Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 240



Editor: Tinh Di

Ngoài trời mưa như nước lũ, trong phòng lại rất ấm áp.

Sàn nhà rộng lớn càng thêm không gian vùng vẫy, như cá được ra biển, chim được bay trong khoảng trời cao, tất cả đều say sưa không biết mệt mỏi.

Trong màn đêm đen đặc, mưa chớp ào ào ngoài cửa, không thể nghe được tiếng hô hấp của người bên cạnh, chỉ cần dựa thật sát vào nhau, trong không gian nhỏ hẹp này của hai người, tiếng mưa không còn ý nghĩa gì cả…….

Sáng hôm sau.

Bầu trời sau cơn mưa yên bình đến kì lạ, chỉ còn sót lại vài giọt mưa tí tách từ trên mái hiên nhỏ xuống, thong thả và bình yên………

Cô mở cửa sổ, mùi lá cây tắm đẫm nước mưa nhanh chóng ùa vào trong phòng. Cô vươn tay ra, một hạt mưa tinh nghịch mang theo ánh sáng phản chiếu từ nắng mai vương lại trên tay cô…

Ban mai luôn luôn tốt đẹp như thế.

Tiêu Y Đình ra khỏi phòng tắm, bắt gặp hình ảnh trước mắt: cửa sổ chạm gỗ cổ điển, khung cửa màu xanh biếc, và cô gái đứng ở đó, xinh đẹp và yên tĩnh…..

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh này, nhưng lần nào anh cũng thấy cô thật đẹp, cửa sổ và cô, xinh đẹp hài hoà và yên bình, khiến cho người nhìn vào luôn cảm thấy an tâm.

“Em gái.” Anh mím cười gọi cô.

Bề ngoài cô trong veo lạnh lùng, nhưng đếm đến lại như băng tuyết đang tan, bởi nhiệt độ thiêu đốt mãnh liệt, giống như chiếc mồi lửa không bao giờ tắt, chỉ cần đến gần là cháy, dồn hết tất cả mình có để cháy cùng cô, anh cũng không ngoại lệ, vì cô mà điên cuồng cháy…..

Đàn ông sau khi được thoả mãn vấn đề đó thì luôn luôn vô cùng vui vẻ. Sau một đêm mưa lãng mạn và triền miên, mọi thứ đều tươi mát mới mẻ.

Cô nghe thấy anh gọi thì chậm rãi quay đầu lại, hồn nhiên cười với anh, nụ cười của cô khiến cảnh vật bên ngoài cửa đều bị lu mờ…..

Anh đi đến, ôm lấy cô, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai cô: “Tối hôm qua, thật nhiệt tình…..”

“….” Trên mặt cô hiện lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt trong veo ướt át, bàn tay nhỏ xinh che miệng anh lại, “Không cho nói…..”

Anh khẽ cắn vào tay cô, cười nói: “Chỉ cho làm, không được nói?”

“…. Anh còn nói!” Cô rút tay về, vùi đầu vào ngực anh.

Mái tóc mềm mại khẽ cựa vào ngực anh khiến cả người anh như tan ra…….

Đồng hồ báo thức kêu vang, nhắc nhở anh phải đi làm nhưng cô vẫn ôm chặt anh không chịu buông.

Anh cũng không nỡ đi làm, cúi xuống nhìn cô, cô lại ôm anh chặt hơn, có chút vội vàng: “Một phút thôi, chỉ một phút!”

“….” Anh có chút ngạc nhiên, từ khi nào cô trở nên bám người như thế? Không chỉ một phút, anh nguyện ý để cô ôm cả đời……

Không có dục vọng, không có ý nghĩ khác, chỉ như thế, yên lặng ôm lấy nhau.

Có vẻ như cô tự đếm đủ 60 giây, sau đó buông anh ra, chỉnh lại áo sơ mi cho anh: “Được rồi, anh đi đi.”

“Có thế thôi sao?” Anh cười, “Anh đi thật đó? Sợ có người không nỡ!”

“Ai không nỡ chứ?” Cô lấy cặp tài liệu đưa cho anh.

Anh cười vui vẻ: “Bây giờ em có chút dáng dấp của người vợ rồi đó! Em gái anh chính là giỏi nhất, việc gì cũng làm được, kể cả làm vợ cũng là vợ tốt nhất!”

Cô cười nhìn anh: “Anh hai, là luật sư nên cẩn thận lời nói, lời anh nói có thể hiểu theo nghĩa khác đó,…. Vợ tốt nhất cái gì chứ? Cứ như anh có nhiều vợ lắm vậy…..”

“…” Anh không nói lại được, luật sư lăn lộn bao năm như anh lại bị vợ nói cho câm nín là sao? Mà còn bị chỉ cho sai, sai vô cùng, “Vợ….”

“Được rồi, được rồi, anh đi nhanh không muộn.” Cô cắt ngang lời giải thích của anh, đẩy anh ra ngoài.

“Anh đi đây, ở nhà chờ anh về.” Anh hôn cô, rời đi.

Cô đứng bên cửa sổ nhìn theo xe anh, cho đến tận khi không còn nhìn được nữa cô vẫn đứng yên đó.

Có lẽ lần này anh về sẽ mang theo tin tức tốt, Bạch Tân đã được giải oan, mọi chuyện đã bình thường trở lại, nhưng thực sự là như vậy sao? Sau này còn được bao nhiêu buổi sáng đứng nhìn anh đi làm như vậy?

Vài ngày sau anh mới nói cho cô biết, Bạch Tân đã được minh oan và quay lại Thiên Hải.

Tuy đây là một tin tốt nhưng cô không hề thấy nét vui vẻ trên mặt anh, hơn nữa còn buồn bã nói chuyện, buồn bã ăn cơm, buồn bã về phòng chơi game.

Cô có chút ngạc nhiên, anh rất không bình thường.

Hai người yên lặng ngồi cạnh nhau, anh chơi game còn cô đọc sách, mắt thấy anh định đứng lên đi lấy nước, cô nhanh nhẹn lấy giúp anh, đưa đến trước mặt anh.

“Anh sao vậy?” Cô nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống.

Anh nhìn chằm chằm màn hình, không hề chớp mắt: “Không có chuyện gì.”

“….” Nói không có gì thì chắc chắn có chuyện. …. Anh tưởng hôm nay cô mới quen anh sao?

Chỉ có điều nếu anh không muốn nói thì cô cũng không ép. Anh không phải là người hay mang chuyện công việc về nhà nên chắc chắn không phải là chuyện công việc……

Rốt cuộc là chuyện gì?

Hồi lâu sau, anh chơi cùng hơi mệt, đứng lên thì thấy cô vẫn đang ngồi đọc sách, liền hỏi: “Sao em chưa ngủ? Đọc gì đó?”

Cô đặt sách xuống, mỉm cười với anh: “Bây giờ ngủ.”

Anh biết, cô đang đợi anh.

Anh xoa xoa đầu cô: “Ngốc, không liên quan đến em.”

Cô biết điều đó, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn anh: “Chắc chắn là có liên quan đến em.”

Anh ngẩn ra, ánh mắt nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ còn lại yêu chiều nhìn cô: “Ngủ đi! Em gái ngốc!”

Trong đêm tối hai người yên lặng ôm lấy nhau, không hề nhắc lại chuyện vừa nãy. Lúc trước còn chưa hiểu chuyện gì, giây phút này cả hai đều hiểu được, lòng người cũng như lòng tôi….

Đột nhiên cô nhớ tới chuyện người tặng hoa, có chút tò mò liền quay qua gọi anh: “Anh hai?”

“Hả?” Anh ôm cô, ngón tay nhẹ nhàng nghịch tóc cô, cảm giác vô cùng tốt!

“Anh tìm ra người tặng hoa là ai chưa?” Cô hỏi.

Cô cảm nhận được ngón tay đang nghịch tóc cô cứng đờ trong chốc lát, sau đó lại bình thường, anh nói: “Không cần tìm, chả cần quan tâm hắn ta là ai, sức quyến rũ của anh không ai có thể kháng cự, không ai có thể hấp dẫn vợ của anh hơn anh!”

Cô khẽ nhéo anh: “Đồ chảnh choẹ!”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Anh bắt lấy tay cô, cắn môi cô, “Nhất định em thầm mến anh từ thời Trung học đúng không?”

“….” Người này, thực sự quá tự tin rồi……. “Không có…..” Giọng nói của cô yếu ớt như ruồi muỗi.

“Dám nói không có? Anh có chứng cứ!” Anh cười, cười thành tiếng.

“Chứng ….. Chứng cứ gì?” Thực sự hồi đó cô bất cẩn để lại dấu vết gì sao? Không có khả năng……

“Thư của em! Là em tự đưa cho anh, em quên rồi sao? Ở hành lang kí túc xá nam đó! Em nói thích anh!” Trong đêm tối tiếng cười của anh càng thêm xấu xa.

“….” Trí nhớ của cô nhanh chóng khôi phục lại, cô nhớ nhầm? Anh thực sự cho rằng bức thư đó là cô viết? Cô còn tin rằng anh thông minh thế nào chứ…… Vẫn là cô đánh giá anh quá cao rồi…. “Không phải, cái đó là Quách Cẩm Nhi viết……”

Anh cười lớn tiếng hơn: “Ừm….. nếu là Quách Cẩm Nhi viết, em vẫn là người giữ đúng không?”

“…..”Cô hiểu ra, “Nó ở trong ngăn kéo của em, ai cho anh lấy đi?!”

Anh chỉ cười không nói.

Trong bóng đêm chỉ có ánh mắt người đối diện là sáng rực.

Hai người không nói gì, lại ôm nhau chặt hơn……

Hai người anh và cô quen nhau mười hai năm, gắn bó mười hai năm, cũng phí hoài mười hai năm, quãng thời gian không ngắn không dài, đủ để con người ta trưởng thành……

Tiêu Y Đình vốn là người luôn thể hiện tình cảm, buổi sáng đi làm thì hôn mãi không chịu dứt, ở văn phòng cứ chốc chốc lại gọi điện về cho cô, hỏi cô đang làm gì. Ngay cả Diệp Thanh Hòa ngày thường trong veo lạnh lùng thế nhưng cả ngày ánh mắt lóng lánh nhu tình, có đôi khi cô đang đọc sách ngẩn người lại thấy anh trong trang sách……..

Đứa nhỏ của anh cả và chị dâu ngày càng khoẻ mạnh, Tiêu Y Bằng và Khương Vãn Ngư cả ngày bận rộn mua sắm đồ sơ sinh cho thằng bé.

Cô ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên thường đi cùng Khương Vãn Ngư, bà cũng nhân tiện dạy cô một chút chuyện con cái.

Tiêu Y Đình vẫn không hết tính tình trẻ con, lại cực kì yêu quý trẻ con, nên anh rất mong chờ đứa nhỏ của riêng anh và cô. Trước đây Diệp Thanh Hòa vì lí do công việc nên trì hoãn, bây giờ cô đã nghỉ việc, anh cũng nên suy nghĩ kĩ hơn về chuyện này……

Anh không hút thuốc nhưng lại uống rượu. Cô thì nhỏ bé gầy yếu, đang trong giai đoạn bồi bổ. Vì thế hai người cần đợi đến trạng thái tốt nhất! Anh ước chừng tầm nửa năm, cũng vừa khéo chuẩn bị cho hôn lễ luôn!

Và tất nhiên điều thứ hai anh quan tâm bây giờ là chỗ đồ trẻ sơ sinh kia! Núm vú, tã quần, xe đẩy, anh đều chăm chú lắng nghe…..

Trong phòng cô.

Diệp Thanh Hòa cảm thấy bộ dạng của anh lúc đang xem hoạt hình rất đáng yêu…..

Bị tiếng cười của Diệp Thanh Hòa cắt ngang, anh quay lại nhìn cô: “Bây giờ có rất nhiều loại phim hoạt hình không phù hợp với trẻ con, anh là bố đương nhiên phải đính thân thử nghiệm, xem cái nào phải loại bỏ…. A! Cái này, phim này lâu rồi anh không được xem lại!”

Diệp Thanh Hòa nhìn qua, là bộ hoạt hình ‘Cậu bé người tuyết’, Người tuyết và thỏ là bạn thân, một hôm thỏ bị vướng vào đám cháy, Người tuyết không nghĩ nhiều xông vào cứu bạn, sau đó chính mình…

Diệp Thanh Hòa không có hứng thú lắm với phim hoạt hình, anh thì khác, mắt không hề rời màn hình lớn…….

“Em sao thế?” Không thấy cô nói gì anh liền hỏi.

Cô hơi giật mình, gượng cười: “Bộ phim này….. thực sự rất cảm động….”

Anh cười, kéo cô lại gần: “Tới đây, anh và em cùng xem.”

Tối hôm đó, anh mơ về ngày mùa đông năm đó, anh và cô cùng nặn người tuyết, anh còn dùng len làm tóc mái dài thật dài cho nó, còn đeo cả kính……

Anh gọi đó là người tuyết Em gái……

Anh lấy điện thoại muốn chụp ảnh cùng với người tuyết Em gái, nhưng đột nhiên người tuyết biến mất, cô lại đứng trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị kính mắt lớn che gần hết, tươi cười gọi anh là anh hai…….

Anh không hiểu? Tiến lên phía trước gọi lớn: “Em gái!”

Đột nhiên người tuyết xuất hiện, mặt trời lên cao, nó nhanh chóng chỉ còn là một vũng nước, trong đó vẫn còn chiếc kính mắt…….

“Em gái! Em gái, em ra đi!” Anh lớn tiếng gọi cô, cảm giác khó chịu khắp người, tiếng gọi cũng không thành hơi……..

Đột nhiên có tiếng gọi khẽ khẽ vang lên: “Anh hai, anh hai…..”

Anh ngẩng đầu, lúc là cô, lúc là người tuyết……

“Anh hai, đã ba mươi năm, em phải đi rồi, anh hai, hẹn gặp lại….” Giọng nói mơ hồ hoà vào không gian rộng lớn…..

Ba mươi năm?

Anh mơ hồ, cố đưa tay ra bắt lấy……

Anh ra sức gào thét: “Em gái! Em gái! Không được đi…..”

“Anh hai! Anh hai!” Có ai đó đang cố gọi anh.

Anh giật mình tỉnh lại, cả người đều là mồ hôi lạnh…….

Lòng anh như có tảng đá nặng vừa rơi xuống, anh ôm chặt cô hơn, miệng thở phì phì: “Làm anh sợ muốn chết…….”

“Anh mơ ác mộng sao?” Cô từ trong ngực anh ngẩn đầu lên hỏi.

Anh gật đầu, vẫn thở dốc: “Là mơ…. Anh biết là mơ….. Là mơ….” Trả lời cô cũng giống như tự an ủi bản thân…….

Anh…….

“Em gái, anh không thể xa em dù chỉ một khắc….” Anh ôm chặt cô, thậm chí không dám nhắm mắt, lo sợ sẽ nhớ lại giấc mơ kia, ở đó cô bỏ anh đi, anh lại không thể làm gì……..

Cả người cô cứng đờ, có chút rối rắm cười nói: “Vậy anh biến cho em nhỏ đi, sau đó bỏ vào túi áo, đi đâu cũng có thể mang theo….”

“Ừm….” Anh gật đầu đồng ý, lại đột nhiên phát hoả, “Em nói cái gì vậy? Đang làm người tốt như thế sao phải biến nhỏ đi?!”

Diệp Thanh Hòa cảm thấy anh rất kì lạ nhưng không rõ là gì, chỉ vòng tay ôm anh chặt hơn.

Từ tối hôm đó Tiêu Y Đình càng dính vợ hơn, chỉ hận không thể dẫn cô đến văn phòng cùng anh, tần suất gọi điện cũng nhiều hơn, thời gian nói chuyện cũng lâu hơn……..

Khương Vãn Ngư biết được có chút khó chịu, một lần nhịn không được nói với anh: “Con dẫn theo con bé đi làm đi! Lạ thật đó!”

Anh gật đầu: “Ý con chính là thế, em gái, em thấy sao?”

Tiêu Thành Hưng nghe xong cũng thuận theo: “Được đấy! Chồng ca vợ xướng! Mạnh hơn bất kì ai! Không phải nửa năm sau hai đứa mới tính sinh cháu sao? Diệp Thanh Hòa vốn là người chăm chỉ, nếu toàn ở nhà chắc chắn sẽ ốm mất..” Trước đó ông cũng định để Diệp Thanh Hòa ở nhà tĩnh dưỡng còn sinh cháu nội, bây giờ nhìn thằng con trai ông như thế, chính ông cũng không chịu thêm được nữa….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.