Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 198: Vấn tâm



Editor: Hạ Y Lan

"Chị, chị không cần mọi người nữa sao?" Tiêu Thành Trác nhìn ánh mắt và quần áo trên người cô đều là một dạng nhẹ nhàng, không nhịn được hốc mắt ẩm ướt.

Đây thật sự là chị của cậu sao? Là người vào đêm tối đó ngủ với cậu, kể cho cậu chuyện xưa sao?

Chín năm sớm chiều chung đụng, đã sớm như người thân, hai năm trước ra đi không từ giả, cậu bị Tiêu Y Đình mắng chửi trong điện thoại, vẫn đang cầm điện thoại di động, cậu liền xông ra ngoài thành thị tìm chị, hỏi từng người quen chị, có biết chị đi nơi nào không.

Tìm thật lâu. Khi cậu tìm đến kiệt sức, Tiêu Y Đình lại gọi điện đến, nói cho cậu biết không nên tìm nữa, cô thích như thế nào, sẽ để cô như thế.....

Nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc.....

Từ nhỏ, những kiểu huấn luyện ma quỷ của cha cậu đã nói cho cậu biết, chỉ cần kiên trì không ngừng cố gắng, nhất định có thể đạt tới mục tiêu, cho nên, chỉ cần chị vẫn còn trên thế giới này, cậu liền tin chắc mình nhất định có thể tìm ra.

Rốt cuộc, vẫn bị cậu tìm được, mặc dù, người ở trước mắt nàyđã không còn nhưnăm đó......

Cô nhìn cậu, xa cách mà bất đắc dĩ, "Đã khai trường, hôm nay không phải chủ nhật, chú không đến trường sao?"

Trong ánh mắt của cậu khẽ ướt, có mấy phần trẻ con vô lại, "Chị, nếu như chị chạy nữa, ngày ngày em sẽ không đến lớp ở đây canh chừng chị!"

"......" Loáng thoáng, vẫn là bộ dáng bụ bẫm trẻ con muốn quà vặt ngày trước......"Trở về đi." Cô đứng lên, phải đi.

Cậu sốt ruột đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô, "Không đi, không để cho chị đi. Chị đi rồi, em cũng không muốn đi học nữa."

Cô đứng cứng ngắc, ánh mắt không thể làm gì khác hơn, hơi mềm mại, "Chú đã trưởng thành, nên hiểu mỗi người đều có cuộc sống mình muốn, cháu có, chú cũng có, không cần giống như đứa trẻ nữa......"

"Em có! Cuộc sống em muốn chính là ở chung một chỗ với chị! Nhưng chị lại khước từ! Rõ ràng chị đã đồng ý với em, chờ em lớn lên! Em thật vất vả trưởng thành, chị lại chạy!" Trong lời nói của Tiêu Thành Trác, vẫn lộ ra một cỗ ngây thơ quật cường, ôm cánh tay của cô cũng không buông ra, phảng phất như e sợ chị sẽ chạy đi.

"Chú như vậy, cháu liền tức giận!" Cô bưng lên mặt, "Hơn nữa, cháu bảo đảmlần sau chú sẽ không tìm được cháu!"

Trong mắt Tiêu Thành Trác thoáng qua một tia bi thương, rốt cuộc vẫn phải buông lỏng tay ra, "Chị, tại sao chị lại biến thành như vậy? Là Tiêu Y Đình đã làm sai điều gì sao? Nhưng em không có sai, tại sao ngay cả em cũng không cần?"

Tiếng nói như vậy, khiến lòng Diệp Thanh Hòa bủn rủn thấy đau, đôi môi khẽ run lên, "Không, chú không có sai, anh ấy cũng không sai, là vấn đề của cháu, chú nghe lời, trở về đi học đi, trưởng thành, phải ra vẻ của nam tử hán."

Tiêu Thành Trác vẫn không hiểu lời của cô là có ý gì, lại càng không hiểu tại sao giống như nam tử hán liền nhất định phải chia lìa, nhưng ngưng mắt nhìn đôi vai gầy nhỏ của cô từ phía sau, xương cánh tay nhô ra, đường cong ngay thẳng, đều tỏ rõ sự kiên định của cô. Ngay cả khổ sở, vẫn là nhịn không đi ôm cô, "Vậy chị đồng ý với em, đừng biến mất nữa, em liền trở về."

Cô trầm mặc, cuối cùng gật đầu......

Cửa, một người đàn ông tóc vàng đi vào, nhìn thấy hai người, cười đi tới, "Hi, Diệp."

Diệp Thanh Hòa có chút phiền muộn, một không đi, một người khác lại tới.

Tiêu Thành Trác không khỏi đối với người này có địch ý, "Chị, đây là ai?"

Cậu nói tiếng Anh, người đàn ông tóc vàng nghe đã hiểu, tự giới thiệu mình, "Tôi là bạn của Diệp, rất vui khi gặp cậu."

"Tôi tuyệt đối không vui mừng!" Đàn ông biết đàn ông, Tiêu Thành Trác liếc mắt liền nhìn ra tiểu tử này không có ý tốt, dĩ nhiên, câu này là nói tiếng Trung, sau đó dùng tiếng Anh bổ sung thêm một câu, "Tôi là chồng của cô ấy!"

Người đàn ông tử tóc vàng kinh ngạc, nhưng mà vẫn là rất có phong độ nói, "Rất vui khi gặp cậu."

"Thanh Hòa, anh đi, tuần sau trở lại thăm em!" Tiêu Thành Trác khí pháchôm cô, ngay cả tiếng chị cũng không gọi, trực tiếp kêu tên, còn không chú ý hữu nghị Trung Mỹ, dùng ánh mắt vô cùng không tốt trợn mắt nhìn người đàn ông tóc vàng.

Muốn đánh chủ ý lên chị, nằm mơ! Coi như chị phải gả, cũng chỉ có thể gả cho Tiêu Y Đình! Mặc dù, hai người giống nhau đều làm cậu phát ốm! Hơn nữa, sự thật cũng đã gả rồi......

Người đàn ông tóc vàng chính là soái ca bông trong truyền thuyết, nhìn bóng lưng Tiêu Thành Trác, hỏi cô, "Có thật không?"

Đối với chấp nhất của người đàn ông tóc vàng, Diệp Thanh Hòa khổ não vô anh luôn không tin.

Hôm nay coi như là cho anh tận mắt thấy đi!

Cô gật đầu một cái.

Ánh mắt anh quả nhiên xám xịt đi, "Được rồi, tôi tin rồi......"

Diệp Thanh Hòa liền đi lên lầu, bị Joyce bắt được, "Thanh Hòa, không trách được cậu không nhìn trúng soái ca bông, cái này thật sự cực phẩm nha!" trên mặt Joyce viết đầy hưng phấn, không thua gì Columbo phát hiện vùng đất mới.

Cô lắc đầu mà thở dài, "Không phải......" Tiêu Thành Trác? Điên rồi sao!

Nhưng Joyce lại rõ ràng đối với Tiêu Thành Trác cảm thấy hứng thú, cuối cùng Diệp Thanh Hòa ấn cô ngồi thẳng xuống, "Nhờ hành động và bề ngoài của cậu phối hợp một chút, cậu như vậy làm tớ nhớ đến nữ sắc lang vậy! Người ta nhỏ hơn cậu tám tuổi!"

"Số tuổi không là vấn đề, quốc tịch cũng không phải là vấn đề......"

Diệp Thanh Hòa nghe không nổi nữa, vào phòng, đóng cửa lại, để cho cô nàng ở bên ngoài thao thao bất tuyệt, nếu như nói, Tiêu Thành Trác đã từng luôn luẩn quẩn bên cô, cô có thể hay không điên rồi?

Đã từng.

Đã từng chính là đã qua......

Cô té nhào vào trên giường, nghỉ ngơi.

Mùa thu ở thành phố J, Tiêu Thành Trác từ phương Bắc chạy tới, yêu cầu mang một hộp hoa quế cao. Mà Joyce hận không được mang cả tiệm đều cho cậu.....

Mùa đông, Tiêu Thành Trác ngồi mấy giờ máy bay tới đây, Bắc Kinh gửi tới bưu kiện, còn chưa có mở bao bì, cả bao đưa cho cô, bên trong là gởi cho cậu là "Lương thực qua mùa đông".

Địa chỉ quen thuộc kia, nhìn ở trong mắt, nóng ở trong lòng, cô thậm chí nghe thấy âm thanh tim như muốn cháy.....

Tết Trung Quốc, cậu không có trở về, theo cô cùng Joyce ở trong tiệm làm hoành thánh xem tiết mục cuối năm, thấy tiểu phẩm Triệu Bản Sơnthì cậu cười đến nằm xuống trên nệm dưới đất.

Mà cô nhìn cậu, cuối cùng chỉ có thể là một tiếng thở dài......

Lúc không giờ, cậu gọi điện thoại về nước chúc tết, gọi"Anh cả", người ta hỏi cậu có thể ăn sủi cảo không, cậu nói, "Em và chị đang xem TV......"

Trong lòng cô trầm xuống.

Quả nhiên, điện thoại đưa tới trước mặt cô, "Anh cả bảo chị nghe điện thoại."

Cô nhìn tay kia, tựa như nhìn một quả bom hẹn giờ.

Hoặc là, cô nên thô bạo đẩy ra, hung thần ác sát đuổi Tiêu Thành Trác ra cửa, tựa như năm đó cô kiên quyết rời đi Bắc Kinh, kiên quyết vạch rõ giới hạn, nhưng mà, cô là Diệp Thanh Hòa.

"Mau, chị, gọi đường dài đắt tiền lắm đấy!" Cậu nói.

Cô nhận lấy, đặt bên tai, đã ba năm...... Cô hình như chưa nói chuyện......

Tức cười một tiếng, "Alô......"

"Em gái......" Bên kia truyền tới, cũng là một tiếng như vậy. Ngăn cách cả Thái Bình Dương.

Một nháy kia, hô hấp ngưng trệ, nhịp tim dừng lại, điện thoại cũng từ trong tay trượt xuống, ngay cả những âm thanh vui mừng trên TV cũng ngày càng xa, bên tai như sấm nổ ầm ầm, chỉ có tiếng vang kia: Em gái, em gái......

Này, chính cô vốn cho là đã quên......

"Cháu...... Đi xem sủi cảo một chút......" Cô nâng váy lên, vội vàng hấp tấp đi phòng bếp, lúc xuống lầu xém chút bị trật chân té.

Này, chính là cô cùng Joyce ước hẹn. Vào năm mới,váy dài, đồ trang sức trang nhã, bằng tư thái thanh nhã nhất đón tiếp năm mới.

Tiêu Thành Trác nhặt điện thoại lên, nghe người bên kia đang nói..., "Em gái, năm mới vui vẻ......"

Joyce không rõ, nhìn bóng dáng dưới lầu, kinh ngạc nói thầm, "Chúng ta...... Không phải mới vừa ăn sủi cảo sao?"

Trước sau liên hệ tới một chút, chợt hiểu, "A! Rốt cuộc biết! Anh cả! Thanh Hòa cùng anh cả của cậu! Đúng rồi, cậu còn có anh hai phải không?"

Tiêu Thành Trác hoàn toàn nghe không hiểu cô nói xằng nói bậy gì......

——— —————— —————— —————— ———————

Qua năm mới, Tiêu Thành Trác trở lại trường.

Tất cả khôi phục yên tĩnh, khôi phục lại dáng vẻ cô muốn, một tiếng “em gái” vào đêm 30 kia tựa như giấc mộng, cùng cô không phải một thế giới.

Chỉ là, có một số việc, vẫn là bất đồng rồi......

Này kỳ, cô đi bệnh viện làm nghĩa công, cuộc sống đơn giản buông lỏng, cảnh tượng sinh ly tử biệt cũng cách cô gần hơn, thường cách một lúc, cô liền mắt thấy người khác cực kỳ bi thương, lại một lần nữa vạch trần vết thương chính cô, cô không biết, đã biết vẫn làm, là tự làm khổ, cũng tự mình chữa khỏi......

Hoàng hôn trở lại tiệm, cô nằm ở trên giường, mệt mỏi không nghĩ tới.

Nhìn trần nhà, cô vươn tay ra, cách tầm mắt mình, nhẹ nhàng, động lên ngón tay của mình. Cô có một đôi tay rất đẹp, chính cô biết.

Chợt cô rất muốn viết chữ, không có thời khắc nào trong cuộc đời so với hiện tại càng muốn viết chữ......

Joyce lên tới, thấy cô lại nằm, khuyên cô, "Thanh Hòa, tớ nói cậu đừng đi bệnh viện làm nghĩa công nữa, đừng tự làm mệt mình! Tiệm trà vốn rất vất vả rồi!"

"Joyce, tớ không mệt, thật, một chút cũng không phiền." Cô nói, thậm chí cường điệu.

"Cậu đó! Liền cậy mạnh! Đi xuống ăn cơm đi!"

"Ừ......" Cô đồng ý, lại không động. Đợi Joyce đi xuống, cô lại đứng lên, lấy một quyển nhật ký từ ngăn kéo của bàn đọc sách, mở ra, ở trang tên sách viết xuống mấy dòng chữ.

Rồi sau đó, liền nhìn cửa sổ,trầm mặc thật lâu, cánh cửa sổ này, dần dần thay đổi bộ dáng, gỗ khắc hoa, ngoài cửa sổ có vài cọng đan quế, vây quanh thành từng đám,trùng điệp.

Cô cúi đầu viết xuống, bắt đầu ghi nhật ký, hoàng hôn mùa xuân của nước Mỹ, đến mùi vị mặt trời giữa hè.

"Thanh Hòa, có người tìm cậu."

Joyce đi lên gọi cô, cô mới vừa khép nhật ký lại.

Dù sao cũng không có gì bất ngờ với người tới tìm cô, lần này, thì là ai? Hôm nay, bất luận là người nào, cũng đều không có quan hệ......

Cô xuống lầu, chờ cô là một người đàn ông trung niên, loáng thoáng quen mặt.

"Còn nhớ chú không?" Người kia cười nói.

Trí nhớ chợt lóe, cô nhớ lại, mười một năm trước, Vân Nam......

"Tất......" Cô nhớ không nổi chữ phía sau là gì.

"Phải..... Tất Phạm." Mười một năm, mà dung mạo của người đàn ông ngược lại không có quá nhiều thay đổi.

Cảm giác, gặp nhau như vậy,trong đó phải có duyên cớ, "Ngài...... Biết cháu là ai?" Cô hỏi.

Tất Phạm gật đầu một cái, "Cháu họ Phong."

Cô khiếp sợ, như vậy lần sơ ngộ ở Vân Nam đó không phải tình cờ?

"Cái này, cho cháu." Ông lấy trong túi ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong là một khối hoa tai Dương Chi Bạch Ngọc, một vệt hồng đẹp đẽ vuột ngang qua.

"Vấn Tâm......" Cô thì thầm. Trong lòng vẫn là chấn động, chỉ là, không vì là Dương Chi Ngọc kinh thế hãi tục, mà là nó cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô.

"Vật này, sớm nên cho cháu, lần đó gặp cháu ở Vân Nam, chỉ là tình cờ, không dám xác định, hơn nữa, tuổi cháu còn quá nhỏ, cho nên vẫn thay cháu bảo quản, sau lại...... Sau lại xảy ra một ít chuyện, chú xuất ngoại, chuyện này vẫn không bỏ được, hiện tại, rốt cuộc có thể trả nó lại cho cháu."

Diệp Thanh Hòa hoàn toàn lâm vào một mảnh mê mang, chỉ là, đáp án cả đời cô muốn biết nhất, có phải gần đây? Vấn Tâm tại sao thuộc về của cô, cái này không quan trọng, quan trọng là, người này là ai? Cùng cha qua đời có liên quan sao?

Có thể mang vật trân quý như thế giao trả cho cô, có lẽ là người vô hại, hơn nữa, hiện tại tình huống cô như vậy, còn sợ gì chứ? Vì vậy trực tiếp hỏi, "Tất tiên sinh, cháu muốn biết, cha cháu qua đời thế nào."

Bỏ trốn, tai nạn xe cộ.

Mấy chữ này đã đè ở trong lòng cô mười hai năm, cô vẫn không thể nào tin nổi.

Đáng tiếc, Tất Phạm cũng chỉ lắc đầu một cái, "Chú cũng không rõ ràng lắm, chú chỉ là bạn ông ấy ở Vân Nam, nhưng mà, Phong tiên sinh nhân phẩm đoan chánh xuất chúng, chú cũng không tin ông ấy chạy án. Cái khuyên tai ngọc là ông ấy mua tặng cho mẹ cháu, hi vọng mang đến vui vẻ cho Phong phu nhân đang mang bệnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.