Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 17: Chương 17




Cung Ngọc từ sớm đã xuất viện, hiện tại đang ở nhà riêng của Hứa Hiên Trạch.

Ở đó có thêm vài dì bảo mẫu, rất thuận tiện chăm sóc cho Cung Ngọc.
Lúc đầu Cung Ân Tố nhận được một cuộc gọi lạ, tính không bắt máy nhưng mà tay vẫn cứ nhấp vào nút nghe.
Từ phía bên kia điện thoại ồ ập đến toàn là tiếng cười nói của trẻ con, vừa nghe một cái là Cung Ân Tố nhận ra ngay Cung Ngọc.
- Chị Ân Tố, chiều này chị khỏi đến bệnh viện nha, em đang ở nhà của chú Trạch rồi, chú ấy còn mua cho em rất nhiều đồ chơi nữa này.
Cung Ngọc luyên thuyên nói không ngừng nghỉ.

Còn Cung Ân Tố mãi mới tiêu hoá được mấy lời nói của Cung Ngọc.
Nhà chú Trạch? Hứa Hiên Trạch...?
Tâm tình của Cung Ân Tố rối rít lại với nhau, hơi khó chịu.

Cô cảm thấy cái tên Hứa Hiên Trạch này tuy tuổi đã lớn, nhưng thật sự rất cứng đầu.
- Cung Ngọc, em đang ngồi cạnh ai đấy? Có thể chuyển máy qua giúp chị được không?
- Dạ là chú Trạch.
Cung Ngọc vâng lời đưa điện thoại sang cho Hứa Hiên Trạch, âm thanh nhỏ của Cung Ngọc từ phía bên đầu dây rộn lên:

- Chú Trạch, chị Ân Tố muốn nói chuyện với chú.
Hứa Hiên Trạch nhanh chóng nhận lấy điện thoại, dùng giọng điệu đầy nhẹ nhàng và quan tâm của một bậc trưởng bối dành cho hậu bối.
- Alo, là chú đây.
Cung Ân Tố nhăn mặt, tay vò đầu nói:
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
- Thì chú đã nói rồi, hai tụi con sống ở bên ngoài không thích hợp, nếu Cung Nhâm ở trên trời mà biết được, chắc chắn sẽ rất buồn và sẽ thất vọng về chú.
Thật sự không biết phải nói lý lẽ như thế nào cho Hứa Hiên Trạch hiểu rõ.
Hồi sau, Cung Ân Tố chuẩn bị lên tiếng, thì bất ngờ phía bên Hứa Hiên Trạch truyền đến một lời đề nghị vô cùng "độc đáo".
- Nếu cháu chịu sống tại nhà chú, chịu sự bảo hộ của chú, thì số cổ phần 28% của Cung thị sẽ được giao lại cho cháu.

Sao...? Cảm thấy hứng thú chứ!
Quả thật rất hứng thú, Hứa Hiên Trạch nói không hề sai chút nào.
Đối với Cung Ân Tố, Cung thị là một sự thành công mà Cung Nhâm, cha của cô gồng gánh biết bao lâu này.
Đây là một điều rất là chân quý không chỉ với Cung Nhâm mà còn là đối với Cung Ân Tố.
Mọi công sức của ông đều đổ vào đó, thế mà bây giờ đều bị phá tan bởi sự ngu muội, ham mê tiền bạc của Ngọc Mỹ Liên và người tình của bà ta.
Càng nghĩ Cung Ân Tố càng khó chịu tức tối trong lòng.
Khi thấy trên các mắt báo đăng tin Cung thị bị thu mua, chuẩn bị bước vào con đường phá sản, Cung Ân Tố nghe xong cảm thấy cõi lòng tan nát, ngồi trước di ảnh của Cung Nhâm, đôi mắt của cô đỏ hoe, cảm thấy bản thân mình thật bất lực và vô năng, ngay cả khi cha ra đi mà vẫn không thể cho ông được nhắm mắt yên lòng.
Cung Ân Tố phía bên đầu dây im lặng, ánh mắt đảo qua đảo lại, bàn tay siết chặt góc váy, vô cùng lưỡng lự với đề nghị của Hứa Hiên Trạch.
Hứa Hiên Trạch ngầm hiểu, sau đó liền nhanh chóng phá vỡ sự lưỡng lự của Cung Ân Tố:
- Lát nữa chú sẽ gửi địa chỉ cho cháu, bây giờ chú bận chơi với Cung Ngọc rồi.

Hẹn cháu tối gặp lại.
Dứt lời, phía bên đầu dây cũng cúp máy theo.
Đáy lòng Cung Ân Tố ngo ngoe rục rịch, đứng ngồi không yên.

Nhưng mà...! chuyện gì muốn đến thì cứ đến đi, bản thân cô sẽ cố tìm cách thoát khỏi đầm lầy của sự khó khăn sắp tới vậy.
........
Tối hôm nay tâm trạng bồi hồi của Cung Ân Tố đều được thay bằng sự vui vẻ khi cùng trò chuyện với Tổ Nhi.

Nhưng mà chỉ được vài tiếng, đến khi tan làm.


Một chiếc xe hơi đen đã đậu sẵn trước cửa tiệm hoa của chị Ninh.
Chị Ninh đã sớm biết Cung Ân Tố còn có một người chú, mà người chú này đối xử cũng rất tốt với Cung Ân Tố và Cung Ngọc.
Hồi sáng lúc Cung Ân Tố đã đi học, chị Ninh có thấy một người đàn ông trưởng thành lại soái khí đứng trước căn hộ của Cung Ân Tố.
Mà trên tay của người đàn ông ấy lại bồng bế thêm Cung Ngọc.
Khi Cung Ngọc thấy chị Ninh, cậu lém lỉnh hô to:
- Chị Ninh, đây là chú của em này, chú ấy mới từ nước ngoài trở về đấy.

Chị có thấy ngầu không.
Hứa Hiên Trạch lịch sự cúi chào chị Ninh, sau đó đứng ở ngoài cửa nói thêm vài ba câu.
Nói một hồi thì chị Ninh cũng nắm rõ mọi chuyện.

Chị cũng cảm thấy nếu có người đàn ông tốt như thế bảo hộ cho hai chị em nhà Cung Ân Tố thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Gật gật đầu vài cái, chị Ninh cùng Cung Ngọc đi vào phòng của cậu, thuận tiện giúp cậu sắp xếp quần áo, chuẩn bị dọn về sống với chú của mình.
Lúc tan làm, chị Ninh thấy có xe đứng chờ sẵn ở ngoài, khỏi cần nói cũng biết là từ người chú giàu có của Cung Ân Tố.
Chị Ninh vẫy tay chào tạm biệt Cung Ân Tố rồi đi về nhà.
Cung Ân Tố ngồi trên xe, ánh mắt yên tĩnh nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Chạy được một lúc, thấy xe di chuyển vào một khu rộng lớn, hai bên đều trồng những tản cây, lá hoa xinh đẹp, vào đêm nhưng vẫn còn bật được màu sắc rực rỡ của những loài hoa.
Cho dù đang vào mùa Đông, nhưng hai bên vẫn trồng được các loại mùa Đông, đặc biệt xinh đẹp.
Phía trước thì có một căn biệt thự được xây độc lập ở giữa khu.
Nhìn căn biệt thự này có khi còn rộng hơn cả căn biệt thự cũ của nhà Cung Ân Tố.

Bước chân nhẹ nhàng, yêu kiều đi vào trong căn biệt thự.

Không cần ai phải ở bên cạnh hỗ trợ, Cung Ân Tố dõng dạc tiến vào trong.
Vừa đi tới *huyền quan, bóng hình nhỏ nhỏ tròn tròn của Cung Ngọc lao tới, cậu nhóc nhảy vồ lên người của Cung Ân Tố, xém chút nữa cô bị mất đà mà ngã uỵch ra phía sau.
*Huyền quan: nơi ngăn cách giữa cửa chính ra vào với phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, bức bình phòng cho phòng khách.
Cung Ân Tố bế Cung Ngọc trên tay, miệng cười cười nói nói, lại hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của cậu.
Lúc này từ phía phòng khách bước ra là Hứa Hiên Trạch.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Hiên Trạch mặc đồ ngủ ở nhà, Cung Ân Tố cảm thấy anh mặc vẫn rất đẹp, trên người vẫn toát ra một khí chất rất "thành thục ổn trọng".
Ho khụ lên một tiếng, phá vỡ cái suy nghĩ thừa thải của mình.
Cung Ân Tố đi lại chỗ của Hứa Hiên Trạch, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng mang vài phần lạnh lùng.
- Hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng đi.
Hứa Hiên Trạch nhu thuận mỉm cười, sau đó cho một bảo mẫu khác đi tới, đem Cung Ngọc về lại phòng ngủ.
Nhóc từ sáng đến giờ đều ở đây, nên đã quen với mấy cô bảo mẫu trong nhà, bản thân nghe lời để cho cô bảo mẫu bế đem về phòng.
Còn Cung Ân Tố thì đi theo Hứa Hiên Trạch về thư phòng của anh.
Vừa đi lên cầu thang, Cung Ân Tố vừa mang theo một tâm trạng hồi hợp vô cùng, có mấy lần đi thi học sinh giỏi Toán quốc gia, cũng không lo lắng như bây giờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.