Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 231: Đêm nay là đêm nào



Editor: Hạ Y Lan

Mẹ Tưởng rất hiểu tâm tư của người trẻ tuổi, cảm thấy một bà già như bà ngồi ở chỗ này quá cản trở, cơm nước xong rất nhanh, định để lại không gian cho hai người bọn họ.

Nhưng Tiêu Y Đình lại nói với bà, “Mẹ Tưởng, đã lâu rồi Thanh Hòa không gặp bác nên cũng có nhiều chuyện muốn nói, bác không bận gì thì ngồi trò chuyện với cô ấy, con lên lầu trước”

Cuối cùng lại là anh nhường lại không gian cho hai người.

Cô nhìn anh rời đi cũng không giữ lại. Tâm tư của anh cô rất rõ, cũng như anh hiểu rõ tâm trạng của cô vào lúc này. Cả đời cô, thiếu hụt nhất chính là tình thân, anh trăm phương ngàn kế mua lại căn nhà, trăm phương ngàn kế tìm được mẹ Tưởng, chính là muốn bù lại những khoảng trống ấy, để thời gian cho cô, cũng là muốn lấp đầy thiếu hụt trong cô......

Chỉ là, lúc anh lên lầu, có thể là do cô ở dưới ngẩng mặt nhìn lên, bóng dáng của anh hết sức cao lớn, ánh đèn chiếu đến làm bóng dáng anh kéo dài thật dài, trong nháy mắt đó, tất cả hình ảnh trong đầu cô lại chất chồng lên nhau, giờ phút này và quá khứ như hòa lại làm một...

Không gian tĩnh mịch cùng bóng lưng anh rất tương xứng, cũng vào giờ phút này, cô mới cảm thấy bóng lưng người đàn ông ba mươi tuổi hay cười đùa nũng nịu như đứa trẻ, trải qua năm tháng thật ra đã trưởng thành, thậm chí với trí tuệ và sự thành thục của anh đã vượt qua số tuổi của mình.

Ở dưới lầu nói chuyện với mẹ Tưởng hết mấy tiếng mới lên lầu.

Không cần anh dẫn, tự cô đến từng căn phòng, mọi thứ đều phục hồi như cũ, mỗi một gi¬an phòng đều giống ngày trước, bao gồm phòng ngủ ba mẹ, bao gồm ….thư phòng.

Mà anh ngồi ở trong thư phòng, đang cầm một quyển sách, ánh đèn chiếu sáng vào người anh, chiếu vào gò má trắng nõn, không biết nội dung trong sách là gì, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Nghe tiếng bước chân của cô, anh ngẩng đầu lên, nở nụ cười, vẫy tay với cô, “Đến đây! Đứa nhỏ cuồng vọng kia! Anh còn không biết có lúc em lại không biết trời cao đất rộng gì cả!”

Thì ra là đang cười cô......

Cô đến gần nhìn, anh cầm một quyển Hồng Lâu Mộng,lúc trước cô chỉ xem một phần, cảm thấy quan điểm của tác giả không cùng suy nghĩ với mình nên không xem nữa.

Mà anh đang cười, là do bên cạnh một đoạn văn cô đã viết ra bốn chữ: lời ấy sai rồi......

Anh thuận thế ôm cô ngồi trên đùi, cười cô, “Tuổi còn nhỏ mà đã chất vấn lời nói của tác giả, thật là can đảm không nhỏ, để anh nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn này không biết xấu hổ thế nào!” Nói xong, còn dùng một tay sờ mặt cô.

Cô xem thường, cầm quyển sách kia tiếp tục lật, “Cái này thì có là gì? 1000 người thì trong lòng tất nhiên có một ngàn Cổ Bảo Ngọc, 1000 Lâm muội muội, 1000 Tập Nhân, lúc ấy tuổi còn nhỏ, đối với mỗi cá nhân, văn hóa bối cảnh cũng nhìn đâu thấu đáo, đối với điển cố này chỉ nhìn bằng suy nghĩ của mình, trẻ con thì luôn phân chia nhân vật tốt hay xấu, bây giờ nhìn lại mới thấy mình quá ngây thơ, lời của tác giả, cũng không phải không có lý. Giống như anh vậy, bất đồng tuổi cũng bất đồng quan điểm......”

“Hả?” Anh rất hăng hái, quản nó cái gì Hồng Lâu Mộng hay Cổ Bảo Ngọc, em gái thấy anh thế nào mới là điều anh quan tâm nhất, “Vậy em nói một chút, em thấy anh của bây giờ và ngày trước có gì không giống nhau.”

Cô suy nghĩ một chút, trở về hồi ức, “Ngày trước...... em nghĩ mãi, tại sao lại có một nam sinh không hiểu chuyện như vậy? Làm đàn ông, không phải nên nhìn xa trông rộng, chín chắn trầm ổn sao? Hơn nữa lại sanh ra trong gia đình của bác Tiêu, phải giống bác Tiêu chững chạc khoan hậu dịu dàng lại không mất khí phách, tại sao lại thành ra như vậy? Thật làm cho người ta thất vọng......”

Ánh mắt người nào đó bắt đầu hờn giận......

“Về sau gặp anh cả, mới hiểu được, thì ra là tất cả ưu điểm của bác Tiêu đều truyền cho anh cả, cho nên đến phiên anh hai thì không còn thừa bao nhiêu hết.....”

Người nào đó khói mù dày đặc......

“Nhưng......” Cô dừng một chút, mím môi cười.

“Nhưng cái gì?” Nếu như cô không nói ra lời khiến anh hài lòng, anh sẽ cho cô đẹp mặt!

“Nhưng...... Sau này em mới biết, đó mới là anh hai của em, độc nhất vô nhị, cho dù anh ngây thơ nghịch ngợm lười biếng hẹp hòi, hay như hiện tại thành công thành người ưu tú, người người ngưỡng mộ, cũng đều là anh hai của em, em chỉ cần anh thôi......”

Gương mặt căng thẳng của anh dần dần buông lỏng, ôm lấy cô, cằm đặt ở trên vai cô, “Khi anh tìm được mẹ Tưởng mới biết, em gái của anh lại có nhiều quá khứ mà anh không biết, em gái, trước kia anh hai không đủ tốt, ngay cả em thích gì anh cũng không biết, nhưng anh sẽ sửa, em gái, chúng ta sẽ vẫn luôn ở chung một chỗ, sẽ không xa rời nhau nữa.....”

Cô vẫn luôn không vui không buồn, bản thân lạnh nhạt, cho nên, anh cũng không để ý cô thích cái gì, hoàn toàn không có suy nghĩ, một cô gái sao lại không có yêu thích? Tại sao đối với chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng? Không sai, em gái nói rất đúng, anh của trước kia, có quá nhiều thứ không tốt, chỉ biết tùy hứng, chỉ biết phát giận, chỉ biết trút giận lên cô, mặc dù, tất cả đều đang chứng tỏ anh quan tâm cô, tuy nhiên em gái lại chưa từng tức giận với anh, nhưng tóm lại là anh không tốt......

Sẽ không xa rời nhau nữa......

Cô đã nghe được lười thề êm tai nhất trong cuộc đời này, hai mắt đẫm lệ. Đã đồng ý với anh là không khóc nữa, cô cười một tiếng, nhắm mắt lại, che giấu chút ướt át này, gương mặt dán lên anh, lặp lại lời anh nói, hứa hẹn với anh, “Sẽ...... Không xa rời nhau nữa......”

Lần này, cô nhất định làm được......

Trong lòng anh có chút an tâm, lời em gái nói, so với mọi lời hứa càng đảm bảo hơn, nói được tất nhiên làm được, nhưng mỗi lần, vẫn thích nghe cô lặp lại, để anh có thể càng thêm an tâm, dù sao, suốt mười hai năm, sáu năm phân hợp, cơ hồ móc hết tâm lực của anh.....

“Tới, để anh nhìn gian phòng luyện chữ lúc trước của Phong Tiểu Hà như thế nào? Có ăn gian bị ba đánh bàn tay không?” Anh thấy lông mi cô hơi ướt, đổi đề tài.

“......” Cô nhìn anh, muốn từ trong ánh mắt của anh phát hiện anh biết bao nhiêu.

Anh thở ra một hơi, mang theo tiếng huýt gió, hai tay khoanh ở sau ót, dáng vẻ rất thích ý, “Sao anh nghe nói, có người khi còn bé không lo luyện chữ, ba về nhà muốn kiểm tra, lâm trận bất ngờ, hai bản chữ to mà một tiếng đã hoàn thành? A...... Có phương pháp tốt như như vậy à? Lúc trước anh cũng không ngờ? Sớm biết em có phương pháp tốt như vậy thì đã bảo em dạy anh rồi!”

“......” Diệp Thanh Hòa có phần hiểu, anh đã biết chuyện hồi nhỏ của cô...... Mẹ Tưởng đã nói với anh rất nhiều......

Không sai, quả thật hồi đó cô lười biếng luyện chữ, mắt thấy ba muốn trở về kiểm tra, cô mà gặp chuyện thì lại ôm chân phật, cô mở trang giấy viết một chữ to, chiếm cả trang giấy, hai bản, không tới một tiếng đã viết xong......

“Còn có học thuộc bài......” Trong mắt anh lóe lên nụ cười xấu xa, “Là ai nghĩ ra được cách tốt, lúc ba cầm bài kiểm tra thì ở sau lưng ba lại có cái gương treo trên tường......”

“......” Cái này anh cũng biết......

Bàn tay hơi lạnh của cô bưng kín môi anh, “Không cho nói nữa......”

Sóng mắt lưu chuyển, ngượng ngùng.

Anh nhìn mà nội tâm rung động, hôn lòng bàn tay cô, cười than, “Em gái như vậy, lại là thầy giáo của anh, em gái lão sư, có những biện pháp tốt như vậy phải nói cho anh biết chứ, để em viết lại thành bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu sau này còn lưu cho đời sau, để bọn chúng ít chịu hành hạ của thầy giáo......”

“......” Người này còn càng nói càng hưng phấn rồi......

“Còn có nơi này! Nơi này!” Anh chỉ vào một chỗ vẽ xấu trên giấy lót tường, vẽ một con rùa nhỏ, bên cạnh còn viết một hàng chữ: Nói không giữ lời! Ba sẽ thành con rùa lớn!

“......” Suýt chút cô bị nghẹn.

Đó là việc làm rất ngốc khi cô còn nhỏ, lại nói giấy lót tường này không phải mới đổi sao? Chú rùa và mấy dòng chữ sao anh làm ra được? Phục hồi như cũ thế này cũng quá đáng rồi! Có cần thiết lúc nào cũng nhắc nhở mấy chuyện xấu hồi bé của cô không?

Anh nhìn bộ dạng lúng túng của cô, cười ha ha, “Em gái! Cuối cùng anh cũng biết suốt ba mươi năm cuộc đời của anh, chờ đợi một người đó là em, thì ra chúng ta là trời sinh một đôi! Lại nói em so với anh sao càng nghịch ngợm hơn vậy? Em vậy mà là chúa nghịch ngợm! Đánh chết anh cũng không có gan vẽ rùa lên tường nói xấu ba anh!”

“Không cho nói nữa!” Rốt cuộc cô xấu hổ rồi.

Thế nhưng anh lại cười càng lớn tiếng, ôm cô, nghiêng trước ngã sau, rất thích cảm giác giờ phút này, chuyện tiếc nuối nhất đời này, chính là 16 năm của cô đều không liên quan đến anh, cho nên, lúc Mục Xuyên xuất hiện, phản ứng của anh mới kịch liệt như thế, mà nay, cuối cùng anh cũng dần dần tiến vào sinh mệnh cô, thay vì nói xây lại căn nhà này để cô nhớ về quá khứ, không bằng nói, đây là giấc mộng của anh......

“Em gái, chờ chúng ta về Bắc Kinh rồi, nếu như mà ba anh mắng anh nữa, em cũng ở trong thư phòng của ba nói xấu ba đi, coi như thay anh báo thù, như thế nào? Ba anh rất thương em, chắc chắn không động vào một đầu ngón tay của em đâu!” Anh cười nảy ra một chủ ý xấu, tưởng tượng thấy ba bị bức họa này làm cho giận dữ muốn giơ chân, cười càng thêm sung sướng.

“Ghét! Anh lại nói! Nói nữa em không để ý tới anh!” Biết rõ anh cố ý làm cô vui, cô còn luống cuống một hồi. Đây là lần đầu tiên cô không có biện pháp, phải dùng nũng nịu uy hiếp anh.

Bộ dáng hờn dỗi kia, anh nhìn ở trong mắt, tâm cũng say......

Chỉ là, Tiêu Đại Luật Sư xấu xa, vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, vậy mà có người ở trong thư phòng nhà họ Tiêu vẽ con rùa nhỏ, chỉ là, người này không phải Thanh Hòa, đối tượng cũng không phải Tiêu Thành Hưng, người bị tức đến giơ chân càng không phải là ông, mà chính là anh......

“Nói anh nghe một chút đi, sao năm đó ba vợ không giữ lời?” Anh ôm cô, một phen thân mật hôn gò má cô.

“Không nói!” Cô đã cự tuyệt thảo luận đề tài này rồi! Còn trêu chọc cô!

“Nói đi! Em không nói anh nói! Anh nghe nói, là có người cùng ba vợ anh có ước định, nếu như thi được 100 điểm, ba vợ của anh đồng ý với cô ấy một ngày ba bữa cũng mang cô ấy đi đến nhà bà lão ở cuối hẻm phía Nam ăn canh đậu đỏ tròn và cháo mè đen, nói là so với mẹ Tưởng làm thì ăn ngon hơn......”

“......” Có sao? Thậm chí chính cô cũng quên vì cái gì mà vẽ con rùa nhỏ này, nhưng cô đâu có tham ăn như vậy?

“Thì ra em là con mèo tham ăn......” Anh cười.

Lần này, cô mặc cho anh cười, dán ở bờ vai anh, ngọn đèn trong đêm, bên môi cô cũng nở ra nụ cười như hoa của trẻ nhỏ. Tầm mắt dừng ở một nơi, là hàng loạt quyển sách cũ mới, những vệt ố vàng trên đó, cô nhận ra, là của lúc trước, bên trong còn có dấu vết của cô và ba.

“Sao anh tìm được những quyển sách này?” Cô hỏi.

“Anh thấy trong gara”.Anh nói, “Lúc phát hiện anh cũng rất vui mừng, vẫn cảm kích chủ nhà trước, không vứt bỏ những quyển sách này, chỉ chất đống ở trong gara thôi, nhưng anh nghĩ, ba là người yêu sách, chắc phải có những bản lẻ quý giá, nhưng không tìm được, anh cũng không phân biệt được thật giả, nên không thể làm gì khác hơn là tìm những quyển mới, mới lấp đầy thư phòng được, nhưng so ra vẫn kém những quyển sách của ba, em gái, đừng trách anh......”

Sao cô lại trách anh?

Làm được tất cả như hôm nay đã không dễ, điển tàng tất nhiên khó có được, nhưng nếu có người phân biệt được chúng cũng xem như là một viên ngọc sáng, mà viên ngọc quý giá của cô, cũng chỉ có một viên ở trước mắt này thôi, sao cô nỡ lòng trách anh được?

Giờ phút này không lời nào có thể diễn tả được tình cảm mãnh liệt trong lòng cô, chỉ nâng mặt anh, nhẹ nhàng dán vào môi anh, chậm rãi đụng chạm liếm láp, chọc cho hô hấp của anh dần dần loạn, cùng với cái ôm của cô, cùng nụ hôn này, trong đêm hè càng thêm triền miên......

Bác Tiêu luôn nói, cuộc đời của anh vì có cô mà nghịch chuyển, gặp gỡ cô là phước đức ba đời của anh. Vậy mà, cô và anh gặp nhau, rốt cuộc là ai may mắn? Ngược lại cô cảm thấy, cô mới là người may mắn nhất......

Chỉ là hôn, phảng phất như thời gian cả đời, rất dài, bọn họ dùng tiết tấu chậm rãi tinh tế thưởng thức mỗi một giây, mỗi một phần, mỗi một ngày......

Sau khi hôn, chính là ôm nhau thật sâu, khảm cả hơi thở và thân thể vào nhau, kèm theo tiếng nói thì thầm bên cửa sổ, nói đến ngoài sân, những chuyện xưa xảy ra trong thư phòng này, nói đến mệt mỏi, ngừng lại một lát, lại triền miên ôm hôn lần nữa, rồi sau đó lại nói......

Cuối cùng, cô mệt mỏi vô cùng, cứ như vậy mà ngủ trong lòng anh.

Yên tâm đi vào giấc mộng, không cố kỵ gì cả, như đứa bé, mà chuyện như vậy chỉ xảy ra giữa cô và ba khi còn nhỏ, bởi vì, chỉ ở trước mặt ba, cái gì cô cũng không sợ, cái gì cũng không băn khoăn, sau này...... Sau này sẽ không còn ai như vậy nữa......

Ít nhất, ngày trước cô cho là như vậy......

Đêm nay, cô mơ rất nhiều, mơ thấy tất cả khoảng thời gian trước đây, ba mẹ vẫn còn, gia đình vẫn như cũ, cô không buồn không lo lớn lên, có sự khác biệt duy nhất là… bên cạnh cô vẫn luôn có một người tồn tại —— anh hai của cô......

Lúc cô ở bên hồ sen chơi đùa, cô cười khanh khách, nhìn lên lầu hô to: “Anh hai, xuống” ;

Bởi vì cô ham chơi mà chưa làm xong bài, ba muốn đánh lòng bàn tay cô, cô cũng khóc kêu, “Anh hai, anh hai......” ;

Buổi tối đói bụng, cô nắm tay anh lay động làm nũng, “Anh hai, đi mua canh đậu đỏ cho em đi......”

......

Sự xuất hiện của anh trong mộng không có gì là đột ngột, giống như, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn tồn tại trong sinh mệnh của cô như chưa bao giờ vắng bóng......

Tỉnh lại, cô mờ mịt, không biết mình ở nơi nào, lại càng không biết mình đang ở khoảng thời gian nào.

Nhìn chung quanh, một bàn, một cái ghế dựa, một đèn một họa, một nghiên mực một bút, hiển nhiên vẫn là phòng cô thời thiếu nữ, ngay cả mấy quyển sách đặt trên bàn cũng là sách cô thường đọc......

Cô thật hỗn loạn...... Rốt cuộc bây giờ là ngày tháng năm nào?

Chẳng lẽ, cô vẫn là Thanh Hòa năm 16 tuổi? Mười hai năm nay tất cả đều là giấc mộng sao?

Như vậy, ba vẫn ở đây, mẹ cũng chưa từng đi xa?

Trong lòng cô vui mừng, tiếp theo,tâm lại đau, còn anh hai? Anh hai cũng là do cô mộng tưởng sao?

Cô nắm lấy trái tim mình, chân không chạy ra khỏi phòng, thư phòng, phòng khách, từng gi¬an phòng cô đều tìm một lần, từng gi¬an phòng đều rỗng tuếch...... Nhưng quần áo của ba mẹ vẫn treo trên giá, còn treo một cái áo khoác mà bình thường ba hay mặc, màu sắc giống nhau như đúc.....

Cô càng thêm hỗn loạn......

“Ba! Mẹ!” Cô vừa chạy vừa hô to.

Không có người trả lời......

“Mẹ! Ba! Mẹ Tưởng!” Cô chạy xuống lầu, một hơi chạy vào phòng bếp, trong phòng bếp, bữa ăn sáng tản ra nàng mùi vị quen thuộc, là mùi vị mà mỗi sáng sớm cô đều ngửi thấy......

Chỉ là, lại vẫn không có ai......

Không biết vì sao, trong lòng thật đau, giống như một tảng đá lớn đè ép, không thở nổi.

Rất muốn khóc, rất muốn.

Nén nước mắt, cô nhào tới trên ghế sa lon gọi điện thoại, trong đầu cô nhớ một dãy số, rất rõ ràng.

Cô gọi đi, tiếng chuông reo một lần lại một lần, nhưng không ai nhận......

Càng ngày cô càng không tin mình, cũng càng ngày càng mơ hồ, lập tức bấm một dãy số khác, bên kia truyền đến tiếng trầm ổn của Tiêu Thành Hưng “Alô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.