Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 267: Chi tử vu quy, trang thôi họa mi?



Editor: Hạ Y Lan

Sớm biết? Sớm biết cái gì? Vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc.

Anh cười, người thương ở trước mặt, anh căn bản khổng thể giấu được lời nói của mình, giờ phút này tảng băng trong lòng bởi vì sự thân mật này mà lặng lẽ xảy ra biến hóa, nhìn sóng nước nhộn nhạo trong đôi mắt cô, anh vốn muốn nhếch miệng, thừa nước đục thả câu một chút, cuối cùng lại không chịu được nói, “Là mới vừa rồi......”

“Mới vừa rồi cái gì?” Cô được cho là một người thông suốt mọi việc, vẫn không hiểu được sự khác thường của anh, trong ánh mắt mang theo nụ cười quỷ dị, rốt cuộc anh muốn biểu đạt điều gì……...

Anh cười đến đôi mắt đào hoa híp lại, “Chính là cách sưởi ấm......”

“Hả?” Cách sưởi ấm?

“Sớm biết vậy, dùng chiêu này mau hơn......” Anh cười hắc hắc.

Cuối cùng Diệp Thanh Hòa cũng hiểu, trên mặt còn dư âm vừa rồi, hơi phiếm hồng, giận liếc anh một cái, ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía trước, khóe môi lại không nén được, nở nụ cười.

Nụ cười kia, nháy mắt khiến nhiệt độ trong xe chợt tăng cao, một khắc kia, lòng anh cũng hóa thành mật ong ngọt ngào......

Cười khẽ, bỗng kề sát vào cô, dán vào lỗ tai cô nói, “Anh biết, em cũng thích......”

“......” Mặt cô có chút ngượng, thẹn thùng. Có một số việc, có thể làm được, dù khó khăn cũng dũng cảm vượt qua, nhưng không cách nào nói ra lời, riêng anh, lại thích dùng miệng lưỡi trơn tru của mình, tật xấu này, năm mười mấy tuổi đã như thế, cho tới bây giờ, càng tệ hại hơn, lúc đầu, còn dùng lời dạy của người xưa mịt mờ biểu đạt, hiện tại, càng ngày càng trắng trợn......

Anh cười ha hả, thấy bộ dạng quẫn bách đáng thương của cô thì không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng ngắt vành tai cô, sau đó liền trượt xuống, cầm tay cô, một tay cầm tay lái, khởi động xe.

Cô không dễ dàng bỏ qua được, lúc này, không chút nào thương tiếc dùng ánh mắt nghiêm nghị trừng anh, “Lo lái xe đi!”

Anh bất đắc dĩ thu tay về, liếc nhìn cô, có chút uất ức, “Vẫn dữ như vậy, một chút cũng không thay đổi......”

“......” Nhìn vẻ mặt anh như vậy, trong lòng cô mềm nhũn, muốn mềm giọng giải thích, “Anh hai......”

Thế nhưng anh lại vui vẻ, “Anh biết, chỉ là anh......” Hơi dừng một chút, mới nhỏ giọng nói thầm, “Chỉ là anh...... Không bao giờ muốn buông tay em ra......”

Cô kinh ngạc nghe, hốc mắt dần dần ướt......

“Có tốt hay không?”Anh nhẹ nhàng hỏi.

Cô hơi trì trệ, suy nghĩ cẩn thận là anh hỏi cơ thể cô, gật đầu, “Ừ, tốt vô cùng.”

Anh liền cười một tiếng, “Ngày mai đi kiểm tra.” Đầu tiên nhìn tỉ mỉ cô một lượt, trừ sắc mặt tái nhợt, mọi thứ vẫn bình thường.

“Ừ......” Cô nói nhỏ, rất nghe lời.

Anh cười lần nữa, chuyên tâm lái xe.

Hai người không nói gì thêm.

Đây là một bầu không khí kỳ quái, xa cách đã lâu, nhưng lại không nói lời gì. Nhưng lại thích hợp nhất, nếu nhiều chữ, lại không giống anh và cô......

Ban đầu, trên đường đến đây, anh nghĩ có rất nhiều lời phải nói mặc dù cô không thích nói chuyện, nhưng xa cách lâu ngày, đến lúc gặp lại, lúc cô bước ra từ bên trong, tâm liền run rẩy, những lời nhớ nhung chan chứa muốn chia sẻ cùng cô, đến khi gặp nhau, bỗng nhiên, tất cả ngôn ngữ đều biến mất, giống như, những lời nói kia đều dư thừa, cũng không có chút ý nghĩa nào......

Xe lẳng lặng chạy nhanh, nghe thấy cả âm thanh bánh xe trượt trên mặt đất, ngay cả ngón tay của anh thỉnh thoảng ma sát tay lái cũng có thể nghe thấy, không gian yên tĩnh, mênh mông, hai trái tim không ngừng loạn nhịp, lúc lên lúc xuống, như nước thủy triều, chảy từ trên cao xuống, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn nhau, thủy triều này, lại lẳng lặng hạ xuống......

Mỗi lần đối mặt nhau đều không cách nào hình dung được, mỗi lần, mỗi giây, như được kề bên, nhìn gần, nhìn xa, nhìn tường tận.....

Giống như, đã nhìn một đời.....

Lại không bao giờ chán......

Về đến nhà, là anh dắt tay cô vào cửa.

Anh cả và Tiêu Thành Hưng đều ở nhà.

Tiêu Thành Hưng lo lắng nhìn quanh, vừa thấy bóng dáng của cô liền chạy thẳng tới, nắm nhẹ bả vai cô, quan sát từ trên xuống dưới, “Gầy! Gầy!”

Diệp Thanh Hòa mím môi cười một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Thành Hưng vội hỏi, “Ở bên trong có gì không thoải mái không? Có tốt không?”

Cô dùng sức gật đầu, “Tốt! Ba! Rất tốt!”

“Có uống thuốc đúng giờ không? Có đi khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

Vấn đề liên tiếp......

Cô trả lời ngắn gọn từng chuyện, “Con đã uống thuốc, cũng kiểm tra rồi, bác sĩ nói rất tốt, ba không cần lo lắng.”

Tiêu Thành Hưng thở dài một tiếng, “Đứa nhỏ này, sao ba không lo lắng được?! Thật sự đã chịu khổ rồi!”

“Ba, trở về là tốt rồi!” Tiêu Y Bằng ở một bên nói.

“Đúng đúng! Trở về là tốt rồi! Về là tốt rồi! Dì Vân có chuẩn bị nước bưởi cho con, nhanh đi trừ xui đi!” Tiêu Thành Hưng cuối cùng cũng buông tay.

“Mau đi đi!” Tiêu Y Bằng cười nói với cô.

“Dạ! Cám ơn ba, cám ơn anh cả!” Cám ơn hai người, vào lúc này, đã cho cô ấm áp, nhưng lại không thấy Khương Vãn Ngư, cho nên......

Trong lòng cô nhàn nhạt u ám......

Dì Vân đã nấu nước bưởi xong, hơn nữa còn giúp cô mang vào phòng tắm, cười từ bên trong ra ngoài, “Nhanh đi tắm rửa đi!”

“Cám ơn dì Vân.” Cô nhìn dì Vân đi xa, chuẩn bị đóng cửa, lại có nửa thân thể tiến vào.

Anh cười, “Anh giúp em tắm?”

“Không cần!” Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra ngoài, đóng cửa lại, khóe môi thoáng qua nụ cười.

Tiêu Y Đình cũng không kiên trì, đi xuống lầu, hỏi ba và anh cả, “Mẹ không về?” Trong nhà trên dưới, anh đã quan sát, không có dấu vết mẹ về.

Tiêu Thành Hưng cười khổ, lắc đầu một cái.

Ông và Tiêu Y Bằng đã đi đón rồi, chuyện của Thanh Hòa đã nói với bà ấy rất rõ ràng, nhưng vẫn không chịu quay về, thậm chí, khuông mặt tươi cười cũng không chịu cho một cái, nói vừa xong, liền bưng trà tiễn khách, tự mình về phòng......

“Nếu không, ngày mai con và em gái đi kiểm tra sức khỏe xong, liền tới đón mẹ.” Tiêu Y Đình nói.

Tiêu Y Bằng lắc đầu, “Khó lắm! Lần này, hình như mẹ rất quyết tâm, ông bà ngoại qua đời đã đả kích mẹ rất lớn, hôm qua anh đưa thằng bé đến, mẹ cũng không dao động.”

Mặt Tiêu Y Đình cũng chán nản, trầm mặc một hồi, “Nếu không, tự em đi, em sẽ nghĩ biện pháp......”

Ba cha con không nói thêm nữa.

Không bao lâu, Diệp Thanh Hòa tắm xong xuống, ba người mới đổi lại khuôn mặt tươi cười, chỉ là Tiêu Y Đình nhìn tóc cô vẫn còn ẩm ướt, sắc mặt lập tức không vui, liền lôi cô lên lầu.

“Còn nói có thể tự chăm sóc mình tốt! Tóc còn chưa khô mà xuống làm gì?” Vào phòng, anh mới quở trách cô, ấn cô ngồi trên ghế, sấy tóc cho cô.

Thật ra thì, cô đã sấy được một hồi, tóc cũng không còn nước, chỉ có chút thấm ướt mà thôi, máy sưởi trong nhà nóng hừng hực, lập tức sẽ khô, anh lại chuyện bé xé ra to.

Chỉ là, mặc anh loay hoay, ngón tay vòng từng vòng qua lại như chơi đùa, thình lình, hỏi một câu, “Anh hai, mẹ đâu?”

“......” Ngón tay đang xuyên qua mái tóc cô chợt dừng lại, rồi sau đó như không có việc gì cứ tiếp tục, “Mẹ ở nhà ông ngoại. Em gái, có chuyện anh chưa nói cho em biết, bà ngoại cũng qua đời rồi, mẹ rất đau lòng, nhớ ông bà ngoại, cho nên muốn có đó một thời gian......”

Một nửa là thật, một nửa là giả......

Cũng không biết nguyên nhân mẹ không chịu về nhà dù đã biết chân tướng là gì, chẳng lẽ bởi vì, mặc dù em gái không phải là hung thủ, nhưng vẫn có chút liên quan với cô sao?

Mặc kệ như thế nào, vẫn nên nói ra băn khoăn của mình chứ.

Sấy khô tóc cho cô xong mới để cho cô xuống lầu, nói chuyện với ba và anh cả suốt một ngày, sau khi trời tối, anh cả đi về, Tiêu Thành Hưng cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Ban đêm, đáng lẽ là thời gian hai người tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng sau khi trở về phòng, anh chỉ ôm cô hôn, nụ hôn rất mãnh liệt.

Rõ ràng cô cảm thấy anh rất vội vàng, chịu đựng rất khó khăn, nhưng vẫn buộc mình dừng lại, ôm cô thật chặt, ở bên tai cô thở hổn hển.

Bị cô đụng trúng, nhịn không được giật giật, muốn tránh ra nhưng lại bị anh đè chặt hơn, giọng nói khàn khàn cấp bách…, “Chớ lộn xộn......”

Cô ngẩn ngơ, cũng không dám cử động, một đôi mắt nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.

Hồi lâu, anh mới bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn mắt cô, cười, hôn một cái lên chóp mũi của cô, “Nghỉ ngơi trước, sẽ không thiếu của em đâu......”

“......” Lời nói này, cứ như là cô không thể chờ đợi vậy......

Trong nội tâm đã nổi lên ý đồ trả thù nho nhỏ, không phải bảo cô đừng động sao? Di chuyển một chút, không an phận cọ cọ phía dưới của anh, làm dục hỏa anh khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại dấy lên.

Anh hỏa khí tràn đầy, “Bảo em không động sao còn động?”

Cô cố ý giả vờ không hiểu, khó chịu vặn vẹo, “Anh quá nặng, đè em rất khó chịu!” Nói xong, tiếp tục cọ xát......

Anh cơ trí cỡ nào chứ, chút kỹ xảo của cô anh đều nhìn trong mắt, cười, “Vốn nghĩ em mới về nhà, muốn cho em nghỉ ngơi một chút, tự em chuốc phiền, cũng đừng trách anh!”

Cô hơi giật mình, anh như sói vồ mồi cắn tới, là cắn, cắn theo nghĩa đen, hơn nữa còn cắn lên cổ cô làm cô phát đau......

“Anh hai......” Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng.

“Em cho rằng anh không dám động đến em sao?” Anh diễn trò nói, có chút đắc ý, luôn bị cô gây khó dễ, nay cũng muốn bắt chẹt cô một lần......

Đêm đó, rốt cuộc vẫn đau lòng cô, chỉ một lần liền bỏ qua, xong chuyện, còn hung tợn uy hiếp cô, “Chờ! Cho em nghỉ ngơi hồi phục, hai ngày sau sẽ cho em biết sự lợi hại!”

Cô liền tự động ngậm miệng, chuyện như vậy vẫn không nên khiêu khích anh thì tốt hơn.

Cũng không quá mệt mỏi, hai người lẳng lặng ôm nhau, hồi lâu cũng không ngủ, chỉ ôm, anh hỏi một chút sinh hoạt của cô, cô đều hồi đáp rất đơn giản.

Anh biết, hỏi nữa không ra biết được gì, loại địa phương đó, chắc chắn không thể nói vui vẻ và hạnh phúc, nhưng nếu có gian khổ, sao cô chịu nói ra?

Ôm nhau đến sau nửa đêm, mới dần dần ngủ, mãi cho đến trời sáng, cũng duy trì tư thế ôm đó.

Hai người hiếm khi ngủ nướng, rời giường thì trời đã sáng, Tiêu Thành Hưng đã ra ngoài từ sớm, Tiêu Y Đình nhớ đến việc phải đi bệnh viện, liền lay cô dậy.

Cô yếu ớt, trốn trong chăn, không chịu mở mắt.

Chưa bao giờ thấy cô ngủ nướng, cảm thấy bộ dạng lúc này của cô như móng vuốt cào nhẹ vào lòng anh, ngứa một chút.

“Càng lúc càng lười rồi! Không giống em gái lão sư nữa!” Anh cười kéo cô, bưng mặt cô, buộc cô mở mắt.

Cái này cần phải có năng lực tự kiềm chế rất lớn mới được, nếu không, bộ dạng cô như vậy, mang theo ửng hồng mới tỉnh, cánh môi tươi mới, lông mi hơi vểnh, là muốn chọc anh làm thịt cô mà! Nếu như không phải hôm nay phải đi bệnh viện kiểm tra, anh nhất định làm như vậy!

Lúc này cô mới từ từ mở mắt, nửa mê nửa tỉnh nói, “Giường nhà, thật thoải mái......”

Anh cười, cũng khó trách hôm nay cô ngủ nướng, bộ dạng lại lười biếng, ở trong đó lâu như vậy, so với ở nhà làm sao thoải mái?

Mặc dù cái nhà này, cô đã ở mười mấy năm, khi nghe chính miệng cô nói chữ nhà này, trong lòng anh cực kỳ thoải mái......

Sờ sờ mái tóc rối tung của cô, rất mềm mại, ngồi xuống, tự tay mặc quần áo cho cô.

Cô mở nửa mắt, kỳ quái nhìn hành vi của anh, trong đầu liền hiện ra chút hình ảnh: ba gọi cô rời giường, ba mặc quần áo cho cô, ba chải tóc cho cô......

Đối với những đứa trẻ khác, những chuyện này đều do mẹ làm, nhưng trong trí nhớ của cô, rất nhiều lần đều là ba làm, bởi vì, sau khi cô lớn, mẹ sẽ không nuông chiều cô nữa, nhưng cô thích làm nũng với ba, mà thời điểm đó ba lại luôn dung túng cho cô......

“Nhìn anh như vậy làm gì?” Anh mặc áo len cho cô. Đội cho cô chiếc mũ xong, anh cười.

Cô lắc đầu một cái, nói nhỏ, “Ba em có lúc rất kỳ quái, đặc biệt mâu thuẫn, lúc bắt em đọc sách thì rất nghiêm khắc, nhưng trong sinh hoạt lại đặc biệt cưng chiều em, chắc anh không biết, em mười tuổi rồi, ba vẫn chải đầu cho em! Tết thành bím tóc!”

Anh lấy hai chân cô ra khỏi chăn, ngồi xổm xuống mặc quần cho cô, cười nói, “Vậy chờ anh tết tóc cho em!”

Cô không nói được, cũng không nói không được, chỉ nhìn anh, mặc anh mặc quần áo cho cô.

Nhìn đến mất hồn, anh ôm cô, cô còn chưa có phát hiện, đắm chìm trong ý nghĩ của bản thân: có lúc thật cảm thấy tất cả mọi việc đều đã được trời an bài, người đàn ông trước mặt này, cho dù đã từng là một thiếu niên không tốt, hay hôm nay đã trở thành người đàn ông thành thục, một cử động lơ đãng, luôn có thể khiến cô rơi nước mắt, chỉ cần một cử động cũng đánh trúng sợi dây trong lòng cô, làm cô rung động......

Anh thật sự ấn cô ngồi xuống bàn trang điểm, chải đầu cho cô, về phần tết tóc, anh nỗ lực nhiều lần, vẫn thất bại, cuối cùng lựa chọn buộc đuôi ngựa cho cô, sau đó thở dài, “Xem ra phải học thật tốt.”

Cô sờ sờ đuôi ngựa lõng lẽo, tự mình chỉnh một chút, cột chặt lại, “Anh tính mỗi ngày đều tết tóc cho em sao?”

Điều ngu ngốc nhất trong cuộc đời anh, là nói thật, “Không phải, sau này anh sẽ tết cho con gái của anh!” Nói xong mới phát giác không đúng, lập tức bổ sung, “Dĩ nhiên, cũng tết cho em! Nhất định phải tết cho em!”

Cũng may, cô cũng không phải là người nhỏ mọn, nhìn mình trong gương, chợt nói một câu, “Anh hai, anh đã từng viết một điều.”

“Hả? Cái gì?”

“Chi tử vu quy, trang thôi họa mi.” Tám cái chữ này, vẫn khắc sâu vào đầu cô.

Anh cười ha hả, “Cái này hay! Bây giờ anh liền vẽ!”

Anh mở ngăn kéo ra, mặc dù Diệp Thanh Hòa không trang điểm, nhưng không có nghĩa là không chuẩn bị mỹ phẩm, lựa ra bên trong một chiếc bút kẻ lông mày, xoay mặt cô qua, để cô đưa lưng về phía gương, vẽ loạn trên hai hàng lông mày.

Cô không biết rốt cuộc anh đang làm gì, chỉ nói anh không biết vẽ lông mày, vẽ nó quá dài, nhưng vì cái gì còn phải vẽ vài nét lên mi tâm của cô vậy?

“Anh hai?” Cô nhíu mày.

“À? Đừng nhíu lông mày! Sẽ rất khó coi!” Nói xong, lại vẽ thêm mấy nét.

Cô mà còn cho anh động vào nữa, cô là kẻ ngốc!

“Tiêu Y Đình!” Lúc này chính là uy hiếp!

“A?” Tay anh run lên, lông mày không biết đã thành cái gì, nghiêm túc nói với cô, “Không lễ phép như vậy? Có ai gọi chồng mình cả tên lẫn họ không?”

Cô đẩy tay anh ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mi tâm của cô, đã xuất hiện một con rùa nhỏ......

Cô nhìn chằm chằm anh trong gương, quả nhiên trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, bắt đầu khiêu chiến uy nghiêm của cô......

Anh sợ đến ném bút đi, chạy ra ngoài, vừa chạy còn hô to, “Dì Vân, mau chuẩn bị bữa ăn sáng! Bọn con phải đi bệnh viện rồi, không thể trì hoãn!”

Cô tức giận đi rửa mặt, coi như anh chạy mau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.