Buổi chiều Yên Tuy Chi còn nói với Louke rằng thực tập sinh trong luật sở ngày đầu tiên không được ra bên ngoài làm việc. Không ngờ mấy giờ sau Cố Yến đã phá lệ.
[Có chuyện gì thế? Đi đâu?]
Lần này Cố Yến không lạnh nhạt thờ ơ với anh nữa, trả lời rất nhanh:
[Tửu Thành.]
Tửu Thành??
Yên Tuy Chi nghe tên cái địa điểm này lại cảm thấy thiếu dưỡng khí rồi.
Tửu Thành vừa là một thành phố mà cũng không phải, khi mọi người nhắc đến nó, là chỉ một hành tinh trong tinh hệ Thiên Cầm. Một hành tinh giống như… bãi rác, là nơi sản xuất ra nhiều tên lửa đảo, lưu manh và tiểu nhân.
Tóm lại, đó là một hành tinh có mùi vị, cái mùi mốc meo mà khiến người ta dù có cách đến mấy năm ánh sáng vẫn cảm thấy hít thở khó khăn.
Dĩ nhiên, có một thành phố cũng mang cái tên này – đó chính là thủ đô của hành tinh đó.
Cho nên hiểu thế nào cũng được, đều không khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Bảo anh đến hành tinh đó ư, thà thòng dây vào cổ anh rồi treo ra ngoài cửa sổ còn hơn.
Yên Tuy Chi không cần nghĩ ngợi nhiều liền dứt khoát trả lời:
[Không đi.]
[?]
[Nghe thấy cái tên này đã thấy nhức đầu rồi, không đi.]
Đối phương trầm mặc mấy giây, sau đó trả lời:
[Tôi nhớ rõ cậu là thực tập sinh mới vào, hình như cậu còn cho rằng mình là một nhân vật cấp cao, là tôi điên hay cậu điên vậy?]
Yên Tuy Chi: “…”
Mùi vị giễu cợt khá mặn mòi đập vào mặt anh.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, đây chính là sự thật… Một sự thật mà Yên Tuy Chi quên mất.
Yên đại giáo sư giật giật môi, tự giễu: Xin lỗi nhé, quên mất tiêu.
Anh giật ngón tay, đang muốn nhắn lại. Đối phương lại gửi đến hai tấm hình —
Tấm thứ nhất đến từ sổ tay thực tập sinh: Dựa theo số ngày công tác mà tăng thêm mức trợ cấp, một ngày 120 xi.
Tấm thứ hai cũng đến từ sổ tay thực tập sinh: Thực tập sinh có biểu hiện được chấm từ mức C trở xuống, tùy theo tình hình mà trừ đi mức lương tương ứng.
Yên Tuy Chi: “…”
Đánh một cái tát rồi cho một quả táo, bạn học này cũng có năng lực đấy.
Một vị giáo sư nổi tiếng đã từng nói, bất kì ý đồ dùng tiền để uy hiếp người nghèo nào đều là trò vui không bằng cầm thú.
Giáo sư nổi tiếng đó vứt bỏ ý kiến trả lời:
[Đi, đi ngay đây.]
[Ngoài ra, cả ngày mang theo sổ tay thực tập sinh chạy khắp nơi đúng là khổ, thầy không chê mệt sao thầy Cố?]
Cố Yến không trả lời lại, chắc lại không muốn phản ứng lại anh nữa.
Chạng vạng tối, Yên Tuy Chi đứng ở cửa đại sảnh của cảng Neuse.
Đây là đầu mối giao thông quan trọng của Decama, mười hai cửa cảng từ sáng đến tối chưa bao giờ ngớt tàu con thoi và phi thuyền đến đi.
Tàu con thoi nhanh gọn, luôn cố gắng chọn đường ngắn nhất giữa các hành tinh, thích hợp cho các chuYên đi mua bán, khuyết điểm là số lần thay đổi quỹ đạo và nhảy vọt quá nhiều, không thích hợp cho người yếu tim.
Đường đi của phi thuyền thì lãng mạn hơn một chút, vững vàng, nhàn nhã, thích hợp đi du lịch.
Như Yên Tuy Chi và Cố Yến, cơ bản đời này đều đóng đinh trên tàu con thoi.
Nhiệt độ gần tối thấp hơn ban ngày, Yên Tuy Chi kéo cao cổ áo tối màu, hai tay đút túi quét mắt một vòng, liền thấy Cố Yến đứng xa đám người giơ một ngón tay với anh, ý bảo vị trí của mình.
“Động tác này đúng là nổi bật, thị lực có phi thường thế nào, chỉ sợ sang năm mới tìm được.” Yên Tuy Chi lắc đầu tức giận, cười giễu một câu.
Lúc đôi môi đang khép mở, sương mù màu trắng phả ra trước mặt, cản một nửa tầm mắt.
Lúc anh đi đến trước mặt Cố Yến, đã thấy Cố Yến đang nhíu mày nhìn mình.
“Nhìn cái gì?”
“Không có gì.” Cố Yến thu hồi ánh mắt, gạt thiết bị hiển thị ra, giọng nói cũng không hài lòng lắm: “Sao bây giờ mới đến?”
“Không phải thầy bảo 6 giờ à?” Yên Tuy Chi cao quý đưa một cái tay từ trong túi áo ra, ngón tay dài nhỏ sạch sẽ chỉ lên đồng hồ trong đại sảnh: “6 giờ đúng, không kém một giây, có vấn đề gì không?”
“Giờ học đàm phán ở đại học dùng mặt để nghe sao?” Cố Yến bước về phía đại sảnh, vạt áo lông cừu màu xám tro lúc xoay người bay lên một góc, lộ ra phần áo sơ mi vừa người ở eo. “Chưa học mười phút hoàng kim à?”
Mười phút hoàng kim là nói đến loại người đến chỗ hẹn trước mười phút, trong lòng sẽ luôn có một chút ưu thế hơn người đến trễ, chưa cần mở miệng đã có khí thế cao hơn, bởi vì đối phương sẽ thường xin lỗi mình vì suýt nữa đến trễ.
Cái này đương nhiên Yên Tuy Chi biết, là anh yêu cầu cho thêm vào giờ học mà. Nhưng mà ngay cả bản thân anh cũng đã bao giờ đi thực hành cái lí luận này đâu.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh chỉ cần không đến trễ, dù là đến vào đúng giây cuối cùng để cho đối phương chờ mất 10 phút, cũng sẽ không có ý cần xin lỗi nào trong lòng cả, còn không nương tay nên thế này nên thế kia. Thảnh, thơi, thẳng, thắn.
Anh gọi cái này là tư chất tâm lí vững vàng.
Chắc Cố Yến sẽ gọi là không biết xấu hổ.
“Học xong ném luôn rồi.” Yên Tuy Chi đuổi theo hắn, không nhanh không chậm đáp: “Tới sớm thì người khác thiếu tôi, tới trễ là tôi thiếu người khác. So với việc dùng khí thế để chèn ép, tôi thích hai bên không thiếu nợ nhau hơn.”
Huống chi có ai muốn đến chèn ép tôi sao, nằm mơ đi.
Yên Tuy Chi nói trong lòng.
Anh không chỉ nghĩ trong lòng như thế, mà còn không biết xấu hổ thực hành luôn—
Hai người thông qua kiểm tra, lúc đang ngồi trong tàu con thoi, Yên Tuy Chi sờ cái nhẫn một chút, điểm mấy cái lên trên màn hình bắn ra.
Cái nhẫn của Cố Yến tinh một tiếng.
“Cậu gửi?”
Cái máy thông minh của hắn cũng là một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản, đeo lên ngón út tay phải, nhìn qua rất hợp với hắn, càng tôn lên ngón tay trắng trẻo thon dài.
Nhưng mà hình như hắn không thích cảm giác đột nhiên rung động đó lắm, cũng có thể đơn giản là bởi vì tin tức được gửi đến từ tên thực tập sinh phiền phức kia.
“Cái gì? Vé xe?” Cố Yến liếc mắt nhìn tin, là một cái phiếu điện tử.
Yên Tuy Chi dựa lên cái ghế mềm mại, cài dây an toàn, thản nhiên nói: “Lộ phí đến cảng Neuse, thanh toán.”
Cố Yến: “…”
Ghế ngồi trên tàu con thoi rất thoải mái, có chức năng đấm bóp thả lỏng, dù là ngồi liên tục hai ngày hai đêm cũng sẽ không xuất hiện triệu chứng sưng vù hay tê lưng gì cả, lúc muốn nghỉ ngơi còn có thể tự động điều chỉnh thành giường ngủ thích hợp.
Yên Tuy Chi quen việc dễ làm lấy một cái kính đọc sách từ trong ngăn kéo bên cạnh ghế ngồi ra, đeo lên sống mũi.
Kiểu dáng kia rất giống kính mắt bình thường nhất thời xưa, nhưng lại được thiết kế rất tinh xảo nhã nhặn, nhưng mà nó không phải dùng để tăng thị lực. Yên Tuy Chi gõ nhẹ ngón tay lên bên cạnh cái kính, trước mắt liền hiện ra một mục lục thư viện, anh tùy tiện chọn một quyển dùng để giết thời gian.
Cố Yến liếc anh, lại không tự chủ nhíu mày một chút lần nữa. Lại qua mấy giây sau, anh mới khôi phục lại khuôn mặt không cảm giác, lạnh lùng nói: “Không thể không nhắc nhở, chuYên bay này mất 15 giờ, tốt nhất cậu nên ngủ một chút. Xuống tàu một cái chúng ta sẽ đến trại tạm giam, đừng hi vọng tôi cho cậu thời gian ngủ bù.”
“Trại tạm giam?” Yên Tuy Chi đỡ kính một chút, “Đi gặp đương sự?”
“Ừ.”
“Bao nhiêu giờ? Không bảo lãnh?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Không có thể bảo lãnh, cần nghe thẩm tra.”
Yên Tuy Chi hơi nhướng mi: “Sao biết được? Ai thế?”
Thông thường mà nói, bảo lãnh không cần làm thủ tục phức tạp gì, cơ bản cũng là vấn đề quá trình thôi, phần lớn đều được đồng ý, vừa thuận lợi vừa đơn giản. Ngược lại thì không hay thấy trường hợp bị từ chối lắm.
Người lạ ngồi ở hành lang bên cạnh liếc bọn họ một cái, hiển nhiên cũng nghe thấy chỗ mấu chốt, có chút hiếu kì.
Cố Yến không thích bàn luận kĩ mấy chuyện này ở những nơi như vậy, dứt khoát điều chỉnh ghế ngồi, dựa vào lưng ghế, “Đến đó nói sau.”
Thói quen của Yên Tuy Chi cũng không khác hắn lắm, hiểu rõ gật đầu một cái, thu hồi ánh mắt tiếp tục đọc sách.
Mà chưa đến một lúc sau, anh lại như nhớ ra điều gì đó mà vỗ Cố Yến một cái: “Đúng rồi.”
Cố Yến đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liếc anh, “Nói.”
“Tiền phí chênh lệch có thể được trả trước không?”
Cố Yến giật giật môi, nhả ra một câu: “Hoặc bây giờ ra khỏi tàu, hoặc im miệng.”
Nói xong liền dứt khoát khép mắt lại, không có ý muốn quan tâm gì hết.
Được thôi, bây giờ cậu là thầy, cậu quyết định.
Yên Tuy Chi vuốt xuôi cục tức của mình, quay đầu chỉnh ghế xong lại tiếp tục đọc sách.
Anh không nhớ mình ngủ từ bao giờ, đến lúc anh tỉnh lại, trong khoang tàu đang vang lên tiếng nhắc nhở hành khách sắp đến trạm thứ nhất.
Trạm thứ nhất này chính là Tửu Thành.
Yên Tuy Chi còn chưa tỉnh hẳn, dư quang liếc về phía Cố Yến hình như mới thu lại ánh mắt trên người anh rồi nhìn về phía cửa khoang, nếp nhăn giữa hai lông mày còn chưa thả lỏng.
“???”
Mấy giây sau anh mới phản ứng lại được, vẻ mặt không hiểu nổi nhéo sống mũi một cái, trong lòng nói tôi chỉ ngủ một giấc thôi làm gì mà cậu phải khó chịu, hơn nữa cậu nhìn tôi ngủ làm cái gì?
Nhưng mà những suy nghĩ này chỉ luẩn quẩn mấy lần lúc anh còn chưa tỉnh hẳn, đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo xuống tàu, anh cũng đã quên sạch sẽ.
Bởi vì cái mùi mốc của hành tinh này đập vào mặt đúng là khiến người ta đề cao tinh thần cmn luôn, dường như còn có tác dụng hơn việc nuốt sống một tấn bạc hà.
Cả người Yên đại giáo sư chấn động một cái, chuyển bước chân đứng sau lưng Cố Yến.
“Làm gì?” Cố Yến đang xếp hàng kiểm tra hỏi.
“Mượn cơ thể thầy cản gió đêm khiến người ta chìm đắm này chút.” Yên Tuy Chi có lí chẳng sợ.
Cố Yến: “…”
Nhưng mà lúc này Cố Yến đang bận liên lạc với trại tạm giam, không để ý ném cho anh một cái mặt lạnh.
Truyền tin đi chưa đến mấy giây, bên kia đã tiếp máy.
Cố Yến đeo tai nghe lên, hiển nhiên trước đó bên kia đã liên lạc với hắn ta, vừa bắt máy đã đi thẳng vào vấn đề, Cố Yến nghe mấy giây, trầm giọng nói: “Làm phiền chuyển tiếp cho cậu ta giúp tôi.”
Bên kia đáp ứng.
Lại qua hai giây, Cố Yến mang vẻ mặt tỉnh táo nói: “Joshua? Tôi là Cố Yến, từ giờ trở đi tôi sẽ tiếp nhận hoàn toàn quyền phụ trách vụ án của cậu, hai giờ nữa tôi sẽ đến gặp cậu.”
Yên Tuy Chi chỉ nghe được đại khái, còn chưa kịp nói gì, máy thông minh của mình cũng đã rung lên.
Anh mở màn hình ra nhìn, lại là một truyền tin ngắn, nhìn qua có vẻ như không giống số của người dùng.
“Xin chào.” Anh có chút buồn bực bắt máy.
“Xin chào, xin hỏi có phải anh Nguyễn Dã không? Chúng tôi là chung cư Thủy Sam.” Đối phương nói rõ mục đích.
Yên Tuy Chi: “???” Cái chung cư xui xẻo kia lại gọi đến xác nhận sao?
“Chung cư? Khoan đã, không phải buổi chiều các anh đã gọi cho tôi một lần sao?” Anh không nhịn được hỏi.
Đối phương càng lơ mơ hơn hắn: “Không ạ, đây là lần đầu tiên thưa anh.”
Yên Tuy Chi: “…”
Thế cái tên xấu xa lúc trước một lời không hợp liền ngắt máy là ai?