“Anh có là tên ngốc mới không mang em theo! Cô ngốc!” Cửa thang máy mở, anh
mỉm cười, mười ngón tay đan vào nhau, hai người cùng ra khỏi khách sạn.
Đêm khuya lạnh, cô mặc áo khoác dài tay, bàn tay nhỏ bé chìm nghỉm trong
tay anh và tay áo, giờ phút này là ấm áp và hạnh phúc, dù cho có thể chỉ là một khoảnh khắc……….
“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi?” Anh nhét cô vào trong xe, hỏi cô.
“Được!” Cả tối đi cùng Tô Chỉ San chỉ ăn đồ ăn vặt, cũng không thể tính là ăn
tối, lại thêm một phen vận động kịch liệt cùng anh, cô không khỏi đói
bụng.
“Chúng ta đi ăn gì đây?” Anh lên xe, khỏi động, chờ hiệu lệnh của cô.
Cô nghĩ nghĩ: “Không biết quán ăn đối diện trường đại học có còn hay không……..”
“Dạo này em giống như cô học sinh nhỏ hay hoài niệm về trường cũ đó nha?”
Anh cười nói, nói xong lái xe về phía trường học, mặc kệ mọi thứ, chỉ
cần cô muốn, ở đâu anh cũng sẽ đi cùng cô.
Cô ngẩn ngơ nhìn ra
ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Thực ra, khi đó….. rất cố chấp, có nhiều
chuyện chính em cũng không rõ, vì thế em đắn đo……. không biết có nên
quay về hay không……”
Anh nhìn thoáng qua cô, nhưng không nói gì, yên lặng lái xe.
Trường học mới vào kì nghỉ hè, vẫn còn nhiều sinh viên chưa về nhà, nhưng gì
sao cũng đã đêm muộn, đèn đã tắt hết, hàng quán ngoài trường cũng không
còn náo nhiệt nhưng vẫn còn mở, giống như dành cho những người khách về
thăm lại như cô và anh.
Hai người dừng xe, nhìn về phía một quán ăn phía xa xa.
“Sao ìu xìu vậy?” Anh nhìn theo ánh mắt của cô, “Muốn vào quán kia sao? Được! Đi thôi!”
Cô cười cười, bước kịp với bước chân của anh, còn chủ động đặt tay mình
vào trong tay anh. Cũng không phải cô đặc biệt muốn đến đó ăn, chỉ là cô nhớ lại chút chuyện trong quá khứ: anh, cô và Quách Cẩm Nhi……..
Thực ra bây giờ suy nghĩ của anh cô đều rất hiểu, vì thế mới yên tâm để anh
ra ngoài cùng Quách Cẩm Nhi, trực giác của cô nói cho cô biết, cô không
làm sai……..
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Ông chủ
quán nhiệt tình mời gọi khách ăn đêm, hai người đi vào ngồi xuống, Tiêu Y Đình ngẩng đầu, cười cười chỉ vào phía đường đối diện: “Chỗ kia, em còn nhớ không? Lần đó em bị ốm đã truyền nước ở đó!”
Cô gật gật đầu, nhớ rõ, làm sao có thể không nhớ? Từng giọt từng giọt, giống như mới chỉ ngày hôm qua……
“Cái tên Phó Chân Ngôn đúng là khó ưa mà, còn đòi ở trông em cả đêm! Hôm sau mang em đi trang điểm mặc quần áo xinh đẹp rồi dự lễ khánh thành của
anh ta, có mình anh làm tìm em đến khờ dại cả một đêm……” Anh bày ra bộ
dạng uỷ khuất.
Cô mím môi, nhẹ nhàng cười, vươn tay ra vuốt ve
mặt anh như trấn an. Cô chưa từng nói với anh lý do vì sao lần đó bị ốm, và cũng không định nói với anh, và còn rất nhiều chuyện cô không nói,
chắc chắn mãi mãi anh cũng không biết…..
“Em gái, anh rất đáng thương………” Được một nấc lại đòi tiến thêm một thước, càng lúc càng không thể quay đầu.
“Anh hai, em biết.” Chính vì cô biết nên mới nói với anh, là do cô cố chấp, không rõ nhiều chuyện, vì thế……..
Nghe cô nói như vậy, anh không hiểu vì gì lại xấu hổ, lúc đó mới bắt đầu gọi đồ ăn.
Đồ ăn lên, hai người đều rất vui vẻ, anh ăn xong vẫn không ngừng cảm thán: “Ngày đó anh chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất với bánh bao nhân thịt, sáng
nào em cũng mua cho anh tận sáu cái, không biết sao ngày ấy anh ăn được
hết vậy?”
“Bởi vì….” Cô nghĩ nghĩ, “Lúc đấy anh là heo…..”
Thực ra, không chỉ là heo, cô đã từng nghĩ anh là….
Khó có khi cô trêu chọc anh, anh gõ nhẹ lên trán cô: “Heo phu nhân, đi thôi, tính tiền!”
Cô là người đứng lên thanh toán, đây cũng là thói quen bao nhiêu năm rồi,
nhưng hôm nay cô lại thấy tức cười, bởi vì hai người vội ra ngoài, một
xu tiền cũng không kịp mang theo.
Anh cười hô hô: “Cho nên mới nói, anh biết nên mới tàng trữ quỹ riêng, có lúc cần dùng mà!”
Khoản tiếng riêng lớn nhất anh từng có anh đã dùng mua miếng Kê Huyết thạch
cho cô, người này đúng là, ở cùng cô nhiều đến ngớ ngẩn luôn rồi…..
Anh cầm hoá đơn, nhìn cô cười: “Ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta phải ở nhà
bàn bạc một phen, anh sẽ giao toàn bộ thu nhập những năm qua cho em, mỗi ngày em sẽ phát tiền tiêu vặt cho anh là tốt nhất.”
Cô cũng
không từ chối, chỉ đơn giản một chữ, mềm mại mà tuỳ ý: “Được” Giống như
lần đầu anh gọi cô xuống ăn cơm, cô chỉ đáp một từ như vậy…..
Anh rất vui vẻ, lại nhờ đến hai người lúc anh bị cô quản lý tiền tiêu vặt,
ngày ấy không quá khó chịu và đến bây giờ là cực kí thoái mái, cực kì
hưởng thụ….
Lúc chuẩn bị lên xe trở về, Diệp Thanh Hòa vô tình nhìn về phía cánh cổng trường, lúc này đã khép chặt.
“Em muốn đi học nữa sao?” Anh chú ý đến ánh mắt của cô.
Cô lắc đầu: “Không…..”
“Không cái gì mà không! Đi theo anh!” Tính trẻ con của anh nổi lên.
“Anh định đi đâu?” Cô bị anh kéo đi như bay.
“Trên đời này không có chuyện anh hai em không làm được! Chỉ là cái cổng
trường, sao có thể làm khó được anh?” Anh đầy tự hào nhìn cô.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
“Trèo…… tường?” Loại chuyện này cô đã rất lâu không làm, cụ thể là từ trở thành ‘Diệp Thanh Hòa’……
“Còn gì nữa! Bọn anh hồi trước hay về trễ đều như thế!” Anh hất ngón tay cái lên, vẫn là dáng vẻ dương dương tự đắc ngày đó…….
“Nhưng em……. không….” Cô không có nổi một chút dũng khí.
“Vậy mà trước đây em nói cái gì em cũng làm rồi! Có mỗi chuyện này là không
được sao? Đi lên!” Anh ngồi xổm xuống, ý kêu cô đứng lên vai.
“Được!” Cô đột nhiên cực kì quyết đoán đồng ý, bám vào tường dẫm lên vai anh,
anh ở dưới chậm rãi đứng lên, may mà cô rất gầy, anh dễ dàng đứng thẳng
cả người.
“Được chưa?” Anh hỏi.
“Được! Không thành vấn đề!”
Tuy đã lâu không làm nhưng không hẳn là không biết, cô nhanh nhẹn bò
lên, tuy nhiên chưa xuống luôn mà ngồi lại chờ anh cùng lên.
Anh
linh hoạt nhảy người lên, thoát cái đã ngồi cạnh cô, đang tính nhảy
xuống liền bị cô kéo lại: “Thôi, không cần vào trong! Ngồi ở đây đi, như vậy cũng ngắm được trường rồi!”
Từ đây nhìn xuống, không những
nhìn được phần diện tích rộng hơn, còn có cảm giác gần hơn với bầu trời
bên trên, tối đen nhưng thỉnh thoảng có những vì sao loé sáng……..
“Được, nghe theo em.” Anh ngồi sau lưng cô, ôm lấy cô.
Cho dù đêm đã muộn, khung cảnh trường học chỉ còn lại đêm đen đặc nhưng hai người dù nhắm mắt vẫn miêu tả lại chi tiết từng ngóc ngách trong
trường.
“Em nhìn chỗ kia!” Anh chỉ tay về phía hàng cây hoa quế.
“Ừm….” Cô có chút buồn ngủ, dựa vào người anh, giọng nói có chút lười biếng.
“Cái cây kia, có ý nghĩa rất lớn……….”
Cô híp mắt lại, bỗng nhớ tới một hình ảnh: Dưới ánh trăng, hoa quế đầy trời, dưới gốc cây cô và anh………..
Cô cho rằng lần đó do anh say………
“Rất lâu sau anh đã suy nghĩ lại cẩn thận, lần đó là em lợi dụng lúc anh say để khi dễ anh…” Anh ôm cô, cười nói vào lỗ tai cô.
Cả người cô cứng đờ, có chút ngứa ngáy: “Làm gì có! Là do anh say quá! Không may…..”
“Đó là nụ hôn đầu tiên của anh…….” Anh lại nói vào lỗ tai cô…….
“Em cũng là…….” Cô kìm lòng không được đành mềm lòng xuống, núp sâu hơn vào trong lòng anh, thì thầm như nước khẽ chảy.
“Còn không thừa nhận đã khi dễ anh!” Anh cười chọc cô.
Cô có chút buồn bực,nghiêng đầu sang một bên nhìn anh, thấy được nét vui
vẻ trong mắt anh vụt lên như một ngôi sao sáng, cô biết ngay, anh chỉ cố ý đùa cô…….
Khi dễ……..
Nếu nói đến hai chữ ấy, không biết anh đã khi dễ cô bao nhiêu lần rồi!
Cô cắn cắn môi, nhìn anh tươi cười, giống như ánh sao loé sáng, tâm tình
cũng dần thả lỏng, là cô khi dễ thì sao? Nếu được quay lại lần đó một
lần nữa, cô vẫn nguyện ý làm như thế, hơn nữa, còn tuyệt đối không chỉ
một giây ngắn ngủi như thế………
Anh tươi cười như vậy chân thật mà trong sáng, không giống như Phạm Trọng, anh ấm áp hơn nhiều……..
Anh, là nguồn ấm áp cô muốn đến cạnh nhất, cho tới bây giờ…..
Vì thế, ngoài dự kiến của anh, cô nhướn người lên, khẽ hôn vào môi anh.
Anh sửng sốt, sau đó ôm cô chặt hơn, mềm mại ngọt ngào dần dần lan khắp cơ
thể, giống như một dòng nước, chảy đến cả những nơi sâu nhất……..
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Thật lâu sau, hai người mới tách nhau ra, cô lại dựa vào lòng anh, hồi tưởng lại bức tranh kí ức: “Hôm đó anh uống say đến không biết trời đâu đất
đâu, nếu là em chủ động hôn anh thì cũng đâu cảm nhận được gì? Giống như bông hoa quế chỉ vô tình rơi xuống vai anh, sau đó nhanh chóng rơi
xuống đất….. À, hôm đó có một bông vướng trên môi anh, thực sự trông rất xinh đẹp….”
Anh nghe đến ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy đau lòng
cho cô, ôm cô chặt hơn: “Em gái ngốc, em không hề nói cho anh biết…..
Chuyện gì cũng không nói cho anh biết….. Để cho anh ‘say xỉn’ bao nhiêu
năm qua…….”
“Anh hai….” Cô nhìn chăm chú cây hoa quế chứng kiến
cảnh hôn của anh và cô, cô giật mình, “Anh từng hỏi em, cây hoa quế có
ra quả hay không, em thì….chưa bao giờ thấy quả cây đó, anh hai, hay là, nó thật sự không có quả?”
Không hiểu sao đột nhiên anh có chút bất an, nâng cằm cô lên nhìn rõ cô hơn, đón lấy những mê man mù mờ của cô.
Trong lòng anh không khỏi hoảng hốt: “Em sao vậy?”
Anh rất không thích cô như vậy, tự trách bản thân trước đây đã hỏi cô loại
chuyện này! Lập tức lấy điện thoại ra, vội vàng tìm kiếm, sau đó đưa đến trước mặt cô: “Thấy chưa hả? Tháng Tám cây quế sẽ kết quả! Nhất định có quả!”
Anh tuyệt đối không có ý định liên kết chuyện có quả của
cây và chuyện của hai người, nhưng anh phải làm thế để cô yên tâm, tâm
tình của anh cũng không giải thoát, không lo âu: “Em gái, chúng ta sẽ có ‘quả’ của chúng ta, ‘quả’ thứ nhất sẽ Tiêu Nhất Nhẩ, dễ thương ngoan
ngoãn mà dễ nghe, vậy còn ‘quả’ thứ hai của hai chúng ta, em định gọi là gì?”
“……” Con…..
Trong mắt cô loé lên……
Nhìn bộ
dạng anh hứng trí bừng bừng, cô không lỡ phá vỡ nó, vui vẻ cười: “Vì sao lại là Nhất Nhất? Khác gì tên Tiểu Ô Quy đâu? Không phải là con của rùa đấy chứ? Anh ngốc thật đó!”
“….” Anh trừng mắt, hận không thể cắn rơi cái chóp mũi nhỏ xinh của cô, “Đừng quên, là ai tên Nhất Nhất!”
“……” Cô không nói gì, đành làm hoà: “Cái tên Nhất Nhất cũng quá tuỳ tiện rồi……”
“Em đúng là không biết tầm quan trọng của tên! Anh đây là suy nghĩ cho công chúa bảo bối của mình! Trước tiên là họ Tiêu, vốn đã khó viết, phức tạp dễ sai, tương lai nếu con bé bị thầy giáo bắt viết tên, không phải sẽ
sai sao?” Anh nói như chuyện này sắp xảy ra.
Cô phụ hoạ theo anh
cười cười: “Nghe qua có vẻ anh rất có kinh nghiệm, không phải là trước
đây anh từng bị phạt rất nhiều đó chứ?”
“…….” Thực ra,từng có lần anh và Phạm Trọng đánh nhau, bị bắt chép phạt, anh….. chép xong sau tên đó….
Vì cái gì lại nghĩ đến Phạm Trọng? Nghĩ đến tên này là mất hết vui!
“Đúng không hả?” Cô cười tưởng tượng ra anh lúc đó, bị bắt chép phạt liền nhe răng trợn mắt, tuy nhiên không thể làm gì khác, chắc chắn lúc đó anh
rất đáng yêu, không biết về sau con trai anh có đáng yêu giống như thế
hay không? “Anh hai, nếu như…… con sau này là trai thì sao?”
Anh
vừa nghe liền sầm mặt: “Nếu là con trai, sẽ đặt cho nó một cái tên thật
phức tạp! Còn phải bắt nó luyện chữ! Học Nhị Hồ! Cho đi quân đội huấn
luyện! Ngày nào cũng đánh nó! Tóm lại bao nhiêu thống khổ cha từng dồn
lên người anh, anh sẽ dồn lên người nó đầy đủ!”
“….” Cô thực sự thấy đáng thương cho đứa con tương lại của anh……
“Em gái, khi nào ‘quả’ của chúng ta được kết?” Anh thấp giọng hỏi cô.
Cô ‘ưm’ một tiếng, “Anh hai, để sau đi, về sau nhất định sẽ tặng anh một
bé gái đáng yêu, nhưng mà, không gọi con bé là Nhất Nhất có được không?”
“Do em quyết định, em muốn gọi gì thì gọi!” Anh thoả mãn, cọ cọ vào vai cô cười cười.
“Anh hai, mình xuống thôi, ngồi mãi trên đây cũng sẽ chán mất….” Cô đẩy đẩy anh……
Cũng đúng……
Hai người làm một việc thật là…….
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh nhảy xuống trước, đưa tay về phía cô: “Nhảy xuống, anh đỡ em.”
Cô ngồi đó, không một chút do dự nhảy thẳng xuống, chuẩn xác đứng trong vòng tay của anh.
Anh vui vẻ nắm tay cô chạy đi, vui vẻ như một cậu thiếu niên hỏi cô: “Mình đi đâu nữa đây?”
Ngôi nhà cũ của hai người ở rất gần trường.
Nhưng Diệp Thanh Hòa lại lựa chọn khác: “Anh hai, anh còn nhớ lần đi Hương Sơn không? Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc nhé?”
Anh kinh ngạc nhìn cô, nhưng vẫn quyết từ chối: “Không được! Cái này không
thể dựa theo em!Cũng muộn rồi, mệt mỏi cả một đêm, nên về sớm nghỉ ngơi
một chút, nếu muốn xem mặt trời mọc thì lần sau đi!”
“Anh hai…..
nhưng mai là ngày nghỉ mà?” Hôm nay là thứ sáu, đột nhiên cô nhớ tới
Phạm Trọng nói ‘Mai gặp lại’, sau đó đều là cuối tuần, anh ta sẽ đến tìm cô sao?
“Không sai, là ngày nghỉ thì phải nghỉ ngơi cho thật
tốt! Em đúng là, cả ngày mệt mỏi như thế lại còn định thức đến sáng chờ
xem mặt trời mọc,không được!” Anh cương quyết, lôi kéo cô nhét vào trong xe: “Thôi được, ở trong đây đi.”
Cô không nói gì, ngồi trong xe cũng có thể ngắm mặt trời mọc….
Anh thấy cô không nói cho rằng cô mất hứng, có chút giận dỗi: “Được rồi,
anh đồng ý với em, nhưng sau này nhé? Anh và em sẽ cùng đi Hương Sơn?”
Cô gật gật đầu: “Thật chứ?”
“Ừm! Là thật! Em gái ngoan lắm!” Anh khen cô, hôn thưởng một cái, sau đó lái xc đi về căn nhà trong tiểu khu.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Với căn nhà này, cô chỉ có bốn chữ: Trước sau như một.
Mở cửa đón cô là một vầng ánh sáng ấm áp, thoải mái chạy vào cơ thể, dưới
chân là đôi dép bông ấm áp nhỏ nhỏ xinh xinh, vừa vặn với cô, nhưng
không phải dép cũ, dép cũ của cô không biết đã bị Quách Cẩm Nhi đối xử
như thế nào……
“Của em đúng không?” Cô vui vẻ hỏi anh.
“Đúng rồi! Mua đã nhiều năm nhưng nữ chủ nhân của nó vẫn chưa có về, ngày nào cũng than khóc!” Anh khoa trương.
Cô cười, đột nhiên quyết định không đi nữa, muốn đi chân trần.
Đột nhiên cả người cô bị nâng lên khỏi mặt đất, anh bế cô đi về phía phòng
ngủ: “Đi ngủ! Mệt quá rồi! Ngày mai không ai có việc, chúng ta sẽ ngủ
đến không biết trời đâu đất đâu!”
Cô được anh bế lên khẽ kêu một tiếng, sau đó cười vui vẻ, mọi âu lo dự cảm xấu đều không còn.
Cả người được đặt lên chiếc giường êm ái, thoải mái, cô sẽ làm như anh
nói, ngủ một giấc thật dài, tạm quên đi những chuyện không hay…….