Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 20: Chương 20




Hôm nay Chủ nhật, tiệm hoa cứ tưởng sẽ về trễ hơn mọi khi, nhưng mà chị Ninh lại muốn dành thời gian nhiều cho gia đình, vừa đến 7h là đã đóng cửa nghỉ sớm.
Cung Ân Tố chỉ là làm công, nào có ý kiến gì.

Vừa hay đây cũng là mong muốn của cô.
Được về sớm thì cô có thể tranh thủ tới căn hộ nhỏ của mình, bắt đầu thu dọn quần áo và quan trọng là cả di ảnh của cha cô và mẹ cô.
Không ngờ rằng, khối tài sản duy nhất mà cô muốn có được chính là di ảnh của cha và mẹ mình.
Hành lý trước khi đem đến đây cũng chẳng nhiều, vả lại hôm trước hành lý của Cung Ngọc đã được Hứa Hiên Trạch và chị Ninh soạn xong cả rồi.

Giờ chỉ cần lấy thêm đồ của cô là được.
Vỏn vẹn tốn có nửa tiếng đồng hồ, Cung Ân Tố đã thu thập xong đồ đạc cá nhân của mình.
Khoá cửa căn hộ lại thật cẩn thận, cô đi bộ ra bến xe gần đây.
Nào có ngờ, thật đúng là chứng thực cho câu nói nọ...!Không phải oan gia không đụng đầu.
Cung Ân Tố thế mà lại gặp được Ngọc Mỹ Liên.

Dáng vẻ xinh đẹp, sắc mặt vô cùng tươi tốt, dù trời đã tối, nhưng nương theo ánh đèn đường cùng ánh trăng cao sáng, rọi thẳng xuống bóng người trắng sáng rực rỡ của bà ta.
Một mình Ngọc Mỹ Liên đứng độc lập giữa phố, vẫn có thể đẹp lung linh rực rỡ.
Sau lần cuối gặp mặt bà ta, Cung Ân Tố cảm thấy khí sắc của bà ta còn tốt hơn trước đó.
Nhưng mà cũng phải thôi, đem hết cổ phần của Cung thị bán cho người ngoài, bản thân trở thành Phú Bà, hỏi sao sống không tốt cho được.

Cung Ân Tố nhìn thấy liền khinh thường, lánh người vào một con hẻm nhỏ gần đó, đứng chờ đến khi Ngọc Mỹ Liên rời đi.
Một lúc sau lại có thêm một người đàn ông đi tới gần chỗ Ngọc Mỹ Liên.
Ngọc Mỹ Liên trên môi cười rạng rỡ, choàng tay qua cổ của người đàn ông, sau đó chân nhóm lên hôn say đắm lên môi đối phương.
Cung Ân Tố rùng mình, bởi lẽ cả đời này cô làm sao mà quên được cái người cầm súng hù doạ cô và Cung Ngọc, còn lén lút cùng Ngọc Mỹ Liên âu âu yếm yếm phía sau lưng cha cô, đội cho cha cô một vùng thảo nguyên xanh mướt.
Nhìn cảnh bọn họ ân ân ái ái trước mắt, Cung Ân Tố cảm thấy thật ngứa mắt, chẳng muốn nhìn.

Cô hận không thể lao đến đánh cho đôi *** phu *** phụ kia một trận ra trò.
Thật trướng mắt làm sao...!
Nhìn thấy Nghiêm Hùng và Ngọc Mỹ Liên ân ái một hồi mới chịu rời đi.
Lúc này Cung Ân Tố mới chịu ló người đi ra.
Trong đầu đầy vẻ mơ mơ hồ hồ, thật không rõ lý do tại sao hai người họ lại có mặt tại đây.
.....
Mang theo dáng vẻ nghi ngờ về đến nhà, vừa đến huyền quan, một chú quản gia đi đến, phụ giúp Cung Ân Tố xách hành lý đem lên phòng cho cô.
Cung Ân Tố đi tới phòng khách, nhìn thấy Hứa Hiên Trạch đang đọc báo ở trên ghế salon.
Cô nhanh chân đi tới, ngồi phía ghế đối diện với Hứa Hiên Trạch.

Miệng phân vân muốn hỏi nhưng không dám lên tiếng.
Hứa Hiên Trạch vốn rất nhanh trí, liền buông tờ báo trên tay xuống, nét mặt nhu hoà hỏi thăm:
- Cháu về rồi đấy à? Làm sao? Có chuyện gì muốn với chú sao?
Cung Ân Tố giật thót người, cúi nhẹ đầu ngượng nghịu, mãi mới chịu mở lời nói:
- Hồi nãy...!cháu có gặp Ngọc Mỹ Liên và ....!người tình của bà ấy.
Hứa Hiên Trạch nhíu mày, anh đứng dậy đi tới chỗ của Cung Ân Tố.
Khoảng cách chiều cao của cô với anh vốn đã chênh lệch nhiều, bây giờ cô còn đang ngồi, còn anh đang đứng.

Đầu nhỏ của cô chỉ cao tới phần eo của anh.
Cung Ân Tố khó hiểu ngước mắt lên nhìn Hứa Hiên Trạch, anh nhanh chóng xoa đầu cô, rồi nói:
- Cháu đừng nên bận tâm về những việc này, bây giờ cháu chỉ cần chú tâm đến việc học là được, còn về chuyện của Ngọc Mỹ Liên cứ để chú xử lý.
Chẳng hiểu từ đâu, một nỗi yên tâm xuất hiện trong lòng của Cung Ân Tố.

Cô cảm giác như bản thân đang tự thúc đấy mình nhất định phải tin tưởng người đàn ông trước mặt này.
Dù cho Hứa Hiên Trạch có làm gì đi nữa thì Cung Ân Tố vẫn cứ muốn tin tưởng và dựa dẫm vào.
Cung Ân Tố ngước mắt nhìn nhìn Hứa Hiên Trạch, sau đó vô thức nở một nụ cười thật xinh đẹp.
Hàm răng trắng sáng, cánh môi hồng hồng, khi cười lên, khác với dáng vẻ tĩnh lặng như thường ngày, Cung Ân Tố lúc này trông rất đáng yêu, phù hợp với dáng vẻ của tuổi 18.

Hứa Hiên Trạch cười ôn hoà, vỗ nhẹ thêm mấy cái lên đỉnh đầu nhỏ của Cung Ân Tố.

Sau đó lại nói tiếp:
- Cháu lên tắm rửa đi, nếu đói bụng thì để chú nhờ thím Hai hâm nóng lại thức ăn.
Cung Ân Tố vội xua tay lắc đầu:
- Không sao, cháu không đói ạ.
Nói xong Cung Ân Tố liền đứng dậy, cúi đầu chào chú nhỏ, rồi đi lên phòng của mình.
Tắm rửa xong, Cung Ân Tố nhanh chân ghé sang phòng của Cung Ngọc.
Trước khi về nhà, Cung Ân Tố có ghé qua một cửa hàng đồ chơi nhỏ, từ bên ngoài nhìn thấy bên trong có trưng một mô hình robot siêu đẹp, dù không đắc tiền cho lắm, nhưng mà nhìn dáng vẻ bề ngoài rất tốt.
Moi hết số tiền có trong ví, Cung Ân Tố chịu chi hết 299 tệ để mua một mô hình robot cho Cung Ngọc.
Gói bao bì kín thật xinh đẹp, Cung Ân Tố đứng trước cửa phòng của Cung Ngọc, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cung Ngọc đang chơi ở bên trong, vội vàng đứng lên chạy ra mở cửa.
Nhìn thấy là chị Ân Tố, cậu hứng khởi nhảy nhảy lung tung, sau đó như con sâu nhỏ, leo lên người của Cung Ân Tố.
Sợ cậu bị trượt té, Cung Ân Tố cúi người, tay dùng sức bế cậu lên và đi vào bên trong.
Bên trong cũng có thêm cô bảo mẫu, Cung Ân Tố cùng cô bảo mẫu cười cười với nhau, sau đó cô bảo mẫu nhanh chân đi ra ngoài, để lại cho hai chị em không gian riêng.
Cung Ân Tố bế Cung Ngọc đặt lên giường, tay đưa đến trước mặt cậu một hộp quà to.
Cung Ngọc hiển nhiên là rất phấn khích, gấp gáp hôn lên má của Cung Ân Tố, sau đó nhanh tay mở hộp quà ra.
Là một mô hình robot.
Cậu ôm nó vào trong lòng, đứng lên giường lên nhảy nhảy.
Giường bằng đệm cao su, tác động nhảy của Cung Ngọc làm cho cả giường đều rung rung, khiến cho Cung Ân Tố ngồi trên đó cũng bị rung người theo.
Từ phía ngoài cửa bất thình lình Hứa Hiên Trạch xuất hiện.
Anh gõ cửa nhẹ lịch sự rồi mới tiến vào.
Nhìn thấy Cung Ngọc vui vẻ ôm bộ đồ chơi mới, trên mặt của anh hiện ý cười, mắt nhìn sang Cung Ân Tố, nói:
- Là cháu mua cho Cung Ngọc sao?

Cung Ân Tố gật đầu:
- Dạ vâng, hồi nãy đi làm về con có thấy qua, rất hợp với Cung Ngọc.
Hứa Hiên Trạch mới nãy còn đứng ngoài cửa, chẳng biết từ khi nào đã đứng cạnh chỗ Cung Ân Tố đang ngồi.
Hứa Hiên Trạch lại nói tiếp:
- Mua cho Cung Ngọc thì không sao, nhưng mà không nên cưng chiều thằng bé quá.

Cháu phải tự mua quà cho bản thân mình nữa chứ.
- Cái này thì cháu không cần đâu ạ, miễn sao thằng bé vui là được.
Cung Ngọc nghe xong cuộc trò chuyện của hai người, nét mặt liền thoáng chút buồn, buông đồ chơi mô hình trên tay xuống, vội sà vào lòng của Cung Ân Tô, khuôn mặt mếu máo nói:
- Chị Ân Tố, về sau em không cần quà nữa đâu ạ.

Chị hãy mua sắm cho bản thân mình một chút nữa đi.
Khoé mắt bắt đầu nóng lên, Cung Ân Tố vẻ mặt rưng rưng muốn khóc, cố kiềm lại nước mắt.
Cung Ân Tố xoa đầu của Cung Ngọc, lại nói tiếp:
- Em cần phải lo cho chị đâu, cứ luôn ngoan ngoãn như thế này, thì đã là món quà chị yêu thích nhất rồi.
Hứa Hiên Trạch đứng bên cạnh nhìn một màn này, liền thở dài một tiếng, sau đó lại cúi nhẹ người ôm cả hai chị em vào lòng.
Vòng tay rộng lớn ôm trọn cả hai người, tay nhẹ nhẹ vỗ về yêu thương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.