liều mạng dùng ngón tay chọt lưng anh, giống như muốn nhắc nhở anh chớ nói với thầy như vậy. Nhưng lực đạo kia chỉ khiến áo choàng của Yên Tuy Chi hơi lay động xíu thôi.
Mấy người bọn Anna cũng mở to mắt nhìn anh, giống như đang hỏi: “Cậu muốn làm hay không muốn làm thế?”
“Cố, cậu quen hả?” Mọi người đi cùng Cố Yến sửng sốt một chút, rối rít hỏi.
Cố Yến nhàn nhạt nói: “Thực tập sinh mới nhận.”
Lúc này đến lượt những người đó gặp quỷ.
“Thực tập sinh? Cậu nhận?!” Hiển nhiên, các bạn của Cố Yến đều biết cậu ta có đức hạnh gì, “Cậu mà nhận thực tập sinh? Thiệt hay giả?”
Ánh mắt của những người đó trong nháy mắt tập trung hết vào trên người Yên Tuy Chi, có mấy người còn hận không thể dính tròng mắt vào người anh để nghiên cứu.
“Cùng trường với chúng ta à?”
“Đặc biệt xuất sắc?”
“Từng có hành động kinh người gì sao?”
“Ê, ngược lại dáng dấp có chút giống như —— “
Cố Yến kịp thời bóp chết lòng hiếu kì của đám bạn từ trong trứng nước: “Đừng có nghiên cứu, không có gì đặc biệt cả, vốn là phân cho một luật sư khác, nhưng anh ta gặp phải tai nạn không nhận được, tạm thời để cho tôi thay mặt quản lí.”
Lý do này bình thản cực kỳ, nghe còn dễ tiếp nhận hơn “Cố Yến chủ động nhận thực tập sinh” rất nhiều.
Đám bạn kia của hắn dường như đang tiếc không nghe được câu trả lời động trời gì, “ồ” một tiếng liền không có hứng thú.
Trong quá trình này chỉ có một người từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Cậu ta đi ở phía sau cùng, mặt mũi tái nhợt hơi có vẻ bệnh tật, màu mắt cậu ta rất nhạt, tầm mắt rơi ở chỗ nào cũng tỏ ra có chút rời rạc, giống như là ở một thế giới khác với mọi người vậy.
Cho dù như vậy vẫn có thể nhìn ra mấy phần tuấn tú trên mặt cậu ta, nếu như tinh thần tốt thì nhất định đây là một thanh niên tuổi trẻ tài cao lịch sự.
Ở trước mặt cậu ta, có hai bạn học từ đầu đến cuối luôn cúi đầu nhìn bước chân của cậu ta, rất sợ cậu ta hoảng hốt bước sai bậc thang.
Đây chính là Kha Cẩn.
Ở trong mắt Yên Tuy Chi từ lúc biết tình huống thì đại khái đây đã được coi như là lúc tình trạng tinh thần Kha Cẩn tương đối tốt rồi.
“Cho nên các cậu đều là thực tập sinh của Nam Thập Tự?” Laura lại hỏi.
“Vâng.” Feilida gật đầu một cái nói tiếp, “Gần đây phải làm kiểm tra đầu tiên nên phải mô phỏng lại như thật, cần tới đây tìm một vị tiên sinh hỏi tình hình của vụ án.”
Nói xong lời này, trong đám người có một khuôn mặt xa lạ đột nhiên giơ tay lên: “A, các cậu là Hobbs sắp xếp tới? Vừa gọi cho tôi là các cậu hả?”
Locke nhô đầu ra: “Tằng tiên sinh? Cháu là thực tập sinh Locke của ngài Hobbs. Cho nên ngài vừa nói phải tiếp khách chính là…”
“Đúng, chính là chúng tôi.” Laura nói, “Trước kia hàng năm vào mùa đông giáo sư cũng đều tổ chức một buổi tiệc rượu sinh nhật, năm nay cũng gần đến rồi, nhân lúc một người bạn của tôi có trạng thái cũng không tệ lắm, chúng tôi tới thăm giáo sư một chút.”
“Sinh nhật?” Locke liếc nhìn ngày tháng năm sinh trên bia mộ, “A… Không phải là còn một tháng sao?”
Mấy người bạn kia của Cố Yến nghe vậy thì nhìn về phía bia mộ, trầm mặc chốc lát nói: “Đúng vậy.”
Trước kia, Yên Tuy Chi vì để tránh cho học sinh hoặc người khác lấy quà sinh nhật làm lý do để đưa cho anh quá nhiều đồ. Cho nên đến bây giờ chưa từng đề cập rõ ràng về ngày sinh nhật của mình với học sinh.
Anh quả thật là có tổ chức một bữa tiệc rượu nhỏ trong đám thầy trò, nhưng mỗi lần đều tùy tiện chọn thời gian trước sinh nhật một tháng, cũng không cùng ngày với sinh nhật.
Cho nên cho dù là sinh viên trực hệ của anh cũng không biết được ngày tháng cụ thể.
Như vậy mỗi khi có người định tặng quà sinh nhật cho anh, anh liền có thể nói “còn chưa tới, xin miễn ý tốt.”
Có lẽ những học sinh này cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên biết ngày sinh nhật chính xác của giáo sư lại là ở trên bia mộ.
“Nhưng mà chúng tôi đã quen với thời gian cuối tháng 11 hoặc là đầu tháng 12 rồi, tin chắc giáo sư cũng rất vui lòng khi chúng tôi đến sớm một chút.” Laura cười một tiếng.
Bọn Locke gật đầu một cái, vội vàng nhường chỗ.
Bọn Laura bọn họ đi tới trước mộ, mỗi trong tay người đều cầm một bông hoa viếng màu trắng nhỏ, bầu không khí càng ngày càng bi thương. Mặt Yên Tuy Chi cũng càng ngày càng tê liệt.
Anh yên lặng đi tới một bên, cảm thấy mắt không nhìn thì tâm mới tĩnh. Nghe nhiều từ tưởng nhớ sẽ có loại cảm giác chôn mặt vào đất vàng lắm.
Ngay tại lúc này, Laura thấp giọng mở miệng nói: “Cố, cậu thật sự không cầm hoa đấy à? Mấy bông cũng được, vẫn tốt hơn là tay không đi.”
Yên Tuy Chi quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện hai tay Cố Yến trống trơn, một cành hoa đều không cầm.
“Không cần.” Mặt Cố Yến còn tê liệt hơn anh. Cả người hắn ta đang được viết mấy chữ “không tình nguyện” to đùng, giống như ngay cả chuyện tảo mộ cũng là các bạn cứng rắn kéo hắn tới, bản thân cũng chẳng phải tình nguyện.
Yên đại giáo sư khoanh tay tựa vào một cây tuyết tùng, nhìn Cố Yến từ chối Laura hai lần, lòng nói bạn học Cố này, thiệt thòi cho tôi là giáo sư trực hệ của cậu, mà chết rồi cậu cũng chẳng thèm cho tôi một bông hoa, tôi đang nhìn hết đó.
Có lẽ là ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, Cố Yến đang định từ chối Laura lần thứ ba đưa hoa cho hắn, đột nhiên giương mắt nhìn về phía Yên Tuy Chi, đối mặt với tầm mắt của anh, sau đó tay đang từ chối liền dừng lại.
Trong một cái chớp mắt như vậy, Cố đại luật sư giống như đang lựa chọn sống hay chết vậy.
Tựa như trong tay Laura không phải mấy bông hoa trắng tinh khiết, mà là dây dẫn thuốc nổ.
Yên Tuy Chi yên lặng chờ hắn lựa chọn, để quyết định có ghi cho bạn học này một khoản nợ hay không.
Ngay lúc Cố đại luật sư suy nghĩ về cuộc sống, có người đột nhiên thấp giọng gọi một tiếng: “Kha Cẩn cậu sao thế?”
Yên Tuy Chi nghe tiếng nhìn sang, kết quả là nhìn thấy Kha Cẩn ôm hoa viếng tán loạn đầy đất, cậu ta quỵ xuống đất, đầu tiên là lấy tay xoa thái dương của mình nói “nhức đầu”, tiếp đó đột nhiên bắt đầu dùng đầu đập vào bia mộ, rúc ở đó không ngừng thấp giọng nói: “Tôi không phải, tôi không có, tôi không phải, tôi không có…”