Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 197: Mộng không thấy em



Editor: Hạ Y Lan

Anh có thể nghiêm túc cẩn thận hùng hồn biện luận, có thể đại khí rộng lớnphản kích đối thủ, cũng có thể dùng lời nói ác độc tàn nhẫnkhiển trách cấp dưới, lại cũng có thể nở nụ cười như ánh mặt trời với đồng nghiệp, nhưng mà, đều khiến người khác có cảm giác khó tiếp cận anh. Giống như cô, là người gần với anh nhất, có lúc rõ ràng anh cười nói với cô, cô lại cảm thấy cười như vậy, sau lưng, là gió lạnh xào xạc......

Có lẽ, bởi vì anh là BOSS phải không......

Trợ lý nhẹ nhàng đóng cửa lại, che giấu cô đơn và mất mát dưới đáy mắt.

Tiêu Y Đình muốn đọc lại toàn bộ tài liệu trong máy một lần nữa, những tài liệu này anh đã xem qua vô số lần, cũng đi Vân Nam nhiều lần, có chút ý tưởng mới, nhưng vẫn chưa phát hiện gì.

Lần đầu tiên đi Vân Nam tìm được Trần Dật, Trần Dật lật lại vụ án năm đó cho anh xem, liên kết những đầu mối lại, nhất định còn có một người có liên quan đến chuyện này, nhưng mà người này, lại giống như đã ẩn thân hoặc như biến mất khỏi thế gian, không tìm được một chút dấu vết. Mỗi lần nghĩ đến vụ án này, cảm giác nhưmớ bòng bong, không chút đầu mối.

Anh bưng ly cà phê lên, muốn uống một hớp để nâng cao tinh thần, mới phát hiện, mới vừa rồi mình đã ực một cái hết rồi......

Đang định kêu trợ lý mang thêm một ly, điện thoại lại vang lên.

Là trong nhà gọi đến, anh có chút nhức đầu, gần đây mẫu thân đại nhân nói lảm nhảm càng ngày càng nghiêm trọng......

"Alô, mẹ." Anh ngắt mi tâm, nhận điện thoại, chuẩn bị lại một lần cùng mẫu thân đại nhân tranh luận về việc đi xem mắt.

"Y Đình, đi công tác trở lại rồi sao?" Tiếng Khương Vãn Ngư ở bên kia vang lên.

"Dạ, vừa trở về."

"Ở chỗ nào? Tại sao không trở về nhà?"

"Ở văn phòng!"

"Mới trở về lại đi đến đó, con xem văn phòng là nhà con rồi sao!" Khương Vãn Ngư nổi giận oán trách, "Trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, mỗi lần mẹ muốn gặp con đều phải hẹn trước?"

"Mẹ......" Tiêu Y Đình nhẹ giọng, "Con không có ý này, ngày mai có một vụ án muốn mở phiên toà, con cần phải chuẩn bị một chút."

"Ừ...... Lại lấy công việc ra cho có lệ! Công việc dù nhiều đến mấy cũng phải ăn cơm chứ? Xong rồi tối nay có trở về dùng cơm không?"

"Dĩ nhiên, nhất định trở về!" Mẹ đã nói như vậy, anh có thể không trở về được sao?

Lúc này Khương Vãn Ngư mới hài lòng cúp điện thoại.

Anh để điện thoại xuống, tắt máy vi tính, đã hoàn toàn có thể tưởng tượng tối về mẹ càu nhàu anh như thế nào, anh đã nói qua rất nhiều lần, anh còn chưa có ly hôn, không thể sắp xếp chuyện xem mắt cho anh được, đây là phạm pháp, nhưng mà, mẹ vẫn kiên nhẫn ở khắp nơi tìm kiếm con dâu, hơn nữa đối với Thanh Hòa, người đã mất tích vẫn chưa ly hôn với anh cực kỳ bất mãn.

Anh cũng đã đứng lập trường của mẹ mà suy nghĩ, con trai và con dâu như vậy quả thật khiến bà không thể chấp nhận nổi, cho nên anh chỉ có thể sử dụng biện pháp "Tránh" cùng "Đẩy" để ngăn cản. Tránh, trốn tránh thật xa, trốn vào trong công việc; đẩy, giao cho cha, chỉ nói là cha không cho phép ly hôn.

Như vậy, mẹ không dám ở trước mặt cha nói gì, anh có thể rúc đầu ở trong mai rùa sống qua ngày......

Tiểu Ô Quy......

Đây là trời cao sắp đặt sao?

Trước mắt xuất hiệnhình vẽ con rùa nhỏ, giống như vẫn luôn cười với anh, cười nhạo khoảng thời gian kia, tuổi trẻ hoang đường cùng sự ngu dại, còn nữa, những chữ viết kia: anh hai, sống thật tốt......

Cho nên, anh vẫn luôn sống thật tốt......

Trong hốc mắt, có cảm giác thật nóng, anh che mặt, dùng sức chà xát, mới làm nhiệt độ hạ xuống, lần nữa kêu trợ lý vào, để cho cô thêm cà phê.

Trợ lý muốn nói, luật sư Tiêu, ngài uống cà phê nhiều lắm rồi, nhưng mà, nhìn mặt anh xanh mét, cũng không dám nói ra khỏi miệng, xoay người mang vào cho anh, là một ly sữa tươi.

Anh nhìn sang, cau mày.

Trợ lý e sợ bị anh mắng, mau nói, "Luật sư Tiêu, uống cà phê nhiều quá không tốt......"

Thật ra thì, anh cũng không biết mình bắt đầu uống cà phê từ lúc nào, khi anh ngày đêm chiến đấu hăng hái trong công tác thì thứ dựa chính là nó, hơn nữa dần dần lệ thuộc vào nó.

Sữa tươi, anh từng uống.

Trước lúc ngủ đã từng có người tự tay đưa cho anh, thậm chí đút cho anh, nhiệt độ luôn là không nóng không lạnh, chuẩn xác như vậy......

Bên tai tự dưng lại vang lên giọng nói một người nhẹ nhàng, lạnh nhạt, giận dữ,, trách mắng, từng tiếng kêu"Anh hai"......

Trợ lý chưa bao giờ thấy anh như vậy, nhìn ly sữa kia đến mất hồn, con ngươi màu hổ phách như hóa thành dòng nước, mềm mại mà dịu dàng......

Cô thậm chí cho là, một ly sữa này rốt cuộc cảm động BOSS, tâm cũng ấm áp, khôngnhịn được có mấy phần tình ý "Luật sư Tiêu......"

Bị cô một kêu, Tiêu Y Đình run sợ, vẻ mặt như phủ một tầng sương, "Đổi cà phê."

"Dạ?" Cô còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.

"Đổi cà phê!" Anh cường điệu một câu.

"A, dạ....." Cô lúng túng đi lấy ly sữa kia, nhưng bởi vì quá khẩn trương, không cẩn thận làm đổ ly, sữa chảy đầy bàn, "Thật xin lỗi, luật sư Tiêu, tôi....."

Cô chưa bao giờ làm sai chuyện gì, gấp đến độ muốn khóc, "Luật sư Tiêu, tôi..... Tôi lập tức dọn dẹp, thật xin lỗi......"

Tiêu Y Đình nhìn một bàn hỗn loạn, cũng không còn tâm tình làm việc, lấy máy tính, cầm túi lên, "Dọn dẹp sạch sẽ đi! Ngày mai trực tiếp đến tòa án! Tài liệu mang đầy đủ, chớ tới trễ!"

"Dạ, luật sư Tiêu." Cô rốt cuộc thở dài một hơi.

Tiêu Y Đình lái xe trở về nhà, nút áo sơ mi mở ra một cái, vạt cũng xốc xếch, cả người hiện ra chút mệt mỏi, nhưng cũng nhiều chút hương vị lười biếng của đàn ông.

Vào cửa, anh như cuốn vào một vũng biển sâu, sóng lớn đổ ập xuống đánh tới......

Người ngồi ở trong phòng khách kia, là người nào?

Gầy mỏng manh, tóc dài rủ xuống, váy dài trắng đến mắt cá chân, ngón tay mảnh khảnh che kín một bên mặt......

Tim của anh, nháy mắt ngừng đập.

Cho đến khi cô đẩy mái tóc dài ra, lộ ra gò má, anh mới chìm vào đáy biển, không nổi lên được......

Không phải cô......

Làm sao là cô được......

"Ah, Y Đình trở lại! Mau tới đây!" Khương Vãn Ngư cười híp mắt kéo anh vào nhà.

Cô bé kia cũng đứng lên, lịch sự thanh tú, nụ cười nhã nhặn.

"Đây chính là anh hai, Tiêu Y Đình. Y Đình, đây là Thiển Thiển, là con gái của dì Lữ, hôm nay theo mẹ đi dạo phố cả ngày, còn đưa mẹ trở về, mẹ thuận tiện lưu con bé ở lại ăn một bữa cơm." Khương Vãn Ngư vội vàng giới thiệu.

"Anh hai, chào anh." Giọng nói Thiển Thiển rất nhẹ nhàng, cũng rất giống người kia.

Anh gật đầu một cái, "Chào em."

Rồi sau đó, liền xách theo cặp công văn đi lên lầu.

Này, là sao đây? Không thể không bội phục suy nghĩ của mẹ, càng ngày càng có sáng tạo rồi, lại đưa người ta đến đây, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, nhận định mình thích kiểu người này sao? Cho nên tìm một người tương tự đưa đến?

Khương Vãn Ngư cũng đi theo, vào phòng của anh, còn khép cửa lại, nhẹ giọng nói với anh, "Con trai, Thiển Thiển là cô gái rất ngoan, từ nhỏ đã tập cầm, kỳ, thư, họa, mới vừa cùng mẹ từ nước ngoài trở lại, khí chất cổ điển, hơn nữa, đánh đàn tranh cũng tương đối tốt."

"Cô ấy cũng muốn bái thầy học đàn nhị sao?" Anh lấy máy tính ra, mở máy.

"......" Khương Vãn Ngư trừng mắt liếc anh một cái, "Học đàn nhị cái gì! Mấy đứa là người trẻ tuổi, kết giao nhiều bạn bè một chút, cũng không sai, conlà con trai, người ta là con gái, đối với Bắc Kinh cũng không quen thuộc, con có thời gian mang theo con bé đi dạo, cần phải tận tình cố gắng hết sức làm người chủ nhà."

Lời này nghe sao quen tai vậy?

Tiêu Y Đình nhập mật mã mở máy, vừa nói, "Mẹ, theo như mẹ nói, từng cô gái không quen thuộc Bắc Kinh con đều phải đi cùng họ, mẹ xem con trai mẹ thành cái gì?"

"......" Khương Vãn Ngư có một chút tức giận, dằn lòng nói: " Con trai, con không còn nhỏ, sắp ba mươi rồi! Con trai nhà người ta ba mươi tuổi, cháu trai cũng có thể chạy đầy đàng, con cứ kéo dài như vậy không chịu kết hôn, phải tới lúc nào! Ban đầu không phải con không muốn kết hôn sao? Hiện tại thì tốtrồi, có thể nói với cha con chuyện ly hôn, vợ chồng ở riêng hai năm, là có thể tự mình đề đơn ly hôn, hai đứa từ lúc kết hôn đã bắt đầu tách ra, đến bây giờ đã hai năm lẻ ba tháng! Hoàn toàn đạt tới điều kiện ly hôn! Cha con phản đối cũng vô ích! Luật hôn nhân đã viết như vậy.Cha con chẳng lẽ muốn cản trở tư pháp sao?"

Tiêu Y Đình liếc nhìn mẹ của mình, chợt ôm bả vai bà, nhẹ nhàng nói ở bên tai, "Mẹ, nói cho mẹ một bí mật, mẹ ngàn vạn lần đừng nói ra......"

Khương Vãn Ngư bị anh hù dọa rồi, "Cái...... gì?"

Anh cười quỷ dị một tiếng, "Thật ra thì...... Con chậm chạp không ly hôn, là bởi vì...... Bây giờ con đã thay đổi, con thích đàn ông...... Có tấm giấy hôn thú ở đây, chính là một lá chắn, cha sẽ không dọn dẹp con......"

"...... Con......" Khương Vãn Ngư bị sợ đến mặt mũi thất sắc, bắt lấy cánh tay anh, móng tay cũng ngắt vào thịt anh, "Con nói cái gì? Có thật không?"

Anh cười ha ha, "Mẹ, mẹ ép buộc con nữa, sẽ trở thành thật."

"Con! Mẹ sắp bị con làm tức chết!" Khương Vãn Ngư vẫy anh ra, hung hăng trừng, đi xuống lầu.

Tiêu Y Đình cười một tiếng, cầm quần áo vào phòng tắm tắm.

Trong phòng tắm, Nhất Nhất sột soạt bò một bên, anh ngồi xuống, gãi gãi mai rùa của nó, "Nhất Nhất, ta đã trở về, có nhớ ta không?"

"Ngươi là tên khốn kiếp không có lương tâm, trừ ăn ra sẽ ngủ, chắc chắn sẽ không nghĩ tới ta!"

Anh đứng lên, nhẹ nhàng cười, bất luận nói với Nhất Nhất cái gì, nó đều như thế này, không nói tiếng nào......

Mở nước vào bồn tắm, ngâm mình ngập trong nước, nước nóng, chui vào từnglỗ chân lông, tất cả mệt mỏi bây giờ có chút thoải mái cùng nhẹ nhõm, anh hoàn toàn tỉnh táo lại, tựa vào trên bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần.

Rồi sau đó, thế nhưng làm mộng, trong mộng có người tóc dài, dưới ánh mặt trời lóe sáng lập lòe ánh sáng lộng lẫy, anh ở phía sau liều mạng đuổi theo, làm thế nào cũng không đuổi kịp cô gái kia, nhiều lần, anh đều bắt được tóc của cô rồi, nhưng trơn mượt, lóa mắt,sợi tóc lại như tơ lụa theo trong tay anh trượt mất.

Anh là bị lạnh mà tỉnh, khi tỉnh lại còn ngủ ở trong bồn tắm, nước đã lạnh, mộng chưa xong......

Mộng như vậy, đã thấy nhiều lần, không có lần nào anh bắt được cô gái kia, thậm chí, cô ở trong mộng, là hình dạng gì, anh cũng chưa từng thấy qua......

Qua loa một chút, ra khỏi phòng tắm, mới phát hiện, một lần tắm này, anh tốn hơn một tiếng......

Ngày hôm sau có vụ án muốn mở phiên toà, anh phải cẩn thận xem lại tài liệu một lần nữa, hơn nữa theo thói quen của anh, phải suy nghĩ các loại khả năng của đối phương, mới ngủ.

Ngủ thẳng nửa đêm, điện thoại của anh vang lên, anh cho là trợ lý có phát hiện gì mới, đứng lên nhận, vậy mà, là nước Mỹ điện tới, trừtên khốn kiếpTiêu Thành Trácnày còn có ai?

"Tiêu Y Đình! Sao bây giờ cháu mới nghe điện thoại!" Bây giờ Trung Quốc là nửa đêm, Tiêu Thành Trác trên một chỗ khác của địa cầu gào khóc thảm thiết.

Anh nổi giận, "Tiêu Thành Trác! Làm phiền chú dùng đầu óc mình suy nghĩ cho rõ ràng, bây giờ Trung Quốclà mấy giờ!"

"...... Đứa cháu ngu ngốc!" Tiêu Thành Trác ở bên kia mắng anh, "Chú tìm được chị ấy rồi! Chú gặp được rồi! Thật! Chú nhờ vả rất nhiều người. Thật vất vả tìm được! Cháu ngu ngốc không nhận điện thoại!"

Trong đầu anh ầm ầm vang lên, cô ấy......

"Cô ấy đâu?" Toàn thân anh căng thẳng, tiếng nói đột nhiên lớn lên.

"Mới vừa đi! Mới vừa đi! Chú liền gọi cho cháu! Muốn cho cháu nghe một chút! Cháu ngu ngốc lâu như vậy mới nhận!" Người bên kia cực kỳ tức giận mắng.

"Chú mới ngu ngốc! Sao không đuổi theo?" Anh rống về phía điện thoại.

"Chị ấy...... Chị ấy không thấy! Chú sẽ nghĩbiện pháp đi tìm số điện thoại của chị!" Trong nháy mắt, điện thoại lại cắt đứt liên lạc......

Anh cầm điện thoại di động, không còn buồn ngủ, làm anh trống rỗng suốt đêm dài......

Đột nhiên cảm thấy mới vừa rồi mình có phần mất khống chế, đây là tự mình thả cô ấy đi sao? Nếu thả tay, cần gì phải kích động như thế?

Anh cười khổ, tất cả chỉ vì, cô mất tích thôi......

Những ngày ban đầu, biết cô ở nơi nào, cũng biết cô đang làm gì, mặc dù cách biển, cách nửa Địa Cầu, bởi vì biết cô tồn tại, cho nên, cho dù là buông tay, trong lòng luôn có điểm dựa vào, còn có một chút hi vọng.

Vậy mà, khi Phó Chân Chân chỉ mang theo Phó Chân Ngôn trở về nước, khi Tiêu Thành Trác nói cho anh biết, Diệp Thanh Hòa mất tích, một khắc kia, anh mới cảm giác điểm tựa trong lòng hoàn toàn sụp đổ, một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng hoàn toàn dập tắt......

Anh hoảng loạn, so với tối nay còn loạn hơn, thậm chí anh thu thập hành lý chuẩn bị đi Mĩ, nhưng mà, cuối cùng chỉ lái xe một đường đi về quê quán của cô, từ Bắc Kinh, đến Giang Nam, vượt qua mấy tỉnh Thiên Sơn, anh không biết, anh đi làm gì......

Thế nhưng anh lại biết, cô muốn cùng anh, hoàn toàn tách biệt ra khỏi thế giới của cô......

Nếu như, cô cảm thấy làm nhưvậy có thể khiến cô vui vẻ hơn, vậy anh liền thả cô đi, giống như nhiều năm qua, bất luận anh là cố ý hay vô ý, luôn muốn cho cô những điều tốt nhất, từKê Huyết thạch ban đầu, về sau là Nhất Nhất, trải qua đủ loại, rồi đến cuối cùng Hồng Bảo Thạch, mặc dù anh luôn đòi lấy, nhưng kia cũng là bởi vì, anh nghĩ cho cô, cái loại khát vọng như vậy, thậm chí chính anh, cũng hậu tri hậu giác......

Cho nên, tìm được thì như thế nào? Có số điện thoại thì như thế nào?

Anh nằm lại trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, ở trong bóng tối hiện ra nhiều loại ảo giác, mãi cho đến trời sáng.

Đồng hồ báo thức vang lên, tin nhắn cũng theo đó mà đến, vẫn là Tiêu Thành Trác: Tiêu Y Đình, số điện thoại của chị cháu nhớ cho kĩ, có được không dễ đâu!

Sau đó, liền kèm theo một dãy số mới.

Anh nhìn chằm chằm mấy con số kia, điện thoại ở trong tay chợt giống như một loại sắt nung nóng lên, cuối cùng, vẫn lưu lại, bất kể có cơ hội hay không......

Mà lúc này ở nước Mĩ, đã là hoàng hôn, Tiêu Thành Trác buồn bực nhìn tin nhắn mình mới gửi, rất ghét cay ghét đắng mình không có tiền đồ, đây là vì cái gì? Rõ ràng là cậu tìm được chị, cũng là cậu tìm ra số điện thoại, tại sao hèn như vậy người thông báo đầu tiên lại là Tiêu Y Đình! Khi đó nhất thời kích động, đầu óc chập mạch hay là thế nào? Xem ra Tiêu Y Đình nói không sai, trong đầu cậu khi còn bé chứa thức ăn quá nhiều......

Cậu cũng tìm được nơi ở của chị, thậm chí, giờ phút này liền đứng ở cửa nhà trọ, nhưng mà hình như chị đối với cậu không giống ngày trước rồi, điểm này, lúc ở trong nước cậu đã có cảm giác......

Cuối cùng, cậu vẫn đi vào, Diệp Thanh Hòa đang ở trong tiệm, cầm một ấm trà, đang biểu diễn nghệ thuật trà đạo, khúc đàn tranh ở trong tiệm nhẹ nhàng vang lên, cô mặc một chiếc váy sợi tơ màu xanh, tóc dài tết thành một cái đuôi sam rũ xuống trước ngực, màu da như ngọc, tựa như cô gái từ trong tranh......

Cậu không có quấy rầy cô, tìm một chỗ ghế ngồi, im ắng ngồi xuống, đợi cô biểu diễn xong.

Cô rốt cuộc là nhìn thấy cậu, xa xa, phảng phất như đang thở dài, rồi sau đó, mới nhẹ nhàng đi tới, ngồi đối diện với cậu.

"Chị......" Cậu gọi một tiếng, đôi mắt liền đỏ, tìm hai năm, mới tìm được, cảm giác này, chỉ có chính cậu biết......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.