Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 225



Editor: Tinh Di

Giữa trưa. Văn phòng luật sư của Tiêu Y Đình.

Trợ lý gõ cửa vào hỏi anh chuyện ăn trưa, anh cũng đang bận bù đầu nên không ngẩng lên mà trả lời luôn: “Tôi có mang đồ ăn trưa đây rồi, hôm nay không cần.”

Đồ ăn trưa? Luật sư Tiêu chưa từng mang cơm trưa, chẳng lẽ có người làm cho anh ấy? Hộp cơm tình yêu? Là một cô gái lần đó sao? Không, cô ấy là trợ lý của luật sư Bạch…….

Vẻ mặt của người trợ lý có chút ảm đạm, lui thủi ra khỏi phòng.

Mệt mỏi một hồi cũng tạm xong công việc, Tiêu Y Đình không nghĩ nhiều mang hộp đồ ăn mở ra, mùi cháo khét khiến anh không cách nào nhìn thẳng……….

Nhưng nghĩ đến sáng nay em gái có thể hiên ngang mặt không đổi sắc ăn hết bát cháo, trong khi anh là chồng, sao có thể không bằng cô được?

Vì thế anh hạ quyết tâm ăn cho bằng hết chỗ cháo này!

Một miệng đầy cháo, nuốt hay nhổ đều không dám.

Vẻ mặt anh vô cùng khổ sở, đúng lúc này người trợ lý đi vào, bắt gặp toàn bộ biểu cảm khó khăn kia của anh.

Đích thị là do hộp cơm kia…….

Người trợ lý có chút giật mình, kia là hộp cơm tình yêu sao? Luật sư Tiêu thực đáng thương mà………

Người trợ lý liền không khỏi có tâm trạng ‘bênh vực kẻ yếu’, nói với anh: “Luật sư Tiêu, hay là tôi gọi cơm cho anh…” Ý là, chỗ đồ ăn kia không thể ăn……..

“Không cần.” Anh khổ sợ nuốt xuống, cố bình tĩnh trả lời.

“Luật sư Tiêu, cái này….. có thể ăn?” Người trợ lý đầy một bụng nghi hoặc.

“Ăn thì sẽ chết sao?” Anh đen mặt hỏi lại.

Cảm nhận được rõ ràng luật sư Tiêu rất không vui, người trợ lý không nói thêm, yên lặng đi ra ngoài. Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không hiểu được sao luật sư Tiêu có thể vui vui vẻ vẻ ăn hết chỗ cháo kia, anh đúng là khó hiểu, trong khi luật sư Tiêu là một người xảo quyệt như thế, ách, thứ lỗi cho cô dùng từ không đúng, nhưng cũng không hẳn sai, anh thông minh như thế lại chọn ăn chỗ cháo kia……

Càng nghĩ càng chắc chắn, chỗ đồ ăn kia chắc chắn là của người anh yêu chuẩn bị.

Năng lực mơ mộng của phụ nữ là vô hạn, lúc này trong tâm trí người trợ lý chỉ còn khúc mắc chuyện người luật sư yêu là ai, như thế nào, sao có thể khiến anh động lòng? Trong khi đến một bữa cơm cũng làm không xong!

Người trợ lý đang mải nghĩ ngợi, một nhân viên hàng đồ ăn đến hỏi văn phòng của luật sư Tiêu ở đâu.

Cô trả lời: “Chào anh, tôi là trợ lý của luật sư Tiêu, là luật sư Tiêu đặt đồ ăn ngoài sao?”

“Vâng, có người đặt đồ ăn cho luật sư Tiêu.”

Trong lòng người trợ lý thầm hừ, người này xem ra vẫn hiểu được đồ ăn cô ấy nấu không thể nào ăn được…….

Vì thế nói: “Để tôi đưa cho ngài ấy là được rồi.”

Cô thay Tiêu Y Đình kí nhận, sau đó đi đến gõ cửa.

“Chuyện gì?” Tiêu Y Đình vẫn đang một mình ‘anh dũng chiến đấu’ với thành quả của chính mình, càng không mong muốn bị người khác quấy rầy, đúng hơn là không muốn bị người khác chứng kiến khổ cảnh của mình, hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn, dù thế anh cũng hiểu được trút giận lên nhân viên là không phải lẽ.

Người trợ lý đặt đồ ăn xuống bàn anh, cười nói: “Luật sư Tiêu, tôi đã gọi đồ ăn ngoài cho anh rồi.”

Chỉ đơn thuần mỉm cười, vẻ mặt chân thành. Xem ra từ lần trước anh nói như thế, cô trợ lý không có biểu hiện gì quá phận nữa, cũng là người biết tiến lui.

Trước mặt anh là hộp cháo nhão còn có cục cháo cháy, bên cạnh là hộp đồ ăn bên ngoài vừa được mở ra, mùi hương nức mũi người nhìn, hấp dẫn bỏ xa hộp cháo của anh.

“Luật sư Tiêu, anh ăn đi.” Người trợ lý đưa đũa cho anh, tươi cười ôn nhu mà xinh đẹp ngọt ngào.

“Cảm ơn cô, tôi không thích ăn đồ này, cô mang ra ngoài giùm tôi.” Anh cố gắng chống đỡ trước lực hấp dẫn của mùi hương kia, xem nhẹ sự khó coi của hộp cháo, kiên trì đưa lên miệng.

“Luật sư Tiêu, cái này……..”

“Mang ra ngoài!” Cuối cùng anh cũng bùng phát, ai có thể nhẫn nhịn được tiếp chứ? Nội tâm của anh có biết bao nhiêu thống khổ đó?

Tuy nhiên anh cũng biết anh không thể nào hoá giải nỗi khổ này, mặc dù không có Diệp Thanh Hòa ở đây, anh có ăn cô cũng không biết nhưng nghĩ thế nào cũng thấy chột dạ vậy đó?

Mẹ anh quả nhiên không nói sai, trời sinh anh đã thích tự ngược….

Thế nhưng chỉ cần anh kiên trì quyết tâm ăn cháo, anh lại thấy gì đó rất tự hào! Cũng không trách được bản tính thích tự ngược của anh, dù sao cũng ở cùng nhau mười mấy năm, có gì về anh mà cô không hiểu chứ?

Người trợ lý thấy anh phát hoả liền nhanh chóng tự cứu mình, lặng lẽ đưa chỗ đồ ăn kia ra ngoài….

Anh thở hắt ra một hơi, tiếp tục ‘cuộc chiến đấu’.

Đột nhiên di động reo, vừa nhìn, quả nhiên là em gái……

Em gái rất ít khi gọi điện đến trong giờ làm việc, lần này gọi nhất định là để nhắc nhở anh chuyện ăn cháo, cũng may là anh đã chống đỡ được lực hấp dẫn kia……

Anh vui vẻ tự hào nhận điện thoại: “Em gái…..”

“Anh hai.”

Giọng nói của cô mềm mại như nước, trong lòng anh nhanh chóng như có lông vũ vuốt qua, xương cốt tan thành nước…

“Em gái, có phải em lại ‘muốn’ anh rồi đúng không?” Anh cười hắc hắc, cũng không nhận ra bộ dạng của mình khi đó ngốc đến mức nào…….

“Vâng.” Diệp Thanh Hòa không chút xấu hổ thừa nhận.

Tâm trạnh anh nhanh chóng lên cao hơn bao giờ hết, nhưng câu nói tiếp theo của cô lại nhấn anh xuống hầm băng………

“Anh hai, anh ăn đồ ăn ngoài chưa?”

“Cái… Cái gì mà đồ ăn ngoài?” Anh cảm thấy có chút không đúng…..

“Là đồ ăn em gọi từ chỗ nhà hàng của nhà lão Tam, còn chưa tới sao? Mà anh đừng ăn chỗ cháo kia, chỉ là em muốn đùa với anh một chút thôi……”

“Cái….. Cái gì?” Anh đột nhiên nhớ lại chỗ đồ ăn người trợ lý vừa mang vào lúc trước, hình như có dấu của nhà hàng nhà họ Tả, lúc đấy anh chỉ bận kiềm chế bản thân, không để ý nhiều, hơn nữa dù cho có thấy anh cũng không nghĩ luôn đến đó là em gái đặt, cô ấy, không phải vẫn luôn nghiêm khắc kiên định sao? Đột nhiên hào phóng mở con đường sống cho anh, thực sự khiến anh…… không quen, không quen chút nào…….

Nhưng mà, đồ ăn đến miệng rồi mà anh còn tự ‘đá’ ra sao?

Mặc dù trong nội tâm gào thét đau khổ nhưng bên ngoài vẫn tươi cười: “Vậy sao….. vẫn chưa tới, chưa tới……”

“Ừm, vậy anh đợi chút nhé, nhớ đừng ăn cháo mà ăn đồ em gọi đó.”

“Được….” Anh cười trong đau khổ, chỗ kia đều là món anh thích ăn nhất, “Em gái, em cũng không ăn cháo đúng không?”

“Đương nhiên là không, em đâu có ngốc….”

“…….” Được rồi, là anh ngốc…….

“Anh hai, không nói nữa, tối về gặp.”

“Được, tối gặp.” Anh khổ khổ sở sở cúp máy……

Bên kia, trước mặt Diệp Thanh Hòa là chỗ cháo của anh. Văn phòng luật sư của cô có một chiếc lo vi sóng dùng cho nhân viên hâm nóng đồ ăn trưa, cô thầm tính toán, chỗ cháo này chỉ cần hâm nóng lâu một chút là ăn được.

Không sai, đó là cơm trưa nay của cô.

Ai nói cô không ngốc? Cô chính là rất ngốc……

Tiêu Y Đình ngồi lại văn phòng nhìn chằm chằm hộp cháo một lúc, sau đó đi ra, vẻ mặt không tốt cho lắm.

Người trợ lý thấy anh như thế liền hoảng sợ đứng dậy, “Luật sư Tiêu!”

Anh nhìn lướt qua, chỗ đồ ăn vẫn còn trên bàn của cô trợ lý, đột nhiên cảm thấy không còn chút hứng thú nào với chỗ đồ ăn đó, anh đứng lại vài giây, không nói gì sau đó rời đi.

, di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Xe phải tô đi thẳng đến văn phòng luật sư của cô, chính anh cũng hiểu sao lúc này rất muốn được gặp cô.

Ngày thường anh chỉ dừng lại bên đường, hôm nay trực tiếp đi vào.

Từ cửa sổ các phòng đã bắt đầu nhốn nháo, anh không hề để tâm.

“Oa! Hôm nay luật sư Tiêu lại đại xá quang lâm đến chỗ chúng ta thật sao?” Tiếng xì xào.

Cũng có người chào hỏi anh, anh chỉ gật đầu đáp lại.

“Tôi đến tìm luật sư Bạch.” Anh nói xong liền đi đến trước mặt Diệp Thanh Hòa.

Diệp Thanh Hòa vừa lấy cháo từ lò vi sóng ra, bất chợt thấy anh đi đến, kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đánh rơi hộp cháo.

Anh nhìn chằm chằm cô, khó hiểu: “Không phải…. Không phải em nói không ăn sao?”

Cô chỉ cười, không che nổi sự bối rối, kín đáo đưa tay đóng ngăn kéo bên tay trái lại, hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh mà không đến thì không biết hôm nay em sẽ ăn gì đó? Vì sao lại ăn?”

“…..” Cô ho khan, “Em….. Không phải vì nó là do anh làm sao?” Cô ấp a ấp ủng trả lời, khuôn mặt trắng nõn dần ửng đỏ.

“….” Không chính mình chứng kiến, không biết được trong lòng cô anh quan trọng như thế nào……..

Anh đi đến cầm hộp cháo ném vào thùng rác, dáng vẻ giống như cô lúc sáng khi ném chỗ trứng cháy, sau đó kéo tay cô rời đi: “Đi, chúng ta ra ngoài ăn!”

Cô khẩn trương lùi lại: “Anh làm gì thế? Người khác thấy bây giờ!”

Anh tức giận: “Anh đây mà sợ người khác dị nghị sao? Anh thực sự rất muốn đeo tờ giấy chứng nhận kết hôn lên trước ngực đó!”

“…..” Anh đúng là người có thể làm ra loại chuyện này, không chuyện gì là anh không dám, “Anh hai, anh không sợ ảnh hưởng xấu sao?”

“Có cái gì không tốt? Dù sao em cũng chỉ là một trợ lý nhỏ!” Anh nói thầm, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo cô, “Anh chờ em ở bên ngoài.”

, di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Cô không biết vì sao giữa trưa anh lại đến tìm cô như thế này, ai ngờ, đang ăn thì anh hỏi cô một chuyện: “Vợ, anh đang tính điều người trợ lý bây giờ đi chỗ khác, ê thấy sao?”

“……” Vấn đề này đến phiên cô cảm nhận sao? Không hiểu sao anh lại hỏi cô, “Anh hai, chuyện công việc của anh không liên quan đến em!”

“Rất liên quan! Cô ấy…..” Anh nói đến đây liền có chút do dự, nhưng vẫn thành thành thật thật nói, “Người trợ lý này là người có chút dã tâm, anh thấy để cạnh mình không ổn cho lắm, tuy nhiên năng lực làm việc lại rất tốt, lại chăm chỉ, ở văn phòng luật sư, cô ấy giống như cánh tay trái của anh vậy, vợ à, nếu như em đồng ý, anh sẽ không chút do dự điều cô ấy đi, hơn nữa, anh không chịu được vợ mình bị tên Bạch Tân sai vặt!”

“Để anh sai vặt thì không phải là sai vặt sao?” Cô trợn mắt nhìn anh, “Anh hai, là người trợ lý đó thích anh đúng không?”

“……” Anh cũng chỉ hoài nghi thôi, không dám khẳng định………

Cô thở dài, “Anh hai của em em biết………”

Lời này có ý gì? Hay là ám chỉ anh bên ngoài là một người đào hoa…. Mặc dù quá khứ của anh không khác như kia cho lắm nhưng bây giờ đâu thế nữa…….

“Hình như không cô gái nào có thể không thích anh hai của em rồi……” Cô tiếp tục nói.

“Em nói cái gì! Anh…….”

Anh gần tức giận, Diệp Thanh Hòa liền chặn miệng anh lại: “Anh hai, nếu anh không thích cũng không nên để người ta ảo tưởng.”

Anh rất muốn tức giận đó nha! Cái gì mà ‘nếu như không thích’, bây giờ anh còn khả năng thích ai khác ngoài cô sao? Đây đúng là sỉ nhục anh mà! Anh giận rồi! Anh phải đi!

Anh tính làm căng liền đứng lên, thấy cô không phản ứng lại ỉu xìu ngồi xuống, “Em gái, sao đến giờ mà em còn nói mấy lời này, chẳng lẽ anh còn có thể thích người khác sao? Em còn không hiểu anh sao? Anh cứ nghĩ em là người hiểu anh nhất……”

Diệp Thanh Hòa nhìn anh, hốc mắt liền nóng lên, cô chậm rãi đưa tay qua nắm lấy tay anh: “Anh hai, em cũng đã gặp qua người trợ lý kia, xem ra cũng là người thông minh có năng lực, nếu anh đã hỏi thì em sẽ đưa ý kiến, tạm thời cứ nên giữ cô ấy lại, quan sát thêm, nếu vẫn tiếp tục không thích hợp thì điều đi cũng chưa muộn.”

Anh như trút được gánh nặng, cười nói: “Được, nghe theo em, chỉ có điều, sau này em đừng hiểu lầm chuyện gì là được, cái anh sợ chính là em sẽ hiểu lầm.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Em từng hiểu lầm anh chưa?”

“…..” Cũng đúng….. Từ trước đến nay cô vẫn giữ thái độ bình thản đối với mấy loại chuyện này của anh, có bao giờ để tâm đâu? Chỉ có anh, luôn ngốc nghếch hồ đồ, thấy đàn ông xung quanh cô liền vô cớ tức giận, dù là bây giờ, khi cô đã là vợ anh nhưng vẫn xuất hiện một tên ‘Tiểu Suất Ca’ khiến anh không thể yên lòng, anh lại thêm uỷ khuất, ép hỏi cho bằng được, “Chuyện này…. rốt cuộc thì cái người ‘Tiểu Suất Ca’ kia là ai?”

Cô bị anh hỏi đến không nói lên lời, “Anh đoán đi!”

Bắt anh phải đoán như thế nào đây? Toàn thế giới hơn bảy tỉ người, hơn nửa là đàn ông, anh đoán bằng cách nào đây?

“Anh có quen!” Cô ném cho anh một gợi ý.

“…..” Anh có quen sao? Buồn cười! Chẳng lẽ lại là ăn cỏ gần hang? Dù sao phạm vi tìm kiếm cũng đã được thu nhỏ! Phó Chân Ngôn? Phạm Trọng? Hai người này đều không đến Mỹ! Còn có ai khác nữa sao? Cái này thật là…….

Anh càng nghĩ càng không ra……

“Em gái, em nói cho anh biết đi!”

Cô không đáp lại. Anh thực rối rắm nha! Vì sao vẫn không chịu nói?

“Anh hai, không chỉ chỉ số thông minh đi xuống mà thị lực của anh cũng thế rồi!”

Đây chính là câu cuối cùng cô ném cho anh. Chỉ số thông minh đi xuống, anh thừa nhận! Trước mặt cô anh không dám huênh hoang chỉ số thông mình, anh cũng không coi đó là nhục, ngược lại là vinh dự! Trước mặt vợ thì cần gì chỉ số thông minh? Chỉ cần nghe lời là được rồi! Ai dám lôi chỉ số thông minh ra trước mặt vợ không phải là đàn ông tốt! Chỉ có điều, thị lực của anh cũng đi xuống là sao?

Không được! Trong lời nói này nhất định có huyền cơ! Anh nhất định phải cẩn thận nhớ lại! Nếu không cả chiều nay anh sẽ không thể nào tập trung làm việc!

, di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Anh đưa cô về văn phòng luật sư còn mình thì lái xe về nhà, đem hết tận xả chỗ quà tặng cùng thiệp ra quan sát lại quan sát, chỉ có chữ và chữ, không có lấy cái kí tên!

Anh tức tính xé tấm thiệp, đột nhiên nhìn thấy dưới góc tấm thiệp có dòng chữ ‘Chengzhuo, Nihao…..”

Người này! Kí tên gì mà không dám kí mặt trước! Khiến anh mất bao nhiêu thời gian mới nhìn ra! Cho rằng đang ở bên Mỹ nên anh không làm được gì sao? Có bản lĩnh thì đừng bay đến đây!

Đã rõ được thân phận của Tiểu Suất Ca, trong lòng anh cực kì hài lòng, trên đường lái xe đến văn phòng luật sư còn ngêu ngao hát, hô hấp cũng đặc biệt sảng khoái nha! Người trong văn phòng chưa từng thấy anh vui vẻ như thế…..

Đợi anh vào phòng, mọi người mới kéo đến chỗ người trợ lý hỏi: “Luật sư Tiêu hôm nay gặp được chuyện gì vui sao? Tươi cười như kia đúng là hoạ quốc dân mà! Cả ngày nay ra ngoài, hay là đến chỗ cô gái nhỏ nào? Không biết có làm tắc đường hay không nữa?”

“…..” Người trợ lý không trả lời được, lúc anh ra ngoài rõ ràng là vẻ mặt mây đen……..

Tiêu Y Đình hoàn toàn không biết đến chuyện bàn luận của nhân viên bên ngoài, cả buổi chiều làm việc anh đều huýt sáo, tâm tình cực kì tốt, hiệu quả công việc cũng cực kì cao.

Vừa hết giờ làm chiều anh liền gọi điện cho Diệp Thanh Hòa kêu cô hôm nay về sớm, cô đồng ý để anh đến đón. Cô đang thu dọn tài liệu thì đột nhiên có điện thoại đến…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.