Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 37: Chương 37




Cả đêm không ngủ được, Cung Ân Tố uể oải thức dậy, dù mệt mỏi muốn ngủ tiếp, nhưng mà đồng hồ sinh học vẫn là chiếm phần áp đảo nhất, cho dù sức lực cạn kiệt, nhưng Cung Ân Tố vẫn thức dậy cũng đúng giờ, rất có quy củ.

Dưới mí mắt một quầng thâm đen ẩn hiện.

Sắc mặt trắng bệt không được tươi tốt.

Cả người lại nhức mỏi, Cung Ân Tố luôn miệng rít lên vài tiếng than vãn.

Cơn nhức mỏi đầy đau đớn truyền đến, hai chân mày thanh tú nheo lại với nhau, nhưng có điều vẫn không thể che lấp được nhan sắc mĩ miều của Cung Ân Tố.

Ngày hôm nay là cuối tuần, cô không cần phải đến trường, nhưng đến 9h thì sẽ có ca làm thêm, tuy vậy bản thân vẫn thức dậy đúng giờ.

Cung Ân Tố sửa soạn lại quần áo cho thoải mái.

Đi xuống lầu giúp thím Hai nấu bữa sáng.

Vừa đi ngang qua phòng khách, một tiếng gọi quen thuộc vang lên, khiến cho bước chân của Cung Ân Tố khựng lại.

- Ân Tố.
Nhanh chóng quay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói.


Là chú nhỏ Hứa Hiên Trạch của cô.

Cung Ân Tố nhớ lại hình ảnh xấu hổ giữa đêm, hai bên má đỏ bừng bừng, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, vội gật đầu trả lời:
- Dạ vâng ạ, chào buổi sáng chú nhỏ.

Hứa Hiên Trạch không dám nhìn thẳng mặt Cung Ân Tố, sợ đâu bản thân thiếu nghị lực, mất đi khả năng khống chế dục vọng.

Ánh mắt cúi thấp xuống, thoáng nhìn thấy dấu răng ẩn màu đỏ tím trên mu bàn tay trắng nõn của cô.

Màu sắc đỏ tím in hằn lên làn da trắng tuyệt mĩ, hai màu sắc đối lập, khiến cho người ngoài nhìn vào có chút đau mắt, lại cảm thấy thương xót.

Chân mày nheo rõ, lộ ra sắc mặt âm trầm, đầy nghiêm nghị.

Hứa Hiên Trạch tiến tới gần chỗ Cung Ân Tố đáng đứng, nhanh chóng bắt lấy bàn tay nhỏ của cô.

Cung Ân Tố giật mình, theo bản năng muốn rụt tay về, có điều sức mạnh của cô gái nhỏ sao bằng nam nhân tuổi 30 tràn đầy sức lực kia được.

Mọi hành động của bản thân còn chưa khai thác, liền bị đánh bỏ.

Hứa Hiên Trạch tỏ vẻ vừa lo lắng, lại vừa giận dữ mà nói:
- Tại sao tay cháu lại bị thương? Có phải do đám người hôm qua gây ra không?
- A...!
Giờ mới nhận ra vết thương trên tay, một mảng tím đỏ hiện rõ trên mu bàn tay, còn có rõ một vòng dấu răng nhỏ.

Nhớ đến tối hôm qua, vì không muốn bị thuốc phát huy tác dụng, làm cho mất khả năng tỉnh táo, Cung Ân Tố dùng răng cắn chặt bàn tay, quyết không khuất phục.

- Là do cháu tự làm, vì thuốc hôm qua....
Ngại ngùng không dám nói rõ hết câu, Hứa Hiên Trạch IQ cao ngất ngưởng, hiểu rõ câu chữ chưa trọn vẹn của cô.
Anh thở dài đau lòng.

Nhanh chóng kéo cô ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách.

Sau đó tự mình đi lấy hòm thuốc sơ cứu trong nhà.

Hai phút sau trên tay cầm hòm thuốc to cỡ 3 gang tay.

Hứa Hiên Trạch ngồi xuống cạnh bên Cung Ân Tố.


Dịu dàng nâng niu bàn tay nhỏ của cô, từ trong hòm lấy ra thuốc sát khuẩn, kèm theo là bông gạt, còn có kem làm mờ vết thâm.

Anh nhẹ nhàng từng chút một đấp thuốc cho cô, vốn dĩ vết thương có hơi ê ê, lúc bôi thuốc, cơn lạnh truyền đến vết thương, cô hơi giật mình, khẽ run tay.

Hứa Hiên Trạch vội vàng trấn an, một bên ra sức dịu dàng bôi vết thương, một bên đầy ôn nhu dỗ dành:
- Không sao đâu, cháu hãy chịu đựng một chút, sẽ mau thôi.

Lời an ủi ấy đấm nhẹ vào các hệ thần kinh giác quan của Cung Ân Tố, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt chăm chú xử lý vết thương cho cô, lúc anh cúi đầu, cô có thể tùy ý dò xét kỹ từng đường nét đầy tinh xảo trên khuôn mặt của anh.

Mũi cao thẳng, hai bên sườn mặt góc cạnh, thể hiện rõ sự trưởng thành của người đàn ông thành đặt.

Chân mày rậm rạp, lại rất ngay ngắn, cứ như là đã được tỉa gọn gàng vậy.

Nhắc đến chân mày, Cung Ân Tố vô thức nhớ đến mấy lời văn trong tiểu thuyết "3 xu".

Người đàn ông có đôi chân mày đen rậm, chắc chắn là người có tình thú rất cao, sức lực trên giường vô cùng lớn.

Cung Ân Tố bừng tỉnh bởi cơn lạnh ở mu tay.

Lại phát hiện bản thân càng lúc càng mang trong mình mấy suy nghĩ không đứng đắn, làm sao có thể tin tưởng và nghĩ đến mấy cái tiểu thuyết kia được cơ chứ!
Đã thế còn gán lên người của chú nhỏ...!
Quá không có quy tắc rồi.

Âm thầm mắng chửi bản thân, Cung Ân Tố ảo não, vẻ mặt đầy u sầu.


Hứa Hiên Trạch nhìn thấy, tưởng cô lo lắng việc sẽ để lại thẹo trên tay, nên anh yêu thương xoa nhẹ đầu nhỏ của cô, giọng điệu đều đều nhưng chứa chan sức mạnh cưng chiều nói:
- Cháu đừng có lo, sẽ không để lại sẹo đâu.

Từng lời truyền đến tai, Cung Ân Tố cảm giác như một đứa trẻ, và được ai đó tặng cho vài cục kẹo ngọt, thoáng một chút hạnh phúc và đầy vui sướng.

Cung Ân Tố nhìn thẳng vào Hứa Hiên Trạch, miệng vẽ lên đường cong, hướng tới anh mà nói:
- Dạ vâng, cảm ơn chú nhỏ.

Nhìn dáng vẻ đầy nhu thuận của cô, Hứa Hiên Trạch càng khẳng định rõ được tình cảm của mình dành cho cô.

Trong lòng thầm lặng đưa ra quyết định, nhất định phải luôn chở che và yêu thương Cung Ân Tố, sẽ không bao giờ để cô phải chịu bất cứ đắng cay nào.

Anh cười lại với cô, sau đó thu dọn lại thuốc và băng gạt, cất gọn vào trong hòm thuốc nhỏ.

Động tác nhanh gọn không chút dư thừa.

Điểm tốt này của anh rất lấy lòng Cung Ân Tố, cô chính là yêu thích những con người có tình cách sạch sẽ, lỗi lạc như vậy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.