Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 191: Còn nhiều thời gian



Editor: Tinh Di

Anh cầm di động, nhẹ nhàng ‘Alo’ một tiếng, nhưng không thấy người bên kia đáp lại, rồi sau đó là tiếng ‘đô đô đô’ kéo dài.

Anh quay đầu nói với cô: “Ai vậy? Tắt máy rồi này?”

Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt long lanh, cũng không trả lời đó là ai.

Anh tự mình nhìn lại màn hình, nhìn đến số điện thoại sắc mặt chợt tối lại, sau đó đặt điện thoại qua một bên, sau đó nhìn chằm chằm cô.

Cô bị anh nhìn như thế có chút mất tự nhiên, muốn tránh ánh mắt anh, tiếp tục sấy tóc, ánh mắt dồn hết vào tóc anh.

Nhưng vốn là đàn bà, trong đêm tân hôn lại bị một người đàn bà khác gọi điện đến nói này nọ, cũng không nên phản ứng như cô……..

Trong lòng anh thầm than, vươn tay ra, va nhẹ vào quai hàm của cô: “Bà Tiêu, tôi chỉ có một mình bà, mấy người không liên quan, về sau không cần để ý.”

Người không liên quan………

Cô dồn lực vào ngón tay, xoay đầu anh lại, máy sấy tóc vẫn kêu ‘xuỳ xuỳ’, cô nói: “Từ trước tới nay em chưa từng.”

Từ trước đến nay chưa từng?

Là từ trước đến nay chưa từng để ý người không liên quan sao?

Anh nhìn cô trong gương cười vui vẻ, xem ra cô rất tự tin…..

Cuối cùng việc sấy tóc cũng hoàn thành, cô nhẹ nhàng nói: “Xong rồi”, xoay người lấy quần áo của mình rồi đi vào nhà tắm.

Toàn bộ đều ung dung bình tĩnh như không có gì, bình thường như bao đêm bình thường.

Đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, cô mới lấy tay đè lại trái tim đang đập loạn nhịp của mình, nói gì đi nữa, đêm nay cũng không còn bình thường được nữa………..

Quần áo không còn, cô nhìn chính mình trong gương, nhẹ nhàng xoa lên những vết bầm tím, vẫn còn hơi đau, nhất là những vết xước do cỏ và đá ở trên cổ vẫn còn rất rõ. Bản thân cô có chút tiếc nuối, đêm hôm là đêm đầu tiên, cô lại không được là mình của hoàn mỹ nhất, cô như vậy, bà nội Tiêu vẫn khen cô xinh đẹp………

Tiêu? Bà Tiêu………

Bên tai cô lại vang lên giọng nói của anh khi gọi cô là ‘bà Tiêu’, mặt bất giác nóng lên, nơi nào đó trong cơ thể cũng nóng lên bất thường, cô xả nước bắt đầu tắm.

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Đang vào giữa mùa hạ, hương hoa thơm cùng tiếng côn trùng râm ran kéo vào trong phòng, càng làm tăng thêm sự khẩn trương của không khí, và sự khẩn trương trong lòng người……..

Cô nằm úp sấp trên giường, mái tóc dài vừa được sấy khô trải ra ga giường, như một tấm lụa nhung đen, ánh lên dưới ánh đèn, quần áo không còn, cơ thể người phụ nữ nửa che nửa phô, càng xinh đẹp hơn với hai gò má đang ửng hồng….

Đêm nay, là không giống.

Cô giống như một đoá hoa xinh đẹp……

Nhiều lần trước anh kéo áo cô lên, cô đều không tình nguyện, đêm nay lại vì chính anh mà nở rộ xinh đẹp nhất…………

Mái tóc dài đen như dòng suối phủ lên bờ vai trắng ngần của cô, vương vấn trên đôi môi hồng đào của cô, gò má ửng hồng hạnh phúc, xinh đẹp vô cùng……..

“Chịu khó nhé, sẽ đau một chút.” Anh giúp cô vén phần tóc sang một bên, bản thân cũng cảm nhận được giọng nó dần trở nên khàn khàn, máu trong người cháy từng đợt……..

Thuốc mát rượt tiếp xúc với lưng cô, một bàn tay nhẹ nhàng thoa.

Thêm nước thuốc, làn da của cô càng trở nên trắng mịn, mát rượt, nhưng trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể anh trở nên trái ngược, nóng rực……

Trong không gian thoang thoảng mùi thuốc………

Anh không biết phải dùng lực như thế nào cho đủ nữa…………

Đột nhiên người cô hơi co lại, anh mới phát hiện mình đã dùng lực quá mạnh, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy cô đang nhíu mày.

Lập tức ổn định lại bản thân, chuyên tâm bôi thuốc cho cô, từ bả vai, xuống ngực, bụng, rồi cả chân……..

Anh cố gắng nhẫn nại thoa xong thuốc cho cô, đắp chăn lại, nói: “Được rồi.”

Sau đó nhanh chóng thu dọn lọ thuốc rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Diệp Thanh Hòa yên lặng mặc lại quần áo.

Tiếng nước róc rách từ nhà tắm vang đến.

Anh trở lại, tắt đèn, nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, đặt đầu lên vai cô: “Ngủ đi.”

Cả người cô cứng đờ.

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Một lúc lâu sau thấy anh không động đậy gì, cô nhẹ nhàng gọi: “Anh hai…….”

“Ưm…..” Giọng nói không còn tỉnh táo.

Cho nên, đêm nay của anh ‘ngủ đi’ đơn thuần chỉ là ngủ đi?

Cô nhắm mắt lại, cơ thể nhịn không được lại cứng đờ trở lại.

“Như thế nào?” Đột nhiên anh tỉnh dậy, chống tay, từ bên trên nhìn xuống cô, “Có phải em đang chờ mong cái gì không?”

“……” Tuy cô quen lạnh nhạt nhưng trong trường hợp này không thể không quẫn bách. Dù sao cũng là phái yếu, không thể vùng lên điên cuồng xé cởi quần áo của anh, lại còn bị anh nói toạc ra phần tâm tư không lên nói ra kia, cái gì mà ‘đang mong chờ cái gì?’, lời nói có thể trong sáng hơn được không?!

Đêm động phòng hoa chúc, dù là nước lạnh cũng sẽ ấm lên, từ đáy nước cũng sẽ có mạch nước nóng…….

Anh càng vui vẻ: “Em biết anh đang nói chờ mong cái gì?”

“…..” Càng quẫn…. Người này là cố ý ghẹo cô….. Cô rụt đầu lại, chui vào trong chăn: “Không biết…..”

Anh cười thành tiếng: “Đây nha! Lần này là em tự nguyện làm tiểu Ô Quy đó nha! Quả nhiên em vẫn hợp với cái tên tiểu Ô Quy nhất!”

“……” Côbị anh nói đến nghẹn lời vì tức, lại bất giác mơ hồ hiểu ra, ‘đứa nhỏ’ này vốn đã tính toán làm cách nào để gắn cái tên ‘tiểu Ô Quy’ lên người cô, cô lên nghĩ ra sớm hơn, chỉ tại lúc ấy rối rắm quá……..

Anh kéo chăn xuống, để lộ ra đôi mắt đen nháy của cô, vầng trán xinh đẹp, sau cùng đặt xuống đó một nụ hôn nhẹ.

Cảm giác ấm áp nhưng ẩm ướt truyền xuống từ trán, người cô càng thêm khẩn trương, cảm giác đó dần kéo xuống mũi, rồi đến môi……

Mềm mại lại mạnh mẽ, ôn nhu mà bá đạo.

Đoá hoa càng trở nên rực rỡ trong ánh sáng, nhu mỳ ướt át như chờ đợi một cơn mưa.

Trong lòng anh cũng động mạnh, bụng dưới nhanh chóng trở lên căng cứng, nhưng cố đè lại, lại nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vùi mặt vào trong mái tóc xinh đẹp của cô, tìm đến bên tai cô khẽ thì thầm: “Còn nhiều thời gian…..”

Cô ngẩn người, lúc sau mới tỉnh người, hiểu được ý của anh, trong lòng vẫn không bớt gấp gáp………

Rất khó bắt gặp cô ngẩn ngơ, anh nhịn không được trêu cô: “Không thể khi dễ trẻ vị thành niên…..”

“…….” Cô hiểu ý anh nói, anh vẫn đang cố tình cười nhạo cô, nhưng dù gì cô cũng không còn giống như hồi trước, trong lòng liền không phục, nhịn không được nói thầm một câu: “Em đã hai……”

Chỉ là, một Diệp Thanh Hòa ầm ầm ĩ ĩ không phải phong cách của cô, nhưng đã cố vẫn không thể nhịn, lỡ miệng thốt ra một câu kia, cô hối hận không hết, khẩn trương điều chỉnh lại, nuốt chữ ‘năm’ kia vào trong.

Còn anh lại cực kì vui mừng vì bộ dạng cố trấn tĩnh của cô, bàn tay lại đặt lên ngực cô cười nói: “Bánh bao đã được hấp rồi……..”

Nói xong cười vui vẻ, nhận lại một đạp từ cô.

Nhưng với sức nặng của anh thì không thể đạp anh xuống giường, anh nhanh chóng quay lại, hai chân hai tay bám chặt lấy người cô, cực kì hưởng thụ gối lên vai cô.

Cô dần bình tĩnh lại, dù sao cũng không có chuyện gì phát sinh, không lâu sau cùng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng anh thì khác, tâm tình của một chú rể, không phải ai cũng hiểu được?

Nhìn cơ thể nhỏ bé của cô trong bộ đồ ngủ, mơ hồ có thể nhìn thấy những vết bầm tím, chỉ dùng lực hơn một chút đã khiến cô đau, làm sao có thể tiến hành lần đầu tiên của họ vào lúc này?

Anh thuỷ chung cho rằng, còn nhiều thời gian…….

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Ngày hôm sau là chủ nhật, kế hoạch của anh là đưa cô về thăm lại cha mẹ, sau đó sẽ chính thức hoàn toàn nắm được cuộc sống của cô, dù sao để được thế cũng phải đi gặp mặt cha mẹ vợ……..

Nhưng sau đó, Diệp Thanh Hòa vướng phải thời gian bận rộn bảo vệ luận án, còn anh, cũng đi làm chút chuyện nên làm…..

Vì thế, sau mọi việc, hai người chào tạm biệt Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư rồi lên đường.

Cô không biết, đây đã là lần thứ ba anh đến nhà cô.

Năm đó cô và Mục Xuyên về đây, anh tìm cách nói dối mẹ để không phải đi Nghiễm Châu, sau đó theo cô về.

Anh cùng cô đi thăm cha mẹ, cùng cô dạo hồ, qua các con đường gắn bó với tuổi thơ cô, thậm chí còn cùng cô ăn đồ vặt ven hồ, cùng cô vẽ tranh, nhờ đó, những chuyện tưởng chừng như không bao giờ cô biết, âm thầm trở lại…….

Nụ cười an bình của cô khi được thả đèn hoa đăng từ giữa lòng sông…….

Cô ở bên kia cửa sổ kính nhận điện thoại của anh………

Cô đi dạo qua các con đường, còn dừng lại vẽ tranh, anh phải ra sức năn nỉ cậu bé nhờ cô vẽ tranh, đến khi nhìn thấy phần kí tên, mới hiểu ra thêm nhiều chuyện……..

Những chuyện này cô đều không biết……….

Lúc đó anh chỉ đau lòng, người cùng cô thả đèn, ngồi cùng bàn với cô, ngồi cạnh cô khi cô vẽ tranh không phải là anh, mà nay trở lại nơi cũ, cảnh vẫn thế nhưng người đã thay đổi, lòng người cũng đã khác xưa…….

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Lúc đi thăm mộ, anh nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay cô, nói với cha mẹ vợ phía trước: “Cha, mẹ, con là Tiêu Y Đình, con lại tới, lần này là dùng tất cả những gì con có để hứa sẽ chăm sóc bảo vệ cho Thanh Hòa suốt đời, hai người cứ an tâm.”

Cũng không phải là những ngôn từ xa hoa kinh thiên động địa, chỉ là câu nói bình thường, nhưng với Diệp Thanh Hòa lại khiến cô cảm động không thôi, ‘chăm sóc chính là hai chữ nặng nề biết bao……….

‘Chăm sóc’ chính là cùng người đó đi hết rét ấm, đói no, buồn vui, ở bên cạnh đó không rời, có khi yêu thương giận hờn, vẫn không bao giờ từ bỏ…..

‘Chăm sóc’ như thế, cô đã từng làm.

Nếu không thật lòng, sẽ thành một chuyện mệt đến chết người, nhưng ngược lại, sẽ là chuyện hạnh phúc nhất, dù là âm thầm.

Mà anh đã hứa, sẽ ‘chăm sóc’ cô cả đời………..

Cô luôn cho rằng, ngoại trừ cha mẹ cô, không ai có tránh nhiệm chăm sóc cho cô cả đời, cho nên ‘chăm sóc’ của bác Tiêu dành cho cô chỉ là yêu quý, rất yêu quý, nhưng cô luôn cố hết mình để không gây phiền toái cho bác ấy, và cố hết mình báo đáp……..

Mà nay, cô đã được hưởng cảm giác an tâm, thoải mái hưởng thụ là người được ‘chăm sóc’ sao? Cho dù, anh là một người từng hun đen cả gian bếp……….

Hốc mắt cô nóng lên, dừng lại trên hai tấm bia mộ, trong lòng khẽ nói: “Cha mẹ…… hai người…. yên tâm…….”

Anh cùng cô đi lại tất cả những nơi cô và Mục Xuyên từng đi.

Lần đó, đi đến đâu cô cũng nhất quyết phải lưu lại dấu ấn mới chịu.

Cô chậm rãi tìm kiếm trên bức tường chi chít tên người, rốt cuộc cũng tìm ra.

“Em đang tìm gì vậy?” Anh hỏi.

“Hả…. Không có gì.”

Anh nhìn qua bức tường: “Gạt anh? Tìm lời nhắn sao?”

Cũng là, dù sao anh cũng không thấy được, cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Lưu ba năm trước?”

Cô lại gật đầu.

“Lâu như thế rồi, chắc đã sớm không còn!” Anh không nghĩ ngợi nói, “Mà em viết cái gì?”

“….” Cô nghĩ nghĩ, “Không nói cho anh.”

Anh cười cười, không nói thêm nữa.

Không biết vì sao, cô lại cảm nhận được trong nụ cười của anh có gì đó sai sai…….

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Sau cùng, hai người cùng trở lại ngôi nhà cũ của cô, đây cũng là lần đầu tiên cô kể với nhau về quá khứ nhiều như thế, cô chỉ trỏ, kia là nơi cô thường ngồi đọc sách, kia là nơi cô từng ngồi luyện chữ, cả chuyện lúc còn bé cô không chịu học khiêu vũ nên trèo cửa sổ trốn đi chơi, sau bị mẹ bắt được cấm không được ra ngoài……….

Anh chưa từng nghe qua câu chuyện này, nghe không vẫn thấy khó tin, một Diệp Thanh Hòa trầm ổn như thế cũng có một tuổi thơ không kém phần dữ dội, khó tránh cô chơi game giỏi như thế, nếu là một cô bé ngoan ngoãn chỉ biết học thì chắc chắn không bao giờ dính dáng đến mấy trò chơi kia, còn bây giờ, trải qua mọi chuyện, cô trưởng thành như bây giờ, không biết có ai từng tiếc cho cô hay không?

Trong vườn, cây đào đã sớm tàn hoa, quả đào non còn phơn phớn tơ trắng, rất khêu gợi lòng người.

“Cây đào này ở đây lâu rồi sao?” Anh hỏi.

“Vâng, quả của nó cũng rất ngon…” Cô nói, như được trở về những ngày trước.

“Em có hay trèo lên cây hái đào không?” Anh cười hỏi, không muốn cô trở về những kí ức không vui quá nhiều.

“Đương nhiên! Ngày ấy em bé nên rất giỏi leo trèo! Nhưng là, mẹ nói, trèo nhanh thì cũng ngã nhanh……..” Nhắc tới mẹ, nụ cười của cô càng thêm đậm, nhớ về một thời thơ ấu vui vẻ.

Anh sợ cô buồn, nhanh chóng ‘lái’ chủ đề: “Đi thôi, không phải em nói muốn đi chèo thuyền sao?”

“Không, cứ để em ở lại đây, em muốn ở đây thêm một lúc nữa.” Cô đứng lại vườn cây, nhẹ nhàng mỉm cười, “Anh hai, anh không cần lo lắng đâu, em không quá đau buồn về quá khứ, việc này không tốt mà, nên cảm thấy ấm áp mới đúng, đúng không?”

Nói xong, cô chỉ vào một chỗ khác: “Anh nhìn hướng đó đi, trước kia ở đó là một hồ nước nhỏ, cha em đã trồng sen ở đó, em nhớ em sinh ra vào giữa tháng 10 hoa sen, cha liền đặt tên em là Phong Hà……….”

Nghĩ tới gì đó, cô nói thêm: “Tên của em trước đó là Phong Hà, sau khi đến Bắc Kinh thì đổi thành Diệp Thanh Hòa.”

Tiêu Y Đình nhìn theo hướng cô chỉ, hồ sen đã không còn……….

“Đáng tiếc.” Anh nói. Một nơi kỉ niệm ý nghĩa như thế, giờ đã thành một bãi đỗ xe…….

“Không có sao, hoa không còn nhưng trong trí nhớ em thì luôn còn, không ai có thể lấy đi được! Anh biết không? Em còn từng xuống hồ bắt củ sen, kết quả bị vướng bùn không lên nổi, sau đó được cha em nhấc lên, em không khác gì một củ sen vậy…….”

Nói đến đây, cô lại vui vẻ cười nói, giống như nhìn thấy chính mình ngày đó.

Nhưng là, cô trong mắt anh lại nhói nhói lên cảm giác đau đớn, anh đi đến cầm tay cô: “Em gái…….”

“Vâng?” Cô ngẩng lên nhìn anh, thấy ở trong mắt anh cả trời xanh mây trắng.

Anh không biết nói gì, anh chỉ mong mình có thể khiến cô trở lại là cô của ngày trước, nghịch ngợm, hoạt bát, đáng yêu……..

“Em gái…..” Anh khẽ vuốt tay cô, “Những chuyện này em chưa từng kể với anh, thật không công bằng, về sau có gì đều phải nói với anh! Trước mặt anh em không được có bất kì bí mật gì!”

Cô cười cười, anh đúng là nói thừa rồi, chuyện xấu của hai người hai bên đều rõ rành rành, đâu còn phải giấu diếm….

“Em gái……. Anh sẽ luôn luôn chăm sóc em, về sau em chỉ cần vui vẻ hạnh phúc….” Anh nói, siết chặt bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.