Cô đứng trên vách núi cao và dốc, nơi mà hai người từng nói lời tạm biệt, nhìn xuống lòng dòng sông băng và cánh đồng tuyết dưới chân, y phục trắng phiêu diêu như thần tiên.
Mở danh sách thành viên gia tộc ra, nào là Tam thiếu, Trữ thiếu, rồi cả nhị thiếu gia bang chủ, tên đều một màu xám.
Trong gia tộc không có nhiều người, từ trước đến giờ chỉ có vài người từng cùng họ kề vai sát cánh chiến đấu nhưng không để lại danh tính, chỉ có một số rất ít, cũng không còn nói chuyện với nhau, từng một thời huy hoàng, nay phồn hoa đã không còn.......
Cô lén lút login nhưng vẫn có người phát hiện ra cô, kênh của bang vốn yên tĩnh đã có người bắt đầu trò chuyện:
“Chị Nhất Nhất, là chị sao?”
Người bắt chuyện tự nhiên coi cô như chị lần này là A Tổ, cô từng chỉ dẫn hắn không ít.
“Phải.” Cô trả lời, gửi đến icon mỉm cười, giờ phút này ngồi trước màn hình máy tính, khóe miệng cô cũng đang mỉm cười.
A Tổ khóc lớn lên: “Chị, cuối cùng chị cũng trở lại! Nhớ chị muốn chết!”
Vì thế những người khác trong bang cũng bắt đầu nói chuyện:
“Nhất Nhất, hai người không chơi nữa sao?”
“Nhất Nhất, chị không ở đây chúng ta bị người khác khi dễ.”
“Nhất Nhất, bang chủ đâu?”
“Nhất Nhất, người giữ chức thành chúa đã đổi người, bang chủ vẫn không trở lại sao?”
Cô chờ tất cả mọi người hỏi xong, mới đánh từng chữ từng chữ: “Bang chủ sẽ không trở về nữa.”
Trong kênh đồng loạt xuất hiện tiếng gào khóc.
“Nhất Nhất, vậy còn chị? Lần này là trở về chứ?” A Tố khóc hỏi cô.
“Không có, đây là lần cuối cùng ta đến đây, đến để nói tạm biệt với mọi người.............” Cô chần chừ, chưa nhấn xuống phím Enter.
Nước mắt A Tố ngay lập tức như nước lũ tràn ra, tràn ra.
“Chị Nhất Nhất, em không nỡ xa chị..........” Nước mắt A Tố rơi xuống, đánh dòng chữ.
Cô theo thói quen gửi lại một icon mỉm cười, nhưng lúc này, không thể cười nổi.....
“A Tố, ngươi ở đâu? Ta đem tất cả những gì ta có cho ngươi.” Cô hỏi.
“Em không cần gì hết, em chỉ cần chị trở lại thôi! Muốn tất cả mọi người đều quay trở lại!” Tiếng kêu vang ầm trên loa, trong kênh vẫn là nước mắt như trước.
Mọi người nhìn thấy nước mắt của A Tổ, lại nhìn đến vị quý danh từng vào sinh ra tử với bang chủ, liền bắt đầu bắt chuyện: “Nhất Nhất sao? Thực lòng xin lỗi, bọn ta nghĩ ngươi sẽ không trở lại nữa, cho nên mới đi chỗ khác giúp...........”
Cô phục hồi lại như ban đầu, đáp: “Không sao hết, ta vốn sẽ không quay lại, lần này chỉ về xem.”
Cô hiểu rõ, lúc này không có Tam đại Thiếu gia kia giúp đỡ, giống như rắn mất đầu, không có khả năng chống lại những bên khác.
Cuối cùng cô vẫn tìm ra A Tổ, sau đó trao lại tất cả những vật có giá trị mình có, cứ như thế, coi như đã kết thúc..............
Cô trở lại đỉnh ngọn Tuyết Sơn, yên lặng nghe gió vỗ vào tuyết.
####dddieen Ddannn78^$LeeeqUUyD&*56D000nnn
Phần âm nhạc trong trò chơi khoáng đạt và uyển chuyển vang lên, đây là lần đầu tiên cô chú ý tới, là một khúc đàn Nhị.........
Ở phía đối diện, Tiêu Y Đình đang đứng.
Giống như lần đối diện nhau khi từ biệt ở nơi đây, hai người cứ thế nhìn nhau.........
Cô nâng khóe môi, mỉm cười nhiều hơn.
Logout, tắt máy.......
Lúc cô chuẩn bị đi ngủ, người nhà họ Tiêu mới về.
Cô nghe thấy Tiêu Y Đình ngay lập tức chạy đến phòng ngủ của cô, bỏ qua phòng ngủ của anh.
Ngay sau đó, cửa phòng cô bị mở ra, có người bước lại gần.
Cô hạ ánh mắt, giả bộ ngủ rồi.
“Em gái, em gái..........” Anh nhẹ nhàng gọi bên tai cô.
Cô từ từ nhắm hai mắt, hô hấp đều đặn.
“Sớm vậy đã đi ngủ rồi......” Anh nói thầm một tiếng, cuối cùng ra ngoài.
~~~~~
Ngày hôm sau là đi học chính thức, hai người phải đến trường.
Trên đường đến lớp học phải đi xuyên qua một rừng cây, anh bước song songvới cô.
“Em gái, anh muốn cảm ơn em!” Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô một cách nghiêm túc và thành kính như thế.
Anh nói cảm ơn cô...........
Thật khiến cô kinh ngạc.
Anh cười hắc hắc: “Em gái, anh biết anh của trước kia thiếu nghiêm túc, lại còn không hiểu chuyện, may mắn có em đến nhà anh, để cho anh có thể trở thành một con người vĩ đại luôn được tung hô như bây giờ.........”
Diệp Thanh Hòa lắng nghe, thầm nghĩ không sai, cuối cùng đồ trẻ con này cũng biết phân biệt đâu là vĩ nhân, đâu là hỗn đản, kèm anh suốt hai năm thật là không uổng phí................
“Nếu không thì, anh sẽ không không biết xấu hổ mà đứng cạnh Cẩm Nhi, cô ấy quá xuất sắc.......... Em gái, bây giờ em cảm thấy anh có xứng đôi với Cẩm Nhi không?” Anh nói một hồinhư thế hóa ra là không tự tin.
Cô bước đi thoải mái ung dung, tóc dài cột lỏng, khóe môi bình tĩnh cùng an bình đã được che giấu ngay lúc đó khẽ nâng lên: “Anh hai, anh là giỏi nhất!”
“Thật không?” Anh vui vẻ nhướn mày, “Cũng chỉ có mình em nói thế! Chỉ có điều, cũng quá may mắn, anh trở nên tốt đẹp rồi mới gặp lại Cẩm Nhi, nếu cô ấy nhìn thấy anh của trước đây nhất định sẽ rất chán ghét.”
Gió khẽ nổi lên, mái tóc dài của cô bị gió thổi tung lên, ánh nắng của mùa thu đọng lại nơi khóe môi yếu ớt của cô, tiếng nói của cô ở trong gió nghe như tiếng chuông gió: “Sẽ không! Nhìn người là nhìn vào bản chất, mặc kệ anh là người như thế nào, nhất định Cẩm Nhi có thể nhìn thấy bản chất tốt đẹp của anh.”
“Ha ha ha..........” Sáng sớm trong sân trường, quanh quẩn tiếng cười vang của anh. Anh vươn cánh tay, cứ như thế, tự nhiên khoác lên vai cô: “Em gái, em mới là tốt nhất....... Nếu ngày nào đó anh hai gặp xui xẻo, nghèo rớt mồng tơi, em gái nhất định sẽ không vứt bỏ anh, sẽ nuôi anh, có phải không?”
“Anh hai sẽ không có ngày đó.” Cô huýnh vào khuỷu tay anh, bình tĩnh trả lời.
Nhưng câu trả lời này không khiến anh hài lòng, buông bả vai cô ra, đứng trước mặt cô, vừa đi lùi vừa nói: “Em gái! Em phải nói cho rõ ràng! Có nuôi anh hay không?”
“...............” Cái người trước mặt cô này, nửa đùa nửa thật, lúc cười đùa lại lộ ra vài phần xấu xa, quả thực khiến người khác không biết phải làm sao, cô đành gật đầu: “Nuôi! Đương nhiên phải nuôi!”
“Như thế này còn tạm được!” Cuối cùng anh cũng vừa lòng, “Chỉ có điều em gái à, giống như em đã nói, anh hai nhất định sẽ không có một ngày như vậy! Sao có thể để mình nghèo rớt mùng tơi, đến nỗi ngay cả vợ mình cũng không nuôi nổi chứ?”
Chính là, đang lúc vênh váo đắc ý, anh không để ý người phía sau, trực tiếp va vào người ta, còn dẫm lên chân người đó một cái.
Anh ngay lập tức cúi đầu, thấy một đôi giày mới màu trắng tinh, lại ngẩng đầu lên, gương mặt kia thật quen thuộc nha! Chỉ cần vừa nhìn thấy là anh liền bày ra vẻ mặt nguy hiểm! Cái người kia có hóa thành tro bụi anh cũng nhận ra!
Sao cái người không thể đội chung một trời với anh lại ở nơi này?
Giống như mọi lần, người này tiêu sái lùi lại phía sau vài bước, hướng về phía anh chào thân thiện: “Chào, chúng ta lại gặp mặt.”
“........” ‘Chào’ cái gì chứ? ‘Chúng ta lại gặp mặt’ cái gì chứ? Nói chuyện cứ như bọn họ rất thân nhau vậy! Tên tiểu tử! Lần trước đánh cho một trận như thế còn chưa đủ sao? Gặp lại kẻ thù thật là đỏ cả mắt! Tiểu tử không có việc gì làm nên đến đây nói ‘Chào’ sao?!
Người nọ ánh mắt xẹt qua anh, dừng lại trên người Diệp Thanh Hòa, mắt lóe sáng, tự nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Xin chào, mình là Phạm Trọng."