Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 190: Cô ấy rất tốt



Editor: Tinh Di

Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng đi tới, kêu một tiếng ‘Bà nội’.

Bà nội Tiêu nhìn cô mãi, không khỏi gật đầu khen ngợi: “Thật xinh đẹp!

“Vãn Ngư của chúng ta luôn đối với con bé như con gái trong nhà! Không chịu thiệt đâu mà!” Mẹ Khương Vãn Ngư, bà ngoại Khương tiếp lời.

Diệp Thanh Hòa khéo léo cười nói: “Dạ vâng, mẹ…… vẫn luôn chăm sóc Thanh Hòa rất tốt, cháu thực sự rất biết ơn cha mẹ đã chăm sóc cháu ban nhiêu năm qua!” Đột ngột đổi thành ‘mẹ’, cô có chút chưa quen.

“Đúng, được như thế là tốt! Giống như nuôi con dâu từ bé vậy!” Ông ngoại Khương, Khương Tống Văn, không nhạt không mặn nói một câu.

Nếu là câu nói đùa thì cũng coi như xong, nhưng thế nào lại nghe ra ý tứ châm chọc ở trong đây?

Tiêu Y Đình đang muốn đáp lại liền bị ánh mắt của Tiêu Thành Hưng ngăn lại, Diệp Thanh Hòa cũng nhìn anh một cái, ý nhắc anh không được xúc động, không sai, lúc này mà xung đột với các vị trưởng bối là một việc làm không hề sáng suốt, mà kia lại là ông ngoại anh, ông nói như thế, xem ra Khương Vãn Ngư đã từng kể lể trước mặt ông chuyện không hài lòng với cô con dâu này.

Nhưng là, cô cũng không để ý, trong nhiều năm qua cô đã sớm học được cách để những lời nói như kia sớm như gió thoảng qua, thậm chí, anh cũng không hiểu hết, cô cũng không có ý định nói cho anh hiểu……

Tiêu Thành Hưng cũng định nói gì đó nhưng lại bị ông nội Tiêu, Tiêu Bạch Vũ nói trước: “Nuôi con dâu từ bé? Tốt quá! Nuôi từ nhỏ thì chắc chắn là một đứa trẻ xuất chúng!”

Tiêu Bạch Vũ vốn không hay nói nhiều, xưa nay đều rất nghiêm túc, hành sự đều có nề nếp, một lời nói ra đều chắc chắn, nghiêm túc.

Bà nội Tiêu kéo tay Diệp Thanh Hòa lại chỗ mình, cười tít mắt, nói thêm một câu ủng hộ ông nội Tiêu: “Còn không phải sao, nuôi dưỡng tốt từ bé mới có đứa cháu dâu tốt như vậy, để lạc vào nhà khác coi, chúng ta tìm sao được!”

Rốt cuộc mặt Tiêu Y Đình cũng đã tươi tỉnh trở lại.

Ý hai ông bà Tiêu là để hai vị thông gia không nói thêm được gì nữa, dù nghe được trong lời nói của ông thông gia rằng con dâu hai người vốn có thành kiến với đứa cháu dâu này, nhưng dù sao hai người cũng chỉ là họ ngoại, tuy họ yêu thương Y Đình nhưng cũng chỉ là cháu nội, chuyện kết hôn hay không không đến lượt hai ông bà ấy quyết định! Huống chi, mọi chuyện đã gần như xong xuôi, có phản đối cũng vô ích.

Nhưng không, ông ngoại Khương nghe xong lời kia trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhịn không được nói thêm một câu: “Nếu nên vợ nên chồng thì phải giúp nhau chăm sóc gia đình con cái, đằng này chạy Đông chạy Tây, không bao giờ thấy người…..”

Lời này không khác lắm so với lời than vãn Khương Vãn Ngư nói với Tiêu Thành Hưng, ông khẽ nhíu mày, bà này, thực sự đã kể lể không ít…..

Bất quá, không cần nói thêm nữa, ông nội Tiêu vốn rất yêu quý Tiêu Y Đình đã không nhịn thêm, lập tức đáp trả lại: “Ông thông gia, cảm ơn ông đã lo lắng, cháu dâu của nhà họ Tiêu chúng tôi, chúng tôi tự biết dạy dỗ.”

Ông ngoại Khương không còn lời nào để nói.

Mày Tiêu Thành Hưng càng nhíu chặt hơn, nhà họ Tiêu và nhà họ Khương kết thông gia, từ xưa đến nay luôn hữu hảo tôn trọng nhau, chỉ đôi lúc bà ngoại Khương và mẹ ông có chút mâu thuẫn chuyện mẹ chồng nàng dâu, hôm nay mọi thứ lại loạn lên rồi…..

Vì thế nhanh chóng đứng lên hoà giải, mời hai bên ông bà đến giờ ăn, chuẩn bị ăn cơm.

Xem ra đối với việc kết hôn lần này, hai nhà Tiêu – Khương đứng ở hai phe đối lập……

Nhưng là, bất luận là đối lập ra sao, thì kết quả cũng chỉ có một, mọi chuyện đã gần như xong xuôi….

Tiêu Thành Hưng thầm nghĩ, lại nhìn đến hai đứa trẻ trước mắt, trong lòng an tâm hơn nhiều.

Suốt bữa cơm không ai nói thêm gì nữa, dù trong lòng không hẳn thoải mái, kể cả Khương Vãn Ngư, nhưng đều không tiện biểu hiện ra ngoài.

Vì thế bữa cơm này xem như hoà thuận, còn có cả rượu đỏ rượu trắng, kỉ niệm ngày đăng kí kết hôn của Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình.

Chứng kiến mọi việc diễn ra, Diệp Thanh Hòa an tâm phần nào, không còn gì để chê trách, chỉ là cô có chút mệt mỏi.

Đương nhiên, chuyện cưới xin của con cháu nhà họ Tiêu không thể cứ đơn giản như thế mà kết thúc, sau bữa cơm bà nội Tiêu liền hỏi thăm Khương Vãn Ngư ngày cưới định ngày nào, định tổ chức ra sao.

Thực sự thì chuyện này đến với Khương Vãn Ngư cũng quá bất ngờ, bà còn kịp tính toán gì sao? Cũng chưa có đi xem cả ngày, còn có chút tự trách nếu không lo tốt mọi chuyện thì có thể làm hỏng hết chuyện vui.

Ngược lại, bà nội Tiêu hứng chí bừng bừng, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trách móc Khương Vãn Ngư chưa lo chu toàn, còn hào hứng cùng con dâu lo sắp xếp mọi chuyện.

Tính tiến tính lùi, định ngày cưới vào tháng 10 năm nay, mọi chuyện dần dần đầy đủ, hơn nữa, vì biết Diệp Thanh Hòa không cha không mẹ, bà nội còn đặc biệt chuẩn bị để cô không thấy thiệt thòi hay tủi thân.

Diệp Thanh Hòa biết được xúc động không nói lên lời, Tiêu Y Đình ôm lấy bờ vai cô, cúi đầu cười với cô, nhẹ nhàng an ủi: “Tháng 10 liệu có muộn hay không?”

Cô lắc đầu, ngày là do trưởng bối chọn, còn có sáu tháng cuối cấp cô cũng rất bận bịu, còn phải bảo vệ luận án tốt nghiệp.

Sau đó, các chi tiết đều được các trưởng bối lo hết, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa không có việc gì chỉ đứng một bên, bà ngoại Khương trước đó nói lời không hài lòng với cô cũng dần dần tham gia vào bàn bạc, chuẩn bị.

Những người còn lại cũng lần lượt về nhà.

Đầu tiên là Tiêu Thành Trác, sau đó là vợ chồng Tiêu Y Bằng.

Tiêu Thành Trác còn mang túi sách trên lưng, trên tay là quả bóng rổ, hình ảnh như Tiêu Y Đình năm đó, vừa vào tới nhà nghe hiểu mọi chuyện, nhe răng: “Chúc mừng.”

Sau đó nhanh chóng lên lầu, cơm chiều cũng chỉ vội vàng ăn mấy miếng rồi lấy lí do bận ôn thi liền về phòng, đóng chặt cửa lại.

Hai vợ chồng Tiêu Y Bằng về cùng nhau.

Lâu rồi Diệp Thanh Hòa không gặp lại hai người, nhưng lần này gặp lại sắc mặt chị dâu không tốt cho lắm, mí mắt hơi sưng rõ ràng là dấu hiệu vừa khóc xong, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Thanh Hòa, cô có chút giật mình.

Nhưng là, lập tức có người báo tin vui cho hai người, nói hôm nay Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình đã đăng kí kết hôn.

Sắc mặt Trình Oái Vi có chút khó coi hơn, Tiêu Y Bằng theo bản năng ôm vai vợ, Trình Oái Vi có chút miễn cưỡng cười đáp: “Chúc mừng hai đứa.”

Sau đó nói là mệt nên xin phép lên trên trước.

Đương nhiên Tiêu Y Bằng cũng lên theo, riêng Diệp Thanh Hòa có chút không hiểu, Trình Oái Vi dường như đã thay đổi thái độ với cô, trước đó không đến nỗi xa cách như thế…..

Thời gian cũng muộn, các trưởng bối ra về, mọi người ai về phòng người ấy.

Diệp Thanh Hòa mải suy nghĩ về Trình Oái Vi nên không để ý Tiêu Y Đình đi bên cạnh.

Đi đến trước cửa phòng mình, cô đi vào, Tiêu Y Đình theo bản năng đi vào theo.

Tiếng đóng cửa rất nhỏ khiến cô giật mình, chiếc cửa ngăn cách cô và anh khỏi thế giới bên ngoài.

Đột nhiên cô nghĩ đến, đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng, nhưng là nhanh chóng thoải mái hơn một chút, chỉ là, cái không khí này….. có chút khó thở……..

“Chị dâu…. chị ấy có chuyện gì vậy?” Cô phá vỡ không khí kia bằng câu hỏi.

Anh ôm cô từ phía sau: “Đừng quan tâmnhiều như vậy? Hôm nay là ngày gì chứ?”

Anh nói như thế để cô thôi tò mò, nhưng cô cứ thế mềm mại trong lòng anh, không nói gì, ý như nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói đi?”

Anh hiểu rõ tính tình của cô, nếu không nói rõ ràng với, cả đêm cô cũng không buông tha, đành phải buông lỏng vòng tay, nắm lấy vai cô, xoay người cô lại, đối mặt với anh: “Đồng ý với anh, không bao giờ có suy nghĩ trách nhiệm bản thân anh mới nói.”

Lời này nói ra, rõ ràng là có liên quan đến cô, cô càng thêm tò mò.

Anh thở dài: “Em không biết, Tống Thành Uy….. là cậu của chị ấy…..”

“Cậu?” Diệp Thanh Hòa hoàn toàn chấn động, cô chưa bao giờ nghĩ đến ông ta có quan hệ với bất kì người nào ở Bắc Kinh, nếu có thì đều ở Vân Nam, đột nhiên cô nhớ lại, trong lễ cưới của anh cả, người dẫn Trình Oái Vi vào lễ đường…… là Tống Thành Uy!

Tiêu Y Đình bất đắc dĩ cười cười: “Ông ta là người thân duy nhất của chị dâu, cha mẹ chị ấy ly hôn sớm, người em gặp ở lễ cưới là dì và dượng của chị ấy.”

Diệp Thanh Hòa sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cả nhà ngoại trừ cô đều biết chuyện này, nhưng vẫn giấu nghẹn, hơn nữa không ai có ý định kể với cô.

“Quả thật….. Mọi người đều gạt em….” Cô ấp úng.

“Mọi người đều là muốn tốt cho em, em mới về……….”

“Em biết.” Cô nhẹ nhàng cắt ngang lời anh, cô không cần anh giải thích, vì vốn là người hiểu anh nhất, không cần anh nói, tự cô cũng hiểu được.

“Em không cần cảm thấy áy náy, chị dâu không phải người không biết đạo lý, dù sao…..” Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của anh bao bọc trái tim cô, giống như bây giờ, anh cẩn thận vuốt ve phần tóc rối trên trán cô, nhẹ nhàng đưa về sau gáy, giống như gió thu phớt nhẹ qua trái tim cô.

Cô giương môi lên, cô cũng không cảm thấy việc Tống Thành Uy vào tù là lỗi của cô, cô là người học pháp luật, không đến mức không lí trí như thế, chỉ là, cô hiểu rất rõ cảm giác mất đi người thân, nhưng là, chuyện trong nhà Trình Oái Vi cô không hiểu hết được, nói gì thì cũng chỉ là người ngoài…….

Quá phức tạp….

“Đừng nghĩ ngợi lung tung! Có anh ở đây! Biết chưa?” Ngón tay anh ấn nhẹ lên trán cô vờ mắng.

“Vâng.” Cô gật đầu.

“Anh đi tắm, đi lấy quần áo cho anh.” Anh cười nói, cực kì thản nhiên, giống như hai người khi còn ở cùng căn nhà kia, tuỳ ý sai vặt cô.

“Vâng.” Cô vẫn nhẹ nhàng đồng ý.

Ra khỏi phòng, cô bắt gặp Tiêu Y Bằng và Trình Oái Vi cùng đứng trên ban công lầu trên.

Cô dừng bước, không có ý định quẫy nhiễu hai người, nhanh chóng đi vào phòng của Tiêu Y Đình.

Lúc trở lại, nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại, không biết là với ai: “Hôm nay tôi kết hôn rồi.”

Giọng nói kia, dựa vào giác quan thứ sáu, cô cho rằng người bên kia là Phạm Trọng hoặc Quách Cẩm Nhi……

Sau đó, anh lại yên lặng nghe.

Cô cũng lẳng lặng đứng lại cửa, không quấy nhiễu anh, nhưng lúc sau, giọng nói anh chợt lên cao: “Cô ấy không phải như người như em nói, nhưng em thấy thế nào cũng không quan trọng, tôi biết cô ấy rất tốt.”

Đang nói về cô sao?

Cô dựa mình vào khung cửa, văng vẳng bên tai: cậu thấy thế nào cũng không quan trọng, tôi biết cô ấy rất tốt…..

Trên thế giới này, trừ cô ra không ai biết, chín năm qua với cô có ý nghĩa hay không?

Đầu kia có vẻ kích động thôi, giọng nói trở nên lớn hơn, cô ở ngoài cửa cũng cảm nhận được, rất ồn ào nên không thể nghe rõ hết được.

Cô thấy anh cầm điện thoại ra xa lỗ tai mình, nói: “Nói lại là được rồi, hôm nay tôi kết hôn rồi.”

Anh tắt điện thoại, cô đi đến, anh nhìn cô dịu dàng cười: “Lấy rồi sao? Đưa anh.”

Anh cầm quần áo đi vào phòng tắm, còn cô đi lại trong nhà thong dong, tiếng nước róc rách trong phòng tắm càng rõ ràng hơn, cô đành ngồi xuống tự bình ổn lại tâm trạng của mình.

Đột nhiên di động của cô vang lên, cô lấy ra xem, là mã vùng Bắc Kinh nhưng số lạ, số cô đang dùng là lúc cô ở Vân Nam, không nhiều người biết.

Cô bắt máy, đầu bên kia là giọng nói của Quách Cẩm Nhi: “Thanh Hòa.”

“Chào chị.” Tuy có chút ngạc nhiên nhưng cô vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh.

“Thanh Hòa…..” Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc bi thương, “Chị van lạy, cầu xin em, em trả lại anh hai cho chị có được không? Chị…. Chị chỉ giận dỗi anh ấy một chút mới quyết định lấy Phạm Trọng, người chị yêu chỉ có mình anh ấy, chuyện đăng báo tin đính hôn là chị nhất thời hồ đồ, không nên giận anh ấy, chị biết chị sai rồi, em trả anh ấy lại được không? Người anh ấy yêu không phải là em, hai người sẽ không hạnh phúc…..”

Cô cũng hiểu được phần nào chuyện giữa Phạm Trọng và Tiêu Y Đình, không nghĩ tới những chuyện như thế vẫn tiếp tục diễn ra, lần này còn nghiêm trọng hơn, nhưng cái kết vẫn là thế, mấy người bạn gái đó lại quay lại tìm Tiêu Y Đình, Quách Cẩm Nhi cũng không ngoại lệ.

Nhưng là, Tiêu Y Đình thật sự như lời Quách Cẩm Nhi nói sao?

Cô lẳng lặng nghe Quách Cẩm Nhi nói xong, lạnh nhạt nói một câu: “Nhưng, không phải chị kết hôn rồi sao?”

“Chị……” Quách Cẩm Nhi nghẹn lại, tiếng khóc càng lớn hơn, “ Chị sẽ ly hôn! Vì anh hai chị sẽ làm mọi thứ! Chị sẽ làm! Chuyện kết hôn với Phạm Trọng chỉ là nhất thời nóng giận!”

Diệp Thanh Hòa như có như không cười, vì anh hai làm tất cả sao? Bao gồm cả chuyện giận dỗi mà gả cho Phạm Trọng? Nói thế liệu có tin được……….

“Như thế nào? Em không tin? Quách Cẩm Nhi không nghe thấy cô trả lời, lại càng suốt ruột, “Chị và Phạm Trọng hoàn toàn chưa phát sinh chuyện gì! Lần đầu của chị vẫn còn đó! Nếu em không tin thì hai chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra!”

“…” Vấn đề này có chút nhạy cảm, nhưng cô không nghĩ mình là người thích hợp để cùng thảo luận với Quách Cẩm Nhi về vấn đề này?

Vừa lúc Tiêu Y Đình từ phòng tắm đi ra, nói lớn: “Sấy tóc cho anh.”

Diệp Thanh Hòa đưa di động cho anh: “Anh ra rồi.”

Vốn là như thế, cô không phải người buộc thì không có quyền cởi chuông, người cần là Tiêu Y Đình không phải sao? Không liên quan gì đến cô!

“Anh?” Tiêu Y Đình có chút mù mờ, nhận điện thoại, ngồi xuống bàn trang điểm của cô, chỉ chỉ tóc mình ý bảo cô sấy tóc cho anh.

Diệp Thanh Hòa lấy máy sấy tới, mở nguồn, ngón tay khẽ lùa vào chân tóc chậm rãi sấy khô tóc cho anh. Đột nhiên đầu ngón tay cô chạm vào nốt ruồi nhỏ của anh, khung cảnh Hương Sơn sớm tinh mơ đó nhanh chóng trở về trước mắt cô, anh cõng cô trên lưng, bước đi trong sương mù, mơ mơ thực thực……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.